Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ui, bé Hân bình tĩnh nói chị nghe nào...
Khả Hân đang hết sức hốt hoảng, nói năng không rõ ràng rành mạch như bình thường khiến Hạ Băng ở đầu dây bên kia không khỏi cười khúc khích.
- Uầy, cái chị Phương gì gì đó...!đạp thẳng cửa vào phòng chị Nguyệt, em ngăn cản mà chị ta đẩy luôn cả em!- Khả Hân uất ức.- Chị nói xem, lúc trước chị Nguyệt não tàn thế nào mà va phải bà nội này vậy? Thật chứ...!nhìn không khác nào bông hoa lài cắm bãi phân trâu!?
- Haha, cái con nhỏ đó thì có nể ai đâu, em cứ mặc kệ đi.
Selina tự giải quyết được mà...
Hạ Băng cố nghiêm túc để nói vài lời an ủi, nghe Khả Hân so sánh Thanh Phương là sh*t khiến nàng phải cố lắm mới phá ra cười.
- Cơ mà...!chị nói này, em nên rình xem, chị sợ là một lát lại có động tay động chân với nhau ấy...
- Fuyu~~~~
Khả Hân chưa kịp đáp lại thì tiếng gọi đầy gợi tình từ bên kia đầu dây đã lọt vào tai, hai má nàng thư ký lập tức ửng đỏ.
- Chị...!Chị...!Chị...!Chị...!Chị....-Nàng lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
- Sao?- Hạ Băng dứt lời thì hàng loạt tiếng động lạ lùng phát ra.
- Ưm...!nữa đi~
Khả Hân mặt mũi đỏ bừng, đưa điện thoại ra xa lỗ tai mà hét trong ngượng ngùng.
- Chị đó, lần sau mà đang ấy ấy thì đừng có bắt điện thoại của em!?
Nàng thư ký không thèm nghe Hạ Băng tiếp, lập tức tắt máy cái cụp, tự vuốt ngực trấn an để phục hồi lại tinh thần.
Ôi trời ơi, Khả Hân đây còn quá nhỏ để biết đến mấy cái chuyện người lớn này mà!!!
Khả Hân hậm hực trong lòng song vẫn nhẹ nhàng hé cửa, bắt đầu quan sát tình hình.
Nghe Hạ Băng nói vậy, thư ký toàn năng cũng có chút sợ, dáng vẻ hung hăng của Thanh Phương kia nhắm chừng có thể ra tay với chị sếp cũng nên.
Thật ra Khả Hân cũng không sợ ẩu đả xảy ra, thư ký nhỏ sợ Thanh Phương chết...
À...!ừm, chị Nguyệt trước giờ vẫn luôn cục súc...
Khả Hân há hốc mồm, hai mắt trợn trắng lên khi thấy Thanh Phương đã khóc đến lấm lem hết lớp trang điểm đang chật vật tự đứng lên.
Trời ạ, bị đánh đến khóc rồi sao!?
- ...
Khả Hân lúng túng nhìn Thanh Phương, trong lòng thầm cầu nguyện cho bản thân không bị đẩy té thêm lần nào nữa.
Nào ngờ, khi đã chuẩn bị tinh thần xong thì Thanh Phương chỉ lẳng lặng tránh sang một bên, lạnh lùng bước ngang qua người nàng.
Khỏi nói thì cũng biết thư ký nhỏ sốc đến mức nào, chỉ biết đứng im nhìn theo bóng lưng kia rời đi.
Lúc đến thì hùng hùng hổ hổ, lúc về lại một bộ dạng đau thương thế kia, hẳn là đã bị chị Nguyệt đánh không ít...
Suy nghĩ này càng được củng cố khi Khả Hân thấy Tổng giám đốc nhà mình phủi phủi tây trang xong xuôi rồi mới ngồi lại vào vị trí cũ.
- Vào đây.
Khả Hân giật thót người, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến vào phòng, vừa đi vừa run, sợ chị Nguyệt đang cáu lại muốn trừ lương mình...!
- In cho chị một bản hồ sơ mới đi.
Khả Hân vốn còn đang đoán xem Nguyệt Minh sẽ bùng nổ như thế nào, nghe đến đây liền bị sốc tập hai, thật là ngoài sức tưởng tượng.
Nhận thấy sự hỗn độn bên trong căn phòng này, thư ký toàn năng không khỏi lo lắng, đánh liều hỏi.
- Chị...!không sao chứ ạ?
Khả Hân chăm chú quan sát khuôn mặt vàng ngọc của Nguyệt Minh, săm soi từng chi tiết xem có vết tích của bạo lực không.
Ánh mắt chợt dừng lại trên tay Tổng giám đốc, thư ký nhỏ đau đớn thay cho sếp mình.
- Không nghe chị nói sao?- Nguyệt Minh bỏ qua câu hỏi của Khả Hân, nhướng mày.
- À...!dạ.- Khả Hân lúng túng cúi người chạy ra ngoài.
- Khoan đã.- Nguyệt Minh vừa mở iPad, liền cất tiếng gọi Khả Hân.-Tuần sau đi đón đứa nhỏ đúng không?
- À, dạ, em quên mất, em xin lỗi.- Khả Hân vội vàng lấy ra từ túi quần một chiếc điện thoại.-Em chuẩn bị xong hết rồi, chị có thể xem qua, đây là sơ yếu lý lịch của các bảo mẫu...!Em đã sắp xếp thời gian để chị gặp mặt trực tiếp rồi.
Nguyệt Minh nhận lấy điện thoại từ tay Khả Hân, tay còn lại kéo lướt trên màn hình iPad, sau đó gật gù.
- Tốt, em đi được rồi.
Thư ký nhỏ thở phào, tưởng đâu lại bị chị sếp mắng một trận, may quá!
Khả Hân lại một lần nữa đi về phía cửa, lần này khả quan hơn, đã chạm được vào tay nắm cửa.
- Khoan.- Nguyệt Minh lần nữa gọi.
Khả Hân vỗ trán, thật sự không đỡ được mà, có phải chị sếp đã nhớ ra nên trách mắng mình không?
- Dạ, có em.-Khả Hân cười méo xẹo.
- Ừm, dọn dẹp giúp chị.- Nguyệt Minh chỉ vào đống hỗn loạn do Thanh Phương gây ra.
Thư ký nhỏ vuốt vuốt ngực, thở ra một hơi.
Nguyệt Minh luôn đối xử rất tốt với nàng, có điều tính tình chị sếp này có chút không tốt, dễ giận cá chém thớt...!Khả Hân hơi sợ bị vạ lây...
Khả Hân vừa thầm mắng Thanh Phương trong đầu vừa nhanh nhẹn nhặt mớ giấy lộn vương vãi khắp sàn nhà.
Lúc nàng dọn xong thì Tổng giám đốc tự lúc nào đã ngủ ngồi trên ghế
Khả Hân thở phào, mỉm cười thật nhẹ nhìn gương mặt ngày thường nghiêm nghị của cô, lúc này lại trông thật ôn hòa và hiền dịu của Nguyệt Minh.
Hệt như năm xưa, khi cưu mang Khả Hân, chị sếp cũng mang một dáng vẻ ấm áp thế này.
Chỉ tiếc...!càng trưởng thành, ông trời lại ác độc lấy đi nụ cười ấm áp lúc xưa của Nguyệt Minh rồi phủ quanh thân thể chị ấy một tấm áo choàng cô độc.
Chị sếp có một làn da thật trắng thật mịn màng, không chút tì vết, bất kỳ ai cũng sẽ ghen tị và than trời khi biết các bước skincare của Nguyệt Minh đơn giản nhường nào.
Nói đâu xa xôi, chính chị Fuyu rất hay ghen tị với việc này, ngay chính bản thân Khả Hân cũng luôn ngưỡng mộ và tấm tắc khen.
Có một sự thật phái đẹp ai cũng biết, da chính là nền tảng quyết định nhan sắc, mà chị Sếp lại tận dụng khá tốt cái nền tảng này, bằng chứng là muốn tìm một chút phấn son trên mặt chị ấy hầu như là không có.
Khả Hân nhớ có lần Nguyệt Minh nhờ nàng tìm giúp trong túi xách chút đồ, lúc thư ký nhỏ mở túi ra thì hết cả hồn.
Trời ạ, nếu không nhìn thấy mỗi hai cây son dưỡng môi nhà Dior thì nàng còn tưởng cái này là túi của ông nào trong công ty ấy chứ!?
Ngoại trừ điện thoại và ví tiền, Nguyệt Minh chỉ mang theo son dưỡng thôi.
Dòng son này không đậm, chỉ phảng phất màu hồng nhè nhẹ, chủ yếu giúp môi căng bóng, chống nứt nẻ là chính, giá cũng khá vừa túi tiền nhưng với chủ tập đoàn T Group thì khác gì cát trong sa mạc?
Không cần lôi bộ sưu tập son của "kẻ phá tiền" Hạ Băng ra so, chỉ cần số son thư ký nhỏ như nàng thì cũng gấp mấy lần chị sếp!
Cũng may là vì thân thiết, biết rõ Nguyệt Minh thích sưu tập đồng hồ, toàn những mẫu có tiền chưa chắc mua được nên Khả Hân mới không quên rằng chị sếp thật sự rất giàu...
Thật ra, không dùng son màu đậm cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm, vì đôi môi hồng nhuận của Nguyệt Minh đã rất đẹp rồi, thoa thêm tí son dưỡng cũng đủ.
Còn như Khả Hân, vì quá lạm dụng nên bây giờ ra đường mà không son môi thì có khác nào xác sống đâu?
Lúc Khả Hân còn mãi đắm chìm trong suy nghĩ vẩn vơ, thì Nguyệt Minh đã ngoẹo cổ sang một bên.
Đôi mày thanh tú không ngừng cau lại, khuôn mặt bình yên bỗng trông rất đau đớn.
Khả Hân thấy môi Nguyệt Minh mấp máy như muốn nói gì đó, bèn rón rén lại gần, liền nghe thấy hai tiếng "Chị hai".
Tâm trạng vừa phục hồi đôi chút liền như rơi xuống hố sâu, thư ký nhỏ thở dài, quay người lấy áo khoác trên cây treo đồ rồi đắp lên người cho chị sếp.
Khả Hân nhìn Tổng giám đốc thêm một chút, ước gì mình có thể gánh bớt nỗi buồn Nguyệt Minh đang mang trong lòng.
Khoảng thời gian này, thành phố X đang rạo rực chờ mong ngày Tết dương lịch, sau đó đón Tết âm lịch, người người nhà nhà cùng tất bật chuẩn bị cho một năm mới đang gần kề.
Nguyệt Minh chống cằm, phóng tầm mắt ra ngoài cửa kính ô tô.
Màn đêm buông xuống lúc này chỉ càng tô điểm cho không khí mùa xuân sắp đến, ánh đèn đỏ vàng đan xen cứ thế lướt qua, nhiều hàng quán, tòa nhà đã trưng bày xong thiết kế cho năm mới với hình ảnh linh vật của năm nay.
Hai bên đường, nhiều gia đình nắm tay con nhỏ dạo chơi, nụ cười hạnh phúc luôn hiện hữu trên gương mặt...
Hết thảy mọi thứ đều in sâu vào đáy mắt cô.
Nguyệt Minh thôi nhìn, cười nhạt một cái, những người bên ngoài kia và cô ngồi ở trong xe, lại hệt như hai thế giới.
Loại không khí gần tết này dường như tránh né cô, mà cô cũng chẳng mặn mà gì.
Tết đoàn viên, tết sum vầy.
Cô thì sao, còn có thể đoàn viên với ai?
Tài xế lâu năm dừng xe, ân cần mở cửa giúp chủ nhân.
Nguyệt Minh cầm túi xách, chậm rãi bước xuống.
Những ngày này, vào đêm không khí thường có chút se lạnh, gió đêm tinh nghịch nô đùa sẽ làm người ta cảm thấy có chút rét.
Không khí lễ hội cũng chẳng buông tha khu vực Nguyệt Minh sinh sống, thậm chí, cách trang trí trong khu dân cư giàu có này lại càng lung linh hơn gấp bội bởi mỗi nhà sẽ đầu tư một tiểu cảnh khác nhau.
Nguyệt Minh dừng bước trước cổng nhà, không vào ngay mà đưa mắt nhìn sang căn nhà bên trái.
Hàng xóm là một cặp vợ chồng kiến trúc sư nên việc trang trí cũng có phần long trọng, mảng vàng mảng đỏ đan xen tô điểm cho ngôi biệt thự nhỏ, cứ thế nổi bần bật.
Cô lại đưa mắt nhìn sang phải, chủ nhân của ngôi nhà này vốn là người nước A, vì yêu thích quốc đang sống nên cũng bỏ ra không ít tiền bạc và công sức để trang hoàng lung linh chẳng kém phần ai.
Tổng giám đốc thu tầm mắt, nhìn ngôi biệt thự nhỏ của mình bị kẹp ngay giữa, ngoài việc bật lên những ngọn đèn có sẵn trong thiết kế ra, một chút không khí hào hứng chờ năm mới cũng chẳng có.
Lạnh lẽo.
U ám.
Cô mở cổng rào như mọi ngày, lặng lẽ vào nhà.
Cởi giày, cởi áo khoác, rồi lại bỏ túi xách ở một góc sofa, Nguyệt Minh vừa đi vừa tháo chiếc nút thứ hai của áo sơ mi.
Cô đứng trước tủ lạnh, nhìn ngọn đèn trắng sáng soi rọi khoảng không trống rỗng, chẳng có thứ gì ngoài vài ba chai nước suối.
Cô khẽ đưa bàn tay thon dài với đại lấy một chai, uống cho vơi cơn khát khô nơi cổ họng.
Nguyệt Minh nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm, hôm nay cô tan làm muộn, bữa tối cũng chỉ ăn tạm ít đồ Khả Hân mua cho.
Tổng giám đốc đi về phía tủ gỗ sang trọng, nơi trưng bày hàng loạt những chai rượu quý đắt tiền, tự cười nhạo bản thân một cái, so với cái tủ lạnh hình thức, nơi này đa dạng hơn nhiều.
Nguyệt Minh chọn ra một chai, lấy thêm một chiếc ly thủy tinh tinh tế, sau đó là từng bước nhẹ nhàng lên tầng thượng.
Nguyệt Minh tửu lượng kém đã là quá khứ, mấy năm gần đây, mượn rượu tiêu sầu ngày càng nhiều, trình độ của cô cũng tăng lên không ít.
Không muốn nói quá, nhưng có thể diệt được nhiều người trên bàn nhậu, một chín một mười với bợm nhậu Hạ Băng- bạn thân của cô!
Cảm giác nhấm nháp từng ngụm rượu đắng chát bên một không gian riêng biệt giúp Nguyệt Minh phần nào giải tỏa nỗi lòng.
Ít ra thì nhìn ngắm từng giọt rượu sóng sánh, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo còn tốt hơn tự gặm nhấm nỗi buồn miên man.
Biệt thự khu này vốn đều có hai tầng, không phải quá cao nhưng Tổng giám đốc của TOMORROW Group sao không tìm được một căn biệt thự có view sông nước trữ tình được chứ?
Tầng thượng được thiết kế thông thoáng, một nửa mái được che lấp bằng kính cường lực, phần còn lại là khoảng trời riêng.
Nguyệt Minh đã tự thiết kế, phủ cho nơi này thành một mảng xanh, còn có một hoàn non bộ phủ đầy rong rêu, tiếng nước rầm rì như suối chảy mới thật êm tai.
Róc rách—
Nguyệt Minh đặt rượu trên mặt bàn kính, khởi động chiếc loa Marshall trong góc, một bản nhạc cổ điển tự động vang lên.
Tiếng nước chảy đan xen cùng tiếng nhạc du dương.
Nguyệt Minh nhấp một ngụm, hơi nóng liền như bao bọc lấy bờ môi anh đào mỏng manh của cô, chất lỏng chảy vào khoang miệng, trượt dài theo cuống họng rồi yên vị nơi dạ dày.
Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng gió xuân mơn man hòa quyện thêm mùi rượu từ chính hơi thở của mình.
Cô chống tay vào thành ghế, nghiêng đầu mông lung nhìn về nơi xa xa, thoáng chốc lại rùng mình vì cảm giác cô đơn vô tận này.
Trong đêm tối, dưới những ánh đèn vàng lập lòe, có đôi vai gầy cứ thế run lên từng hồi.
Thật lâu, thật lâu sau đó...
Viền mắt đo đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt, những trận gió xuân thổi xuyên qua lớp áo mỏng manh khiến cơ thể cô dần lạnh buốt.
Cạch—
Nguyệt Minh đặt ly xuống bàn, rượu cũng không còn, đêm lại dài đằng đẵng, không biết làm sao cho vơi bớt đi nỗi lòng.
Cảm giác đắng chát lại chiếm lấy khoang miệng, Nguyệt Minh đưa tay vào túi quần, lấy ra một viên kẹo có bao bì màu xanh lá, vị dưa lưới.
Không biết tự lúc nào, cũng không biết là vì sao, mỗi ngày cô phải dùng ít nhất một viên.
Vừa cho vào miệng, cảm giác vừa the mát, vừa ngọt ngào liền đánh bay đi vị đắng ban nãy, trong đôi mắt vô hồn của Nguyệt Minh, phảng phất vài tia sáng lấp lánh.
Là ánh đèn, hay là dáng một ai đó.
Cô cũng không rõ nữa.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Hạ Băng: Em mau vào xem tình hình đi.
Khả Hân: Vâng ạ, em cũng lo lắng cho chị Nguyệt.
Hạ Băng: Không có, chị sợ con Phương nó bị đánh chết rồi!
Khả Hân:...
Nguyệt Minh:.....