Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam tử mặc y kia sinh tướng mạo khí phách, trên mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra sự phấn chấn bừng bừng, da hắn tiểu mạch sắc* tráng kiện, dù không phong lưu phóng khoáng như những quý công tử kia, đổi lại hắn có mị lực riêng biệt biệt, so với những công tử ca nhi tứ chi bất cần kia, càng có nhiều chút khí khái nam tử nghĩa hiệp. Tựa hồ là ôm tâm thái xem kịch, nam tử vẫn chưa tiến lên quản nhiều chuyện ngươi khác, ánh mắt hắn ở Hồ Linh Tiêu che diện sa cùng Ngọc Ngưng Nhi không ngừng bồi hồi khi được Tô Vận Hàm ngăn sau lưng, cuối cùng dừng ở trên người Ngọc Ngưng Nhi, con ngươi thanh triệt lập tức loé một tia cảm xúc khác biệt.
[có chút rám vàng giống màu lúa mì]
Tô Vận Hàm cố chấp khiến công tử Lý phủ liều lĩnh bắt đầu cười lớn, tóm y khâm (vạt áo) của nàng, há miệng đầy tửu khí: "Ngươi là cái thứ gì a? Chặn đường gia... Thật con mụ nó không... ách... không muốn sống mà!"
"Ta không phải thứ gì, ta là người, cũng là trướng phòng tiên sinh của Tuý Hoa lâu này! Có ta ở đây, ngươi chớ có càn quấy lằng nhằng!"
"Phi! Thì ra là quản trướng... Ta tưởng là gì... ách... cái thứ quái gì! Muốn ăn đòn!" Công tử Lý phủ giơ tay muốn đánh một quyền lên mặt Tô Vận Hàm, ngược lại bị nàng tận lực dùng hai tay để đỡ đòn. Chỉ là ngăn được một lần cũng không đại biểu có thể ngăn lần hai, nên công tử Lý phủ lần hai ra quyền, Tô Vận Hàm lại không chặn được nấm đấm của hắn, để nó hung hăng hạ trên vai mình, đau đớn không thôi.
Mắt thấy Tô Vận Hàm bị người khác đánh, Hồ Linh Tiêu lại tiếp tục cắn hạt dưa như chẳng có chuyện gì. Nàng phải để Tô Vận Hàm nếm thử kết cục liều lĩnh làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng tiện cho nàng ấy thấy rõ, thời đại này không phải cứ mang chính khí trong lòng là có thể tuỳ tiện ra mặt giúp người. Chỉ là trái tim yêu kia của Hồ Linh Tiêu theo Tô Vận Hàm bị đau mà co thắt, hàm trên hàm dưới hung hăng cắn vỏ hạt dưa, buộc mình hiện tại chưa thể ta tay.
"Cẩu vật, không nghĩ tới... ách... ngươi còn rất nhịn đòn!" Công tử Lý phủ thấy Tô Vận Hàm còn chưa chịu tránh ra, lại tung chân đá nàng lại xuất mấy quyền đánh nàng, đánh liền khiến nàng ngăn không kịp, nhưng thuỷ chung vẫn quật cường chưa từng rời đi, chịu đựng đau đớn trên người tiếp tục đỡ nắm đấm đôi phương đang vung tới. Thời khắc mắt thấy công tử Lý phủ ra quyền muốn đánh lên trán nàng, cú đấm của hắn vị một bàn tay to chặn lại, mà chủ nhân của bàn tay to kia, chính là người nhìn náo nhiệt một hồi lâu – nam tử mặc y.
"Ơ! Ngươi... ách ngươi đây cái gì... cái thứ cẩu gì... A!!!" Công tử Lý phủ còn chưa kịp nói hết lời, liền bị nam tử mặc y dùng một quyền mạnh mẽ đánh ngã xuống đất. Hắn vỗ vỗ hai tay, hướng về Hồ Linh Tiêu xem náo nhiệt cùng Tô Vận Hàm mà chắp tay với các nàng, trái lại hừ lạnh nói: "Bất quá ngươi là công tử ca nhi của phú thương gia liền dám càn rỡ như vậy, quả thực làm mất mặt phụ thân ngươi. Hỏi ta là ai? Ngươi dựng thẳng đôi tai cẩu kia mà nghe cho rõ cho ta! Ta, danh không thay tính không đổi, chi tử Từ Trị Đồ - Cửu môn Đề đốc, Từ Phong!"
"Ngươi thật là công tử của Cửu môn Đề đốc Từ Trị Đồ?!" Công tử Lý phủ bị xưng này hô làm sợ đến tỉnh tửu hơn phân nửa, lập tức bò lên cúi mình với nam tử tự xưng Từ Phong, cung cúc hành lễ, nói: "Tiểu nhân mắt kém, không biết ngài là công tử Cửu môn Đề đốc, ta đáng đánh, ta mắt kém!" Công tử Lý phủ một bên bồi tội một bên vỗ đánh lên mặt mình, phải biết Cửu môn Đề đốc có thể coi là nhân vật cấp 'bá vương' trong kinh thành, đây chính là chức quan Nhất phẩm, há lại để hắn là loại không phải quan nhân gia có thể trêu tới?
"Mắt kém? Mau cút ra xa xa đi cho ta! Nếu để ta thấy ngươi, trực tiếp đánh ngươi ngay cả mụ ngươi cũng không nhận ra ngươi!" Từ Phong khinh thường đạp hắn một cước, ngữ khí nói chuyện rất thần khí.
"Vâng vâng vâng, ta đây liền cút, cút ngay đây." Công tử Lý phủ cười tươi bồi, những cũng không cam lòng mà chỉ vào Tô Vận Hàm, hung hăn nói một câu "Ngươi chờ ta!" rồi chạy như bỏ trốn ra khỏi Tuý Hoa lâu.
"Đa tạ công tử ra tay tương cứu." Tô Vận Hàm thấy người gây sự đi rồi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm suy sụp dựa lên cạnh cửa, quai hàm nàng bị công tử Lý phủ đánh đau phát sưng, lúc này ngay cả chạm cũng chẳng dám.
"Hắc, đa tạ gì chứ! Ta thấy ngươi cũng là người khí phách, tay trói gà không chặt còn ở đây gắng chịu bị đánh, tại hạ thật rất bội phục. Ta đây, thường ngày thích nhất kết giao bằng hữu! Nếu ta đã giúp ngươi, vậy chúng ta hãy là bằng hữu, sau này có chuyện chỉ cần gọi một tiếng là được! Ta gọi Từ Phong, sau này ngươi gọi ta Từ huynh là tốt rồi..."
"Hoá ra là Từ huynh, tại hạ Tô Vận Hàm..." Vì quai hàm Tô Vận Hàm bị đánh nên nói chuyện cũng theo bị đau, khó khăn lắm mới nói được hết lời, nàng khít khít* nhíu mày, chấp tay bái với Từ Phong.
[tiếng hít qua miệng khi bị đau thường là trên mặt]
"Hoá ra là Tô huynh đệ, được được được... Sau này chúng ta chính là bằng hữu ca môn*! Mặt Tô huynh đệ bị đánh không nhẹ, hay là đồ chút cao dược trước thì tốt hơn. Ngưng nhi cô nương, Tô huynh đệ, ta sẽ không ở đây quấy rầy nữa... Đợi sáng mai lại tới tán gẫu cùng huynh đệ ngươi." Từ Phong giương lên khoé miệng lộ ra ý cười, hắn liếc mắt thật sâu nhìn Ngọc Ngưng Nhi, sau đó chắp tay nhanh chân đi xuống lâu, định xem xem công tử Lý phủ đã đi xa chưa, nếu mà nói còn chưa đi xa, cũng tiện dốc sức dạy dỗ một trận.
[gọi bạn bè thân thiết]
"Vận Hàm công tử, ngươi không sao chứ?" Từ Phong vừa mới đi, Ngọc Ngưng Nhi liền vòng tới trước mặt Tô Vận Hàm, muốn đưa tay chạm đến quai hàm bị đánh của hắn, lại sợ mình đụng vào làm hắn đau, chỉ có thể nắm lại để tay xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Ta, ta thực không ngờ công tử sẽ như vậy vì ta... Ta, ta thật hy vọng nắm đấm kia đánh trên người Ngưng Nhi, cũng tránh cho công tử hứng chịu đau đớn da thịt như vậy."
"Ngưng Nhi cô nương đừng nói vậy... Khít... Ngưng Nhi cô nương, không biết ngươi có thể có cao dược tiêu sưng giảm đau không? Giúp ta đồ lên một lần thì hay quá." Tô Vận hàm nhíu mày sít sao, tổn thương trên quai hàm thật ra không vướng bận, đau mới là vai cùng eo, chỉ là những chỗ kia không thể tuỳ tiện để người ngoài nhìn, nếu để nhìn... nhất đinh sẽ bại lộ tính biệt (giới tính) của mình.
Hừ! Đau chết ngươi luôn đi! Mặc kệ ngươi! Hồ Linh Tiêu lườm một cái, ngốc tử chính là ngốc tử, lại không nhờ nàng đồ dược trái lại đi nhờ Ngọc Ngưng Nhi! Khí, càng ngày càng khí! Sớm biết còn không bằng để cái tên công tử gì kia đánh nàng ấy thêm mấy cái luôn đi! Mắt thấy Tô Vận Hàm cùng Ngọc Ngưng Nhi cùng nhau tiến vào gian phòng, Hồ Linh Tiêu cũng theo đóng sầm cửa lại, ngồi bên giường tiếp tục thổi giấm chua đang ào ào dâng lên trong lòng nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Công tử, đau không?" Trong phòng, Ngọc Ngưng Nhi tận lực giảm nhẹ động tác giúp Tô Vận Hàm đồ thương dược, nàng một bên đồ cao dược một bên thổi lương khí. Cảm giác tê tê dại dại giúp quai hàm Tô Vận Hàm thư thái rất nhiều, nàng không tự chủ được "Hừ" một tiếng, hay vì cảm giác đau ở vai cùng eo không được đột nhiên nhiên giật giật, đứng lên nói: "Làm phiền Ngưng Nhi cô nương giúp ta thượng dược, thời điểm cũng không sai là bao (đến lúc)... Ta nên xuống thu dọn trướng mục đi thôi."
"Vận Hàm công tử..." Ngọc Ngưng Nhi nhìn vết thương trên mặt Tô Vận Hàm muốn nói lại thôi, nàng mím môi theo Tô Vận Hàm cùng đứng dậy, kéo y tụ hắn nghẹn ngào nói: "Ngưng Nhi muốn biết, vì sao công tử phải đối với ta như vậy? Thậm chí không tiếc thân mình bị thương cũng phải bảo vệ Ngưng Nhi, công tử... Ngưng Nhi có thể coi chuyện này là công tử.... khuynh..." Khuynh mộ (quý mến) ta? Ngọc Ngưng Nhi e thẹn hồng mặt không nói rõ lời, nàng tin tưởng nếu đối phương có tâm tư giống nàng, thì nên biết lời nàng chưa nói đến tột cùng là từ gì.
"Chúng ta không phải khách nghe tri kỷ sao? Ta nghĩ Ngưng Nhi cô nương cũng mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, ta đi tính trướng còn lại xong cũng phải về ngủ đây!" Tô Vận Hàm hơi hơi cười với nàng, ra khỏi phòng giúp nàng đóng chặt cửa lại, đối với lời Ngọc Ngưng Nhi chưa nói xong vẫn chẳng suy tư thêm chút nào.
Tri kỷ. Ngọc Ngưng Nhi nở nụ cười, sao nàng lại biết được tri kỷ này không phải là kiểu tri kỷ kia* đây! Chỉ là vì hai chữ tri kỷ từ trong miệng Tô Vận Hàm nói ra, nàng liền nhận định đối phương hẳn là hiểu tâm ý mình, đồng thời đã ám chỉ hắn cũng có ý với mình.
[Vận Hàm ý chỉ bạn thân, Ngưng Nhi lại nghĩ ám chỉ bạn đời]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gối đệm chăn lại bị Hồ Linh Tiêu quăng xuống đất, nàng lại kỳ lại quái, sao mỗi lần đổ khí với tên xú ngốc tử kia đều phải ra tay vô cớ với những đệm chăn gối này. Cắn hạt dưa không tư không vị trong tay, Hồ Linh Tiêu liền tiện tay ném chúng một cái, vừa vặn ném lên người Hồ Kiều Kiều đột nhiên xuất hiện. "Phi! Nha đầu ngươi đang ở đây hoan nghênh ta về vậy sao?" Hồ Kiều Kiều phun hạt dưa trong miệng ra ngoài, quét mắt những đồ trên đất, nói: "Khối mộc kia lại trêu chọc ngươi?"
"Mỗ mỗ!" Hồ Linh Tiêu vừa thấy Hồ Kiều Kiều lập tức dính tới như cao dược trên da cẩu, thắm thiết kéo cánh tay bà, cùng bà cùng ngồi ở mép giường, tát kiều (làm nũng) nói: "Người đi lâu vậy không trở về, người ta đều nhớ người muốn chết đi được! Mỗ mỗ, người cũng không biết ngốc tử kia khi phụ con thành gì đâu! Người không ở nha, nàng đều phản thiên rồi! Con thấy lương tháng này người đừng cho nàng nữa! Để nàng một nghèo hai mạt luôn đi!"
"Bất quá ta rời đi chưa tới hai ngày, ngươi đã nhớ ta? Lại nói, nàng khi phụ ngươi? Nàng sẽ khi phụ ngươi?" Hồ Linh Tiêu một bộ thần tình không thể tin nổi, tiện tay đưa Hồ Linh Tiêu toàn bộ đoàn hồng tuyến lấy từ chỗ Nguyệt lão kia, nói: "Trái lại ta nghĩ thật không cho nàng tiền tháng, chỉ sợ tới thời điểm đó ngươi đau lòng nàng, lại tới làm nháo ta mất!"
"Sao vậy được! Mỗ mỗ, đây là gì?"
"Chỗ Nguyệt lão kia lấy được hồng tuyến, đều quấn nó lên chân ngươi cùng ngốc tử kia, các ngươi sẽ có nhân duyên đời đời kiếp kiếp. Có điều, trước khi quấn ngươi phải suy nghĩ kỹ... Nàng có đáng giá để ngươi đời đời kiếp kiếp cùng chỗ với nàng không, nếu ngươi chỉ là một lúc ham chơi, vậy thì không cần làm loạn. Vì ngươi, ta đã huỷ đi nhân duyên vốn có của khối mộc* kia, nhưng huỷ nhân duyên cũng có thể điền vào lại, tốt nhất là ngươi suy nghĩ kỹ càng. Còn nữa, Lang Ngọc vẫn luôn có ý với ngươi... Nếu như ngươi chỉ muốn chút vui chút nháo với khối mộc kia, có thể thử cùng một chỗ với Lang Ngọc xem." Tất cả những lời nên nói hay không nên nói Hồ Kiều Kiều đều nói ra hết, nàng phải để Hồ Linh Tiêu hiểu rõ, hồng tuyến cùng một dạng với cảm tình vậy, đã định quấn lấy thì chính là chuyện cả đời mấy đời, thì không thể nhất thời hứng khởi mà diễn ra náo kịch.
[cũng là cách gọi chỉ Vận Hàm ngốc quá ngốc, như khúc gỗ vô tri vô giác hay không nghĩ như mọi người]