Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
gia hân lo lắng cô chạy ra khỏi bệnh viện mà nói với bản thân: "tại sao lại như vậy chứ? không phải mình đã làm đến mức ấy để giết chết nó sao?
kế hoạch đã thất bại, mình không biết mọi chuyện sẽ ra sao? không biết vì sự việc mình rút hết tất cả những thứ để bảo đảm tính mạng cho nó. nó có biết là mình đang hại nó không?
bây giờ mình thật sự rất hoãn loạn mình không biết phải làm sao cả, mình nghĩ phải đi dạo hít thở không khí mới được..."
gia hân lúc này rời khỏi bệnh viện cô muốn quên đi chuyện khi nãy, tất cả như một giấc mơ dài vậy. nó không những quá liều lĩnh mà còn rất nguy hiểm.
cô lại lấy chiếc điện thoại trong túi ra gọi cho nhược hy, đầu dây bên kia bắt mấy anh ta có vẻ khó chịu: "cô gọi cho tôi làm gì vậy? mọi việc điều do cô gây nên thì tự giải quyết đi...tôi không liên quan..."
gia hân chưa kịp nói câu nào anh ta đã tắt mấy cô cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm, nhưng suy nghĩ cho cùng thì bởi vì cô ngu ngốc yêu hắn nên mới trở thành một con rối trong tay mặc cho hắn điều khiển....
gia hân lúc này đã lấy được bình tĩnh cô quyết sẽ quay trở lại phòng, mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cô có thể giải thích.
gia hân nặng nề bước vào trong bệnh viện, cô một mạch chậm rãi tiến về phía phòng của thiên mạc. cuối cùng cũng đã bước vào phòng của cậu nhìn qua khung cửa sổ cô thật sự không muốn vào đó một chút nào.
nhưng lúc này bên ngoài ào ào hai người nhà sở thị muốn xông vào phòng của em trai cô, cô nhìn thấy hai người liền tức giận mà quát lớn:
"gì đây em trai tôi đã vì hai người mà ra nông nổi như thế này! mà hai người còn dám đến đây à?"
sở nhi im lặng một lát không biết nói gì, bố con hai người đưa mắt nhìn anh qua khung cửa sổ mà trả lời: "ai cần chị quan tâm cơ chứ? nếu việc này là do tôi gây ra thì tôi có quyền đến để chăm sóc anh ấy..."
gia hân lúc này bậc cười mà đưa ánh mắt khinh bỉ nói: "vậy à? ai cho cô cái quyền đó chứ? cô là ai cô muốn gì hả? cô có quyền gì mà vào thăm nó!"
gia hân vừa nói một câu sở nhi lại đáp một câu: "vậy sao? cậu này tôi mới là người hỏi cô mới đúng! và xin nói cho cô biết, tôi sắp trở thành vợ tương lai của anh ấy..."
"vậy à cô sắp trở thành vợ tương lai của nó sắp? vậy cố có biết người trước mặt mình đang đối đầu là ai không?"
"là ai thì tôi mặc kệ cô, tôi chỉ biết rằng bất kỳ ai ngáng đường tôi, đến bên anh ấy thì cũng là những kẻ chẳng ra gì!"
"mày ngon lắm mày dám nói vậy với tao à!"
lúc này gia hân đưa tay lên tát vào mặt của sở nhi một cái, tiếng bóp vang lên khiến sở nhi phải há hốc mồm mà đưa mắt trợn to nhìn chị ta.
còn sở khuyết thì im lặng không có một động tĩnh nào trước mặt cuộc đối đầu giữa hai người phụ nữ này.
nghe âm thanh chói tai kia thiên mạc cũng đã tỉnh giấc, nhưng cậu vẫn hoang mang chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ ở bên ngoài vang lên:
"sao cái tát này chắc cô sợ rồi chứ gì? để tôi xem cô có còn dám quấy rầy em trai tôi không còn hồ ly..."
cô đưa ánh mắt tức giận nhìn chị ta sau đó vung tay lên tát vào mặt chị ta, lúc chị ta không để ý. m thanh kia lại vang lên một lần nữa sự đau đớn do lực của bàn tay va chạm mặt khiến chị ta ôm mặt mình lại...
"chị tưởng rằng chỉ có một mình chị biết đánh người thôi sao? ăn miếng thì trả miếng và chị làm như thế với tôi ra sao tôi cũng sẽ không bỏ qua cho chị như vậy!"
"được con này mà ngang lắm, hôm nay mày sẽ xong đời với tao..."
gia hân nhào nào nắm chặt lấy tóc của cô mà nhíu thật mạnh, cô cũng chẳng kém gì đưa tay nắm chùm tóc phía sau của chị ta mà kéo. khiến tóc của chị ta trở nên bù xù trong gió hai người nhíu qua níu lại một hồi sở nhi đẩy chị ta vào tường.
gia hân đưa ánh mắt trước mái tóc đang bay phất phới, nhìn cô bây giờ chẳng khác gì một mụ phù thủy: "mày đụng nhầm người rồi con đỉ điên? chắc mày không biết nãy giờ mày đụng đến ai đâu!"
"chị là mà tôi phải quan tâm chứ? điều bây giờ tôi quan tâm đến là anh ấy?"
cô cười khinh bỉ nói với sở nhi: "thân phận thật sự của tao chính là chị giá của thiên mạc. mày được lắm từ nay về sau mày và tao sẽ chính thức đối đầu với nhau!"
lúc này sở nhi sửng sốt đứng hình trước những lời nói kia của chị ta, chứ lúc này cô còn tưởng chị ta là ai cơ chứ. chứ không biết là chị gái của anh ta mà tự nhiên ra đây ngăn cô lại để chi mà khiến tất cả mọi chuyện trở nên rối rắm như thế này.
"em xin lỗi em không biết chị là chị của anh ấy, nhưng tại sao chị lại ngăn em vào bên trong để gặp anh ấy..."
"hahahhaha hay cho cái câu nhầm lẫn của mày nhỉ! tao không muốn cho mày vào là vì chính mày đã khiến em ta ra nông nỗi này. và bây giờ mày lại mặc dày đến đây nữa..."
nói xong gia hân quay sang nhìn sở khuyết ông đã đứng ngơ ngác như một bức tượng, mà trêи tay cầm một túi đồ. gia hân thấy vậy liền cầm chiếc túi kia lên mà dụt xuống đất dẫm lên nó:
"này ông già mau hoàng hồn lại đi, mấy người có phải đến đây vì hợp đồng của em trai tôi không? còn mấy cái thứ rẻ tiền này tôi không cần..."
sở khuyết lúc này mới chợt hoàng hồn lại tất cả những gì đã xảy ra trước mắt ông, nó như một cơn ác mộng vậy ông không ngờ thiên mạc lại có một cô chị khó tính như chằn tinh vậy. lại chẳng còn xem gia đình bọn họ ra gì nữa chứ!
"được chúng tôi sẽ rời khỏi đây, chúng tôi không cần gì hết của mấy người hợp đồng hay những gì mà cậu ta bày ra cho công ty chúng tôi hay thậm chí sở nhi sẽ là bạn gái của cậu ta tất cả mọi mối quan hệ điều bị cắt đứt..."
ông quay lưng dìu sở nhi trở về, nhưng cô vẫn quay mặt qua khung cửa sổ nhìn anh:
"nhưng mà bố còn anh ấy...?"
cô lúc này cầu xin bố mình cho vào thăm thiên mạc vì cô cảm thấy rất có lỗi cô trở nên mềm yếu mà muốn khóc, trước sự cấm cản của gia hân.
"không nói nhiều nữa bố nói về là về..."
cô và bố mình rời đi, gia hân mỉm cười đầy vui vẻ bởi vì trong cuộc chơi này người chiến thắng là cô. lúc này từ bên trong thiên long bước ra với bộ dạng nặng nề cậu bắt đầu tiếng về phía cuối hành lang đi ngang qua người gia hân như một người xa lạ.
gia hân cố đuổi theo cậu cô ôm chặt cậu lại:
"em tính đi đâu thế? em vẫn chưa khoẻ mà!"
cậu lúc này cố gắng để chị ta bỏ mình ra mà trả lời: "chị buông em ra em chỉ muốn gặp sở nhi..."
gia hân lúc này tát vào mặt cậu mà lớn tiếng:
"sở nhi sở nhi lúc nào cũng là cô ta, bộ em bị nó bỏ bùa mê thuốc lúa gì rồi à? mau vào trong với chị..."
mặc kệ cho gia hân cố gắng khiến cậu trở về phòng, nhưng cậu đã đẩy cô té ngã mà vội vàng xuống lầu đi tìm sở nhi.
"lúc nào chị cũng vậy luôn tìm mọi cách để khiến em trở thành một con rối của mình, bây giờ em không muốn bị ràng buộc nữa em muốn giống cuộc sống của riêng mình.
em không cần chị quan tâm..."
thiên mạc đã khóc cậu rời đi mặc cho gia hân ở lại trêи đó, cô vội vàng đứng lên mà như muốn khóc: "em dám ăn nói với chị như vậy sao? tất cả là vì chị chỉ muốn tốt cho em thôi mà..."
lúc này gia hân cũng một mạch đuổi theo cậu...