Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Tử Đằng nhìn Ước Hàn.
" Ước Hàn tiên sinh nói sai rồi, Hiểu Di là bạn gái tôi, tôi hoàn toàn có thể thay cô ấy nói lời cảm ơn anh! "
" Thật không? " Ước Hàn nhìn Hiểu Di, lại thấy cô gật gật đầu.
" Không thể tưởng tượng được, chủ tịch của tập đoàn lớn Hàn Thị lại hành động lại nhanh như vậy! Nhưng mà… " Ước Hàn nhíu nhíu mày nhìn Hàn Tử Đằng
" Chỉ cần hai người chưa kết hôn, tôi vẫn còn hi vọng! Không phải sao? "
Ngừng lại một chút, Ước Hàn lại nói thêm.
" Nhưng tôi là người ngoại quốc, văn hóa có chút khác biệt với người Trung Quốc các anh. Cho dù đã kết hôn thì sao chứ? Chỉ cần tôi thích, tôi vẫn sẽ giành lại! " Nói xong, ánh mắt anh ta kiên định nhìn về Hiểu Di.
" Anh…! " Hàn Tử Đằng nhìn Ước Hàn vô cùng bất mãn, người đàn ông này sao lại khó chịu như vậy chứ?
Sau một lúc lâu, Hàn Tử Đằng cười nhạt.
" Ước Hàn, anh nói là anh có cơ hội, nhưng anh nghĩ tôi sẽ cho anh sao? Anh hãy nhớ, Hàn Tử Đằng tôi, không bao giờ cho phép anh có cơ hội động vào cô ấy! "
" Phải không? Vậy chúng ta cứ chống mắt lên xem! " Ước Hàn cũng cười cười nói.
Hai người cứ vậy mà đối diện, không ai chịu thỏa hiệp. Tầm mắt giao nhau, tựa như có thể gây ra hỏa hoạn vậy.
" Được, chúng ta chờ xem! " Hàn Tử Đằng ôm chặt Hiểu Di.
" Bảo bối, chúng ta về thôi. Ước Hàn tiên sinh, hẹn ngày gặp lại! " Nói xong, anh dứt khoát đưa Hiểu Di ra khỏi sân bay.
Bây giờ đã hai giờ chiều, ngoài đường nắng gay gắt.
Rời khỏi sân bay, Hàn Tử Đằng không đưa Hiểu Di về nhà mà cho xe chạy thẳng đến một nhà thờ ở ngoại thành.
" Tử Đằng? " Hiểu Di nghi hoặc nhìn anh.
" Anh đưa em đến đây làm gì? "
" Suỵt! " Hàn Tử Đằng đặt một ngón tay lên môi Hiểu Di
" Đừng hỏi gì cả, theo anh! "
Khoảng sân trước giáo đường trước mặt dường như trở thành một biển hoa tươi, một màu bách hợp trắng cùng những đóa tulip hồng nhạt, hoa hồng đỏ rực tạo nên một không gian như thiên đường.
" Woa, nơi này thật là đẹp! Là anh chuẩn bị sao Tử Đằng " thấy cảnh đẹp trước mặt, Hiểu Di quay đầu hỏi người đang đi bên cạnh mình.
" Ừ, em thích không? " Hàn Tử Đằng nghiêng đầu thâm tình nhìn Hiểu Di.
" Thích chứ, em rất thích! " Hiểu Di lớn tiếng nói xong liền chạy đến những giỏ hoa trước mặt.
Xung quanh đều là mùi thơm của hoa tươi, Hiểu Di chìm đắm trong cảm giác hưởng thụ, sau đó quay đầu tươi cười hỏi Hàn Tử Đằng
" Tử Đằng, sao lại đưa em đến đây? "
" Đến thời hạn bốn năm rồi! " Không đầu không cuối, Hàn Tử Đằng nói ra một câu như vậy.
" Cái gì? "Hiểu Di nghe không rõ.
" Tử Đằng, anh nói gì vậy? "
" Anh nói là hợp đồng của chúng ta đã đến thời hạn bốn năm rồi " Nhìn Hiểu Di, Hàn Tử Đằng nói lại lần nữa.
Một câu bình thường nhưng khi lọt vào tai Hiểu Di lại tựa như tiếng sét đáng sợ, đã hết một năm, quan hệ của bọn họ đã xong. Sau đó thì sao? Bọn họ không ở bên nhau nữa phải không?
" Sau đó thế nào? Anh muốn thế nào? Hợp đồng đã hết hạn, chúng ta từ giờ phải làm sao? "
Hiểu Di ngơ ngác nhìn Hàn Tử Đằng, đau lòng tột đỉnh, chẳng lẽ bọn họ thật sự không thể với đến hạnh phúc sao? Chẳng lẽ quãng thời gian qua ở bên cạnh Hàn Tử Đằng chỉ vì bản hợp đồng kia sao? Không còn hợp đồng, bọn họ cũng sẽ không còn quan hệ.
" Anh muốn kết thúc, anh nghĩ chúng ta không nên duy trì mối quan hệ này thêm nữa, anh muốn thay đổi mối quan hệ này "
Nghe xong Hàn Tử Đằng nói tiếp như vậy, mặt Hiểu Di trở nên trắng bệch. Cô đoán đúng rồi, Hàn Tử Đằng thật sự không muốn duy trì mối quan hệ này nữa, anh muốn kết thúc.
" Vâng, bất kể anh làm như thế nào, đều là quyền quyết định ở anh " Hiểu Di vô thức hạ giọng nói.
Không chú ý đến vẻ mặt mất mát của Hiểu Di, Hàn Tử Đằng vui vẻ nói.
" Hiểu Di, em cũng cho rằng chúng ta nên kết thúc mối quan hệ này, chuyển sang loại quan hệ khác sao? "
Hiểu Di không hề nghe ra ý tứ trong lời Hàn Tử Đằng, lúc này cô chỉ có suy nghĩ duy nhất, đó là Hàn Tử Đằng không muốn ở bên cô nữa, muốn kết thúc mối quan hệ của bọn họ.
" Sẽ như anh muốn, chúng ta không có quan hệ gì nữa. Từ nay về sau, em sẽ cách anh xa nhất có thể! " Hiểu Di nhẹ nhàng trả lời, khiến Hàn Tử Đằng không hiểu rốt cuộc cô đang lảm nhảm điều gì.
Ánh mắt đau thương cùng tức giận nhìn về phía Hàn Tử Đằng, chẳng lẽ những ngày gần đây đều là anh đùa giỡn tình cảm của cô sao? Nhìn Hàn Tử Đằng trên mặt không hề có ý nghĩ giữ cô lại, Hiểu Di càng thấy mình thật ngu xuẩn, trả giá cho tình cảm lại không ngờ được bị người ta đùa bỡn, coi thường.
Hiểu Di không đợi Hàn Tử Đằng trả lời, cũng không đợi anh giữ lại, nghĩ đến những điều mình vừa suy nghĩ, tim chết lặng quay người bước đi. Càng đi càng nhanh, không hề dừng lại, đến khi không còn sức chạy nữa mới thôi, cảm giác như toàn bộ không khí trong phổi bị hút hết, tim đập một cách khó khăn, đau đớn.
Trên mặt có cảm giác lành lạnh, Hiểu Di không biết mình đã khóc từ bao giờ…