Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không cần đổi giày đâu, cứ vào luôn đi, đợi lát nữa Lý Trạch Khôn sẽ xuống.” Cậu bé kia đón Tưởng Văn Húc vào nhà, lúc đóng cửa lại còn nghiêng đầu cười với hắn: “Bên ngoài đúng là lạnh thật.”
Lúc nói chuyện cậu bé này rất hay nuốt âm, nói giọng Bắc Kinh, ngữ điệu vừa ngắn vừa hoạt bát. Nếu không nhìn đến sắc mặt và dáng vẻ ốm yếu thì thật sự không nghĩ đến việc cậu mắc bệnh.
Tưởng Văn Húc nói cảm ơn, nhưng vào nhà cũng không thấy người muốn tìm, liền hỏi một câu: “Lý thiếu đang bận sao?”
“Tôi đi xem giúp ngài, có lẽ anh ấy đang ở trong bếp xem nồi nước.”
Quả nhiên cậu bé kia vào không bao lâu Lý Trạch Khôn đã đi ra, trong tay còn bưng chén trà.
“Lý thiếu.” Tưởng Văn Húc giơ tay muốn bắt tay với gã, nhưng Lý Trạch Khôn lại không bắt, chỉ đưa chén trà đến: “Tổng giám đốc Tưởng ngồi uống ngụm nước nóng đi, tiểu Hạ vừa rót cho anh đấy.”
Có lẽ do ở nhà, nên có vẻ vị thái tử gia này không khó chung sống như lúc ở ngoài. Do còn quá trẻ, sự sát phạt quả quyết giữa đôi lông mày gã chỉ mới hình thành, nên từ xa nhìn lại càng thấy bướng bỉnh tuỳ hứng hơn.
Hai người họ cùng ngồi xuống ghế sô pha. TV vẫn đang sáng, đang chiếu “Tom & Jerry”, âm lượng không thấp, tiếng nhạc và lồng tiếng vang lên.
Lý Trạch Khôn hơi ngại ngùng, gã cầm điều khiển nhấn nút pause: “Tiểu Hạ thích xem lắm, coi đi coi lại đến mười mấy lần rồi, khiến bây giờ tôi vừa nghe tiếng sư tử gầm mở đầu là nổi da gà.”
*Mở đầu phim Tom & Jerry là tiếng sư tử gầm của hãng MGM (Metro-Goldwyn-Mayer)
Tưởng Văn Húc cười cười: “Trẻ con đều vậy, nhưng rất ít người không thích chơi game mà lại mê xem phim hoạt hình.”
Ánh mắt Lý Trạch Khôn lập tức chuyển thành ôn nhu, bên trong hơi có ý cười: “Không phải em ấy không thích chơi game, mà là vô cùng ngốc. Tôi có dạy thế nào Tiểu Hạ cũng không học được, nhìn em ấy liên tục chơi Tetris* còn phiền lòng hơn, chi bằng để em ấy xem “Tom & Jerry”.
*Trò xếp gạch
Tưởng Văn Húc rất phối hợp cười cười, nhưng lòng càng lúc càng nặng nề.
“Hôm nay sếp Tưởng đây chỉ tìm tôi để nói cảm ơn sao?” Lý Trạch Khôn nhớ đến chính sự, gã vẫn chờ sau khi tiễn Tưởng Văn Húc đi thì ăn trưa.
Tưởng Văn Húc cũng không trực tiếp trả lời mà vòng vo: “Thân thể đứa bé mà Lý thiếu bao nuôi có khá hơn chút nào không? Vẫn chưa làm phẫu thuật cấy ghép tuỷ đúng không?” Hôm nay hắn thấy Trình Hạ vẫn hơi vui mừng, chí ít thì phần tuỷ kia vẫn chưa dùng đến.
Sắc mặt Lý Trạch Khôn hơi trầm xuống. Gã rất phản cảm với việc có người dùng chữ “Bao nuôi” giữa mình và Trình Hạ, mới nghe đã thấy buồn nôn chói tai rồi.
“Mấy ngày trước thân thể của em ấy vẫn không ổn, hiện giờ đang dùng thuốc bổ trợ, tuần sau sẽ làm phẫu thuật.” Lý Trạch Khôn đã không có mong muốn nói chuyện với Tưởng Văn Húc nữa: “Giữa trưa rồi, không giữ anh Tưởng lại ăn cơm nhé.”
Tưởng Văn Húc cũng chỉ thăm dò thôi, không thấy tức giận với sự mất kiên nhẫn không hề che giấu của Lý Trạch Khôn: “Nếu đã đến rồi, có một số việc chung quy vẫn phải nói rõ ràng.”
“Lý thiếu có từng nghe nói chưa, tôi có một người yêu đã mười lăm năm.” Tưởng Văn Húc rũ mắt nhìn chằm chằm vào lá trà chìm nổi trong chén.
Từ trước đến giờ Lý Trạch Khôn vẫn là một người chưa bao giờ đủ kiên nhẫn cho người khác thể diện gã cười bỡn cợt, vắt chéo đôi chân dài: “A… Hình như có chút ấn tượng, có một lần hình như tôi còn thấy anh đưa theo, cũng dễ nhìn lắm. Đồ chơi nhỏ kia đã ở bên ngài mười lăm năm rồi ư? Bảo dưỡng tốt thật đấy, trông rất trẻ.”
Mặt Tưởng Văn Húc lúc đỏ lúc trắng, hắn biết người trong miệng Lý Trạch Khôn là ai, Thẩm Tuý.
Lý Trạch Khôn thấy sắc mặt hắn khó coi, cười bồi thêm một câu: “Tôi nói sai rồi sao? Không phải cậu ta hả? Ôi anh Tưởng, vậy thì trách tôi rồi.”
Tưởng Văn Húc không tỏ rõ ý kiến, cười cười: “Lý thiếu cũng biết đấy, đàn ông ra ngoài xã giao, ai lại cam lòng đưa người mình thật sự yêu thương tiếp chuyện chắn rượu chứ? Lúc trước có mấy lần gặp ngài, người bên cạnh cũng không phải là đứa bé này nhỉ.”
“Tiểu Hạ,” Lý Trạch Không không đáp lời Tưởng Văn Húc, mà gọi người trong bếp: “Tắt lửa đi, sau đó lên lầu thay quần áo chờ anh, đợi lát nữa đưa em ra ngoài ăn.”
Nhìn Trình Hạ đi lên lầu rồi, Lý Trạch Khôn mới hoàn toàn lạnh mặt: “Tưởng Văn Húc, rốt cuộc hôm nay anh tới là muốn nói gì với tôi?”
“Người yêu tôi họ Hạ,” Tưởng Văn Húc không trả lời vấn đề của Lý Trạch Khôn, bỗng nhiên như tự nói với mình: “Em ấy bị ung thư máu, lúc trước vẫn luôn điều trị với bác sĩ Ngải Tử Du của bệnh viện Quân đội 301*.”
*Bệnh viện Quân đội 301 là Bệnh viện Đa khoa của Quân đội Giải phóng Nhân dân ở Bắc Kinh, nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của Ủy ban Quân sự Trung ương.
“Ồ, vậy tôi xin bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc.” Chỉ khi nghe thấy tên căn bệnh đáng sợ quen thuộc Lý Trạch Khôn mới nhíu mày, trong lời nói không có mấy phần thật lòng.
“Bắc sĩ của em ấy đã tìm được tuỷ phù hợp, nhưng bây giờ không còn nữa.” Giọng của Tưởng Văn Húc đã có mấy phần run rẩy, có cật lực áp chế cũng bất thành.
Lý Trạch Khôn bắt đầu cau mày, gã lờ mờ có chút dự cảm.
“Tuỷ mà người của Lý thiếu cần, nhất định là không sớm tìm được loại phù hợp. Dùng quyền thế để cướp lấy nó thế nào, hẳn là ngài đã biết rõ nhỉ.”
“Thứ mà tôi muốn mà còn cần phải cướp đoạt ư?” Lý Trạch Khôn khinh thường cười cợt: “Vào tay tôi rồi thì chính là của tôi, sao? Sống chết có số, vị kia nhà ngài là bạc mệnh mà thôi, còn trách ai được nữa?”
Tay Tưởng Văn Húc siết chặt, viền mắt nảy lên: “Tích khẩu đức đi, coi như ngẫm lại chính bản thân cậu.”
Lý Trạch Khôn không hề để trong lòng, chỉ nói: “Sếp Tưởng đây thủ đoạn vô biên*, tìm thêm phần nữa không phải rất dễ sao.”
“Phần tuỷ xương trong tay cậu là Lục Thiệu đưa đúng không? Cậu đã mạo hiểm giành lấy một phần như vậy, muốn tìm phần khác dễ vậy ư?”
Lục Thiệu là viện trưởng bệnh viện, tuỷ còn chưa đến tay Ngải Tử Du đã bị chặn. Ông lão này thường ngày rất khiêm tốn, dù sao cũng không dám khinh suất trước mặt thiên tử. Nhưng sau lưng lão lại hùn vốn với người nhà vợ mở mấy phòng cai nghiện net và phòng điều trị thanh thiếu niên nổi loạn lứa tuổi dậy thì trong trường (?), gần đây không ít chuyện thối nát dơ bẩn bên trong đã bị truyền thông bày ra ánh sáng. Chuyện càng lúc càng to, thị trưởng Lý cũng không dám quản.
Nhưng khi lão đưa tuỷ đến Lý Trạch Khôn vẫn mạo hiểm nhận lấy, liều lĩnh chấp nhận nguy cơ cả nhà mình phải xuống đài. Những việc này lúc ở Hàng Châu Tưởng Văn Húc nhờ người tra ra, cũng thật sự khâm phục lần chơi này của Lý Trạch Khôn.
“Đúng vậy, tôi đã liều lĩnh nhiều như vậy, mà sếp Tổng chỉ dùng một cái miệng đã muốn, không thích hợp lắm nhỉ.” Lý Trạch Khôn lắc đầu cười: “Đừng nói tới đạo lý ai đến trước có trước, phần tuỷ này bệnh viện điều trị cho ai chẳng được? Người yêu nhà anh chờ cứu mạng, bảo bối nhà tôi có thể chịu đựng được ư?”
Tưởng Văn Húc không nói gì, chỉ đặt va li nhỏ lên bàn, chậm rãi mở ra.
Lý Trạch Khôn chỉ liếc mắt qua, cười nhạo nói: “Sếp Tưởng cảm thấy tôi thiếu tiền à?”
“Chút tiền này đưa cho ngài, tôi còn không lấy ra được.” Tưởng Văn Húc khép va li lại: “Ngài muốn cái gì đều dễ thương lượng, chỉ cần tôi có. Số tiền này là phiền ngài chuyển cho người có ý muốn hiến tuỷ kia, hỏi người đó có thể hiến lần hai trong thời gian ngắn không.” Người kia đã sớm bị đưa đi giấu rồi, nhà họ Ngải cũng không tìm được, chỉ có thể dựa vào Lý Trạch Khôn thôi.
“Có thể hay không cũng phải chờ Tiểu Hạ phẫu thuật xong rồi lại nói. Sếp Tưởng cứ về chờ đi, không lâu đâu, nhiều nhất là nửa tháng thôi. Tiểu Hạ phẫu thuật xong tôi sẽ đưa người đến cho anh.”