Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cạch!"
Hứa Di Du giật mình đánh rơi cả đũa.
Hạ Đinh day day trán, bắt gặp ánh mắt cầu cứu của cô bạn đối diện.
Cô hiểu cảm giác của Hứa Di Du lúc này.
Cứ như một thư sinh tay trói gà không chặt đang đi trên đường, bỗng gặp một bà chủ lầu xanh che mặt, tay cầm bức tranh mỹ nữ.
Bà chủ giơ bức tranh ra trước mặt anh ta, nói thích cô nào thì chọn cô đó.
Giờ Phó Văn Cảnh đang làm y hệt như vậy.
Chẳng biết mấy người anh em của anh có hay rằng mình đang bị đem ra để người ta chọn lựa như tuyển phi tần không.
Hứa Di Du tuy miệng lúc nào cũng nói sau này giàu rồi sẽ bao nuôi ba anh chàng người mẫu, nhưng khi có người thật sự đưa ảnh trai đẹp ra cho cô chọn, cô lại nhát gan.
Hạ Đinh nhặt đôi đũa rơi vào bát lên, đặt vào tay Hứa Di Du, nhẹ nhàng nói: "Không thích thì đổi người khác."
Hứa Di Du mất một lúc mới hoàn hồn. Mặt cô nàng đỏ bừng, lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần đâu."
Phó Văn Cảnh thì vẫn bình tĩnh, thậm chí còn hơi tiếc nuối vì thật lòng muốn "tiếp thị" hộ Hạ Ngạn, tên FA bền vững.
Anh ta lướt tìm ảnh của Hạ Ngạn, đưa điện thoại cho Hứa Di Du: "Thế người này thì sao?"
Hứa Di Du nào còn tâm trí đâu mà xem, chỉ liếc qua rồi lắc đầu từ chối, người ngả ra sau.
Hạ Đinh dùng ánh mắt ra hiệu cho Phó Văn Cảnh đừng làm loạn nữa.
Phó Văn Cảnh đành thôi, có chút tiếc nuối cất điện thoại.
Nhưng mục đích của anh ta cũng đã đạt được.
Sau màn "chào hàng" của Phó Văn Cảnh, Hạ Đinh quả thật đã quên béng chuyện Thẩm Duật.
Ba người ra khỏi căng tin, Phó Văn Cảnh chào tạm biệt rồi đi trước. Hạ Đinh hỏi Hứa Di Du: "Chiều nay cậu về ký túc xá à?"
Hứa Di Du kéo quai túi vải đeo trên vai lên: “Không, chiều tớ có lớp dạy kèm. Còn cậu?”
Hạ Đinh không giỏi nói dối, ấp úng: "Tớ về phòng trọ soạn bài, tối nay cũng có lớp."
Hứa Di Du không nhận ra cô đang nói dối, chỉ hỏi: “Cậu thuê phòng ở đâu? Xa không? Để tớ đưa cậu về.”
Hạ Đinh nói: “Không xa, tớ bắt xe là đến ngay.”
Hai người cùng đi về phía cổng trường, vừa đi vừa trò chuyện.
Trên con đường rợp bóng cây xanh mát, những sinh viên đạp xe đạp công cộng lướt qua vun vút, tà áo bay phấp phới trong làn gió nhẹ nhàng của mùa hè.
Đến cổng trường, Hạ Đinh nhìn quanh, không thấy Phó Văn Cảnh đâu.
Lúc này, điện thoại reo lên, tin nhắn của Phó Văn Cảnh hiện ra: [Anh có việc đột xuất phải đi trước, lần này em phải tự bắt xe về rồi, tối anh về nhà quỳ mì gói xin lỗi.]
[——Chuyển khoản 1314]
"..."
Hạ Đinh vốn dĩ định bắt xe cả đi lẫn về. Phó Văn Cảnh không có ở đây, cô còn thấy thoải mái hơn.
Giờ anh ta làm như thể cô rất muốn về cùng anh ta vậy.
Quẹt thẻ ra khỏi cổng trường, khung cảnh yên tĩnh của trường đại học bị bỏ lại phía sau, trước mắt là con đường tấp nập xe cộ.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người, Hứa Di Du đẩy Hạ Đinh về phía xe: "Cậu lên xe trước đi, tớ tiễn cậu!"
Hạ Đinh cũng không khách sáo, lên xe rồi hạ cửa kính xuống, vẫy tay chào tạm biệt cô bạn.
Xe chạy được vài trăm mét thì đèn đỏ, taxi dừng lại ở ngã tư.
Đây chính là con đường mà sáng nay Phó Văn Cảnh đã thả cô xuống. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy chiếc xe thể thao màu đỏ vẫn đỗ bên đường. Phó Văn Cảnh đứng bên cạnh cửa xe, hơi cúi người, rất ga lăng đỡ một người phụ nữ đang ngồi vào trong xe.
Nhưng mặt cô gái bị cánh cửa che khuất, cô chỉ nhìn thấy vạt váy màu vàng kim lấp lánh.
Mắt Hạ Đinh sáng lên, nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, bật camera.
Đây là bằng chứng!
Nhưng chiếc xe bỗng nhiên chạy đi, điện thoại "tách" một tiếng, bức ảnh bị mờ.
Bác tài cứ tưởng cô gái trẻ chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, liền quay lại hỏi: "Cháu gái đi đâu?"
Hạ Đinh đọc tên khu chung cư của Phó Văn Cảnh, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc xe thể thao kia.
Chiếc xe màu đỏ ngày càng xa, gần như chỉ còn là một chấm nhỏ màu đỏ, Hạ Đinh nói: "Bác tài ơi, quay đầu xe lại."
Bác tài hiểu ý, gặp tình huống này nhiều rồi, cười nói: "Nhìn thấy gì à?"
Giữa dòng xe cộ đa phần là màu đen, trắng, xám, chiếc xe màu đỏ kia vô cùng nổi bật.
Hạ Đinh nói: "Theo chiếc xe màu đỏ đó."
Tài xế lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, chân đạp ga đầy mạnh mẽ: “Được rồi!”
Tim Hạ Đinh đập thình thịch, cô mở chế độ quay video, hướng camera về phía chiếc xe thể thao màu đỏ phía trước.
Bác tài cũng rất nhập tâm, giữ khoảng cách với chiếc xe phía trước rất chuyên nghiệp, có vẻ không phải lần đầu làm chuyện này.
Bác tài hỏi: "Xe của bạn trai cháu à?"
"..." Hạ Đinh định mở miệng, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Bác tài như hiểu được nỗi lòng khó nói của cô, thở dài: "Không sao đâu cháu, tôi lái taxi bao nhiêu năm rồi, chuyện gì cũng gặp qua rồi."
"Lần trước cũng có một cô gái nhờ tôi theo dõi bạn trai, đến nơi mới biết là cô ấy mới là tiểu tam, thằng đó đã có vợ con đề huề." Ông ta ngừng lại, rồi nhận ra mình lỡ lời: "Ấy, ý tôi không phải vậy, tôi chỉ là..."
Hạ Đinh day trán: "Không sao đâu bác, cứ bám theo xe là được."
Một lúc sau, chiếc xe thể thao giảm tốc độ trước cổng Tây trường Đại học Sư phạm Xuyên Nghi, rẽ vào, dừng lại.
Vài giây sau, rào chắn từ từ nâng lên, chiếc xe chạy vào trong.
Tài xế hóng hớt, làm theo cách cũ lái xe đến trước rào chắn..
Lúc này, bác bảo vệ đi tới gõ cửa kính xe, yêu cầu xuất trình thẻ sinh viên hoặc thẻ vào trường.
Bác tài vội vàng quay lại giục: "Thẻ sinh viên của cháu đâu?" Chậm một chút là mất dấu rồi!
Trên tay Hạ Đinh vẫn cầm thẻ sinh viên của Đại học Xuyên Ích, cô hỏi bác bảo vệ: “Quẹt chứng minh thư được không ạ?”
Bảo vệ lắc đầu: “Không được.”
Tài xế sốt ruột: “Chiếc xe lúc nãy sao các bác không kiểm tra thẻ?”
Bảo vệ nói: “Trên kính xe họ có dán thẻ ra vào tạm thời.”
Hạ Đinh:?
Phó Văn Cảnh vậy mà còn làm cả thẻ ra vào trường Sư Phạm nữa sao?
Quả nhiên là anh ta đã chuẩn bị từ trước.
Bác bảo vệ nhìn Hạ Đinh: "Cháu gái, dạo này trường quản lý nghiêm ngặt lắm, không có thẻ thì sinh viên trường khác cũng không vào được đâu. Nếu cháu muốn gặp ai thì gọi điện bảo người ta ra đây đi."
Hạ Đinh đang phân vân không biết nên nói gì tiếp thì tài xế lên tiếng: “Bác giúp đỡ cho, bạn trai cô bé này hình như đang ngoại tình, chúng tôi từ Đại học Xuyên Nghi bám theo đến tận đây đấy ạ.”
Vừa giải thích tình huống khẩn cấp, vừa chứng minh họ không phải người xấu, khách hàng của ông cũng là sinh viên!
Bác tài thầm khen mình lanh trí.
Nhưng bác bảo vệ không bị mắc lừa, xua tay bảo họ quay đầu xe lại, cười lớn, như thể đã nhìn thấu tất cả: "Mấy đứa không nghĩ ra được cái cớ nào mới hơn à? Lần trước cũng có sinh viên nói như vậy, rồi quay TikTok gì đó, cuối cùng đăng cả tôi lên mạng."
Bác tài: "..."
Hạ Đinh: "..."
Không còn cách nào khác, cô đành nói: "Bác tài, mình đi thôi."
Bác tài thở dài tiếc nuối, bắt đầu an ủi: "Cháu đừng buồn quá, loại đàn ông sở khanh đó, biết sớm vẫn hơn."
Hạ Đinh gật đầu.
"Nhưng mà bạn trai cháu nhìn cũng được đấy chứ, lại còn lái xe xịn nữa, chắc cũng phải vài trăm nghìn tệ, cháu nỡ chia tay không?"
Hạ Đinh quay đầu nhìn về phía trường Sư phạm đang khuất dần.
Sáng nay, Phó Văn Cảnh tách ra đi trước là để đón "tuesday" từ Đại học Xuyên Nghi, rồi đưa đến Đại học Sư phạm?
Lúc đó anh ta đi gặp "tuesday", sau đó đến lớp tìm cô, ăn trưa cùng cô, rồi lại đi tìm "tuesday".
"..."
Mạch thời gian rõ ràng, logic hợp lý, chỉ cần chứng minh là được.
Im lặng một lúc, cô thản nhiên trả lời câu hỏi của bác tài: "Nỡ chứ."
Trên đường về, bác tài trung niên cứ thao thao bất tuyệt chia sẻ những kinh nghiệm tình trường của mình.
Sắp đến nơi rồi mà bác tài vẫn còn luyến tiếc, nói con gái bác cũng đang học đại học ở xa, bác rất sợ con bé bị thằng nào đó lừa tình.
Hạ Đinh ậm ừ cho qua chuyện rồi trả tiền, xuống xe, chống nạng, từng bước từng bước quay về căn hộ của Phó Văn Cảnh.
Mở cửa, chú chó Husky nhảy cẫng lên mừng đón cô. Hạ Đinh cho nó ăn chút thức ăn cho chó, rồi trở về phòng ngủ soạn bài.
Chiếc bút bi xoay tròn giữa ngón trỏ và ngón giữa, ánh nắng chiều vàng xuyên qua rèm cửa trắng chiếu sáng góc bàn học.
Hạ Đinh không hề cảm thấy buồn bã hay thất vọng.
Xét cho cùng, chuyện Phó Văn Cảnh ngoại tình là điều cô đã biết từ trước, còn cô, từ sau khi mất trí nhớ cũng chẳng còn chút tình cảm nào với anh ta, càng không nhớ nổi mình đã từng yêu anh ta sâu đậm đến nhường nào.
Có lẽ mất trí nhớ là để cô không phải chịu đựng nỗi đau khổ của thất tình? Hạ Đinh lạc quan nghĩ.
Vấn đề nan giải bây giờ là tìm bằng chứng.
Nếu video, ảnh khó kiếm quá thì có lẽ cô nên bắt đầu từ "tuesday"?
Vì Phó Văn Cảnh đã giấu giếm chuyện mình có bạn gái khi quen cô, hiện tại hai người cũng đang yêu đương bình đẳng, chứ không phải kiểu anh ta dùng tiền bao nuôi, vậy thì với "tuesday", anh ta có làm như vậy không?
Đầu bút rơi xuống tờ giấy trắng, Hạ Đinh vẽ hai người que tóc dài, cả hai đều giơ một chân lên, cùng đạp lên đầu một con chó.
Nghĩ một lát, cô lại vẽ thêm cho mình một chiếc áo choàng oai phong lẫm liệt và một cây giáo dài trên vai.
Suy nghĩ một chút, Hạ Đinh búng tay.
Có lẽ tối nay sau khi tan học, cô có thể trò chuyện với Hà Tinh Nhiễm về những chuyện ngoài lề.
Ví dụ như, dò hỏi xem Phó Văn Cảnh đã dẫn bao nhiêu cô gái về nhà.
Điện thoại bỗng rung lên, Hạ Đinh hoàn hồn, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Phó Văn Cảnh.
Phó Văn Cảnh: [Tối nay anh cũng có việc không về được, ăn tối ở nhà cũ nhé.]
[Lát nữa vẫn là chú Hàn đến đón em.]
Chậc, quả nhiên là đi gặp "tiểu tam", cả buổi chiều cũng không đủ thời gian hẹn hò.
Hạ Đinh vừa gõ chữ "OK", chưa kịp gửi đi thì đối phương lại nhắn thêm một tin.
Phó Văn Cảnh: [À, nếu em không muốn ăn ở nhà cũ thì đợi học xong, hoặc sớm hơn một chút, chúng ta ra ngoài ăn.]
"..."
Diễn cũng đạt đấy chứ.
Hạ Đinh cố tình hỏi: [Vâng. Anh đi làm à?]
Nếu anh ta nói đi làm, cô sẽ gửi ngay ảnh chụp chiếc xe vào trường Sư phạm cho anh ta xem!
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");