Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hyukie Lee
Làm sao đây làm sao đây.
Triêu Đăng buồn bực mà gãi đầu, gãi muốn banh cái đầu mà vẫn chưa tìm được biện pháp. Thân phận bị thủ tiêu, y đã thành người không hộ khẩu, nếu như đi giao dịch với thế lực hắc ám thì sẽ bị tướng mạo làm cho dính vào rắc rối lớn, nếu như dựa vào kĩ năng chiêu tài gạt tiền, hậu quả phỏng chừng còn nghiêm trọng hơn vào ngục giam, còn không bằng để Sở Trì Dự rinh về… Thật là đáng sợ! Mau dừng loại giả thiết này lại ngay!
Nhất định sẽ chết không toàn thây.
Mặc kệ thế nào, chạy trước nói sau, là quân tử thì gió chiều nào ta bay chiều ấy, chỉ có tiểu nhân mới hầm bà lằng lu xu bu.
Y vội vã rời khỏi bốt điện thoại công cộng, suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào. Thủ đô là địa bàn của Sở Trì Dự, lúc chưa hoàn thành nhiệm vụ y còn có thể lắc lư dưới mí mắt của hắn, thỉnh thoảng nghĩ cách làm đại thiếu gia khó chịu, hiện tại mức sao đã đầy, ở lại đây thì người khó chịu ngược lại sẽ là y.
Trốn hoài khẳng định là không thể, Sở gia quyền thế ngập trời, y dám hứa chắc chưa tới ba tháng đã bị mò ra, so với trốn trốn tránh tránh không bằng chủ động xuất kích, mỗi lần đến một chỗ ông đây sẽ thẳng thắn viết một phong thư nhận lỗi chân tình ý thiết, người trẻ tuổi mà, vuốt ve một chút là được rồi.
Mới nghĩ còn chưa xong đã thấy phía xa xa có hơn mười chiếc Land Rover chặn hết năm con đường ra vào của quảng trường, đoàn nhân viên bước xuống từ trên xe nhanh chóng lủi vào đoàn người.
Lừa gạt thôi, lừa người thôi phải không.
Tại sao còn nghiêm trọng hơn kẻ sát nhân hàng loạt vậy! Hên mà y đã đi ra.
Triêu Đăng khẩn trương lẫn vào đám người đi về phía ga, từ trung tâm quảng trường đi tới bến xe rất gần, đi bộ khoảng mười phút là tới, không may sao trước khi rời đi có người kiểm soát nhận ra y, Triêu Đăng cắn căn môi dưới, trừng mắt nhìn, lộ ra thần sắc cầu xin với người trước mặt: “Để tôi rời khỏi, được không?”
Người nọ sững sờ không nói được lời nào, nhân cơ hội Triêu Đăng quay đầu bỏ chạy, chạy được một đoạn mới nghe tiếng la kinh sợ của người đàn ông kia: “Ở chỗ đó! Phát hiện mục tiêu!”
Ông X!
Nương theo lệnh của hắn, mấy tên kiểm soát viên tụ lại ngày càng chặt, không còn cách nào khác y chỉ có thể thay đổi chiến lược quẹo vào hẻm nhỏ, đẩy kệ chứa hoa quả xuống trở ngại hành động đối phương, tốc độ chạy trốn của Triêu Đăng ngày càng nhanh, đột nhiên phía trước xuất hiện mặt tường dựng đứng, ở trên còn có pha lê lòe lòe tỏa sáng.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, y cắn răng một cái, dùng cả hai chân hai tay nhảy lên tường cao, vì mặc quần áo mùa thu mỏng manh, bắp chân bàn tay đều bị pha lê cắt chảy máu ròng ròng, thay vào đó là bỏ lại những người kia. Thất tha thất thểu lao nhanh vào con hẻm, chờ y choáng đầu hoa mắt lao ra khỏi đường tắt chật hẹp, Triêu Đăng mới phát hiện mình lại chạy về quảng trường trung tâm. Nhưng khác cái là mấy chiếc Land Rover chặn đường hồi nãy đã không còn ở đây.
Lau mồ hôi trán một cái, y thở hổn hển lập tức ngồi bệt xuống đất, bất đắc dĩ cười khổ.
Quá kích thích, tốc độ sinh tử đó mèn ơi.
Vết thương chảy máu đã bắt đầu khép kín, hệ thống cho y thể chất bất tử vĩnh viễn không bị thương, lực hồi phục mạnh tới biến thái, thể lực đang dần dần hồi phục, khóe mắt liếc qua đằng kia khiến y biến sắc —
Có một chiếc Land Rover đã trở lại.
Bằng tình trạng thân thể bây giờ y không thể chạy trốn, Triêu Đăng cẩn thận đứng lên, xác định bên kia vẫn không chú ý tới bên này, y quyết đoán quàng vai cô gái bên cạnh, cười trấn an, dịu dàng nói: “Xin chào, tôi có thể ôm em một lúc được không?”
“Được… Được!”
Cảm nhận được cánh tay thon dài của nam sinh quàng vai mình, hai gò má cô đã chuyển hồng, không nhịn được tựa đầu dựa vào người đối phương.
Y ôm cô gái từng bước từng bước ra ngoài, lại có thêm mấy chiếc Land Rover chạy về, rất có khả năng có người ra lệnh cho bọn họ đến vị trí mà mình xuất hiện thông qua bản đồ về tinh, cặp mày Triêu Đăng nhíu lại.
Nên làm gì đây.
Ánh mắt đảo qua túi mua sắm trong tay cô gái, thấy được những vật bên trong, y như đang cân nhắc, nói: “Tóc giả của em… Có thể cho tôi mượn được không?”
Trước mặt Dự Dự có giá trị thù hận năm sao, tôn nghiêm đàn ông chả là cái thá gì sất.
“Sở thiếu, kiểm tra hết xung quanh rồi, chúng tôi không tìm được người mà cậu muốn.”
Tin tức truyền đến làm con chuột trong tay Sở Trì Dự dừng lại, hắn nghe nam nhân dùng ngữ điệu cung kính nói tiếp: “Tình nhân đi chung có hai ba cặp, những người nam đều được chúng tôi xác nhận, chiều cao của y cũng rất rõ ràng nhưng các anh em không tìm ra.”
“Hai mươi phút trước y đi ra từ hẻm nhỏ, nhất định là ở đó.” Sở Trì Dự cân nhắc chốc lát: “Tách ra năm hướng chạy tới quảng trường, đừng để ý đàn ông mà chú ý tìm những cô gái cao da trắng.”
“Ý của cậu là…!”
“Y rất đẹp.” Âm thanh người truyền lệnh bình tĩnh mà lạnh nhạt: “Vô cùng, vô cùng xinh đẹp, nếu như tất cả mọi người đều bị y hấp dẫn thì đó chính là người mà tôi muốn tìm, mặc kệ y xuất hiện bằng hình thức gì.”
Người kia cúp điện thoại, sau khi truyền lệnh của thái tử xuống, người trên mười chiếc xe đều nghiêm túc làm việc mà không ai hoài nghi, nhắc nhở của thái tử luôn lượn lờ trong đầu, hắn mở rộng tầm nhìn và ngay lập tức phát hiện có một bóng lưng của cô gái hấp dẫn hắn đến mức ngưng thở.
Mái tóc đen huyền đổ dài tựa thác nước, da dẻ trắng hơn hoa tường vi, làn váy đỏ chói ôm sát thân thể nhưng tướng đi lại vội vội vàng vàng không hề giống con gái, vậy mà tạo ra sức hấp dẫn không thể kìm được.
“Đại ca, cô gái cao cao kia rất đẹp.”
Phó lái khen ngợi làm hắn giật mình, lấy tai nghe ra rồi truyền lệnh đuổi bắt cô gái kia, dường như cô nàng cũng nhận ra khác lạ, bước chân vội vã thêm phần gấp gáp. Chờ khi cô nàng lẻn vào trong đám người, tên thủ lĩnh đã chín mười phần xác định thân phận người nọ.
“Bắt lấy cô ta! Đó là người Sở thiếu muốn tìm!”
Không một ai nghi ngờ mệnh lệnh đột ngột, lại càng không có ai nghi hoặc đối tượng đuổi bắt từ đàn ông bỗng nhiên biến thành phụ nữ. Bảy chiếc Land Rover chặn kín đường lui, người qua đường chỉ chỉ chỏ chỏ với chuyện đang phát sinh mà không ai dám bước lên. Tên thủ lĩnh nhảy xuống xe, lấy điện thoại di động ra quay video về hướng cô gái.
“Triêu Đăng.” Gương mặt tuấn mỹ hiện lên rõ ràng qua màn hình điện thoại, cặp mắt đen huyền như hồ nước u tĩnh đầy hứng thú đánh giá dáng vẻ của y: “Em mặc như thế rất đáng yêu.”
Còn mi thì chả đáng yêu chút nào cả, quỷ mất dạiiii.
Triêu Đăng dối trá cười cười: “Thấy em có đáng yêu không, thả đi?”
“Đừng quậy.” Hắn chăm chú nhìn y, lông mi dày rậm khiến y có ảo giác Sở Trì Dự rất dịu dàng: “Lại đây, ngoan ngoãn trở lại lồng tre của em nào.”
Chấm dứt thuận lợi, tên thủ lĩnh ra hiệu Triêu Đăng lên xe, trước khi lên đường tất cả mọi người không ai dám bắt chuyện với y, cố gắng hết sức không nhìn mặt y.
Vậy mà thủ lĩnh vẫn không nhịn được liếc một cái qua người mà Sở thiếu tâm tâm niệm niệm, hậu quả là đến tận khi đối phương xuống xe, bị cưỡng chế lôi vào chủ trạch Sở gia, hắn vẫn không có cách nào kiềm được bản thân mà đắm chìm vào hồi ức đầy hốt hoảng ban nãy.
Kiến trúc khổng lồ ẩn giấu bên trong phố xá sầm uất, nhà cửa vuông vức, nhìn từ bề ngoài chỉ là ngôi biệt thự phổ thông bình thường nhưng bên trong lại là rường cột chạm trổ, phòng bí mật, phòng khách phương Tây kiểu cũ, sô pha ngăn nắp gọn gàng, dưới ti vi LCD màn hình rộng là mấy cái kính thực tế ảo VR, nội thất kết hợp giữa hiện đại và cổ điển vô cùng hài hòa tự nhiên. Vệ sĩ dẫn Triêu Đăng đến lầu ba, ở nơi đó có Sở thiếu gia đang chống cằm nhàn nhã đợi chờ y.
Nên trừng phạt em thế nào đây?
Người bước vào có làn da trắng như tuyết, đôi môi anh đào ngọt lịm, làn váy đỏ cắt ngắn ôm sát thân hình cao gầy, lệ chí bên mắt trái như ẩn như hiện, bỗng nhiên có người khóa cửa lại, theo bản năng y lui về sau một bước, ngón tay trắng nõn bất an vò vò vạt áo cũng buông ra.
Người thật còn quyến rũ hơn trong video, cặp chân dài miên man dưới bộ váy đỏ chói khiến người khác chỉ muốn hung hăng để lại những nụ hoa xanh tím.
Sở Trì Dự không nhịn được dồn y vào ván cửa, một tay khóa chặt tay Triêu Đăng lên đỉnh đầu, khí lực mạnh tới mức muốn bóp nát đôi tay Triêu Đăng. Đồng thời, môi lưỡi dây dưa, đầu lưỡi khẽ động quấn lấy vòm miệng ngọt tựa mật, trong ánh mắt mang đầy dục vọng.
Làm nát y.
Làm tới mức y chỉ có thể bò trên đất, chỉ có thể không ngừng khóc lóc nghẹn ngào, chỉ có thể nghĩ đến chính hắn.
“Em nhạy cảm như thế, chơi cái nào cũng y như nhau.” Sở Trì Dự liếm liếm vành tai Triêu Đăng, thân mật nói: “Chúng ta chơi từng cái một, được không?”
Được lắm! Ông đây chỉ mới làm có nhiêu đó mà mi đã trả thù Đăng Đăng tới như vậy! Đăng Đăng cực kì yêu mi!
“Anh đã liên lạc với bác sĩ tâm thần tốt nhất nước Mỹ.” Sở Trì Dự hôn y, hờ hững nói: “Làm xong lần này, hắn sẽ thôi miên em, chậm rãi rửa sạch toàn bộ kí ức của em.”
“…”
Nha… Nha!?
“Từng ngày từng ngày, em sẽ dần dần quên mất bản thân là ai.” Âm thanh đặc thù mang theo xúc cảm làm người rung động, mà lời nói ra lại khiến Triêu Đăng cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là không rét mà run: “Chờ đến khi em hoàn toàn trở thành tờ giấy trắng, anh sẽ cho em thân phận mới, một cuộc sống mới.”
[Thống ca!] Lần đầu tiên Triêu Đăng kêu hệ thống đầy lo lắng như vậy: [Nếu như mọi chuyện phát triển như hắn nói, vậy có thể tiếp tục xuyên không không?]
[Được.]
[Biết vậy ông đây sẽ —-]
[Mới là lạ.]
[…]
“Dự, Dự Dự…!” Mỹ nhân bị hắn gắt gao theo dõi òa khóc, hơi nước ngập tràn thu ba, âm thanh cầu xin vô cùng trong trẻo: “Đừng như vậy…! Xin anh…!”
[Thứ mà tôi trói buộc là linh hồn của cậu, ý thức bị đánh mất sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta nhưng lại khiến linh hồn cậu không nghe thấy lời của tôi.]
[… Nha nha nha oa oa oa, cứu mạng!]
Hệ thống duy nhất của y cũng sắp bị lìa xa, siêu tàn nhẫn. Nếu tiếp tục như thế thì mình chẳng khác chi người bình thường, có trời mới biết Sở Trì Dự tẩy não y kiểu gì, con dâu nuôi từ bé à.
[Tự cứu.]
[Cút xéo.]
“Chờ đã…!” Triêu Đăng cố gắng giữ tỉnh táo trước mặt Sở Trì Dự: “Anh thích không phải chỉ là khuôn mặt này đi? Nếu như ngay cả tính cách cũng thay đổi, anh vẫn có thể chấp nhận được?”
Mau nói không thể!
“Không thể.” Sở Trì Dự vuốt ve vầng trán Triêu Đăng, rõ ràng động tác ôn nhu muốn chết mà lời nói ra không chút lưu tình: “Nuôi ra tính cách như em bây giờ rất phiền phức, bản thân phải rộng lượng, phải cưng chiều từ nhỏ tới lớn, mà nơi này.” Tay hắn chỉ vào tim Triêu Đăng: “Quá tùy tiện, anh không thích.”
“… Đừng như vậy!” Thật ra em có thể chung tình, em không phải loại người tùy tiện như vậy, Triêu Đăng liên tục lắc đầu: “Anh nhốt em lại đi, khóa lại cũng được nhưng đừng xóa kí ức của em có được không? Em tuyệt đối sẽ không làm những chuyện kia nữa, anh nói cái gì chính là cái đó, Dự Dự Dự Dự Dự Dự —-“
“Ngoan.” Sở Trì Dự gặm cổ của y: “Đừng nói nữa, anh không muốn nghe.”
“Không, đừng như vậy… Sở Trì Dự… xin lỗi…” Khoái cảm lẫn sợ hãi cùng nhau kích thích khiến Triêu Đăng chảy nước mắt: “Xin lỗi, anh tha cho em đi, em sẽ nghe lời, hu hu hu hu hu hu —-!”
“Anh nói.” Người đè y ở trên vẫn không ngẩng đầu lên: “Em không có tư cách bàn điều kiện với anh.”
Thời điểm y tỉnh lại, da thịt toàn thân không chỗ nào lành lặn, mặc cho khoái cảm sảng khoái tới phát điên thì ngược lại tâm lý căng thẳng vô cùng. Triêu Đăng chú ý tới hai tay bị dây xích cố định ở đầu giường, hai chân cũng bị khóa chặt ở phía dưới, đừng nói đứng dậy, nhúc nhích dãy dụa thôi cũng không làm được.
Mụ nội, cuộc đời thiệt khó sống.
Nhớ tới uy hiếp của Sở Trì Dự lúc trước, Triêu Đăng cảm thấy hàn ý từ đầu tới chân, cả người như rơi vào hầm băng. Không chờ y hồi phục tinh thần thì đã có người kéo cửa đi vào, khi nhìn rõ đồ vật trong tay y, đồng tử Triêu Đăng co lại, dây xích leng keng vang vọng theo từng đợt né tránh.
“Đừng sợ.” Sở Trì Dự đến gần y, lấy ra mấy viên màu sắc sặc sỡ từ hộp thuốc toàn tiếng Anh, ngón tay thon dài đặt bên môi y: “Anh đã suy nghĩ lại rồi, tạm thời không xóa kí ức của em, tự há miệng uống hoặc anh sẽ bẻ khớp hàm của em ra.”
“Đây là cái gì?”
Triêu Đăng rũ mắt.
“Thuốc chữa bệnh.”
Sở Trì Dự không nói dối nhưng vẫn cảm giác thấy có gì đó không đúng, Triêu Đăng do do dự dự nuốt xong viên thuốc, dần dần thân thể trở nên tê dại, bên trong không ngừng sinh ra dục vọng khô nóng, từ từ, loại cảm giác quái dị càng lúc càng mãnh liệt này là sao.
“… Anh cho em… Ăn cái gì…?”
Y thở dốc gấp gáp, Sở Trì Dự không trả lời, cầm lấy bông gòn không chút hoang mang bôi lên tay Triêu Đăng. Sau khi khử trùng, kim tiêm lạnh lẽo đến gần da thịt trắng ngần, Triêu Đăng muốn giãy dụa lại phát hiện không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiêm chất lỏng màu xanh lam vào cơ thể mình.
Chất gây nghiện, ma túy thậm chí là xóa kí ức, vô luận là cái nào đều có thể trong nháy mắt hủy diệt cuộc đời của y.
“Chỉ khiến cơ bắp lỏng lẻo.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai, Sở Trì Dự kéo cái ghế qua ngôi xuống, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn y: “Thuốc mà em uống lúc nãy là thuốc mạnh, trong nước có rất nhiều câu lạc bộ ngầm dùng loại này để huấn luyện người mới, dược hiệu khoảng mười hai tiếng, rất an toàn, không để lại di chứng trên thân thể.”
“…”
Dự Dự, mi, thật, ác, độc.
Tại sao lại đối xử với Đăng Đăng như vậy, Đăng Đăng muốn phắc mi chết luôn.
“Anh sẽ không làm cho em, em tự chịu đựng.” Hắn nói, xấu xa xoa đầu Triêu Đăng: “Tổng cộng em phản bội anh ba lần, sau lần này còn hai lần nữa.”
Quả thực còn hơn huấn luyện địa ngục, khiến người hận không thể chết ngay lập tức.
Chờ khi trừng phạt kết thúc, tựa hồ nước mắt Triêu Đăng cũng đã chảy khô, nhưng vì thể chất đặc biệt nên cặp mắt không sưng lên mà đỏ như mắt thỏ. Dây xích không ngừng va vào nhau vì người nọ run rẩy, Sở Trì Dự nhẹ nhàng mở chốt khóa, ôm người vào lồng ngực.
“Triêu Đăng, có nghe thấy lời anh nói không?”
Y vẫn còn đang run, biểu tình mê man, Sở Trì Dự vuốt ve tấm lưng Triêu Đăng, nhẹ nhàng nỉ non: “Được rồi, không sao rồi, anh ôm em.”
“… A.”
“Không sao rồi, không khó chịu, lại đây, dựa vào anh.” Rõ ràng hắn là người làm y tới tinh thần hốt hoảng, vậy mà lời nói ra còn nhu tình mật ý hơn bất kì ai: “Đừng khóc, khóc nữa anh sẽ đau lòng.”
“Em… Em rất ghét anh….”
Câu chữ của Triêu Đăng không lưu loát, chỉ có thể lẩm bẩm nhỏ xíu.
“Không cho ghét anh.” Sở Trì Dự hôn gò má y một cái: “Anh yêu em, nhất định em cũng phải yêu anh.”
Nước mắt Triêu Đăng lại một lần nữa dâng lên, thuận theo gương mặt nho nhỏ chảy xuống cằm, lẳng lặng ướt đẫm ra giường.
Thoạt nhìn y vô cùng đáng thương, tay chân sưng tấy, da dẻ xanh tím vết yêu, dù là như vậy, Triêu Đăng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.
“Được rồi được rồi.” Sở Trì Dự vuốt ve: “Đừng khóc đừng khóc, anh không làm em, không dùng thuốc, cũng không xóa kí ức của em, em hôn anh một cái, được không?”
Xúc cảm mềm nhẹ trên môi, Sở Trì Dự hài lòng ôm chặt gáy y, làm nụ hôn sâu hơn.
Người hắn thích tựa hồ đã hiểu ra cái gì gọi là sợ hãi, thu hồi tâm tư phản nghịch lại rồi.
[Sảng khoái không.]
[Hì hì.] Mặt Triêu Đăng không cảm xúc: [Khó chịu, ông đây không ngủ một giấc sảng khoái với Dự Dự.]
Nếu biết giả bộ đáng thương có tác dụng lớn như vậy thì nên diễn từ lúc bị nắm về luôn cho rồi, diễn chết hắn.
Đồng mâu thâm hắc gần trong gang tấc, người trẻ tuổi tuấn mỹ dịu dàng vuốt ve lưng Triêu Đăng, nhớ tới ba tháng ở chung kế tiếp, chỉ cảm thấy cuộc đời thiệt vô cmn vọng.
Nếu như Lạnh Lùng là nhân cách bình thường nhất, vậy những mảnh vỡ khác còn chờ y đến —–
Hình như, y đã lỡ ghẹo chọc quái vật hung tàn gì gì đó rồi.