Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đúng vào tuổi thiếu nữ mới lớn, ta trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Sáng hôm sau, ta lại lo lắng cho dung mạo của mình. Ngày thường ta chỉ biết đọc sách, viết chữ, ăn mặc có phần quê mùa.
Nếu Thái tử nhìn thấy ta mà không thích thì phải làm sao?
Nghĩ đến Chu Cẩm - người được ca tụng là mỹ nhân, ta bỗng nảy ra ý định, muốn ăn mặc giống nàng ta một chút. Dù sao thì ngũ quan của ta và A Cẩm cũng có nét tương đồng.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ khi gặp Thái tử ta lại trở nên nhút nhát.
May mà Thái tử đã nhìn thấy ta. Từ xa, ta nghe loáng thoáng Thái tử hỏi hạ nhân ta là ai. Có lẽ ta đã bắt chước cách ăn mặc của Chu Cẩm quá giống. Tên gia nhân kia chỉ liếc nhìn qua, đã nói ta là Chu Cẩm.
Từ đó, Chu Cẩm trở thành người trong lòng Thái tử. Còn ta, vì quá xấu hổ không dám ra mặt, nên đã bỏ lỡ cơ hội nói ra sự thật.
Nhiều năm sau, Lý Hoài Viễn băng hà.
Ngôi vị được truyền cho Lý Dung Đức, ta được tấn phong làm Thái hậu.
"Những đứa trẻ do nàng dạy dỗ, tính cách đều giống nàng, ắt sẽ làm nên nghiệp lớn."
Đây là lời Lý Hoài Viễn nói với ta trước lúc lâm chung. Lý Dung Đức và các hoàng huynh, hoàng muội sống rất hòa thuận. Những người mà các hoàng tử, công chúa thành thân đều là người có phẩm hạnh tốt.
Đúng dịp cuối năm, bọn họ đều dẫn theo con cái đến tẩm điện của ta bái kiến. Ta lần lượt phát lì xì cho các cháu, mỗi đứa hai cái, mỗi đứa nhận được đều được ta dặn dò vài câu.
Không khí náo nhiệt nhưng cũng tốn thời gian.
Ma ma bên cạnh nhịn không được nhắc nhở: "Nương nương, Thái phi nương nương ở ngự hoa viên đợi đã lâu rồi."
Ta gật đầu, cười híp mắt phát hết lì xì, rồi đuổi đám trẻ đi. Trong ngự hoa viên, Chu Cẩm đang ngồi trong đình nghịch bộ bài.
Thấy ta đi tới, nàng ta lập tức nở nụ cười tươi tắn, hệt như nhị tiểu thư Chu phủ ngày nào: "Tỷ tỷ! Cuối cùng tỷ cũng đến rồi!"
"Thời tiết lạnh, muội thân thể yếu." Ta đưa lò sưởi ấm áp cho nàng ta: "Sao cứ phải ra đây chơi bài thế này."
"Cảnh sắc ở đây đẹp mà." Chu Cẩm mong đợi hỏi: "Mấy đứa nhỏ có thích lì xì muội tặng không?"
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nếu chúng không thích, năm sau muội đừng tặng nữa."
Chu Cẩm cười vui vẻ: "Vâng ạ, tỷ tỷ nói gì muội nghe nấy."
Thấy nàng ta vui vẻ, ta không khuyên nàng ta hồi cung nữa, mà sai người mang thêm mấy lò sưởi đến.
Năm đó, nhát d.a.o của Lưu quý phi tuy không g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Cẩm, nhưng cũng khiến nàng ta bị thương nặng.
Thêm vào đó, lúc trước nàng ta đang mang thai còn nhảy xuống nước cứu ta, không chỉ bị cảm lạnh mà còn mang bệnh trong người.
Từ đó về sau, nàng ta không thể chịu đựng được sự ồn ào trong thời gian dài, cũng không thể đứng lâu dưới nắng gió.
Mãi đến gần đây, khi tuổi đã cao, sức khỏe nàng ta mới dần hồi phục, có thể ở ngoài ngự hoa viên lâu hơn một chút.
Nhìn muội muội giờ đây dung mạo không còn trẻ trung, lòng ta chợt thấy chua xót.
"A Cẩm."
"Hửm?"
"Năm đó... đã ủy khuất cho muội rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");