Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước mắt là bóng tối, Đậu Lục thấy một điểm sáng nhỏ bay lại gần mình. Nó bay quanh quanh vài vòng, sau đó hóa thành một thiếu niên, diện mạo na ná giống đại thúc nhìn thấy gần đây.
Thiếu niên vận cẩm y đơn giản, phong thái không tệ, hướng hắn ôm quyền nói: “Mạch thần giả, tại hạ là Đậu Lục”
Đậu Lục trước tiên bị gọi là ‘Mạch thần giả’ có phần sửng sốt, sau lại vì nghe người nọ tự xưng là ‘Đậu Lục’ mà cả người ngây ra như phỗng. Nội tâm hắn thấy bất an hỏi: “Ngươi... là Đậu Lục? Biết ta sao?”
Hắn hiện tại không phải là Đậu Lục sao? Chẳng lẽ đối phương đây chính là Đậu Lục chân chính, có phải đến đây để tìm hắn tính sổ vụ cướp thi thể trú ngụ phải không?
Thiếu niên tự xưng ‘Đậu Lục’ nhìn hắn, thần sắc phảng phất tia bi thương, đúng mực khom người nói: “Ta biết người, ta cũng biết mình vốn là vật sống dưới ngòi bút của người” không chỉ vậy còn phải tùy theo số phận hắn vô tình đưa đẩy, chết khi mong muốn chưa toại nguyện, đau khổ quấn chặt tâm can.
Không gian rơi vào yên lặng, không ai nói với ai câu nào. Vị ‘Đậu Lục’ kia sau khi xác nhận hắn không có ý muốn tiếp lời mới nói: “Ta biết số phận mình không tốt, sống qua một kiếp đã tự lĩnh ngộ, quyết định kiếp này nhường thân thể ấy cho thần chủ, ta hiện tại hoàn toàn không có ý gì cả”
Đậu Lục nhíu mày, nói: “Ta không cố ý cướp cơ thể của ngươi, cũng không nghĩ rằng hóa ra ngươi lại là kẻ nhường nó cho ta” chứ không phải là JQO tùy ý đá linh hồn ‘Đậu Lục’ đi để thay hắn thế chỗ.
Nhưng mà đối phương nói không có ý gì là có ý gì? Nói ‘không có’ trong tình huống này bất giác khiến người khác thấy thật sinh nghi. Đậu Lục nghĩ, là cố tình muốn hắn được trải nghiệm cảm giác trở thành nhân vật đứng đường ‘vèo’ một cái bị ‘ô tô’ nhãn hiệu nam chính đâm một phát liền chết phải không? Nếu không phải như thế thì động cơ thoát hồn của người này là gì? Chắc chắn không phải chỉ để nhìn hắn dung mạo thế nào thôi!
Đậu Lục tỏ vẻ: ẩn tình bên trong nhanh chóng bị vạch trần, thật khiến người ta không khỏi sợ hãi!
“Không phải, không ngại” ‘Đậu Lục’ cười, ý cười khiến người ta thấy nguy nan trước mắt: “Ta cố tình mang hồn mình bức ra, gia nhập hệ thống, trở thành new member trong thế giới, ta hiện tại gọi là —JQO!”
Đậu Lục không ngoài dự đoán nghe thấy tiếng sấm dội bên tai, một vạn con thảo nê mã chạy qua làm bụi bặm nổi lên, đầu óc hắn loạn như tơ vò, lập tức hỏi: “Cái gì là QJO ở đây?” đó không phải là tên gọi của hệ thống sao? Vì cái gì ‘Đậu Lục’ kia lại nhận mình mang tên này?
“Thật là sơ suất của ta, lẽ ra ngay từ đầu nên giới thiệu mình, hệ thống QJO là linh hồn của ‘Đậu Lục’. Thật có lỗi!” QJO nói: “Ta trở thành hệ thống chính nghĩa, tới đến giúp đỡ người, người đã là ký chủ của ta rồi, không thể nào thoát, nhầm, là không thể nào thay đổi được đâu!” QJO mỉm cười, dương quang rực rỡ sáng lên trong màn đêm u tối, mà lúc này Đậu Lục chỉ thấy toàn màu đen của tử khí: “Đừng lo, có QJO đồng hành, cuộc sống trước kia ra sao, đối xử với nam chính kia như thế nào ta đều nắm rõ. Chính là có ta giúp, vầng hào quang này trao cho kí chủ, người cứ an tâm mà một bước lên mây đi!”
Không cần, cảm ơn. Từ nãy đến giờ ta chỉ trông thấy có cái vòng đen màu ruồi nhặng đang bu vào đống shit thôi, còn vầng hào quang ngươi đang cố mang đến cho ta hoàn toàn không rõ tung tích.
Đậu Lục kêu gào 囧 rất nhiều lần, lên mây chính là đồng nghĩa với đi chết* đúng không? Đây là đùa giỡn trên tinh thần người khác, hắn chắc chắn tên QJO này chắc chắn đã bị Đậu Lục viết cho vặn vẹo, cố ý tìm hắn tính sổ! Chỉ cần nghĩ đến tương lai cùng hắn sống, liền thấy con đường phía trước bụi gai gập gềnh không che đậy hiện ra trước mắt!
(*lên mây: có thể hiểu là khiến mọi thứ trở nên bồng bềnh, tốt đẹp, như ý nguyện, tự do tự tại — nhưng ý của QJO được Đậu Lục hiểu thành: đi chết.)
Mơ đẹp hay mộng ác cũng có lúc phải tỉnh, Đậu Lục bị người lay dậy, mở trừng mắt, tức giận cảnh cáo nhìn người đang chạm vào da mặt mình.
Người đến là kẻ lạ mặt, hắn trước giờ chưa từng thấy, nhìn qua bạch y bình thường, khuôn mặt phổ thông, nhất thời không thể phân ra là ai. Hệ thống nhiệt tình, bù đắp cho Đậu Lục phần khuyết thiếu.
[Ting tang, giới thiệu với ngài, đây là huynh đệ kết nghĩa của ta, Chư Hạnh.]
[Phân tích tính cách: tính tình quái dị, đôi khi thất thường, có vài tài lẻ vặt vãnh, làm người không trung thực, rất có tố chất lót gạch trải thảm cho nam chính]
Nói vậy Đậu Lục bắt đầu mơ màng nhớ ra đối phương. Là một kẻ chẳng tốt lành gì, quanh năm chỉ biết gây chuyện, gã đối với ai tốt một lần đồng nghĩa với việc làm cho người ta chết đi sống lại vạn lần.
“Sao, nhìn thấy ta liền giả bộ không muốn quen biết?” Chư Hạnh nhìn bộ mặt ngẩn ngơ của Đậu Lục, không vui nhíu mày. Gã ngồi xuống giường, khoảng cách cùng Đậu Lục thu hẹp hơn, nâng mặt hắn lên, trào phúng nở nụ cười: “Chà, ta còn nhớ ngày còn nhỏ, ngươi luôn đi theo sau ta kêu ta là ca ca xấu xí” gã nói đến đây liền dừng lại, đánh giá gương mặt bị hủy hoại của Đậu Lục một lúc, lại nói: “Như thế nào giờ so với ca lại xấu hơn nhiều thế này” gã chép miệng mang theo vẻ thương xót giả tạo: “Không phải ngươi luôn sùng bái cái đẹp sao? Lúc nào ngươi cũng mang dáng vẻ công cha* khoe ra cái đuôi đẹp đẽ, lợi dụng đôi chân dài mà đứng trên cao nửa mắt cũng không muốn nhìn xuống mấy con vịt xấu xí như chúng ta. Thế mà phận đổi sao dời, không ngờ lại có ngày thấy ngươi mang bộ dạng này, ca được mở rộng tầm mắt cũng là nhờ ngươi chiếu cố”
(*công cha: là loài công, giống đực. Công đực khi xòe đuôi sẽ rất đẹp. {đẹp hơn so với công cái rất nhiều.})
Đậu Lục đối với người này không quen không biết, dù gã là bằng hữu của ‘Đậu Lục’ trước kia thì cũng chẳng có liên quan gì hắn. Hơn nữa hiện tại hắn đang triệt để ghét bỏ thân phận này, không mặn không nhạt gạt tay gã ra, khách khí nói: “Đừng khách sáo, ta chẳng quan tâm đâu”
Chư Hạnh so sánh người trước mặt cùng trong trí nhớ sinh ra khác nhau làm tâm trí gã mâu thuẫn. Tuy nhiên gã không nghĩ quá lâu, nhanh chóng đã hồi phục tinh thần, nở nụ cười có phần xấu xa: “Ha hả, xem ra Tiểu Lục của ca đã lớn, còn không muốn cùng ca nói chuyện nữa?” tinh thần gã sáng sủa, nói: “Nhưng không sao, ca nghe nói ngươi vừa từ thập tử nhất sinh tỉnh lại nên cố ý đến thăm, không những vậy còn đặc biệt chuẩn bị quà.” lại thấy Đậu Lục không có ý tiếp lời, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: “Ta cũng không có ý nán lại lâu, rất nhanh liền đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta một chút”
Đậu Lục bỗng dưng cảm nhận được trong không khí có mùi nguy hiểm, lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
Chư Hạnh không trả lời hắn ngay mà hỏi ngược lại: “Tiểu Lục muốn xinh đẹp sao?”
Hệ thống nói với Đậu Lục:
[Đương nhiên là muốn rồi, ta luôn muốn Đậu Lục xinh đẹp nhất, chính là do tên ác quỷ nhà ngươi ghen ghét Tiểu Không nhà ta tư chất cùng tu vi hơn mình từ trước, nhân cơ hội y bế quan mà muốn phóng hỏa giết người, ta vì cứu y mà bị cháy mặt. Ký chủ, cái này, ngươi cũng coi như là ‘cha’ ta, cầu cho ta một công đạo!]
Đậu Lục không muốn nghe JQO càng lúc càng nói nhăng nói cuội, không phản biện đáp: “Ta không muốn xinh đẹp, chỉ muốn nhan sắc tốt hơn hiện giờ thôi!”
“Rất tốt” giống như là lời nói Chư Hạnh mong muốn đã lâu, giờ phút này mắt gã sáng trưng, nhìn vào ngược lại khiến người ta không kìm được cỗ chán ghét, gã lục trong người ra một lọ thuốc, lắc lắc, cười nói: “Ngày đó ta biết mình quá manh động, vô tình đả thương khiến ngươi xấu xí. Nhưng ta cũng là kẻ biết hối cải, lập tức đóng cửa luyện đan tạ lỗi, đến nay ta đã thành công một nửa rồi” gã đổ lọ dược, lăn ra một viên đan, tự đắc nói: “Chính là viên đan này, quà hối tội đền bù cho tổn thất của ngươi. Nhìn xem ta rất dụng tâm, ngươi có thích thì hãy nhận, coi như là ta đã thành công xin lỗi ngươi”
Viên đan nọ sắc màu đen bóng, mơ hồ còn thấy tản ra mùi hương kì quái, cực kì có ý vị.
Trong lòng Đậu Lục thầm kêu không hay, kẻ này được nhận xét là ‘tính tình quái dị’ cùng ‘làm người không trung thực’, theo cách nói của gã ‘đóng cửa luyện đan’ thì có nghĩa là đã bao lâu nay biệt tăm biệt tích, nay lại đột nhiên xuất hiện, chắc chắn có điểm đáng gờm.
Không cần nghĩ nhiều, Đậu Lục theo bản năng lập tức lùi ra xa Chư Hạnh, ý muốn bổ nhào xuống đất. Mà Chư Hạnh đã có dự đoán, thấy Đậu Lục hành động như thế cũng không thấy lạ, giơ tay kéo lấy hắn, bất quá không ngờ tiểu tử thân thể dẻo dai, động tác nhanh chóng dứt khoát làm gã chỉ nắm được vai áo mà xé toạc một cái.
Đây là loại giường thiết kế rất lớn, Đậu Lục ban nãy nằm ở mép giường bên kia, giờ muốn nhảy xuống đất trốn thì phải qua bên này, nhưng coi chừng trong tình huống này không phải nhảy một cái là có thể xuống được ngay.
Hắn vừa lăn được đến gần mép giường, áo bên vai trái bị rách lộ ra da thịt, khí lạnh nhanh chóng tụ vào nơi trống rỗng làm hắn lập tức thấy lạnh run.
Chư Hạnh bị túm trượt một lần đã rút được kinh nghiệm, không nương tay mà sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nhảy phắt lên giường, nhấn Đậu Lục gắt gao trên đệm trắng, bắt hai tay hắn để lên đỉnh đầu, tự gã chế trụ hắn lại. Tay cầm đan dược kia của Chư Hạnh thủ pháp cực nhanh nhẹn, không để Đậu Lục kịp ú ớ đã nhét luôn vào miệng hắn.
Mùi vị đan dược không xem là tốt, có phần hắc hắc đắng chát, vừa bỏ vào miệng liền tan mất. Trong đầu Đậu Lục vang lên một chuỗi âm thanh rất chói tai:
[Cảnh báo giá trị may mắn đang hạ xuống quá nhanh, đã là âm, tính toán điểm số hiện tại dao động: -49 điểm!]
Đậu Lục hoa mắt, vô thức quay đầu nhìn về phía cửa, từ bao giờ thấy Liên Không đằng đằng sát khí, cả người rực lửa đứng ở đó nhìn về phía này.
Mà Chư Hạnh đạt được mục đích cũng không muốn dây dưa nhiều, ngọt nhạt rời khỏi người Đậu Lục, cố ý cho hai người ánh mắt tốt đẹp, gã nói: “Tiểu Lục của ca đừng đau lòng nữa nhé, hãy nhớ ngươi từ nay về sau chính là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Chúc ngươi sống tốt! Sau này kết duyên đừng quên trao cho ca một phong đỏ...” chưa kịp nói xong đã bị Liên Không động thủ, thân ảnh gã tan trong không trung, vậy mà còn quanh quẩn tiếng cười không dứt.
Đậu Lục giờ phút này không hơi sức đâu để ý đến lời Chư Hạnh nói, chỉ thấy người nóng bừng bừng như bị thiêu đốt. Bên tai bị tiếng hệ thống cảnh báo mà ù ù không rõ ràng, thể hiện sinh lực hắn đang biến mất.
Rất khó chịu. Còn một điểm nữa là chết rồi, chẳng lẽ đây chính là nỗi đau trước khi cút khỏi thế giới này sao?
Trước khi bị đau đớn hành hạ đến mất ý thức, hắn nghe tiếng Liên Không lạnh lùng nói: “Ngươi hóa ra chẳng có gì tốt đẹp! Ta vậy mà lại vì ngươi mù quáng, ngươi...!”
Thần trí Đậu Lục lúc này đã không còn rõ ràng, chỉ có thể tự an ủi bản thân thật đáng thương. Bị lăn đi lăn lại trên chảo mỡ đến cá còn chết nhăn răng chứ không nói gì đến hắn, rốt cuộc số rệp thì ăn bánh bao nghẹn chết mà xuyên không làm người qua đường cũng bị xe tải đâm chết.
Lưới trời lồng lộng, thiên ý khó tránh.
Bừa bãi suy nghĩ, ý thức của Đậu Lục cùng thanh âm của hệ thống đã phiêu về nơi rất xa.