Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù đã là bạn học của Tiêu Nhượng được hai năm, nhưng Thẩm Ý vẫn không được tính là thân quen với cậu. Bởi vì cậu hiếm khi có mặt ở trường, cô lại chẳng có chuyện hễ rảnh rỗi là lên mạng đọc tin tức về Tiêu Nhượng như các bạn nữ khác. Cho nên đối với cô, cậu ta trước đây chỉ là một người nổi tiếng xa vời. Cùng lắm là vì quan hệ bạn học, cô sẽ dừng lại thêm vài giây khi trông thấy tin tức về cậu.
Hiện tại hai người là bạn cùng bàn, qua mấy lần tiếp xúc, Thẩm Ý cảm thấy trên người Tiêu Nhượng có rất nhiều hào quang, có đôi lúc nói chuyện sẽ để lộ sự trưởng thành, nhưng về bản chất thì vẫn là bạn đồng trang lứa với bọn họ, là một cậu bạn thoải mái cởi mở. Thậm chí, Tiêu Nhượng còn có vẻ đứng đắn hơn so với các bạn nam khác, chí ít thì Thẩm Ý chưa từng nghe thấy cậu mở miệng nói ra mấy câu đùa bại hoại…….
Không đúng, cô chợt nhớ tới lần mình gặp phải tên biến thái cuồng khoe thân kia, lúc cậu che mắt cô đã nói muốn cắt “tiểu họa mi” của tên đó……
Cô khẽ cắn môi, khuôn mặt như phải bỏng.
Do đó, rốt cuộc ngày thường cậu ấy là người thế nào? Cô luôn cho rằng người lớn mới có thể làm được chuyện như vậy, cậu ta…….. có như thế không?
“Lớp trưởng?”
Cô giật mình quay đầu lại, Tiêu Nhượng lúc này đang nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, tay giơ tờ đề thi lên, “Kiểm tra. Nghĩ gì vậy?”
Khuôn mặt của Thẩm Ý nháy mắt đỏ bừng bừng, cô chẳng dám nhìn vào mắt cậu, cúi đầu đoạt lấy tờ đề thi.
Nhất định là mình bị lây bệnh của Dương Việt Âm rồi, tự dưng lại nghĩ vẩn nghĩ vơ khi đang ở bên cạnh Tiêu Nhượng! Cậu ta có hay không………. vậy thì mắc mớ gì đến mình! Mình chẳng thèm quan tâm đâu!
Tiêu Nhượng chẳng hiểu ra làm sao, không rõ đã xảy ra chuyện gì để cô bạn này có phản ứng lớn đến vậy.
Chẳng lẽ Thẩm Ý cũng không muốn làm bài kiểm tra?
Từ khi lên lớp 12, mỗi buổi tự học tối Chủ nhật đều sẽ tiến hành một bài kiểm tra nhỏ, bảy môn học luân phiên mỗi tuần. Đây cũng là nét khác biệt của lớp 12, kiểm tra ở khắp mọi nơi, khi nào cũng có, chẳng biết khi nào thầy cô sẽ mang bài thi đến. Ban đầu mọi người cũng tập thành quen, nhưng có lẽ là tuần trước mới tổ chức kiểm tra giữa kỳ, mọi người vừa giải tỏa được áp lực nên có hơi kích động về mặt cảm xúc. Phóng tầm mắt nhìn quanh, một nửa lớp là những cô cậu học sinh đang miễn cưỡng làm bài, nửa còn lại thì còn chẳng thèm động tay, đang nháy mắt với người bên cạnh để chép đáp án.
Tiêu Nhượng cũng muốn chép bài, nhưng không phải là cậu không muốn làm mà là cậu không biết làm.
Toán. Sao số mình “nhọ” thế nhỉ, lại gặp phải cái môn Toán làm mình đau đầu nhất! Cứ cho là viết linh tinh thì mình cũng không biết viết cái gì!
Cậu bạn cùng bàn ngồi một bên thở dài ngao ngán, cầm tờ giấy thi tay cứ lật tới lật lui, đã qua một lúc mà chẳng viết được nổi một chữ. Thẩm Ý liếc Tiêu Nhượng một cái, nhớ tới bài thi Toán thê thảm của cậu, cô không nhịn được mà cười khẽ.
Vừa lúc Tiêu Nhượng nghiêng đầu nên trông thấy cô cười trộm, bèn tỏ thái độ bất mãn, dùng khẩu hình nói: không được cười nhạo học sinh yếu.
Thẩm Ý lại nhớ tới một việc, cô ngẩng đầu quan sát thấy thầy Cao đang nghịch điện thoại ở trên bục giảng. Loại kiểm tra nhỏ này từ xưa đến nay giám thị luôn lỏng lẻo, hai người họ lại ngồi ở hàng cuối cùng, thế là Thẩm Ý đánh bạo sờ soạng trong ngăn bàn mấy lần, rốt cuộc cũng tìm được thứ cần tìm.
Sau đó, cô khẽ ho nhẹ, ra hiệu để Tiêu Nhượng nhìn qua, mượn bàn học che chắn đưa thứ gì đó tới.
Tiêu Nhượng cứ ngỡ là phao, cặp mắt phát sáng, đến lúc nhận lấy thì mới biết là cuốn sổ.
Nó được đóng thủ công, bìa ngoài là một mặt giấy trắng, sau khi lật ra bên trong hóa ra là vở ghi công thức Toán, mỗi một công thức đều có đề mục tương ứng. Cậu ghé sát vào nhìn cho rõ, phát hiện hoàn toàn là chữ viết tay, nét chữ thanh tú tinh tế, trông giống nét bút của con gái.
“Đây là…”
Đây là cuốn sổ tay ôn tập mà cô đã làm cho cậu từ trước. Cô phân tích bài thi của Tiêu Nhượng để tìm ra những chỗ còn yếu kém, sau đó chọn ra bài tập tương ứng với nó. Lúc làm ra cuốn sổ này cô không nghĩ nhiều, vừa rồi lấy ra cũng rất tự nhiên, nhưng giờ này khi chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của cậu, Thẩm Ý mới giật mình nhận ra, hành động này của mình chẳng lẽ đã quá nhiệt tình…….
Cô lập tức thấy căng thẳng, “À, cái này, cô giáo Kiều bảo tôi trợ giúp cậu, cho nên… lần trước đã muốn đưa nó cho cậu, nhưng cậu đi rồi, giờ tôi vừa mới nhớ ra…”
Càng nói cô càng thấy không ổn. Rốt cuộc mình đang làm cái gì chứ, cô Kiều chỉ nói như vậy, Tống Hàng cũng bảo cô giáo không thật sự đòi hỏi gì ở cô, mà Tiêu Nhượng đã có gia sư, còn cần đến cô sao?
Cô cảm thấy bối rối, như thể bản thân vừa làm chuyện gì đó không phải, cúi đầu định giành lại cuốn sổ tay, “Cậu không cần thì thôi…”
Cậu bạn lại né khỏi động tác của cô. Cậu ngạc nhiên nói: “Sao tôi lại không cần? Đương nhiên là tôi cần rồi! Lớp trưởng, cậu thật là tốt bụng!”
Lại là cái câu này.
Tối hôm qua khi ở nhà Dương Việt Âm, sau khi cô đút thịt bò cho cậu, cậu cũng nói như vậy. Trong đôi mắt màu hổ phách của cậu thiếu niên, phản chiếu lên khuôn mặt cô, thêm cả giọng điệu khoa trương của cậu nói cô như thể một vị cứu tinh, khiến con tim cô đập bang bang…
Trên bục giảng bỗng truyền đến một tiếng hắng giọng, thầy Cao nhìn hai người vẻ cảnh cáo, lúc này Thẩm Ý mới phát hiện hành vi của bọn họ của đã bị phát giác. Là một học sinh tốt chưa bao giờ gian lận, cô còn chưa từng trải qua việc đang làm bài kiểm tra thì bị giám thị cảnh cáo, nghĩ thế cô lại càng cảm thấy xấu hổ ảo não, hận mình vừa rồi tại sao lại làm như vậy.
Rõ ràng là thi xong rồi đưa cho cậu ta cũng được mà!
Đã vậy cậu bạn ngồi đằng trước còn không tinh mắt, thấy thầy Cao lại dán mắt vào điện thoại, cậu ta lập tức dựa vào phía sau thầm thì: “Ê, lớp trưởng, Tiêu Nhượng, hai người đang chép đáp án sao? Đừng chỉ chơi theo nhóm thế chứ, cho bọn tớ chép với…”
Đối với yêu cầu này, câu trả lời của Thẩm Ý là dùng bút đặt vào lưng cậu ta, sau đó không lưu tình mà dúi cho một phát.
Làm xong mới phát hiện Tiêu Nhượng đang cười nhìn cô, không biết nụ cười này có phải vì động tác vừa rồi của cô không. Thẩm Ý không dám nói nữa, đành cúi đầu xuống xem bài thi, nhưng dù đề mục đang lơ lửng trước mặt, cô lại nhận ra mình không đọc được nổi chữ nào.
Rõ ràng chẳng phải câu hỏi gì khó, cứ cho là hơi khó thì chỉ cần dùng thêm chút thời gian, ắt hẳn cũng có thể tìm ra đáp án đúng. Nhưng cô lại chẳng có động lực để làm. Trong tim cứ như có móng vuốt đang cào, khiến cô đứng ngồi không yên, chớ nói chi tới việc bình tâm lại để làm đề.
Thẩm Ý khẽ thở dài. Hóa ra không chỉ có người khác, mà ngay cả mình cũng có lúc không tập trung nổi để làm bài thi.
Nếu như tối hôm nay, không cần kiểm tra thì tốt rồi…
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, ánh đèn trong phòng học bỗng vụt tắt, chỉ giây lát trước mắt đã là bóng tối.
Cả lớp nhốn nháo.
Thẩm Ý cũng giật nảy mình, sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng kịp, bị mất điện?
Đúng là bị mất điện.
Quan sát từ cửa sổ ra bên ngoài, toàn bộ trường học đều chìm vào bóng đêm, những dãy phòng học vốn đèn đuốc sáng trưng giờ lại tối như mực. Thẩm Ý thấy hơi lơ mơ, tình huống trường học mất điện quanh năm suốt tháng hiếm lắm mới gặp được một lần, tối nay xảy ra chuyện gì rồi?
Từ từ. Cô chợt ý thức được, mất điện có nghĩa là… không cần kiểm tra nữa?!
Nhận thức được điểm này không chỉ có mình cô, cả lớp đều đang xôn xao, mọi người châu đầu ghé tai, còn có bạn nam lớn tiếng hỏi: “Thầy Cao ơi, bây giờ phải làm sao ạ?”
“Im lặng.” Thầy Cao ở trên bục giảng đập bàn, “Ngồi yên tại chỗ cho tôi, để tôi ra ngoài hỏi xem.”
Thầy Cao vừa đi, trong lớp lập tức như ong vỡ tổ. Bởi vì rất ít khi gặp tình huống này nên ai nấy đều hào hứng ra mặt, Trương Lập Phong nói như thật: “Bảo sao sáng nay tôi vừa bước ra khỏi cửa đã nghe tiếng hỉ thước* kêu, quả nhiên là có chuyện tốt xảy đến! Mấy ông mấy bà nói xem, mất điện kiểu này, liệu tụi mình có thể được tan học sớm không?”*Theo người Trung, chim hỉ thước hay còn gọi là chim khách mà tới trước cửa nhà kêu là mang điềm báo tin vui.Cả đám thi nhau phụ họa, Dương Việt Âm lại giội một gáo nước lạnh: “Tao chỉ biết là nếu mười phút sau có điện lại, thì bài thi thử này phải làm tiếp.”
Sau vài giây im ắng ngắn ngủi, mọi người lập tức hành động tìm cứu binh ở gần mình nhất, “Mau mau mau! Đưa đáp án của mày đây cho tao chép! Nhân lúc thầy còn chưa về!”
Trong phòng học, cả bọn bận rộn như con quay, bởi vì không có điện, mọi người bật đèn pin từ điện thoại, ánh sáng nhấp nha nhấp nhoáng. Bên cạnh Thẩm Ý cũng sáng lên, quay qua nhìn lại, hóa ra là Tiêu Nhượng giơ điện thoại, nhắm đèn pin về hướng cô.
“… Cậu làm gì vậy?”
“Cậu không làm bài sao? Dù gì tôi cũng không biết làm, vậy thì soi đèn cho cậu, coi như là báo đáp đại ân cuốn sổ tay của lớp trưởng!”
Thẩm Ý tưởng tượng hình ảnh Tiêu Nhượng mắt thì nhìn chằm chằm tay thì soi đèn cho mình làm bài, cô lập tức cảm thấy bất luận như thế nào mình cũng không tập trung nổi, bèn nói: “Không, không cần.”
Tiêu Nhượng nhíu mày nghi ngờ, chuyển tay chĩa đèn pin về phía mình. Phía sau là phòng học tối om, chỉ có lác đác vài ngọn đèn le lói, như những con đom đóm trong rừng, ngũ quan của cậu đắm chìm trong ánh sáng trắng ấy càng thêm sắc nét góc cạnh, ngay cả đôi mắt đen láy cũng được chiếu lên sáng rực.
Cô nhìn đến thất thần, lúc tỉnh táo lại mới nhận ra cậu đang nhìn mình chằm chằm, dường như đang quan sát nét mặt mình. Thẩm Ý giật mình, sợ Tiêu Nhượng nhìn ra điều gì, cô vội vàng đổi chủ đề: “Rốt cuộc là tình huống gì đây, thật sự định để chúng ta làm bài trong bóng tối sao?”
“Không rõ nữa. Nhưng chắc mấy người ở phía đối diện sẽ biết.”
Dãy phòng học này của bọn họ là khối lớp 12, dãy đối diện là lớp 10, không giống như học sinh lớp 12 bị trói buộc trong lớp làm đề kiểm tra, hầu hết cửa sổ các phòng học lớp 10 ở bên kia đều mở toang, ai nấy ló đầu ra bên ngoài nhìn quanh, còn có người trực tiếp chạy khỏi phòng, bật đèn flash lên soi lung tung, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu phấn khích một cách kỳ lạ từ phía mấy cậu thiếu niên.
Sân trường như vậy có phần xa lạ.
Tiêu Nhượng nói: “Thú vị ghê, không ngờ là với cái tần suất đến trường như tôi, còn có thể gặp được cái chuyện mất điện. Tôi cứ tưởng chỉ có ở đoàn làm phim chỗ chúng tôi mới mất điện chứ.”
“Ở đoàn phim cũng mất điện?”
“Không thường xuyên, nhưng bọn tôi rất sợ mất điện.” Tiêu Nhượng thấy cô có vẻ hứng thú nên giải thích: “Tổ quay phim đều phải chuẩn bị máy phát điện, bởi vì các thiết bị máy móc đều phải dùng điện, dựa vào nó mới có thể đảm bảo tiến độ công việc. Cho nên, một khi máy phát điện hỏng thì sẽ rất phiền toái. Trước đây có lần tôi quay phim ở vùng Đông Bắc, ngày ấy quay cả buổi tối – À, cả buổi tối chính là quay suốt đêm, lúc ấy vẫn đang là mùa đông, hai giờ sáng, cậu có biết trời lạnh đến nhường nào không, máy phát điện hỏng, đường ống dầu đóng băng nứt vỡ, chẳng quay được cái gì hết trơn, cả đoàn cứ ngồi ngẩn người ở đó, đạo diễn nổi cơn thịnh nộ, đến trường quay chửi um lên!”
Thẩm Ý nghe đến mê mẩn: “Sau đó thì sao? Làm thế nào giải quyết được?”
“Còn có thể giải quyết như thế nào? Chờ thôi. Staff hiện trường chạy xe về thành phố mua đường ống dầu, bọn tôi ôm nhau sưởi ấm trong tình cảnh tối lửa tắt đèn, nhiệt độ xuống dưới âm độ, chờ người ta quay lại giải cứu bọn tôi…”
Cậu dùng giọng điệu khoa trương để kể chuyện, Thẩm Ý lại rất tập trung lắng nghe. Trong đầu toàn là dấu hỏi, chẳng phải cậu ta là ngôi sao nổi tiếng ư? Sao lại sống khổ sống sở vậy, ở vùng Đông Bắc dưới không độ, lạnh lẽo làm sao…”
“Mấy người bọn cậu chờ bao lâu? Có bị cảm không?”
Tiêu Nhượng đã hoàn thành việc khoe khoang bản thân, nghe thấy câu hỏi của cô bạn thì càng thêm đắc ý, “Đừng luôn cảm thấy các cậu học hành vất vả, ngành giải trí bọn tôi cũng chẳng dễ dàng gì!” Đang chuẩn bị thực hiện một màn kết đầy thăng hoa, nhưng vừa cụp mắt xuống lại nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ý.
Cô đeo kính mắt, đằng sau hai lát kính tròn là một đôi mắt đen đang nhìn cậu chằm chằm mà chẳng thèm chớp mắt, răng khẽ cắn môi dưới, trên mặt là……… sự đau lòng không thể che giấu?
Những lời đó bỗng chốc bị mắc kẹt trong cổ họng, cậu im lặng chốc lát rồi mỉm cười, “Không mất nhiều thời gian là anh staff đã trở về. Còn tôi thì vẫn ở trong xe chuyên dụng nên không bị lạnh cóng…”
Lúc này Thẩm Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng reo hò, truyền từ tầng 1 đến tầng 3 khiến khu phòng học như rung chuyển. Mọi người giật mình ngẩng đầu lên, không ngừng hỏi có chuyện gì, đúng lúc này thầy Cao trở về, thông báo với cả lớp: “Mạch điện gặp sự cố, không biết khi nào mới sửa xong. Thôi được rồi, tất cả về nhà đi.”
Tự nhiên lại được đi về!
Lúc Thẩm Ý ra khỏi phòng học, cô còn cảm thấy như là mơ, từ khi nào mà lời cầu nguyện của mình lại linh vậy? Nói không muốn làm bài thì thật sự không cần làm nữa, vậy chuyện mình muốn vào Bắc Đại* có thể thành hiện thực chứ?*Bắc Đại: tên viết tắt của trường Đại học Bắc Kinh (tiếng Trung: 北京大学), tên viết tắt trong tiếng Hoa là Beida (北大, Bắc Đại) là một trường đại học tại Bắc Kinh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Trường được thành lập năm 1898 thay thế Quốc Tử Giám cổ và là một trong những trường đại học lâu đời nhất Trung Quốc. Đến năm 1920, nó đã trở thành trung tâm của những tư tưởng cấp tiến. Hiện nay, rất nhiều bảng xếp hạng quốc gia và quốc tế thường xuyên xếp đại học Peking là đại học hàng đầu của Trung Quốc. Ngoài học thuật, Đại học Bắc Kinh đặc biệt nổi tiếng với vẻ đẹp kiến trúc truyền thống của Trung Hoa và khu vực khuôn viên trường.Dương Việt Âm vừa phấn khích chạy tung tăng xuống lầu vừa nói: “Nhanh lên nhanh lên, đợi đã, nghĩ lại thì hay là tụi mình đi đâu đó chơi đi! Hiếm khi có chuyện tốt như vậy, được nghỉ không một buổi, nhất định đừng để lãng phí!”
“Mất điện, trời tối đen như mực thì lấy cái gì mà chơi?” Quan Việt Việt nói.
“Mày có bị ngốc không? Trường mình mất điện chứ ở ngoài có mất điện đâu. Mà cứ cho là ở ngoài cũng mất đi, chỉ cần không phải là mất điện toàn thành phố thì mình không cần phải ngoan ngoãn về nhà. Có đúng không, đại minh tinh?”
Tiêu Nhượng bỗng nhiên bị cue, lập tức phối hợp: “Phải rồi, bây giờ về nhà thì sớm quá.”
Dương Việt Âm tán thưởng vỗ vai cậu, khen ngợi cậu đã đi đúng đường.
Tiêu Nhượng nhìn hai cô gái đang kích động kia, cậu đi chậm lại, lùi bước về phía bên cạnh, “Cậu có đi chơi cùng họ không?”
Thẩm Ý: “Chắc có? Hai cậu ấy muốn đi, vậy thì tôi đi………”
Tiêu Nhượng híp mắt lại, “Cậu làm tôi khá bất ngờ.”
Thẩm Ý nghi hoặc, Tiêu Nhượng nói tiếp: “Ban đầu tôi cứ nghĩ, cậu sẽ mang đề kiểm tra về nhà làm cho xong, như thế mới phù hợp với hình tượng lớp trưởng của cậu. Thực ra lúc mất điện, cậu không lấy đèn pin ra soi đã khiến tôi kinh ngạc vô cùng.”
Thẩm Ý: “………..”
Cô lẩm bẩm: “Tôi cũng đâu phải cái máy chỉ biết làm bài……….”
Thẩm Ý nghĩ là mình đã nói rất nhỏ, nhưng cậu vẫn nghe thấy rõ. Điều đó càng khiến nụ cười trên mặt cậu thêm phần rực rỡ: “Lớp trưởng nói thật đi, tối nay mất điện được nghỉ, thực ra cậu vui lắm phải không?”
Trên trời là vầng trăng khuyết đang soi sáng tòa nhà dạy học yên tĩnh, xung quanh là những học sinh không ngừng qua lại, ai cũng cười rõ tươi, một số còn ngân nga giai điệu của bài hát đang thịnh hành. Đèn flash lúc ẩn lúc hiện, vì quá phấn khích nên không ai để ý tới ở đây còn có một người nổi tiếng.
Tối nay vốn là ngày học. Từ khi lên lớp 12, thời gian cứ trôi, ngày nào cũng như ngày nào. Học rồi lại học, thi rồi lại thi. Nhưng tối hôm nay, bởi vì một sự cố, tất cả kế hoạch đều phải đình chỉ, họ bỏ lại bài tập đang dang dở, rời khỏi trường học.
Khoảng thời gian tươi đẹp này, như vừa trộm được.
Rốt cuộc cô cũng cười, nhìn cậu rồi nói: “Không sai. Tối nay mất điện được nghỉ, tôi thấy rất vui, được chưa?”
Cô thẳng thắn đầy tự tin khiến Tiêu Nhượng hoài nghi mình chưa bao giờ thấy một Thẩm Ý đầy năng lượng như vậy, thậm chí lần cãi nhau với Trần Dao Dao cũng không sánh bằng.
Nhưng vào đúng lúc này, sau lưng bỗng có ánh sáng trắng lóe lên, đèn đường cũng bật sáng. Trường học vốn đang chìm trong bóng tối lập tức được thắp sáng, các phòng học cũng lần lượt lên đèn, toàn bộ ngôi trường được khôi phục lại ánh sáng.
Thẩm Ý nhìn đến choáng váng, cứ ngơ ngác đứng tại chỗ. Những học sinh còn chưa ra về cũng đờ đẫn nhìn vào khu phòng học, không biết phải phản ứng thế nào.
Bây giờ, bây giờ là tình huống gì?
Phải quay lại sao?
Thế nhưng tất cả bọn họ đã đi đến đây rồi………..
Tiêu Nhượng đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Ý, cậu hét lên: “Còn chờ gì nữa, chạy đi!!!”
Mọi người như vừa bừng tỉnh từ trong mơ, cả đám reo lên, tranh nhau chạy ra ngoài.
Thẩm Ý theo Tiêu Nhượng liều mạng chạy về phía trước, bên tai là tiếng gió vù vù, còn họ đã bỏ lại ngôi trường chìm trong ánh đèn điện phía sau ở thật xa.HẾT CHƯƠNG 15