Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta cẩn thận giấu mấy muội muội ra sau lưng, nhưng Phương Thiến và biểu muội lại kiên quyết chắn trước mặt ta, không chịu tránh ra.
"Nhị tỷ, tỷ đang mang thai, chúng ta bảo vệ tỷ." Phương Thiến nói.
Biểu muội cúi đầu dặn dò Phương Quyên: "Đợi lát nữa nếu có cơ hội, muội hãy chạy cùng nhị tỷ."
Cha lặng lẽ tập trung người nhà họ Phương lại một chỗ, sau đó đứng ở phía trước, chắp tay thi lễ với đối phương, hỏi: "Các vị hảo hán, nếu có thể tha cho chúng ta, lộ phí đều tặng cho các vị."
Tên áo đen cầm đầu cười ha hả: "Giết các ngươi, chúng ta có thể lấy được nhiều hơn."
Giọng cười của hắn có chút chói tai, sắc mặt cha hơi thay đổi: "Các ngươi là người của Tôn Trung Lương."
Đối phương không nói gì.
Nhưng bọn họ cũng không phủ nhận.
Cha thẳng lưng, lùi lại một bước, kiên quyết nói: "Đã là tình huống ngươi c.h.ế.t ta sống, vậy cũng không cần tốn lời của lão phu nữa."
Ông lớn tiếng nói: "Người đâu, bảo vệ chủ tử!"
Người đánh xe lập tức rút vũ khí ra, giao chiến với người áo đen.
Động tác của những người đánh xe hung hãn dứt khoát, rõ ràng cũng là người luyện võ.
Chỉ là, bên chúng ta chỉ có mười mấy người, đối phương có tới ba mươi mấy người, một người phải đối phó với ba đến bốn người, quả thật có chút yếu thế.
Nhưng ta không hoảng, võ công của Phạm Nhiên ta đã thấy qua, ngay cả Phúc An trong tay hắn cũng không có sức đánh trả.
Những tên áo đen này, so với Phúc An, kém hơn không ít.
Có cao thủ Phạm Nhiên ở đây, những người đánh xe phối hợp, bắt giữ đám người áo đen này, không phải là chuyện quá khó.
Nhưng mà, ta không đợi được Phạm Nhiên ra tay.
Một ngày tốt lành
Trong số người đánh xe có người bị thương, Phạm Nhiên không ra tay.
Trong số người đánh xe có người ngã xuống, Phạm Nhiên không ra tay.
Chỉ còn lại ba người đánh xe cố gắng chống đỡ, Phạm Nhiên không ra tay.
Đối phương người đông thế mạnh, vẫn luôn có mười mấy người như hổ đói nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Ta nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm thấy Phạm Nhiên.
Hắn đứng sau lưng cha, bộ dáng sợ bị đao kiếm làm bị thương.
Không, đây không phải Phạm Nhiên.
Đây không phải Phạm Nhiên đã từ trên trời rơi xuống cứu ta hai lần.
Hắn căn bản không biết võ công.
Ta dâng lên một cỗ tuyệt vọng.
Đúng lúc này, có người từ trên trời rơi xuống, một cước đá bay tên áo đen đang nhào về phía chúng ta.
Hắn áo xanh mặt sẹo, chính là Phạm Nhiên.
Ta vui mừng, quay đầu nhìn cha, trên mặt cha cũng là vẻ vui mừng, ta lại quay đầu nhìn "Phạm Nhiên", "Phạm Nhiên" đứng sau lưng cha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phạm Nhiên, u ám đến cực điểm.
Ta thật sự là mắt mù, hai người hoàn toàn khác nhau, ta lại không phân biệt được.
Rõ ràng, ta đã sớm nghi ngờ rồi.
Phạm Nhiên không phải đến một mình, phía sau hắn còn có sáu đại hán vạm vỡ đi theo.
Họ như hổ đói xông vào chiến trường, phối hợp với Phạm Nhiên, bắt đầu một cuộc săn đuổi không chút hồi hộp.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc.
Hơn ba mươi tên áo đen, ngoại trừ tên cầm đầu, tất cả đều c.h.ế.t dưới kiếm của bọn họ.
Mà ba người đánh xe còn sót lại, sau khi trận chiến kết thúc, lại đứng trước mặt "Phạm Nhiên", chĩa kiếm trong tay về phía Phạm Nhiên từ trên trời rơi xuống.
"Ngươi muốn làm gì?" "Phạm Nhiên" nhìn người đến quát lớn.
Phạm Nhiên không trả lời, lo lắng nhìn ta, hỏi: "Nàng không sao chứ?"
Lần này, hắn không nói bằng giọng khàn khàn, giọng nói trong trẻo và quen thuộc.
"Xin lỗi, đã để nàng lo lắng sợ hãi." Hắn nói.
Ta nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.
Bị phớt lờ, "Phạm Nhiên" nổi giận, hắn lớn tiếng quát: "Phương Đức Chiếu, đây chính là lòng trung thành của Phương thị nhất tộc các ngươi sao?"
Cha trước mặt "Phạm Nhiên" luôn tỏ ra hèn mọn, thở dài, nói: "Gia, là người tính sai thời gian, người nói chúng ta ít nhất có ba ngày để rời đi, nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai."
"Phạm Nhiên" cười ha hả, giọng hắn khàn khàn khó nghe, người cũng u ám vô cùng.
Ta cảm thấy không ổn, liền kéo Phương Quyên trốn ra sau xe ngựa.
Quả nhiên, "Phạm Nhiên" lao tới muốn bắt ta, lại bắt hụt.
Hắn không biết võ công, chỉ dám chọn người yếu nhất để uy hiếp. Ta và Phương Quyên trốn thoát, hắn không bắt được ai cả.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");