Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một tuần kể từ lần Khoan Mạt đến, Tùng Cương cùng Diệp Sơn đi ăn trưa. Bởi vì lúc y từ bên ngoài trở về vừa lúc gặp Diệp Sơn muốn đi ăn.
Diệp Sơn biểu thị có chuyện muốn cùng Tùng Cương nói, cho nên mời y cùng nhau ăn bữa trưa. Tùng Cương không thể cự tuyệt, Vì vậy hai người vào quán cà phê gần đấy.
“Lúc này các cậu thế nào?”
Nghe được Tùng Cương hỏi, Diệp Sơn có điểm mê hoặc.
“Chính là chuyện cậu cùng với Khoan Mạt…”
Hiểu được Diệp Sơn mỉm cười.
“Từ lúc cùng Tùng Cương nói qua, Khoan Mạt đều có hảo hảo gọi điện i trở lại, tuy rằng nội dung không có gì trọng yếu, thế nhưng cơ hồ mỗi ngày đều gọi.”
Tùng Cương không thể phủ nhận chính mình cảm thấy thất vọng.
“Tuy rằng không thể bình thường gặp mặt, thế nhưng mỗi ngày đều nghe được thanh âm mà nói cũng không quá tịch mịch.”
Nga, Tùng Cương phụ hoạ theo.
“Đúng rồi đúng rồi, tôi bình thường cùng Khoan Mạt có nhắc tới Tùng Cương nga.”
Cái gì? Tùng Cương hỏi ngoặc một câu.
“Cậu nghĩ xem, Tùng Cương cậu rốt cuộc là bằng hữu chung của hai chúng tôi đi? Hơn nữa, Khoan Mạt tựa hồ vô cùng chú ý Tùng Cương nga.”
Nghe được hai chữ chú ý này, Tùng Cương trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.
“Chú ý cái gì?”
“Chính là giống nhau làm nam nhân ah. Tùng Cương không phải rất tuấn tú sao? Công tác có khả năng, tính cách chăm sóc, có lẽ tôi đây là đồng kỳ nói như vậy nghe có điểm giống như khen tặng đi? Chẳng qua lúc tôi tại trước mặt Khoan Mạt tán thưởng cậu, anh ấy liền hỏi tôi, vậy tôi vì sao không thương Tùng Cương ni?”
Diệp Sơn hì hì bật cười.
“Hắn khẩu khí thật giống như đang nói vì sao không chọn Tùng Cương anh tuấn, mà muốn tìm người như anh ấy ah? Cái loại cảm giác đố kị này hảo khả ái. Cho nên tôi liền thành thật nói với anh ấy, ban đầu tôi là cảm thấy cậu không tệ, chẳng qua lúc đó cậu đã có bạn gái ở chung, mà lúc đấy, tình cảm ở giữa cũng chúng ta dã vượt qua yêu mà chuyển thành hữu tình.”
“Cậu ngay cả loại chuyện này đều nói tất cả sao?”
“A, không thể sao?”
Bởi vì nhất thời nghĩ không ra lý do không thể, Tùng Cương chỉ có thể mập mờ trả lời một tiếng “Quên đi”. Quá khứ cùng với cô gái kia gặp gỡ, rồi chia tay đều là sự thực, thế nhưng y không muốn thông qua Diệp Sơn làm Khoan Mạt biết.
“Được rồi, lúc chúng tôi đang nói đến Tùng Cương có đối tượng gặp gỡ, anh ấy rất muốn biết đối phương là người như thế nào ah. Tôi trước đây đã gặp qua các cậu hai người cùng một chỗ, liền nói với anh ấy là cái loại này mỹ nhân mảnh mai. Anh ấy cũng thật là, coi như cảm thấy không bằng cậu cũng không ngại như vậy sao!”
Diệp Sơn cười bổ sung một câu, “Tùng Cương hình mẫu cậu thích không phải là tôi đi?”
Bữa trưa ở quán thoạt nhìn đẹp nhưng cũng không nhiều, đối với Diệp Sơn mà nói có lẽ là vừa đủ, nhưng đối với Tùng Cương ít một chút. Mặc dù vậy, y vẫn là không thể nào ăn, không phải vấn đề ăn ngon hay không …
“Ngày hôm trước tôi đến nhà trọ Khoan Mạt. Quét dọn phòng sau, chúng tôi cùng đi mua đồ, sau đó tôi làm cơm cho anh ấy ăn.” Diệp Sơn thở dài một tiếng, “Lúc cùng nhau đi mua đồ tôi nghĩ, nếu như kết hôn mà nói đại khái chính là loại cảm giác này đi?”
“Các cậu muốn kết hôn sao?” Tùng Cương thanh âm run rẩy hỏi.
“Anh ấy còn chưa cầu hôn đấy! Chỉ là tôi cảm thấy nếu như có thể như vậy thì tốt rồi. Tôi yêu Khoan Mạt, anh ấy tính cách lại tốt, cậu không cảm thấy anh ấy có thể trở thành một người cha tốt sao?”
Diệp Sơn cười nói, “Tùng Cương, cậu nên vì tôi ủng hộ cố gắng lên ah!” Tùng Cương cố nặn ra nụ cười, thế nhưng vô luận như thế nào cũng nói không ra hai chữ “Cố lên”.
Tùng Cương buổi chiều đi gặp bốn khách hàng, thậm chí còn đến những không ty không có dự định lúc đầu. Hết thảy đều là để làm cho trong đầu không còn đường sống để suy nghĩ. Ngay cả như vậy, lúc trên tàu điện nhìn tài liệu, y vẫn nhớ tới mong muốn kết hôn của Diệp Sơn, y cảm thấy Khoan Mạt hẳn là rất muốn kết hôn, bởi vậy mà nói mục tiêu bọn họ cơ bản là nhất trí.
Vì thế lần trước Khoan Mạt xuất hiện trước cửa phòng y chỉ là nhất thời hứng khở, chỉ là muốn trả lại cho y cái găng tay mà thôi. Mà chính mình đối với việc này lại ôm mong đợi cuối cùng trái lại cái gì cũng đều không thích hợp. Đến bay giờ hết phiền não đối với y cũng tốt, chuyện mỗi ngày chờ mong trước cửa xuất hiện bóng người cũng tốt, tất cả làm Tùng Cương trong đáy lòng cảm thấy ngu xuẩn không gì sánh được.
Vì sao? Tùng Cương không cách nào không lo lắng. Nếu như Khoan Mạt không c cùng Diệp Sơn gặp gỡ, nếu như Diệp Sơn không phải đồng sự của y, nếu như chính mình cùng với Diệp Sơn không phải như vậy quen thuộc, y hẳn là không rõ chuyện tình yêu tiếp theo của Khoan Mạt đi? Hơn nữa trong thâm tâm, y tuyệt không muốn biết.
Như là từ bỏ việc tiếp tục suy nghĩ, Tùng Cương chống đỡ thân thể đã mệt nhọc đến cực điểm trở lại công ty thì đã là sáu giờ ba mươi.
Bên trong công ty còn có vài người, Diệp Sơn cũng đang ở đấy, nàng đang cùng một nhân viên nữ khác nói chuyện gì đó. Có lẽ là xảy ra chuyện gì đi? Giọng điệu của nàng tựa hồ cực kỳ gấp gáp. Tùng Cương không bắt chuyện với nàng, len lén ly khai tiến vào thang máy.
Lúc đến cửa đại sảnh, thanh âm “Tùng Cương” vang lên làm cả người y run rẩy. Nam nhân từ chiếc cột nào đó chạy lại, tuy rằng chân Tùng Cương đã hóa đá tại chỗ, thế nhưng thật lòng y hận không thể trực tiếp né ra.
“Cái này…”
y cắt ngang nam nhân nói, “Diệp Sơn ở bên trong.”
Nam nhân im lặng.
“Muốn tôi giúp cậu gọi cô ấy sao? Tuy rằng công tác đã kết thúc, thế nhưng cô ấy còn giống như có chuyện gì đó, cậu thử gọi điện cho cô ấy xem.”
“Tôi là muốn tìm cậu…”
Tùng Cương đã đã nhận ra hắn là tới gặp chính mình, thế nhưng cố ý giả dạng làm như không chú ý tới.
“Tôi không có gì để nói với cậu.”
Giọng điệu cường ngạnh làm nam nhân cúi đầu. Nhìn hắn cúi đầu suy nghĩ, có chút biểu tình khó xử, Tùng Cương cảm giác được trái tim mình một trận đau đớn. Vừa nghĩ đến là chính mình làm cho hắn lộ ra vẻ mặt này, Tùng Cương liền phá lệ khó có thể nhẫn nại.
“Một lúc là được rồi, tôi muốn nói với cậu một chút.”
Đối mặt với nam nhân, Tùng Cương tuy rằng không có trả lời, thế nhưng tâm tình đã 90% thiên hướng “Yes “, y muốn hỏi qua đối phương muốn nói cái gì.
Hai người trầm mặc ở giữa bị tiếng thang máy mở thanh âm phá vỡ. Nghe được thanh âm huyên náo quay đầu lại, đường nhìn Tùng Cương cùng Diệp Sơn gặp nhau.
Diệp Sơn lập tức từ chỗ các đồng nghiệp chạy vội tới bên người Khoan Mạt.
“Anh tới đón em sao? Gọi điện thoại trước là tốt rồi.”
Khoan Mạt không biết làm sao đung đưa mắt, lúc này đồng sự Diệp Sơn đã đi đến.
“Diệp Sơn, người kia là ai?”
Diệp Sơn hướng mọi người giới thiệu, hắn là Khoan Mạt ở sở nghiên cứu sông tùng diệp.
“Lẽ nào các cậu đang gặp gỡ sao?”
Nghe được đồng sự nửa xác định nửa hỏi thăm, Diệp Sơn theo đó mời mọi người một bữa chiêu đãi, cuối cùng vẫn không làm cho người xung quanh quá mức sốt ruột, vui vẻ nói thầm một câu, “Hẳn là thế đi”.
Mọi người cũng không muốn trở thành bóng đèn, vì vậy đi ra ngoài trước.
“Anh có thời gian không? Nếu được thì cùng bọn em đi ăn nhé.”
Diệp Sơn vừa nói như vậy vừa nắm chặt tay áo Khoan Mạt, hình như đột nhiên nhớ tới gì đó quay đầu lại nhìn Tùng Cương một chút.
“Tùng Cương cũng cùng đi nhé?”
Tùng Cương đương nhiên sẽ không thần kinh đến mức dưới tình huống như vậy đáp ứng.
“Không cần, tôi nếu như đi mà nói chỉ biết quấy rầy đến các cậu, hơn nữa đêm nay có tôi muốn xem ti vi…”
“Cậu không cần khách khí như vậy ah.”
Tuy rằng Diệp Sơn trả lời như vậy, Tùng Cương vẫn là nói câu tạm biệt liền quay đầu đi, y không muốn thấy khuôn mặt nam nhân.
“Xin đợi một chút.”
Phía sau truyền đến thanh âm. Cùng lúc đó, một cường lực bắt được tay y, thậm chí làm y cảm giác được đau đớn.
“Diệp Sơn, anh ngày hôm nay là có chuyện muốn tìm Tùng Cương, vì vậy…”
Biểu tình Diệp Sơn trở nên mờ mịt.
“Ah, như vậy ah.”
Nàng chỉ là trong nháy mắt buông xuống đường nhìn, rất nhanh lại ngẩng đầu mỉm cười.
“Tôi đây thì cùng đi có thể chứ? Tôi sẽ tận lực không làm phiền các cậu.”
Khoan Mạt không trả lời, Tùng Cương hung hăng trừng mắt Khoan Mạt, thế nhưng không có hiệu quả. Chẳng qua cũng khó trách. Bởi vì hắn căn bản không nhìn bên này. Tùng Cương cắn chặt hàm răng. Y biết cái này nam nhân có bao nhiêu trì độn ngu ngốc, biết được rất rõ ràng…
“Tôi vốn là muốn để lần sau nói, bất quá giống như hôm nay cũng tương đối tốt.” Tùng Cương lầm bầm lầu bầu, bất quá là nói lầm bầm lầu bầu, thanh âm trái lại đủ lớn để Diệp Sơn nghe thấy, “Lúc chạng vạng hôm nay Khoan Mạt gọi điện tới bảo có chuyện muốn nói với tôi. Hình như là chuyện công tác, tôi nghĩ đại khái mất không ít thời gian, nhất định sẽ để cậu cảm thấy vô vị.”
Như vậy ah, Diệp Sơn nhìn một chút Khoan Mạt. Thế nhưng nam nhân này sẽ không nói dối thậm chí ngay cả đầu cũng không gật.
“Vì thế ngày hôm nay thật xin lỗi.”
Tùng Cương liều mạng hoà giải.
“Không sao cả, nếu như là chuyện công tác thì cũng là không có cách nào khác, tôi ở lại có lẽ sẽ quấy rầy các cậu…”
Diệp Sơn thông minh gật đầu.
“Thực sự vô cùng xin lỗi.”
Tuy rằng chấp nhận mượn cớ của Tùng Cương, thế nhưng lúc Diệp Sơn quay đi bóng lưng thoạt nhìn vẫn là nói không nên lời tịch mịch. Tùng Cương một bên thay vì nàng mà cảm thấy chua xót, một bên đối với nam nhân chỉ biết ngu ngốc đứng đó kịch liệt oán giận.
Tùng Cương một người bước đi ra ngoài, Khoan Mạt cuống quít đi theo sau y, “Cậu muốn đi đâu?”.
Tùng Cương đi vào thang máy, trong lúc thang máy chậm rãi đi lên Tùng Cương vẫn không nói một lời nào.
Tùng Cương mang theo Khoan Mạt tiến vào phòng họp thứ sáu, tuy nói là phòng họp, nhưng kỳ thực chỉ là căn phòng cũ kỹ dùng để chứa tạp phẩm.
“Nơi này là…”
Khoan Mạt hết nhìn đông tới nhìn tây đánh giá xung quanh.
“Cậu không phải có chuyện muốn nói cùng tôi sao?”
Bởi vì còn lưu lại dư vị lửa giận, giọng điệu Tùng Cương thập phần lãnh đạm.
“Tôi nghĩ tìm một chỗ ngồi hảo hảo nói chuyện…”
Tùng Cương tựa vào chiếc máy photo cũ.
“Tôi không muốn đưa Khoan Mạt vào phòng tôi, cũng không muốn đến phòng của cậu, đương nhiên lại càng không muốn tại bên trong cửa hàng đàm luận loại chuyện này.”
Tùng Cương không chút khách khí đối hắn nói, nam nhân trở nên trầm mặc.
“Tôi van cậu tha tôi đi.” Tùng Cương cào loạn tóc, “Vì sao nhất định phải là tôi đối Diệp Sơn tiến hành giải thích ah?”
Y hung hăng trừng mắt Khoan Mạt, Khoan Mạt tránh đi tầm mắt.
“Tôi là đang hỏi cậu vì sao muốn tôi làm loại chuyện này? Cậu một câu cũng không nói, chỉ để tôi một mình mượn cớ, làm cho tôi nói dối, nếu chỉ là những cái này thì thôi, nhưng lão nhân gia ngài cư nhiên liền ngay cả phối hợp thống nhất với tôi thoáng cái cũng không chịu!” Tùng Cương đề cao thanh âm, “Tôi không phải không rõ cậu chán ghét nói dối. Thế nhưng, bởi vì cậu không nói, cho nên tôi mới không thể không nói. Cậu là cảm thấy chỉ cần chính mình không nói, tôi cái này người ngoài nói như thế nào cũng đều không sao cả phải không?”
“Không phải…”
“Cái gì không phải! Cậu chỉ biết yêu bản thân chính mình, bảo hộ chính mình, người khác sẽ thế nào cũng đều không quan tâm. Chỉ cần cậu chính xác thì tất cả mọi thứ liền tốt sao?”
Tùng Cương nước mắt cơ hồ muốn tràn ngập vành mắt, y cuống quít nhắm hai mắt lại.
“Cậu vì chính mình nói cái gì gọi là chính nghĩa, có thể như không có việc gì thương tổn người khác. Cậu ngay cả thay vì người khác suy nghĩ một chút cũng không có, nếu như tôi lúc đấy không có như vậy nói mà nói, Diệp Sơn tuyệt đối sẽ không cam tâm, rõ ràng chỉ cần câu nói đầu tiên có thể cho nàng an tâm, cậu vì sao chính là không chịu nói ni?”
Tùng Cương cắn chặt khớp hàm, bởi vì nếu như không như vậy y thật sự sẽ khóc ra tiếng. Nghe được Tùng Cương chỉ trích, Khoan Mạt lộ ra biểu tình trầm thống, im lặng như vỏ sò.
Tiếp tục trầm mặc, tuy rằng Tùng Cương tinh thần vẫn là cực kỳ phấn khích, thế nhưng xung động muốn khóc đã bình tĩnh lại. Tùng Cương chậm rãi ngẩng đầu.
Sau đó nhìn một chút đồng hồ.
“Cậu muốn cùng tôi nói cái gì?”
Khoan Mạt không ngẩng đầu lên.
“Chín giờ bảo vệ sẽ trở lại, cậu có cái gì muốn nói thì nói nhanh đi!!”
Khoan Mạt vẫn là không nói gì, Tùng Cương không thúc giục, cũng không giống như đối đãi với hài tử mà dắt tay hắn, tới tám rưỡi Tùng Cương xoay người hướng ra ngoài cửa.
“Xin đợi một chút …”
Sau khi y hành động, Khoan Mạt rốt cục mới phát ra âm thanh. Thế nhưng Tùng Cương cũng không đứng lại, khi y đang định mở cửa, Khoan Mạt bắt được tay y.
“Tôi… vô cùng để ý cậu, vô cùng vô cùng để ý.”
Tùng Cương quay đầu lại, Khoan Mạt giống như muốn nói cái gì đó. Môi hắn run rẩy, thở thật vất vả mới truyền ra thanh âm.
“Diệp Sơn nàng… Nói cậu tuy rằng rất tuấn tú, một chút cũng không kiêu ngạo, vô cùng thiện lương. Tôi ban đầu nghĩ đến cậu là người đồng tính, bất quá dần dần cảm thấy cũng không phải như vậy…”
Tùng Cương trừng mắt Khoan Mạt.
“Cậu là người luôn nói thẳng, cho nên…”
Khoan Mạt phảng phất như tìm không được ngôn ngữ thích hợp “Cái này cái này” nửa ngày, cuối cùng nói: “Tôi hi vọng cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi để ý cậu như vậy.”
Tùng Cương ngưng mắt nhìn nam nhân đang cúi đầu, sau đó, nhìn thật chậm rãi, nghi vấn dần dần nổi lên.
“Đây là chuyện tôi nhất định phải suy nghĩ sao?”
Khoan Mạt thoạt nhìn cực kỳ mê hoặc hai mắt mở to.
“Đây là chuyện tôi phải trả lời sao?”
Tùng Cương hít thật sâu một hơi.
“Ít nhất chuyện của chính mình mời cậu hãy tự lo lắng!!”
Tùng Cương nỗ lực rút tay về, thế nhưng ngón tay nam nhân như xiềng xích quấn lấy tay y nửa điểm cũng không chịu thả lỏng.
“Bởi vì tôi nghĩ không ra…” Nam nhân nói: “Tôi đã từng bởi vì chú ý lời của cậu nói, mà tròn một đêm vô pháp đi vào giấc ngủ. Tôi ở trong lòng không chỉ một lần tự hỏi qua sẽ nói với cậu cái gì. Thế nhưng đến cuộc sống thực tế, lại thủy chung không cách nào nói ra được, cũng tìm không được cơ hội để nói ….”
Ngón tay nhiệt lượng của Khoan Mạt chạm vào da Tùng Cương.
“Tôi cảm thấy đây cũng không phải tình yêu, thế nhưng cũng không biết nên như thế nào phán đoán loại tình cảm làm cho tôi như vậy nóng ruột nóng gan. Tôi không biết nên như thế nào phân chia vị trí của cậu.”
Tùng Cương cố sức giơ tay lên, động tác đột nhiên này làm y thoát ra khỏi ngón tay nhất thời khinh thường của Khoan Mạt.
“Tôi nghĩ, chỉ cần trong lòng Khoan Mạt nghĩ không ra câu trả lời, chúng ta nói cái gì nữa cũng không có ý nghĩa. Nếu như cậu muốn nói vẫn là giống như trước đây, tôi sẽ không muốn nghe, cũng sẽ không còn muốn cùng với cậu gặp mặt.”
“Tôi…”
Tùng Cương thô lỗ văng bàn tay đang đưa đến của Khoan Mạt.
“Không muốn chẳng qua chỉ là xuất phát từ nhất thời vui vẻ của cậu sẽ đem tôi ra đùa giỡn đến mức xoay vòng. Cậu hẳn là không quên là cậu đá tôi đi? Tôi van cậu dùng chút đầu óc mà suy nghĩ có được hay không?”
Khoan Mạt cúi đầu.
“Kể từ lúc đối tượng của cậu từ Diệp Sơn thành tôi, thần kinh của cậu lập tức thô không ít không phải sao? Cậu không phải cho rằng mặc kệ cậu làm cái gì, nói cái gì, tôi đều sẽ không thụ thương?”
Không có chuyện này, Khoan Mạt phát ra thanh âm nho nhỏ phản bác.
“Tôi nghĩ cậu vô luận thế nào đều không có khả năng lại cùng với tôi gặp gỡ đi? Đã như vậy tôi van cậu hãy bỏ qua tôi đi!”