Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong điện thoại, Hứa Di Du sững sờ.
Cô theo thói quen cắn móng tay, không thể tin được dí sát vào màn hình, trừng lớn mắt quan sát kỹ lưỡng: "Hạ Hạ? Đây thật sự không phải là quay màn hình sao?"
"..."
Hạ Đinh chỉ muốn nhảy ngay một điệu breakdance để chứng minh sự trong sạch của mình!
"Không phải video đâu, tớ bị tai nạn xe hơi thật mà." Hạ Đinh nghiêng điện thoại, cho chân bó bột của mình lọt vào khung hình.
Hứa Di Du kêu lên: "Trời ơi, sao bị thương nặng vậy? Cậu đang ở đâu?"
Ở nhà tên cặn bã ngoại tình...
Hai từ "bạn trai" vừa đến bên miệng đã bị Hạ Đinh nuốt xuống. Chuyện bị cắm sừng này cứ để nó đi theo cô xuống mồ luôn đi.
Cô né tránh trả lời: "Nhà một người bạn."
Hứa Di Du không hề nghi ngờ, thở dài: "Sao cậu không báo cho bọn tớ biết? Bác trai bác gái bận rộn như vậy, còn có..."
Nghe thấy nhắc đến bố mẹ, Hạ Đinh vội vàng hỏi: "Trước đây tớ có nhắc đến bố mẹ với cậu không?"
"Có chứ..." Hứa Di Du gật đầu, rồi lại hỏi với vẻ nghi ngờ. "Không lẽ... cậu bị mất trí nhớ à?"
Hạ Đinh ngả người ra sau, thở dài. "Ừ, đúng rồi."
Trừ chuyện bị bạn trai cắm sừng ra, cô chẳng còn nhớ gì nữa.
Hứa Di Du kinh ngạc suýt làm đổ cốc sữa đậu nành.
Cô ấy đang ngồi trong nhà ăn, hôm nay không có tiết học, định ra ngoài nhận dạy kèm, khó khăn lắm mới có một buổi sáng ăn uống lành mạnh.
Đúng giờ ăn, trong nhà ăn rất ồn ào, toàn là sinh viên đang vội vàng đi học tiết đầu.
Hứa Di Du ngồi ở một góc khuất, chậm rãi ăn sáng, khác hẳn với không khí hối hả xung quanh.
Cô ấy giữ chặt cốc sữa đậu nành, tay kia gãi đầu:"Ôi trời, tớ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Hay cậu cứ hỏi đi, tớ trả lời."
Hạ Đinh thấy vậy cũng được.
Cô hạ thấp giọng: Cô hạ giọng. "Vậy tớ nhắn tin, cậu trả lời bằng giọng nói nhé."
Hứa Di Du thấy Hạ Đinh thật chu đáo: "Hạ Hạ, cậu mất trí nhớ rồi mà vẫn tốt bụng ghê. Biết thừa hôm nay tớ không mang giá đỡ điện thoại nên không có chỗ để!"
Hạ Đinh: "..."
Thật ra cô chỉ là lo lắng Phó Văn Cảnh nghe thấy thôi.
Nhưng câu nói này cũng cho cô một vài gợi ý. Hình như trước khi mất trí nhớ, cô là một người tốt bụng và chu đáo?
Kết thúc cuộc gọi video, Hạ Đinh bắt đầu đặt câu hỏi.
[Cậu có số bố mẹ tớ không?]
Hứa Di Du: [Không có.]
Hạ Đinh: [Vậy tớ phải hỏi cố vấn học tập thôi.]
Hứa Di Du: [Khoan đã Hạ Hạ, tớ nghĩ cậu nên nghe tớ kể về tình hình gia đình cậu trước đã, rồi hãy quyết định có nên nói với bác trai, bác gái hay không.]
Hạ Đinh: [?]
...
Hai mươi phút sau, cuộc trò chuyện với Hứa Di Du mới kết thúc.
Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, Hạ Đinh cảm thấy như có cả núi Thái Sơn đè nặng trên vai.
Hóa ra gia đình cô nghèo đến vậy, cô là niềm hy vọng duy nhất của cả làng.
Hứa Di Du kể, hồi đầu năm, lúc tự giới thiệu với bạn cùng phòng, cô đã nói rằng nhà cô phải bán con lợn cuối cùng mới đủ tiền cho cô lên đại học.
Hạ Đinh không cam lòng, hỏi thêm một câu: [Chắc chắn là con lợn cuối cùng, trong nhà không có con bò con dê nào sao?]
Hứa Di Du không chắc chắn lắm: [Hình như là không? Nghe cậu kể thì chắc là không.]
Hứa Di Du vừa nhớ lại vừa kể: [Năm ngoái, gần nghỉ đông, bọn tớ thấy cậu đặt mua một cái ghế massage xịn sò lắm, đùa là cậu trúng số à?]
[Rồi cậu bảo là mẹ cậu làm việc vất vả, đau lưng, cậu đi làm thêm cả năm mới dành dụm đủ tiền mua.]
Hứa Di Du là đứa sống tình cảm, kể đến đây giọng đã nghẹn ngào.
Hạ Đinh im lặng.
Một gia đình nghèo khó, người mẹ bệnh tật, người cha gồng gánh cả gia đình. Cô không nên để họ phải lo lắng cho chuyện tình cảm của mình.
Yêu đương là cô tự yêu, bạn trai phản bội cũng nên tự mình giải quyết
Nhưng khi đã biết Phó Văn Cảnh ngoại tình, cô còn phải tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn trai bạn gái với anh ta sao?
Ngồi bên bàn ăn, tay cầm đũa, Hạ Đinh vẫn chưa động đũa.
Phó Văn Cảnh cúi xuống nếm thử món mình nấu, có vẻ hài lòng với thành quả lần đầu trổ tài.
Anh cười, ngước nhìn cô. "Ăn đi, không độc đâu, cũng tạm được đấy."
Hạ Đinh siết chặt đôi đũa, thăm dò: "Nếu em nói muốn chia tay, anh sẽ làm gì?"
Nụ cười trên môi Phó Văn Cảnh cứng lại, sau đó làm như không quan tâm ngồi thẳng dậy, bóc vỏ một quả trứng gà đặt vào bát cô, đồng thời hơi cụp mi xuống, khóe môi nhếch lên, thản nhiên nói: "Không đồng ý."
Anh rút khăn giấy lau tay, rồi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô. "Em thật sự muốn chia tay à?"
Hạ Đinh: "..."
Người đàn ông im lặng một lát, nhìn cô thật lâu, trong đôi mắt trong veo như ẩn chứa một số cảm xúc mà Hạ Đinh không hiểu được.
Hạ Đinh không có hứng thú tìm hiểu cảm xúc của anh, khẽ ừ một tiếng: "Cũng hơi muốn."
Cô gắp một miếng mì, cặm cụi ăn.
"..."
Phó Văn Cảnh nhìn cô gái một lúc, trầm giọng nói: "Được, anh biết rồi."
Nghe anh ta đồng ý chia tay, Hạ Đinh gật đầu, bắt đầu tính toán những việc cần làm tiếp theo.
Trong phòng ăn yên tĩnh trở lại, chiếc đồng hồ thạch anh trên tường phát ra tiếng tích tắc.
Cô đã lên kế hoạch đến việc tìm người đẩy xe lăn đưa cô về trường.
Bỗng nhiên, Phó Văn Cảnh nói: "Nhưng anh không đồng ý."
Giọng điệu của anh ta thật đáng ghét.
"..."
Phó Văn Cảnh nhanh chóng ăn hết bát mì, rồi cầm bát vào bếp rửa sạch sẽ, để lên giá.
Khi anh ta ngồi lại vào bàn, Hạ Đinh hỏi: "Tại sao anh không đồng ý chia tay?"
Phó Văn Cảnh ngả người ra sau, tay phải đặt lên bàn, ngón trỏ gõ nhẹ. Anh ta nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười. "Thế tại sao em lại muốn chia tay?"
Vì anh ngoại tình. Hạ Đinh nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra.
Phó Văn Cảnh có tiền, có quyền, cô chỉ là một đứa con gái nhà quê nghèo, tốt nhất là nên đường ai nấy đi trong hòa bình.
Nếu bây giờ vạch mặt anh ta, biết đâu anh ta sẽ nổi khùng lên.
Đặc biệt là lúc này cô đang bị thương, đi lại khó khăn, chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc người ta xẻ thịt.
Nuốt lại lý do chính đáng, Hạ Đinh đành cúi đầu trước quyền lực, bịa đại một lý do. "Không biết có phải vì mất trí nhớ không, nhưng em thấy mình không thích anh."
Phó Văn Cảnh khựng lại, như vừa gặp phải một bài toán khó, ngón tay ngừng gõ lên mặt bàn.
Sau một hồi trầm ngâm, anh nói: "Điều này cũng bình thường thôi."
Hạ Đinh: "Bình thường sao?"
Phó Văn Cảnh khẳng định chắc nịch: "Bình thường. Em cũng nói rồi, không thích anh, có thể là do mất trí nhớ."
"..."
"Em bị mất trí nhớ, đối với em mà nói, anh chẳng khác gì người lạ."
"Em không có cảm giác rung động với người lạ, điều này rất bình thường."
Anh nói chắc như đinh đóng cột, khiến Hạ Đinh nhất thời không tìm ra được bất kỳ sơ hở nào trong lời nói của anh.
Một lúc lâu sau, cô chỉ có thể gật đầu, phụ họa: "Hợp lý."
Giây tiếp theo, Phó Văn Cảnh lại tự tin bổ sung: "Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi, rồi em sẽ lại thích anh."
"..."Lần này cô còn chẳng buồn đáp lại.
Phó Văn Cảnh dường như rất hài lòng vì đã thuyết phục được cô, anh đứng dậy một cách lười biếng: "Em cứ từ từ ăn, anh xuống dưới dắt chó đi dạo, sẽ về ngay."
"Có việc gì thì gọi cho anh."
Cửa mở rồi lại đóng, tiếng khóa "cạch" một cái.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình cô, Hạ Đinh thở dài một hơi, vừa ăn mì vừa lên kế hoạch xem tiếp theo phải làm gì.
Phó Văn Cảnh không đồng ý chia tay, chẳng qua là muốn bắt cá hai tay thôi
Gã sở khanh này chịu khó chăm sóc cô chu đáo như vậy, chắc là vì vẫn còn chút hứng thú.
Nói cách khác, đợi anh ta hết hứng thú, hai người sẽ tự động chia tay.
Nhưng tại sao phải đợi anh ta hết hứng thú?
Cô phải đá anh ta ngay lập tức!
Hơn nữa phải đá trong tư thế ngẩng cao đầu, có đủ bằng chứng vả mặt, khiến anh ta câm nín, đường đường chính chính nói lời chia tay!
Mục tiêu đã rõ ràng, Hạ Đinh thậm chí còn ăn ngon miệng hơn, một bát mì bò lớn nhanh chóng hết sạch, lúc đặt đũa xuống cô còn ợ một cái.
Lúc này, điện thoại vang lên một tiếng thông báo, là tin nhắn của Hứa Di Du.
Hứa Di Du: [Tai nạn lần này cậu bị thương ở chân, bên kia có bồi thường gì không? Tiền thuốc men thế nào?]
Đây cũng là vấn đề mà Hạ Đinh vừa mới suy nghĩ.
Dù cho trong lòng có chính nghĩa đến đâu, dù thiên thần công lý đã khoác lên mình bộ cánh trắng tinh, tỏa sáng lấp lánh, sẵn sàng đứng trên đỉnh cao đạo đức để lên án gã sở khanh, cô vẫn phải đối mặt với vấn đề thực tế cấp bách: tiền.
Thu thập bằng chứng ngoại tình cần tiền, đi bệnh viện điều trị cần tiền, chi tiêu hàng ngày cũng cần tiền.
Hạ Đinh trả lời: [Cậu có công việc làm thêm nào không?]
Hứa Di Du: [!!! Không hổ là bạn thân, tâm đầu ý hợp ghê!]
[Tớ đang định nói với cậu về một gia đình đang tìm gia sư, là họ hàng nhà tớ đang dạy.]
Gia sư quả thực là một cách kiếm tiền nhanh chóng, đặc biệt là đối với sinh viên đại học.
Hạ Đinh nhìn chân bó bột của mình. [Dạy online được không? Chân tớ bất tiện quá.]
Hứa Di Du: [Sáng nay tớ thấy cậu bó bột chân phải, chân trái không sao chứ? [doge]]
Hứa Di Du: [Hình ảnh zombie nhảy lò cò.jpg]
Hạ Đinh: [...]
[Tuy cậu có ý tốt, nhưng mình hơi ngửi thấy mùi vị của tư bản]
a Ngưỡng Du: [Tương lai tớ sẽ là CEO mà lại!]
Cô nàng thao thao bất tuyệt: [Nhà này giàu lắm, trả học phí gấp đôi giá thị trường luôn!]
[Còn chuyện chân cậu bị thương, tớ cũng tiện hỏi hộ rồi.]
[Họ bảo nếu buổi dạy thử ok thì sẽ có xe đưa đón riêng.]
Hạ Đinh vẫn còn đang do dự, Hứa Di Du đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.
Hứa Di Du: [À mà, phụ huynh có dặn dò trước một việc.]
[Bà ngoại của bé quanh năm uống thuốc bắc, sức khỏe yếu, lại hay dựa dẫm vào người nhà, tính tình hơi khó chiều, dễ nóng giận, nên phải dỗ dành.]
[Phụ huynh bảo mong gia sư vừa dạy bé, vừa chú ý đến cảm xúc của bà ngoại, học phí bao nhiêu cũng được.]
Thuốc bắc.
Không hiểu sao Hạ Đinh lại nhớ đến mùi thuốc bắc thoang thoảng trên người Phó Văn Cảnh, một mùi hương chẳng ăn nhập gì với khí chất của anh ta.
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");