Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
HAMIstore.
=*=*=*=*=
1.
Cha ta là đại gian thần, tỷ tỷ là yêu phi.
Sở dĩ ta biết chuyện, là vì khắp kinh thành này không có một người nào thích gia đình chúng ta.
Thời điểm ta còn nhỏ mặc kệ đi đến đâu, đều có thể nghe thấy có người ở trên đường thoá mạ nhà chúng ta.
Nói cái gì mà người nhà chúng ta đều đáng chết, toàn gia sẽ bị diêm vương bắt đi, ti mệnh đại nhân sẽ biến chúng ta đầu thai thành heo,... nói chung câu từ khó nghe nào cũng có.
Tỷ tỷ ta mỗi lần nghe thấy đều tức giận vô cùng, sẽ xuống cùng bọn họ lý luận, cuối cùng còn bị chọc đến phát khóc, lúc này nương ta sẽ ôn nhu ôm tỷ tỷ vào lòng nói: "Bảo bối ngoan, đừng tức giận đừng tức giận a."
Còn ta, sẽ đứng bên cạnh im lặng ăn hồ lô đường.
Tỷ tỷ ta không nhớ lâu, rõ ràng biết mỗi lần đều bị chọc đến phát khóc, nhưng vẫn theo bọn họ cãi nhau.
Có lẽ là quá ồn ào, vậy mà lại bị hoàng đế bắt gặp.
Lúc đó, tỷ tỷ ta tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy dài trên trán như nghé con mới sinh, đôi mắt cũng đỏ lên. Cũng không biết thẩm mỹ của hoàng thượng thế nào, lại cảm thấy như vậy rất xinh đẹp, lập tức đón tỷ tỷ ta vào cung, phong làm Lâm phi.
Từ đó, tỷ tỷ ta liền trở thành yêu phi.
2.
Kỳ thực vốn không nên như vậy, lúc đó nương ta gọi cha ta vào trong cung đón tỷ tỷ trở về, cha ta nói được.
Hai người bọn họ mang theo đứa con chồng trước là ta vội vàng tiến cung.
"Hoàng thượng, không được a! Tiểu nữ không có giáo dưỡng, không hiểu lễ nghi, không thể làm phi tử a!"
Nương ta vừa vào tới đại điện liền quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu tình với hoàng đế.
Hoàng đế cười ha hả đi xuống nâng nương ta dậy nói: "Lệnh ái rất tốt, Lâm phu nhân đừng nói những lời khiến trẫm tức giận."
Khuôn mặt nương ta tái nhợt, nói hoàng thượng tha tội, liền im bặt.
Mà cha ta ngoại trừ thỉnh an hoàng đế, từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Vì vậy kết quả cuối cùng là: tỷ tỷ ta ở trong cung nhận hết sủng ái, nương ta ở nhà bệnh nặng một hồi, nửa năm sau mới khoẻ lại. Cha ta trở thành hồng nhân bên cạnh hoàng đế. Còn ta...được định hôn cho thế tử Trấn Bắc Hầu.
Đừng quên ta từng nói, cả kinh thành này đều chán ghét nhà chúng ta.
Vậy nên ngày được ban hôn, Trấn Bắc Hầu thế tử đến nhà nói với ta: "Ta sẽ không thích ngươi!" Ta liền hỏi lại: "Vậy ngươi thích ai?" Trấn Bắc Hầu thế tử khuôn mặt đỏ bừng, thiếu niên môi hồng răng trắng, tựa như những cánh hoa đào mỹ lệ ở ngoại thành.
Hắn không trả lời ta, chỉ mang theo người hầu bỏ chạy.
Ta nhìn theo bóng lưng cao thẳng của hắn, thắt lưng đỏ viền vàng tung bay theo gió đông, bất giác thốt lên: "Hoa đào mùa xuân, thật đẹp."
3.
Mặc kệ Trấn Bắc Hầu thế tử chán ghét ta thế nào, ta cùng hắn vẫn ràng buộc với nhau. Ta theo sau dấu chân của hắn, hắn đi đâu, ta liền đi đó. Cả kinh thành này đều biết ta thích Trấn Bắc Hầu thế tử Hạng Chỉ.
Các quý nữ vốn xem thường ta lại càng chán ghét ta hơn, mỗi lần tham gia yến tiệc chỉ có ta một mình một chỗ. Ta không quan tâm, thật sự.
4.
Năm ta 14 tuổi, tỷ tỷ ta mang long thai, hoàng đế cao hứng vô cùng, phong tỷ tỷ làm quý phi, ban tặng chữ Hy.
Ngày thứ ba sau khi biết tin, ta theo nương tiến cung. Vốn tưởng sẽ nhìn thấy nụ cười vui mừng cùng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ tỷ cả người xanh xao, còn chưa mấy xuân xanh, đã thành một mỹ nhân tuổi xế chiều.
Nương ta ôm tỷ tỷ khóc, tỷ tỷ cũng khóc theo.
Tỷ tỷ khóc xong, ngược lại nói với nương ta: "Mẫu thân, kỳ thực hoàng thượng đối với con rất tốt, chỉ là, chỉ là con nghĩ không thông mà thôi."
Tỷ tỷ quay qua nhìn ta, ôn nhu sờ sờ mặt ta: "Miêu Miêu nhà chúng ta cũng đã thành đại cô nương rồi, càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn này không biết mê đổ bao nhiêu thiếu niên lang."
Ta nhếch khoé miệng, nói: "Tỷ tỷ, nếu tỷ không vui thì nói với ta, ta mang gì đó thú vị đến bồi tỷ."
Tỷ tỷ nói: "Được a."
Ta không nghĩ tới hoàng đế sẽ đến.
Nam nhân chính trực tráng niên, đầu đội phát quan, mày kiếm sắc bén, phượng nhãn như sao, dung mạo khôi ngô, thân mang long bào vàng rực, không giận mà uy. Nhưng khi nhìn thấy tỷ tỷ ta tất cả uy nghiêm liền biến thành nhu tình.
Nương mang theo ta đến hành lễ, hoàng đế lại trực tiếp đưa tay đỡ nương dậy.
Ta nhìn thấy, lần này là đỡ thật.
Hoàng đế ôm lấy eo tỷ tỷ, đem nàng đến trên giường nhỏ: "Sao lại không nghe lời, đã nói với nàng rồi, không được khóc, vẫn là khóc."
Tỷ tỷ nói: "Thời gian dài không gặp người nhà, nhất thời không kiềm chế được."
Hoàng đế nói: "Vậy thì để bọn họ thường xuyên tiến cung."
Tỷ tỷ quỳ xuống hành lễ: "Đa tạ hoàng thượng."
Hoàng đế có chút sinh khí: "Đều đã nói với nàng rồi, chỉ có hai chúng ta thì không cần hành lễ, nàng chính là cứng đầu."
Tỷ tỷ không đáp.
Hoàng đế giữ hai mẹ con chúng ta ở lại dùng cơm. Hắn không giống một vị hoàng đế cao cao tại thượng ngồi trên vạn người, ngược lại càng giống...đúng rồi giống như một anh trai nhà bên rất được lòng nhạc phụ nhạc mẫu.
Nương ta vào thăm tỷ tỷ, vốn cảm thấy tỷ tỷ ở trong cung phải chịu uỷ khuất, hiện tại lại có chút rối rắm.
Lúc gần đi, nương ta ở trước mặt hoàng đế cũng không tiện nói gì, chỉ dặn dò: "Quý phi nương nương hãy chiếu cố tốt bản thân, thần phụ xin cào từ."
Không ngoài dự liệu, hai mắt tỷ tỷ ta lập tức đỏ lên.
Hoàng đế vội vàng nói: "Nếu Chiêu nhi nhớ Lâm phu nhân thì tuỳ thời để Lâm phu nhân đến, đừng khóc."
Ta chạy qua, đưa chiếc lắc vàng cho tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ, đây là cho tiểu ngoại sinh."
(Tiểu ngoại sinh: cháu ngoại trai.)
Hoàng đế ở bên cạnh lập tức tiếp lời: "Sao không phải là ngoại sinh nữ?"
Ta đáp: "Trước sinh nam, lại sinh nữ, như vậy nam hài có thể bảo hộ nữ hài."
Hoàng đế lập tức vui vẻ: "Đúng, nói rất hay! Ta cùng tỷ tỷ ngươi không chỉ sinh một đứa, còn phải sinh hai, ba, bốn,..."
Tỷ tỷ không nghe nổi nữa, đá một phát vào chân hoàng đế: "Hoàng thượng coi thần thiếp là heo mẹ à?"
Hoàng đế nhìn thấy tỷ tỷ ta cười đến đầy mặt hung quang, lập tức ngậm miệng.
Cứ như vậy, ta cùng nương ta liền trở thành khách thường xuyên của hoàng cung.