Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Mạc ôm chặt Sở Nhi lại và thề bảo vệ cô, và nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn bà độc ác kia dù cho chị ta có là người thân của mình đi chăn nữa.
"Chị là một con cầm thú, chị không xứng đáng làm chị của tôi. Tôi không bao giờ có một người chị như chị."
Gia Hân lúc này bậc cười trả lời trước cô nói của Thiên Mạc: "Đúng vậy tao không xứng đáng là chị mày vậy tao có quyền gì để chúng mày được hạnh phúc. Điều mà tao muốn là khiến bọn mày phải rời xa nhau..."
Sở Nhi gọi người lên lầu bọn họ bắt Thiên Mạc lại, mặc kệ cho cậu vùng vẫy cố tìm cách thoát ra. Nhưng vẫn không thể nào được. Thiên Mạc lúc này khép mắt đã cay cay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Là Gia Hân đang đánh cô, chị ta không thương soát đánh tới tấp khiến cô phải chảy máu mũi, cả khuôn mặt điều bầm tím cả.
"Hôm nay mày sẽ phía chết...Tao sẽ không tha cho mày. Vì mày mà tất cả mọi thứ của tao điều bị lấy mất...Hãy từ từ mà chờ chết đi..."
Sở Nhi đau đớn kêu gào van xin chị ta nhưng đổi lại là sự tàn nhẫn, chị ta đã dùng chân đạp lên đầu. Đè cô xuống đất đưa tay đấm vào mặt của cô. Sở Nhi nước mắt giàn giụa máu chảy ra từ miệng và mũi rất nhiều cô hét lớn:
"Bố...Thiên Mạc cứu em..."
Thiên Mạc bất lực bị bọn họ bắt dữ mà vùng vẫy không thể làm được gì. Gia Hân cùng Sở Khuyết cười đầy ẩn ý bởi vì mục đích của bọn họ cũng đã sắp thành công...
Sở Nhi bị đánh đến muốn bất tỉnh, nhưng may mắn lúc này Sở Khuyết từ bên ngoài chạy đến đẩy Gia Hân đi, khiến cô đã ngã nhào ra đất. May mắn cứu được Sở Nhi. Cô ấy không sao nhưng mà đã bất tỉnh.
"Con gái con không sao chứ? Mau tỉnh lại đi..."
Sở Nhi đang hôn mê nhưng lại bị tiếng gọi của bố mình làm cho thức tỉnh. Cô ôm chặt bố mình lại và nói: "Bố...Bố con sợ lắm..."
Bố cô vuốt ve đầu cô mà trả lời: "Không sao đâu bây giờ đã có bố đây rồi..."
Sở Nhi lúc này được bố mình dao cho Thiên Mạc chăm sóc, khi anh đã hạ gục hai tên còn lại. Bởi vì đã đánh bọn chúng tới tấp khiến chúng ngã xuống sàn.
"Em không sao chứ? Đừng lo mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chỉ ít phút nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây..."
Sở Nhi ôm chặt anh lại mà không nói được một lời nào, cứ thế cha cô đã đến chỗ của Gia Hân mà ra sức nói: "Bây giờ cô không thể làm gì để chia cách bọn nó nữa. Và trong ít phút nữa cảnh sát sẽ đến cô hãy chủng bị tinh thần mà ngồi tù đi..."
Gia Hân bậc cười trả lời: "Được tôi sẽ vào tù ngồi nhưng mà mấy người sẽ phía trả giá bởi vì đến đây chưa phải là kết thúc đau..."
Sở Khuyết nghe thấy câu khiêu khích này ông cảm thấy rằng tất cả mọi chuyện dường như không ổn. Thế là ông lại nhớ đến mấy tên thuộc hạ của cô. Mà tiếng đến nói với Thiên Mạc:
"Bây giờ chúng ta nên rời khỏi đây thôi. Mặc kệ tất cả bọn chúng dù là mọi chuyện cũng đã xong rồi..."
Thiên Mạc im lặng đồng ý dìu Sở Nhi rời đi, nhưng họ không ngờ rằng khi đi mấy bước Sở Nhi lại hét lớn lên "A" Trong cô rất đau đớn mà mất trợn trắng lên.
Hai người không biết Sở Nhi bị làm sao mà quỳ xuống hỏi: "Sở Nhi con bị làm sao vậy? Con nói đi Sở Nhi..."
Sở Nhi lúc này chịu đựng không được nữa mà mơ màn ngất đi, Thiên Mạc rất hoảng loạn nhưng anh không biết phải làm gì. Lúc này từ sau lưng cô máu đang nhiễu xuống khiến anh cảm thấy có gì đó ước ước.
Anh quay đầu lại thì hoãn sợ nói: "Bố cô ấy...Máu...Máu..."
Thiên Mạc im lặng nhìn con gái sau chia quay sang nhìn Gia Hân mà thấy khẩu súng trêи tay của cô ta. Gia Hân bậc cười mà trả lời:
"Bây giờ tất cả mọi chuyện đã kết thúc. Cái giá phải trả cho việc này lại chính là cái chết của cô ta..."
Thiên Mạc lúc này chạy đến cầm khẩu súng của cô ta mà nói: "Sao...sao chị lại dám làm ra điều đó hả? Chị đã giết người rồi đấy chị có biết không?"
Gia Hân bậc cười: "Tao biết chứ sao không? Nhưng tao rất thỏa mãn bởi những gì tao đã làm bởi vì anh ấy sẽ rất hài lòng về việc này tao đã trả thù cho anh ấy...
Còn bây giờ thì mày hãy cút khỏi đây lo lắng cho con người yếu của mày đi bởi vì nó sắp chết đến nơi rồi. Với lại tao kể từ nay tao cũng không phải là chị của mày..."
Thiên Mặc im lặng trước những lời nói chua chát của chị ta, mà cười thuê lươn sau đó bậc khóc: "Được từ nay chị không phải là chị của tôi nữa. Và hãy tự lo cho bản thân của mình đi..."
Gia Hân im lặng cười to mà nhìn cậu chạy theo người mà mình yêu: "Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc thật rồi. Cho dù mình có ra sao thì mình vẫn mãn nguyện với nó..."
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, từ bên ngoài Sở Nhi đã được đưa lên xe cấp cứu cùng với người nhà của cô. Còn Gia Hân thì bị bắt đưa đi mà ánh mắt không ngừng nhìn Thiên Mạc.
Còn Sở Bạch và Lý Nhã hai người quyết định sẽ đến bệnh viện cùng với ba người còn lại...