Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiểu Thúy ánh mắt lảng tránh: "Nô tỳ... trời trở lạnh, nô tỳ hồi cung lấy áo khoác dày cho trắc phi, lúc về vườn hoa thì nhận nhầm Thái tử phi thành trắc phi... a!"
Theo ý của Hoàng hậu, ma ma bước lên cho Tiểu Thúy một cái tát: "Ngay cả chủ tử của mình mà cũng nhận nhầm, đáng đánh!"
Tiểu Thúy bị cái tát này đánh cho cả người run rẩy.
Ta nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, lạnh lùng nói: "Ta nhớ rõ ràng, có người đã đẩy ta một cái."
Kiểu dáng y phục của ta và Chu Cẩm quả thực giống nhau, nhưng cũng không đến mức khiến người ta không phân biệt được. Hơn nữa Lưu quý phi đã nói, là có người cố ý đẩy ta xuống nước.
Tiểu Thúy ấp úng không nói nên lời. Lưu quý phi quát lớn: "Nô tài to gan! Ba vị chủ tử đều ở đây, ngươi còn dám nói dối?"
Tiểu Thúy vội vàng quỳ sấp xuống đất: "Nô tỳ biết tội! Mọi chuyện xấu đều do một mình nô tỳ làm, là nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh! Không liên quan đến trắc phi điện hạ!"
Nói xong, nàng ta lại quỳ bò lên hai bước, dập đầu thật mạnh trước ta: "Nô tỳ nguyện ý nhận mọi hình phạt, xin người ngàn vạn lần đừng trách phạt trắc phi điện hạ!"
Có tật giật mình. Hoàng hậu đột nhiên vỗ mạnh xuống giường: "Trắc phi đang ở đâu? Mang đến đây!"
Tiểu Thúy quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy. Ta chú ý thấy nàng ta luôn lén lút quan sát Lưu quý phi.
Lý Hoài Viễn bước vào trong điện, lại là vẻ mặt đầy vui mừng. Hắn đứng bên cửa hành lễ với Hoàng hậu và quý phi, sau đó xoay người đưa tay ra ngoài cửa. Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy hắn, thân ảnh mảnh mai của Chu Cẩm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sắc mặt Chu Cẩm trắng bệch, nhưng tóc tai và y phục không hề rối loạn, cả người toát lên một vẻ đẹp bệnh tật khác lạ. Ánh mắt Lý Hoài Viễn dừng lại trên người nàng ta, tràn đầy sự thương xót.
Chu Cẩm hành lễ, dựa sát vào người Lý Hoài Viễn. "Thật tốt quá, thấy tỷ tỷ bình an vô sự, muội cũng yên tâm rồi."
Nàng ta vẻ mặt quan tâm, giọng nói nhỏ nhẹ: "Hôm qua thấy tỷ tỷ rơi xuống nước, thật sự dọa muội sợ c.h.ế.t khiếp."
Lý Hoài Viễn cưng chiều xoa đầu nàng ta: "Nàng cũng vậy, sau này không được liều lĩnh xuống nước như thế nữa."
Chẳng lẽ hắn thà nhìn ta c.h.ế.t đuối, cũng không muốn Chu Cẩm cứu người?
Ta muốn nói chuyện, vừa mở miệng lại không ngừng ho khan. Vẻ mặt Chu Cẩm cứng đờ, nàng ta lấy khăn che mặt, lùi về phía sau Lý Hoài Viễn.
Lý Hoài Viễn lập tức xoay người ôm lấy Chu Cẩm. Hoàng hậu hết sức bất mãn: "Thái tử phi thân thể yếu ớt, Thái tử chỉ quan tâm trắc phi, thật là không ra thể thống!"
Nói xong, bà lại quát lớn Chu Cẩm: "Trắc phi thân là muội muội của Thái tử phi, vậy mà dám ra tay với tỷ tỷ ruột, đáng tội gì!"
Chu Cẩm sững sờ.
Hoàng hậu vỗ về ta: "Tịnh Thu yên tâm, ai gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."
Ta điều hòa lại hơi thở, khẽ gật đầu: "Đa tạ mẫu hậu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");