Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự im lặng quen thuộc lại kéo đến, giữa phòng khách sang trọng chỉ còn tiếng mút sữa chùn chụt của bé con là vang lên đều đều.
Hai người lớn ngồi đối diện nhau, sau khi ý thức mấy lời mình vừa nói thì mặt đỏ tai hồng, mỗi người đều rơi vào khoảng trầm tư.
Tổng giám đốc cúi mặt, vờ lấy điện thoại ra mình nghịch, nhưng mà đến một chữ cũng nhìn không vào.
Bác sĩ An cũng chẳng khá hơn, mắt thì nhìn vào bé con đang bú sữa còn trong đầu thì toàn là thứ gì không đâu. Sao mà nàng lại có thể nói mình xinh đẹp chứ hả!? A, nàng thật là xấu hổ chết đi được!!!
Chụt chụt chụt—
Cái miệng nhỏ cứ thế nút sữa...
Chụt chụt chụt—
Người ta thường nói trẻ con 3-4 tháng tuổi chẳng biết gì, nhưng thật ra đó chỉ là sự ngộ nhận của người lớn. Trẻ lúc này đang bước vào giai đoạn quan sát thế giới xung quanh, chúng biết lắng nghe, biết quan sát, từ đó đưa ra những nhìn nhận đầu đời, dù là non nớt nhất.
Đôi mắt trẻ thơ đen láy cứ dáo dác liên hồi, hết nhìn chị xinh đẹp trước mặt lại chuyển sang "bà dà" ngồi đối diện bên kia.
Sao bé lại cảm thấy sự hiện diện của bé bị đe dọa vậy nhỉ?
Hai người này đang không để mắt đến bé thì phải?
Khoan,... bé là nhân vật chính mà đúng không!?
Nghĩ vậy, cái miệng chúm chím dừng nút vào núm ti. Bé con dùng lưỡi đẩy mạnh núm ti ra ngoài, thành công thu hút được sự chú ý của chị đẹp Gia An. Để cho chắc ăn, bé con nâng cái tay nhỏ đánh đánh vào cổ tay chị đẹp.
- A... Aaaaaa...
Âm thanh non nớt vang lên, hoàng thượng nhỏ thành công lôi kéo sự chú ý của chị đẹp về bản thân mình.
Trẫm là trẫm bực mình rồi nhé, cái bà dì già kia còn không nhìn tới tui hả!?
Vâng, bà dì già bên kia cuối cùng cũng bỏ điện thoại vào túi, lại gần nhìn bé con, sau đó nhìn Gia An.
- Chắc cháu no rồi, cho nằm nôi rung đi, tôi với cô vừa ăn vừa trông.- Nguyệt Minh nghiêm túc nói, cô đưa tay bế lấy bé con, đặt lên lưng mình, tay thì vỗ nhẹ lưng muốn cháu con ợ ra.
Bé con: Nà ní? Muốn chị đẹp thơm thơm má chứ có phải muốn ngồi nôi đâu bà già?
Thế là bé lại giãy giụa, gương mặt nhỏ nhắn bắt đầu mếu máo, tỏ vẻ không thích rồi đó.
- Hay là cứ để tôi trông, cô ăn trước đi.- Gia An có chút lo lắng.
Bé con: Đúng vại! Nên như vại, muốn ăn thì bà ăn một mình đi!!!
- Không được, chẳng phải... Ừm... Chẳng phải cô đến đây vì muốn... Cùng nhau đón giao thừa sao? Làm sao mà người ăn trước, người ăn sau được?- Nguyệt Minh quả quyết.
Gia An nghe thấy có lý, nên nàng gật đầu.
- Vậy cùng ru bé con ngủ đi, ăn muộn một chút cũng không sao.
- Ừm.- Tổng giám đốc nở nụ cười hài lòng.
Khóe miệng bác sĩ An bất giác cũng cong lên, đáp trả lại Nguyệt Minh bằng một nụ cười dịu dàng thương hiệu.
Tất nhiên việc này chỉ có hai người nọ cảm thấy vui, cảm thấy hài lòng thôi, bé con đã nghe hết kế hoạch rồi nhé!
Bé đang rất không hài lòng khi chuẩn bị bị cho ra rìa, bé bắt đầu quấy khóc quyết định dùng "baby kế". Nguyệt Minh lại ôm quá vững vàng, bé liền dùng tay đánh đánh vào người cô. Mà sức lực của trẻ sơ sinh thì có là gì? Đến con kiến cắn còn không bằng nữa là!
Thấy tấn công vô tác dụng, bé con liền nhớ đến móng vuốt của mình, nhanh trí quơ lên mặt Nguyệt Minh, cào một đường.
Nguyệt Minh vốn đang bế cháu, đâu có tiện tránh né, thế là mặt lại hiện lên vài vệt đỏ dài. Gương mặt đầy vẻ cam chịu, dù sao cô cũng quen rồi.
- Ấy.- Gia An vội chạy lại.- Để tôi.
Thấy Gia An có vẻ khẩn trương, Nguyệt Minh cũng nghe lời đặt bé con vào lòng nàng, quả nhiên, xoa dịu tính nết bé con không ít.
Nguyệt Minh lùi ra sau vài bước, lại một lần nữa cảm thán cảnh "mẹ bồng con" trước mắt, loại hòa hợp đến lạ này nếu người không biết nhìn vào còn nghĩ đây là hai mẹ con. Nguyệt Minh cũng thấy khó hiểu khi bé con rất ngoan ngoãn trong lòng nữ bác sĩ kia.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt Nguyệt Minh nhu hòa đến lạ, cô như muốn khắc ghi từng giây phút này vào lòng, đây là những khoảnh khắc khiến cô thấy an yên nhất sau những sóng gió vừa qua.
- Cô đi lấy đồ cắt móng tay mới mua lúc nãy giúp tôi.
Gia An sau khi dỗ dành bé con xong thì lên tiếng cắt đứt dòng miên mang trong đầu Nguyệt Minh, lôi cô từ giữa ảo mộng không tên quay về thực tại.
- Hả?
- Cô đi lấy giúp tôi đồ cắt móng tay mới mua, vẫn còn trong túi của siêu thị đó.- Gia An cười, nàng nói tiếp.- Nếu không mặt cô sẽ không chỉ có một đường đâu.
Rõ ràng bác sĩ An người ta nói nhiều như thế, nhưng người nghe lại chẳng tiếp thu được chữ nào, vì còn mãi tự hỏi rằng Gia An hẳn biết rằng bản thân cười rất đẹp, nên hay cười nhỉ?
- Nguyệt Minh?- Gia An thấy Nguyệt Minh đơ người liền gọi.
- Hả à... ừ...- Tổng giám đốc nhận ra mình thất thố nên vội vàng cười ngại ngùng.
- Tôi nên giải quyết vấn đề của hai dì cháu nhà cô thôi.- Gia An chọt chọt tay vào mũi bé con.
Tổng giám đốc nhìn bé con khi chuyển sang Gia An bế thì liền ngoan trở lại, thật muốn véo cái má một cái thật mạnh mà!
Nguyệt Minh ngoan ngoãn đi lại túi đồ mua ở siêu thị để tìm đồ cắt móng.
Trong mắt bé con á, thế giới này rất đơn giản. Những sự vật bên ngoài nhìn vào đều lạ lẫm và nguy hiểm, tuyệt nhiên chỉ có chị xinh đẹp đang bế bé là có thể tin tưởng, chị đẹp như bến đỗ an toàn của bé vậy.
Còn Nguyệt Minh xếp hạng thế nào trong lòng bé con ấy à, chính là khi không có chị đẹp, sự sủng ái tạm thời sẽ đặt lên người Nguyệt Minh.
Gia An nhận lấy đồ cắt móng tay, rất nhanh đặt bé lên đùi, thao tác cẩn thận và tỉ mỉ cộng thêm cự hợp tác của bé.
Nguyệt Minh nhìn mà muốn hoa cả mắt, có chút ghen tị nha...
Truyện được post tại wattpad.com/user/nonsugarfreshmilk
Lúc Gia An cắt móng tay xong liền bế bé lên, bé con úp mặt vào ngực nàng, chớp chớp mắt. Theo bản năng trẻ con mà cạ cạ, miệng há ra, chuẩn bị cắn vào nơi bé xác định có sữa.
Bé con: Chị xinh đẹp có thể cho bú tí sữa được không?
Nguyệt Minh nhíu mày, loại hành động lạ này làm sao có thể qua mắt được cô?
Nguyệt Minh khẩn trương đưa tay ra bế bé con vào lòng mình
- Nhóc con này, đói nữa đúng không? Đói thì mum sữa đi.- Tiếp đến, cô đưa bình sữa đến miệng bé.
Bé con nhìn Nguyệt Minh bằng ánh mắt phán xét. Đôi tay nhỏ liền đẩy mạnh tay cô ra. Đúng vậy, bé phải phản kháng thôi!
- Không phải con đói à, đói thì uống đi?- Nguyệt Minh nheo mày.
Bé con: Đòi bú bằng ti thật cơ!
- Oa oa...
- Này, sữa của con đây, có ai tranh đâu.
Tổng giám đốc đưa tay mình nắm tay bé con lại, tránh tình trạng bé đẩy bình sữa ra nữa. Và chính điều này làm bé con khóc to, cuộc chiến hai dì cháu lại bắt đầu
- Oa oa...
- Nín đi. Bây giờ con có nín không?- Nguyệt Minh càng nói, bé càng khóc to.
- Ngoan nào, qua cô nhé.- Vẫn là Gia An bế bé từ tay Nguyệt Minh.
Bé con ấm ức, đôi mắt đẫm nước nhìn Nguyệt Minh đầy hận thù, sau đó lại long lanh như thể oan ức lắm mà nhìn Gia An. Ánh mắt này phải nói là ai nhìn đều mủi lòng, huống chi là bác sĩ An vốn tốt bụng cơ chứ.
- Dì của con hư quá, làm con khóc rồi, cô đánh dì nhé?
- A à... Hức... á a a...Hức.. a à á...- Bé con nói một tràn ngôn ngữ trẻ thơ.
Bác sĩ An có chút không hiểu, nhưng đại loại chắc là đồng tình với nàng.
Nguyệt Minh thấy hai người giao tiếp có vẻ bất lợi cho bản thân mình, nội tâm gào thét nhưng mặt ngoài chẳng nói nên lời.
- Dì còn không mau xin lỗi cháu đi?
Bác sĩ An nhìn sang Tổng giám đốc, ánh mắt của cô cũng vô tội không kém ánh mắt cháu gái. Nàng lại lần nữa mủi lòng, mà có khi còn mủi lòng hơn cả nhìn cháu của Nguyệt Minh.
Bạn cứ thử tưởng tượng người trước giờ cứ lạnh lùng nhìn bạn, giờ lại dùng đôi mắt long lanh lấp lánh vô tội chớp chớp trước mặt bạn, thử hỏi bạn kiềm lòng thế nào bây giờ?
Nhưng mà Nguyệt Minh là người lớn, chẳng phải nên nhường bé con một chút sao?
Gia An cân đo đong đếm trong tâm trí, sau đó lại nhìn xuyên qua ánh mắt vô tội kia mà yêu cầu.
- Dì xin lỗi đi chứ?
Nguyệt Minh bĩu môi.
- Dì ơi?
Gia An nghiêng đầu, giọng ngọt đến lạ, còn bé con thì liếc mắt chờ mong.
- Xin lỗi được chưa?
- Hửm?
- Dì xin lỗi bé cưng.
- Tốt.- Gia An tít mắt cười, sau đó nàng lại nhìn bé con.- Còn con cũng không được ăn hiếp dì biết không? Dì chỉ là muốn tốt cho con, sau này không đánh không cào dì nữa nhé? Nếu không cô không sang chơi nữa đâu!
Một câu nói đánh động cả hai dì cháu nhà họ Hoàng, nếu như "bạn nhỏ" chột dạ thì "bạn lớn" lại có chút phấn khích.
Điều này có nghĩ là bác sĩ An còn ghé nữa đúng không?
Hợp lý thế nhở?
Nếu vậy thì tốt rồi!
Bác sĩ An nhìn một lớn một im lặng, bèn xem đồng hồ.
- 8 giờ tối rồi, cũng cho bé đi ngủ thôi.
- À ừ.- Nguyệt Minh hoàn hồn bay về.
- Bình thường cô cho bé ngủ khó không?
- Cũng khó.
- Vậy hôm nay để tôi thử xem
- À... ừ...
- Dẫn tôi vào phòng bé đi.
Gia An lại cong mắt cười, Nguyệt Minh cũng lại ngây ngốc vài giây, trong lòng trầm trồ không thôi, đây quả là vũ khí mạnh nhất của cô nàng bác sĩ này đi?
- Chúng ta cũng ăn thôi, sắp 9 giờ rồi.
Bàn ăn đã được Gia An chu đáo bày sẵn từ trước, sau khi thành công dỗ bé con ngủ, hai người rốt cuộc mới có thời gian quan tâm chiếc bụng đói của mình.
- Hơi nguội, để tôi hâm nóng lại, cô chăm cháu giúp tôi.- Gia An định đi thì Nguyệt Minh ngăn lại.
- Để tôi, cô cũng mệt rồi.- Gia An vẫn có chút khách sáo.
- Không, cô ngoan đi, nghe lời một chút.- Nguyệt Minh nói đến thật tự nhiên, nói xong hết mới ý thức được, bụng dạ cô hôm nay chột hơi nhiều.
Nguyệt Minh gãi gãi đầu, nhìn Gia An muốn giải thích, chỉ là chưa kịp nói đã thấy bác sĩ An mỉm cười tít mắt.
- Được rồi, tôi luôn là bạn trẻ ngoan mà.
Nguyệt Minh thấy lòng mình có chút xao xuyến, như thể có một đàn bướm không biết từ đâu tung cánh, bay lượn đầy trời... Loại cảm giác lạ lẫm khiến Nguyệt Minh cảm thấy rối ren, cảm xúc của bản thân từ lúc gặp Gia An liền như bị hỏng, rất dễ bị điều khiển chỉ bởi vì một nụ cười.
Nụ cười đẹp đâu phải hiếm. Nhật Minh cười rất đẹp, như ánh mặt trời ấm áp, khiến người đối diện cảm thấy cực kỳ vững tin. Hay cô bạn thân Hạ Băng của cô cũng có một nụ cười đẹp, ẩn ẩn hiện hiện vẻ kiều mị phối cùng ánh mắt phong tình. Chỉ là, khi nhìn những nụ cười ấy, Nguyệt Minh không khẩn trương, cũng chẳng rối rắm như lúc này.
Truyện được post tại wattpad.com/user/nonsugarfreshmilk
Gia An quay trở lại giường, lần nữa nằm xuống bên cạnh bé con. Nàng ngước mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, 30 Tết, ánh trăng dường như mất hút, chỉ còn bầu trời sao lập lờ.
Nàng thu tầm mắt, nhìn vào thiên thần nhỏ say giấc nồng. Trẻ con lớn nhanh như thổi, chỉ vài ngày liền có sự thay đổi. Đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ, so với sinh mệnh yếu ớt thoi thóp trong phòng cấp cứu ngày đó, bây giờ tốt hơn rất nhiều.
- A...
Chợt bé con động đậy, gương mặt an yên thoáng thay bằng vẻ cau có, tứ chi co giật. Gia An vội đưa tay, vỗ nhè nhẹ vào đùi nhỏ, miệng ngân nga một khúc hát ru đã cũ nhưng gắn liền với tuổi thơ của nàng. Đôi mày cau có chẳng mấy chốc dãn ra, gương mặt bé con lần nữa thả lỏng.
Gia An bất giác mỉm cười, lời hát ru vẫn thế vang vọng cả gian phòng.
Nhẹ nhàng, sâu lắng, đầy tình cảm.
Bạn nhỏ thôi khó chịu, bạn lớn đứng ngoài lại thổn thức.
Lời hát như thể đưa Nguyệt Minh quay trở lại rất lâu về trước, lúc cả gia đình cô còn hạnh phúc. Tổng giám đốc ngây người theo lời ca của Gia An, cắn chặt môi, tay siết thật chặt vào điện thoại.
Những mảnh ký ức tuổi thơ về, vừa ấm áp, vừa đau xót lòng.
Một bài hát ru thật xưa, gương mặt mẹ cô dần hiện ra, nét dịu dàng cùng tình yêu thương ngập tràn trên gương mặt bà ấy. Trong khi Nhật Minh đã say giấc, Nguyệt Minh bên này vẫn còn thiu thiu trong lòng mẹ.
-Mẹ ơi, Nguyệt có thể không ngủ được không ạ?- Nguyệt Minh yếu ớt nói, đôi mắt mệt mỏi vốn muốn nhắm nghiền, nhưng nội tâm lại nhớ về trò chơi ban nãy, khiến bé không tài nào ngon giấc.
-Vì sao Nguyệt không muốn ngủ nè?- Mẹ ân cần hỏi, bà đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
-Vì Nguyệt muốn nghiên cứu lại ván cờ lúc nãy ba thắng.- Nguyệt Minh chu chu mỏ đáp.
Mẹ cô bật cười vì đứa con gái nhỏ ham chơi này.
-Nhưng Nguyệt phải ngủ thì mới mau lớn chứ?
-Nhưng mà... mẹ ơi...- Nguyệt Minh lúng túng, chơi thua khiến cô rất bồn chồn.
-Không phải Nguyệt nói muốn mau lớn để bảo vệ gia đình sao?- Bà véo vào má con gái mình.
-Dạ.- Nguyệt Minh ỉu xìu đáp.- Phải lớn để bảo vệ gia đình mình, để ba không còn bận công tác cực khổ nữa, có thời gian đánh cờ để bị con hạ gục.
-Ngoan.- Bà hôn nhẹ lên má con gái út.- Chỉ cần Nguyệt lớn liền có thể đánh cờ thắng ba nè.
-Mẹ hát ru tiếp đi mẹ.- Nguyệt Minh ôm lấy cánh tay mẹ mình làm nũng
Lúc Gia An quay trở ra đã gần 10 giờ tối. Nàng nghĩ đồ ăn lại phải hâm lại rồi, nhưng vì bé con ngủ không yên giấc, nàng chẳng an lòng. Nàng chầm chậm đi ra phòng khách, bắt gặp một thân ảnh quen thuộc ngồi trên sofa.
Gia An đi đến trước mặt cô, muốn nói câu xin lỗi, liền thấy Nguyệt Minh nhắm nghiền hai mắt.
Ngủ mất rồi...
Gia An quay trở lại phòng bé con, mang ra một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Nguyệt Minh. Nàng muốn đưa tay búng trán Nguyệt Minh một cái, người này cũng quá cam chịu rồi, không biết vào gọi nàng sao?
Nhưng ý định chỉ thoáng qua rồi biến mất, búng trán hẳn sẽ làm đau Nguyệt Minh.
Gia An đưa tay, vén vài sợi tóc rũ xuống mặt Nguyệt Minh, người kia chợt nhếch miệng cười một cái khiến nàng có chút giật mình. Bấy giờ, nàng mới có cơ hội nhìn kỹ gương mặt này, mới thấy rõ quầng thâm dưới mắt cô ấy ngày một đen, hẳn là rất lao lực rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua, cả hai còn chưa ăn tối, nhưng Gia An không muốn đánh thức Nguyệt Minh chút nào, cô ấy hẳn là rất thiếu ngủ.
- Mẹ ơi, Nguyệt ngoan mà, mẹ hát tiếp đi~
- Lại còn nói mớ cơ.- Gia An phì cười khi thấy Nguyệt Minh chu chu mỏ, làm nũng.
Ừm, Nguyệt Minh thế này thì đáng yêu...
- Mẹ~~~~~~~~~~- Chợt tổng giám đốc nắm lấy tay bác sĩ An mà lắc lắc, trong khi đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền lại.
- Được rồi, Nguyệt Minh ngoan mà.- Gia An nhập vai, nhẹ giọng an ủi.
Nàng vỗ nhè nhẹ lên tay để Nguyệt Minh buông ra nhưng không thành, sau đó đành chịu thua, cất tiếng hát lại khúc ru lúc nãy.
Lông mày Nguyệt Minh dãn ra, không còn cau có mè nheo nữa, trên gương mặt lộ vẻ thỏa mãn. Nàng nhìn bạn lớn và cả bạn nhỏ đang say giấc nồng, bất giác thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Hai dì cháu nhà này quả thật là giống nhau... nhưng nàng ước gì cả hai không có cùng đặc điểm này... là cảm giác thiếu an toàn.
Nguyệt Minh tỉnh dậy, cả người có chút uể oải mà vươn vai, tiếng xương ngay lập tức kêu răng rắc.
Nguyệt Minh đưa tay đấm vào lưng mình vài cái. Lúc trước, cô đi làm hay công tác, ngồi một ngày 12 tiếng vẫn không sao. Ấy vậy mà giờ mới trông cháu mấy hôm, cái lưng già cả này đã thành có sao rồi.
Cô xem đồng hồ trên tay, 11 giờ tối. Trời ạ, chợt nhận ra bản thân mình và Gia An còn chưa ăn cơm, không biết nàng bác sĩ có đói không?
Nguyệt Minh dụi mắt, muốn lao vào phòng tìm Gia An ra dùng cơm, chỉ là, sau khi tỉnh giấc hoàn toàn mới nhìn ra bên cạnh đang có ánh mắt chăm chú nhìn mình.
- Dậy rồi à?- Gia An lúc này đã gỡ gọng kính ra, nàng đang xem sách thì nghe tiếng động bên cạnh.
- Ngại quá, cô ăn gì chưa?- Nguyệt Minh có chút ngượng ngùng.
- Chưa, tôi chờ cô mà.- Nàng khép sách lại, đứng dậy.- Tôi đi hâm nóng lại đồ ăn.
Không biết mắt Tổng giám đốc có bị gì không, nhưng cô thấy Gia An cứ nhìn cô là liền cười cười đầy thâm ý?
Sao vậy nhỉ?
Bộ trên mặt cô dính gì sao?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Minh liền chạy vào nhà vệ sinh soi xét mặt mình, ngoại trừ có chút ghèn khi ngủ dậy chưa rửa mặt thì chẳng còn gì nữa hết.
Nguyệt Minh mở to mắt như thể nhìn thấy thế giới mới, trước mặt cô là một mâm cơm thịnh soạn với hương thơm ngào ngạt bay xộc vào mũi.
Cảm giác lâng lâng trong lòng lại trỗi dậy.
Cô không biết miêu tả cảm xúc này thế nào, loại cảm xúc đã biến mất từ lâu, bị chôn vùi giữa hàng ngàn nỗi đau đớn giờ lại theo từng cánh bướm tung bay.
Làm sao đây.
Mâm cơm gia đình...
Bữa cơm gia đình này, đã rất lâu, rất lâu rồi...
Thịt kho tàu không trứng theo ý thích; gà thay vì bóp gỏi với rau răm lại được kết hợp với bắp cải và cà rốt; một đĩa thịt heo luộc ít mỡ, cùng canh khổ qua nhồi thật là nhiều thịt bên trong... Còn có thêm vài món ăn kèm được siêu thị làm sẵn, do thời gian gấp quá nên Gia An không thể nào tự mình làm được.
Gia An thấy hốc mắt Nguyệt Minh đỏ lên liền tưởng mắt cô bị gì, lật đật chạy tới túi xách mang ra chai thuốc nhỏ mắt.
- Mau nhỏ vào đi? Mắt ngủ dậy bị viêm rồi sao?
Nguyệt Minh:...
- Thôi, ăn cơm đi.- Nguyệt Minh nhét lại chai thuốc nhỏ mắt vào tay Gia An, sau đó kéo ghế giúp nàng.
Bữa cơm này theo Nguyệt Minh đánh giá là rất ngon. Thịt kho được ướp vừa miệng, hơn hết là rất mềm, ăn chung với cơm trắng có khác nào cực phẩm nhân gian đâu. Còn cả gỏi gà nữa, ôi, rồi còn thịt luộc chấm nước mắm...
- Còn cái gì cô không giỏi không?
- Hả?- Gia An ngẩng đầu nhìn Nguyệt Minh, sau đó nàng ra chiều đăm chiêu suy nghĩ.- Không, cái gì cũng giỏi.
- ... À... ok.- Nguyệt Minh gật gật đầu, rồi gắp ít thịt bỏ vào chén của Gia An.
- Cô không phản đối sao?- Ngược với vẻ bình thản của Nguyệt Minh, Gia An bây giờ rất ngạc nhiên.
- Phản đối chuyện gì?- Tổng giám đốc nhíu mày.
- Thì... tôi bảo tôi cái gì cũng giỏi mà...
- Tôi thấy cô cái gì cũng giỏi thật.- Nguyệt Minh gật đầu nhận định.
Bác sĩ An bỗng chốc đỏ mặt, đột nhiên được khen làm nàng không biết phản ứng thế nào.
Không khí vì vậy mà lại rơi vào ngại ngùng, nhưng không giốngnhư ban sáng, lần này Nguyệt Minh chủ động đánh vỡ nó.
- Cám ơn cô.
- Vì cái gì?
- Vì đã đến.
Nói xong, cô xấu hổ, cúi đầu xuống ăn cơm, nhằm muốn che đi vẻ mặt mình lúc này.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nguyệt Minh: Cắt móng tay cho bé con là giải quyết mâu thuẫn giữa hai dì cháu em, vậy cắt móng tay cho em thì sao vậy chị?
Gia An suy ngẫm: Là bảo vệ em gái của chị.