Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thích Nhã đốt hết tất cả giấy tờ kiểm tra rồi mới về nhà.
Chu Đình An hôm nay về sớm. Lúc Thích Nhã bước vào cửa, anh đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu.
Cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa bụng dưới bằng phẳng, từng bước đi đến bên cạnh Chu Đình An rồi ngồi xuống.
Cô vẫn mặc bộ đồ công sở khi đi phỏng vấn. Chu Đình An không thích cô ăn mặc như vậy.
Quả nhiên, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy, nói: "Đi thay đồ rồi ra phòng ăn."
Anh thích cô để tóc đen, mặc váy sáng màu. Anh thích mua cho cô những chiếc áo khoác lông mềm mại vào mùa đông. Anh cũng thích cô trang điểm nhẹ nhàng, gần như để mặt mộc.
Khi tâm trạng tốt, anh sẽ ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc của cô. Nếu cô chưa kịp sửa soạn theo ý anh, như lúc này chẳng hạn, Chu Đình An sẽ không muốn nói thêm một lời nào với cô.
Thích Nhã biết mình giống cái gì.
Giống như một con thú cưng được Chu Đình An nuôi trong nhà.
Có hứng thú thì trêu đùa một chút, không có hứng thú thì bỏ mặc. Vấn đề là anh đã cho cô cuộc sống vật chất tốt nhất, vì vậy cô càng nên biết ơn và ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng họ không phải là người yêu sao? Khi anh theo đuổi cô, anh cũng không nói muốn bao nuôi cô.
Thích Nhã tẩy trang trong phòng tắm, rồi quay về phòng ngủ thay đồ. Nghĩ một lúc, cô đi đến cạnh giường, kéo ngăn kéo ra, lấy hộp bao cao su đã bóc ra xem xét.
Quả nhiên, trên bao bì có dấu hiệu bị chọc thủng.
Thích Nhã cố nén cơn giận đang sôi sục trong lồng ngực, nghiến răng đặt hộp bao cao su lại chỗ cũ, rồi đi ra phòng ăn.
Chu Đình An vẫy tay gọi cô: "Lại đây."
Thích Nhã bước đến một cách vô cảm, để Chu Đình An đang ngồi trên ghế ăn nắm tay cô, đeo một chiếc vòng tay mới vào cổ tay.
"Hôm nay tìm việc thế nào?"
Thích Nhã nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh: "Phòng nhân sự nói sáng mai sẽ có kết quả."
Chu Đình An mỉm cười: "Chúc em thành công."
Thích Nhã gượng cười, rồi ngồi xuống cạnh anh.
Bữa tối sắp kết thúc, điện thoại của Chu Đình An vang lên, báo có email mới.
Chu Đình An đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên, mở email và đọc.
Bàn ăn im lặng một lúc.
Chu Đình An nhìn sang, hỏi: "Em có thai rồi à?"
Thích Nhã ngẩn ra, phủ nhận: "Không."
Chu Đình An bước đến, cúi xuống, đặt tay lên bụng dưới của cô, nói: "Ở đây có con của chúng ta."
Thích Nhã như bị rắn độc quấn quanh, toàn thân toát mồ hôi lạnh không thể kiểm soát, vẫn phủ nhận: "Không, em đã đi kiểm tra rồi, không có thai."
"Vậy tại sao lại đi kiểm tra?"
"Kinh nguyệt bị trễ."
Chu Đình An đều đều ói: "Bỏ phỏng vấn giữa chừng là vì đột nhiên nhớ ra kinh nguyệt bị trễ?"
Thích Nhã ngẩng phắt đầu nhìn anh: "Anh cho người theo dõi em?"
Chu Đình An nhìn thẳng vào mắt cô, đáp: "Là bảo vệ."
Thích Nhã hít sâu một hơi, vẫn không nhịn được, hét lên: "Tại sao anh lại giở trò với bao cao su!"
Chu Đình An không hài lòng với thái độ của cô, cau mày, trầm giọng cảnh cáo: "Thích Nhã."
Thích Nhã cảm thấy mình sắp phát điên, đứng dậy, hít một hơi thật sâu, tuyệt vọng hỏi anh: "Chu Đình An, anh coi em là cái gì?"
"Em không có quyền quyết định có nên mang thai hay không sao?"
Chu Đình An nhìn cô, không nói gì.
Thích Nhã cầm cái bát bên cạnh ném xuống đất, gào lên một cách điên cuồng: "Anh nói đi!"
Chu Đình An không thể chịu đựng được nữa, bước đến, nắm chặt cổ tay cô, nhìn cô: "Thích Nhã, anh đã cho em những thứ tốt nhất, để em có cuộc sống mà em vốn không thể với tới, em chỉ cần sinh con cho anh, có gì mà không thể chịu đựng được?"
Thích Nhã ngẩng đầu, cười chua chát: "Chu tổng, nếu vậy, lúc đầu anh không nên nói là muốn em làm bạn gái của anh."
Chu Đình An nói: "Em muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao, em là của anh."
Thích Nhã hất tay anh ra: "Em là của chính em!"
Cô lùi lại từng bước, khẳng định: "Chu Đình An, tôi nói cho anh biết, lúc đó tôi ở bên anh là vì tôi thích anh."
"Chỉ cần lúc đó anh nói anh muốn bao nuôi tôi, tôi sẽ tránh xa anh."
Cô lắc đầu, cho đến khi không thể lùi lại được nữa, lưng áp vào tường, cô từ từ ngồi xuống, "Tại sao anh lại lừa dối tôi, tại sao..."
Chu Đình An cau mày, đi đến bên cạnh cô, kéo cô dậy khỏi sàn, "Thôi được rồi, tình trạng hiện tại của em cũng không thích hợp để đi làm."
Anh nói: "Từ ngày mai, em cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai."
…
Thích Nhã bị Chu Đình An giam lỏng trong nhà, lại sống cuộc sống như thú cưng được nuôi nhốt như lúc mới chuyển đến năm ngoái.
Việc cô làm nhiều nhất mỗi ngày là ngồi bên cửa sổ sát đất, nhìn khuôn viên trường đại học ở xa phía dưới, gần như không thể nhìn rõ.
Cô lấy điện thoại, đăng nhập vào QQ đã lâu không dùng, lại thấy có thông báo tin nhắn mới.
Thẩm Duật: [Chào chị, cho em hỏi chị có rảnh không ạ? Hội sinh viên trường đang muốn làm một chương trình chia sẻ kinh nghiệm mùa tốt nghiệp của các cựu sinh viên xuất sắc thuộc các ngành.]
Tin nhắn được gửi sáng nay.
Thích Nhã suy nghĩ một chút, trả lời: [Chào em, chị muốn hỏi cụ thể về kế hoạch hoạt động.]
…
Thích Nhã lấy cớ về trường tham gia hoạt động, chạy đến phòng khám gần đó để phá thai.
Mấy ngày đó Chu Đình An đi công tác, cô dễ dàng lừa người giúp việc đi theo mình, tranh thủ thay quần áo trong nhà vệ sinh, trà trộn vào đám sinh viên rồi bắt taxi đến phòng khám trong ngõ.
Chu Đình An biết chuyện, suýt nữa thì đập phá phòng bệnh. Nói đúng hơn là anh đã ra tay rồi.
Trong phòng bệnh VIP, Thích Nhã bị anh ấn xuống giường, cổ bị anh siết chặt.
Lực tay anh ngày càng mạnh, Thích Nhã cảm thấy cổ mình như sắp gãy, tầm nhìn tối sầm, trần nhà bệnh viện dần nhòe đi.
Ngay khi cô nghĩ Chu Đình An sẽ bóp chết cô, người đàn ông buông tay.
Chu Đình An thở ra một hơi chậm rãi, nhắm mắt lại, nói: "Thích Nhã, anh rất yêu em."
Thích Nhã nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách vô cảm, nói: "Em không xứng với tình yêu của anh, xin anh hãy buông tha cho em."
"Dù em không xứng đáng, anh cũng sẽ không để em rời xa." Chu Đình An nói.
Sự bình yên trước đây chỉ là do Thích Nhã giả vờ ngoan ngoãn mà thôi. Khi cô không muốn diễn nữa, mối quan hệ giữa họ đương nhiên trở nên căng thẳng.
Cô muốn đi làm, nhưng không có công ty nào dám nhận cô.
Cô muốn thi công chức, nhưng cha cô có tiền án từ khi còn trẻ, cô không thể vượt qua vòng thẩm tra lý lịch.
Cô muốn đi thật xa, tránh xa Chu Đình An, nhưng cô thậm chí không có tiền xe. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Chu Đình An đã xua đuổi hết tất cả bạn bè xung quanh cô, mọi thứ của cô đều liên quan đến anh, cô hoàn toàn trở thành vật sở hữu của anh.
Cô tuyệt thực, Chu Đình An trói cô vào ghế, đánh cược rằng cô không có dũng khí cắn lưỡi tự tử.
Thích Nhã muốn đầu hàng, cuộc sống vật chất sung túc như vậy, cô cứ coi mình là con mèo, con chó được Chu Đình An nuôi là được rồi.
Nhưng cô vẫn muốn làm một con người.
Hôm đó, Thẩm Duật đột nhiên nhắn tin cho cô: [Chị ơi, chị khỏe hơn chưa ạ?]
Buổi chia sẻ lần trước kết thúc, rất nhiều đàn em đã xin liên lạc với cô. Cô không đủ sức để trả lời từng người, vì vậy cô nói rằng cô bị ốm, không thể tiếp tục trả lời tin nhắn.
Không ngờ Thẩm Duật vẫn còn quan tâm đến cô.
Thích Nhã suy nghĩ một chút, trả lời: [Xin lỗi em, dạo này chị hơi bận, không có thời gian trả lời tin nhắn của các em.]
Thẩm Duật: [Không sao ạ, chị không cần xin lỗi, phải là bọn em cảm ơn chị mới đúng.]
[Nói ra có vẻ đường đột, nhưng nếu chị bận, em sẽ không vòng vo nữa. Chuyện là thế này, em định tự khởi nghiệp, nhưng lại thiếu mối quan hệ.]
Thích Nhã thấy hoang mang, hỏi: [Giới thiệu?]
Thẩm Duật: [Vâng, em định tự khởi nghiệp nhưng thiếu mối quan hệ.]
Thích Nhã nói: [Xin lỗi, chị cũng không quen anh Chu.]
Thẩm Duật: [Không sao ạ, vẫn cảm ơn chị.]
Thích Nhã do dự một chút, gõ chữ: [Em ơi, em có thể cho chị mượn ít tiền được không?]
Cửa sổ trò chuyện im lặng hồi lâu.
Thẩm Duật hỏi: [Chị cần bao nhiêu ạ?]
Thích Nhã: [Khoảng mười nghìn.]
Ở thành phố nhỏ, số tiền đó đủ để sống một thời gian. Cô thậm chí không dám nghĩ đến việc ra nước ngoài, bởi vì căn bản không thể thoát khỏi sự giám sát của Chu Đình An.
Thẩm Duật: [Nếu chị tiện thì gặp mặt nói chuyện nhé, ở căn tin trường.]
Thích Nhã hiểu, mười nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ đối với sinh viên, Thẩm Duật chắc là lo gặp phải lừa đảo.
Mấy ngày tiếp theo, Thích Nhã lại bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn, thậm chí còn chủ động dỗ dành Chu Đình An, điều này khiến Chu Đình An dần dần nghĩ rằng cô đã nghĩ thông.
Buổi tối, Thích Nhã ôm cổ anh làm nũng: "Em muốn quay lại trường học nghiên cứu sinh."
Chu Đình An cau mày: "Học nghiên cứu sinh rất bận, em sẽ không có thời gian ở bên anh."
Thích Nhã nói: "Có một số chuyên ngành không bận, chỉ cần ở nhà đọc tài liệu là được, khi đó em sẽ ở nhà mỗi ngày, cũng sẽ không thấy chán."
Chu Đình An nói: "Nếu em thấy chán, em có thể đi làm đẹp với bà Tiền và những người khác."
Thích Nhã nói: "Họ lớn tuổi rồi, em với họ có khoảng cách thế hệ."
Chu Đình An cúi đầu nhìn cô: "Với anh cũng có khoảng cách thế hệ à?"
Thích Nhã hôn cằm anh: "Chúng ta có khoảng cách thế hệ nào chứ? Chúng ta còn "âm" khoảng cách nữa là."
Chu Đình An rất hài lòng với chiêu này: "Vậy ngày mai anh sẽ cho người sắp xếp tài liệu liên quan gửi đến cho em."
Thích Nhã nói: "Em có quen giáo viên của chuyên ngành chúng em, nghiên cứu sinh của cô ấy có thể ở nhà đọc tài liệu."
Chu Đình An cau mày, không hài lòng với việc cô tự sắp xếp.
Thích Nhã vội vàng nói: "Hơn nữa em vẫn muốn học chuyên ngành này, thứ nhất là chuyên ngành này thi không khó, quan trọng hơn là, chúng ta gặp nhau là do em đi làm tình nguyện viên ở bảo tàng, cũng khá có duyên."
Chu Đình An không dễ bị lừa, không đồng ý ngay lập tức: "Anh sẽ cho người xác nhận lại, rồi em hãy đi."
Thích Nhã ôm anh: "Anh thật tốt!"
…
Cứ như vậy, sau vài lần đến trường trao đổi với giáo viên, Chu Đình An cuối cùng cũng yên tâm, người giám sát Thích Nhã cũng lơ là cảnh giác.
Chỉ là một căn tin trường học, làm sao có thể gây ra chuyện gì được?
Thích Nhã và Thẩm Duật gặp nhau.
Mấy ngày đó tâm trạng Thẩm Duật không tốt, Thích Nhã không hỏi nhiều.
Ngược lại, Thẩm Duật lại vượt quá giới hạn, thảo luận về vấn đề tình cảm với cô.
Hai người gặp nhau ngoài đời, liên lạc trên mạng cũng nhiều hơn.
Thích Nhã nhận được tiền, dự định đợi lần sau Chu Đình An đi công tác, cô sẽ rời khỏi thành phố này, không bao giờ quay trở lại.
Một đêm nọ, Thẩm Duật say rượu, nửa đêm nhắn tin cho cô, nói rằng liệu anh có thể gặp cô một lần nữa không.
Thực ra Thích Nhã đã cảm nhận được, Thẩm Duật dường như dành cho cô không chỉ là tình cảm của đàn em với đàn chị.
Nhưng cô không thể làm hại chàng trai trẻ này.
Vì vậy, cô trả lời: [Không được.]
Thẩm Duật: [Thích Nhã, em thật sự hy vọng bạn gái của em có tính cách giống chị.]
Thích Nhã tắt điện thoại.
Sáng hôm sau, Thẩm Duật đến xin lỗi, nói rằng tối hôm trước anh say rượu.
Thích Nhã thấy lạ, liền hỏi một câu: [Em cãi nhau với bạn gái à?]
Thẩm Duật im lặng hồi lâu mới trả lời: [Haha, em không có bạn gái.]
Tiếp theo, anh nói anh đã tìm được việc thực tập, nếu Thích Nhã cần tiền, anh có thể cho cô mượn thêm, coi như là bồi thường.
Vì tiền, Thích Nhã đã đi, và khi đến cổng căn tin, cô nhìn thấy Thẩm Duật đang dỗ dành một cô gái.
Cô gái để tóc dài màu nâu hạt dẻ, mặc đồ hiệu, trông có vẻ rất nóng tính. Thẩm Duật hạ mình xin lỗi, nhưng cô gái vẫn cau có với anh, nói rằng anh căn bản không giải quyết được vấn đề gốc rễ, bảo anh suy nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm cô, nếu không thì đừng làm mất thời gian của cô.
Có lẽ là bị khí chất đó thu hút, hoặc cũng có thể là vì lý do khác, Thích Nhã đã theo chân cô gái đó, và phát hiện ra cô ta lên một chiếc xe sang trọng.
Cũng vào tối hôm đó, một người đàn ông tìm đến cô, ở góc khu giao nhận hàng trong khuôn viên trường, người đàn ông nói ngắn gọn: "Chào cô Thích Nhã, làm quen nhé, tôi tên là Phó Văn Cảnh."
"Tôi có thể giúp cô thoát khỏi Chu Đình An, đưa cô ra nước ngoài."
Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, Thích Nhã đã sợ hãi. Cô cảnh giác hỏi: "Anh muốn tôi làm gì?"
Phó Văn Cảnh mỉm cười, nói: "Cô không cần làm gì cả, chỉ cần khi Thẩm Duật bày tỏ thiện cảm với cô, cô cứ thuận nước đẩy thuyền, đồng ý ở bên cậu ta."
"Tất nhiên, cũng không cần dụ dỗ cậu ta tỏ tình, chúng ta cứ để mọi chuyện tự nhiên, cô chỉ cần chờ đợi và không từ chối."
Thích Nhã nhìn anh ta với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Tại sao anh lại nghĩ rằng Thẩm Duật sẽ tỏ tình với tôi?"
Phó Văn Cảnh nói: "Theo thói quen hành xử của cậu ta, nếu cậu ta không có ý đó, cậu ta sẽ không cho cô mượn tiền."
"Sự xuất hiện của cô đã thỏa mãn lòng hư vinh lâu nay không được thỏa mãn của cậu ta. Cậu ta rất có thể sẽ chọn cách bắt cá hai tay, tức là trong trường hợp không chia tay với bạn gái, cậu ta sẽ tìm kiếm giá trị tình cảm ở cô."
Thích Nhã nhìn anh ta: "Nếu cậu ta không tỏ tình với tôi thì sao?"
Phó Văn Cảnh hứa: "Nếu trong vòng ba tháng, Thẩm Duật không tỏ tình với cô, tôi vẫn sẽ giúp cô ra nước ngoài."
Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.
Thích Nhã cần xác nhận: "Vậy anh chẳng phải làm việc tốt không công sao?"
Phó Văn Cảnh cũng kiên nhẫn giải thích: "Mọi việc đều có rủi ro, chỉ cần có một xác suất nhất định sẽ thành công, đối với tôi mà nói thì đó không phải là công cốc."
Thích Nhã tiếp tục hỏi: "Sau khi đồng ý lời tỏ tình của cậu ta thì sao?"
Phó Văn Cảnh nói: "Với điều kiện đảm bảo an toàn cá nhân và không có cảm giác khó chịu, hãy cung cấp cho tôi bằng chứng Thẩm Duật ngoại tình, càng nhiều càng tốt."
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");