Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lẩm bẩm một câu ở đó ăn thật ngon ah, Phúc Điền không thể chờ đợi lại nhắc tới “Về bạn gái tôi….”
“Chuyện sáng sớm hôm nay cậu đang nói một nửa là gì?”
“Ah, cậu cái đó ….”
Tùng Cương thở dài, ban ngày y mời Diệp Sơn đi ăn đã thu được đủ loại tin tức tình báo. Cương Lâm cùng Cát Điền phòng kinh doanh đến nay vẫn đang gặp gỡ, vì thế đối với Phúc Điền rốt cuộc là bắt cá hai tay, chẳng qua hai người kia kỳ thật không phải là chân mệnh thiên tử, người cô ta thật lòng yêu chính là vũ công của một câu lạc bộ, bởi vì tốn quá nhiều tiền trên người của tên kia, cho nên đem tất cả hàng hiệu hai nam nhân này tặng đều đổi thành tiền, nói chung là không biết giữ lễ nghĩa đến trình độ làm người ta trợn mắt há mồm.
Nếu như chẳng qua chỉ là đem nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay thì miễn cưỡng còn có thể coi là khả ái, nhưng điểm chết người là vị tiểu thư này còn đến nơi nào cũng tuyên dương cuộc sống trên giường của bọn họ, nghe nói công phu trên giường tốt nhất là của vũ nam kia, Cát Điền cũng coi như mã mã hổ hổ (lè phè, làm việc không cẩn thận). Về phần Phúc Điền, Tùng Cương nhịn không được cảm thấy đồng tình, nếu như không có mấy lời tới lui của Cương Lâm, đại khái cũng không có nhiều người biết Phúc Điền thật ra chỉ là ngân dạng chá thương đầu (bên ngoài nhìn rất tốt, trên thực tế không còn dùng được)
“Cậu cũng đừng giấu nữa, nhanh một chút nói cho tôi biết ah!”
Nghe hắn thúc giục, Tùng Cương hạ quyết tâm. Bởi vì chuyện nam nữ là vấn đề riêng, cho nên Tùng Cương từ đồng tình vốn là định bảo trì trầm mặc, chẳng qua nghe được hắn đối với Khoan Mạt hành động quá phận, y quyết định chính mình vẫn là tiết kiệm phần này tâm lý đồng tình thiện lương. Mặc dù không biết trong lời đồn đại này có bao nhiêu phần là chân thực, nhưng lần này y quyết định không chịu trách nhiệm, đem tất cả sự tình nghe được từ Diệp Sơn nói cho Phúc Điền.
Tùng Cương đứng cách hai cửa của “Mục a • tư lan” một cửa hảng. Lần này thật sự là lần cuối cùng giả làm nữ, y suy nghĩ vô cùng thận trọng xem mặc quần áo gì mà trông hình thức đơn giản nhưng lại tôn lên những đường cong xinh đẹp của bản thân, quần áo bình thường kết hợp với áo sơ mi cũng có thể là một lựa chọn chính xác, tóm lại, y muốn trang phục lần này, dù nhìn thấy trăm phần trăm là nam nhân, nhưng đảm bảo mọi người đều nói đó là mỹ nhân khả ái.
Đây là lần đầu tiên y đang trong thời gian làm việc mua đồ cá nhân, thế nhưng không làm vậy, chờ sau khi kết thúc công việc mới đi e rằng sẽ không kịp thời gian. Y quyết định vào cửa hàng này vì nhìn từ ngoài vào đã thấy trang phục vừa chất lượng lại mang vẻ đáng yêu hiện đại, tuy là lần đầu vào cửa hàng mua đồ của nữ, thế nhưng không thể tin là y không có chút nào do dự.
“Tôi muốn mua một bộ tặng bạn gái nhân dịp sinh nhật, vóc dáng cô ấy mảnh mai hơn tôi một chút.”
Vừa nói thế, nhân viên cửa hàng liền không chút nghi ngờ lộ ra dáng tươi cười, “Có được người bạn trai biết chăm sóc như anh, cô ấy thật hạnh phúc.”
Tại ngày tổ chức buổi chia tay Khoan Mạt, Tùng Cương vội vàng chạy về căn hộ, triệt để tẩy trừ thân thể, tốn chừng một tiếng trang điểm. Y vận dụng tất cả kỹ xảo từ trước đến nay để xử lý các lỗ trên mặt, bởi vì quá mức cố gắng, còn khiến cho trang điểm quá đậm, có điểm giống như những nữ nhân sống về đêm, cuối cùng không thể làm gì hơn là bắt đầu lại. Tóm lại, y chính là cường điệu một phần mắt, mặc dù khả ái, nhưng rõ ràng là một khuôn mặt siêu cấp mỹ nhân.
Mặc vào quần áo đã mua, hoàn thành phần hóa trang tinh xảo, trong gương là khuôn mặt một nữ nhân vô cùng hoàn mỹ. So với người mẫu bên trong tạp chí thời trang y dùng để tham khảo còn thêm phần khả ái hơn, mĩ lệ đến trình độ này, ngay cả Tùng Cương cũng cảm thấy có chút kinh khủng. Bất quá coi như là vậy, y vẫn cảm thấy là không đủ, vì vậy hướng phía gương nghiêm túc luyện tập cười.
Rời khỏi nhà lúc 8h, khi y đến nhà hàng ở đường phía đông đã là 8 rưỡi. Tùng Cương đứng trong một góc tối gọi điện cho Phúc Điền. Y nói mình đã tan làm, hỏi hắn có hay không muốn cùng đi ăn một bữa, không ngoài sở liệu, Phúc Điền đang trong một mảnh ầm ĩ huyên náo kêu lên trong điện thoại, “Hôm nay là ngày tiễn hắn! Không phải hôm trước tôi đã nói cho cậu sao?”
“Vậy chừng khi nào kết thúc ah?”
“Khoảng 30′ nữa, cậu đang ở đâu?”
“Ah, sao ở đấy ầm thế, tôi không nghe rõ cậu nói cái gì cả. Ah, kì quái ….” Cố tình giả là tín hiệu không tốt, Tùng Cương cúp máy, sau đó vì để đối phương không gọi lại được nữa, còn tắt luôn nguồn.
Y chậm rãi đến gần nhà hàng, tìm một góc đợi mọi người trong nhà hàng đi ra, khoảng 15’sau, rất nhiều khách nhân ra khỏi nhà hàng, y không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa, sau đó nhìn thấy một nam nhân tay cầm một bó hoa lớn đi ra, chính là Khoan Mạt, Phúc Điền cũng ở đấy. Những người đi buổi liên hoan chia tay đều tụ tập đủ ở bên ngoài, Tùng Cương thẳng lưng đi về phia nam nhân quay lưng lại với y, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Khoan Mạt quay lại nhìn thấy Tùng Cương liền kinh ngạc đến làm rơi cả bó hoa xuống đất, một thanh niên trẻ tuổi đối diện hắn nói: “Khoan Mạt, anh không sao chứ?” Cuống quít nhặt bó hoa lên, đoàn người bắt đầu chú ý đến bọn họ, liền xôn xao bàn tán, Tùng Cương lôi mạnh Khoan Mạt tách khỏi đoàn người đó.
“Giang Đằng tiểu thư, vì sao em ở chỗ này?” Khoan Mạt một bộ dáng không thể tin được nhìn chăm chú Tùng Cương.
Tùng Cương giống như một con mèo nhỏ dựa người sát vào ngực hắn, chỉ là như vậy Khoan Mạt đã cứng ngắc cả người. Cầm lên bàn tay run run của hắn, Tùng Cương viết: (Tôi vừa lúc đi ngang qua đây.)
Y lướt nhìn qua những người còn lại, tất cả mọi người đều đang hứng trí bừng bừng nhìn về bên này, Tùng Cương hướng về phía mọi người bên đó nở nụ cười, lập tức có mấy nam nhân vẻ mặt say mê cười ngây ngô lại.
(Tiếp theo anh có thể đi cùng tôi một lát không?)
Viết như vậy xong, Khoan Mạt cầm tay Tùng Cương càng tăng thêm lực đạo.
“Cái đó, hôm nay là ngày mọi người chia tay với tôi. Cái đó, cái này, tôi phải chuyển chức. Bất quá, ah, buổi chia tay cũng đã kết thúc,” Thình lình xảy ra chuyện làm Khoan Mạt thập phần dao động, “Tôi nghĩ hẳn là không có liên quan, tôi đi cảm ơn mọi người một câu …..”
Tùng Cương muốn gặp mọi người với bàn tay được nắm chặt bởi người đàn ông này, Khoan Mạt do dự một lúc, cuối cùng đơn giản dùng lực mạnh nắm tay Tùng Cương đi đến chỗ mọi người đang đứng.
“Hôm nay cám ơn mọi người đã đến đây chia tay với tôi, đến nơi công tác mới tôi cũng sẽ thật cố gắng, nếu như mọi người đi qua sở nghiên cứu sông Tùng Diệp mời ghé qua cùng nhau trò chuyện.”
Tất cả mọi người đều không nghe Khoan Mạt nói cái gì mà là gắt gao nhìn thằng vào người Tùng Cương. Tùng Cương cũng đáp lại bằng cách mỉm cười, vẻ mặt đáng yêu hóa giải những ánh mắt hứng thú đang nhìn chằm chằm, gắt gao nhìn Khoan Mạt đang nói chuyện, thật giống như cố ý hướng mọi người biểu thị hai người có quan hệ bất thường với nhau …..
“Ngày hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Khoan Mạt tổng kết xong, nam nhân thay Khoan Mạt nhặt bó hoa nhìn Tùng Cương nói, “Cái đó, thật là ngại …. Người này là bạn gái của Khoan Mạt tiền bối sao?”
Tùng Cương mỉm cười một cái như trả lời, xung quanh mọi người lập tức náo nhiệt lên.
“Thật xinh đẹp! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người xinh đẹp như vậy đấy!” Một nữ đồng nghiệp nhìn Tùng Cương thở dài.
“Vóc dáng cao lại trắng như vậy, thật là giống người mẫu.”
Không chỉ nữ đồng nghiệp, ngay cả những đồng nghiệp nam cũng đối y tán dương.
“Cô quen Khoan Mạt tiền bối ở đâu vậy?”
“Hai người gặp gỡ đã bao lâu?”
Bởi vì cần y lên tiếng để khẳng định quan hệ giữa hai người, Tùng Cương lộ ra vẻ mặt hoang mang, nhẹ nhàng đem khuôn mặt vùi vào đầu vai Khoan Mạt, xung quanh đột nhiên yên tĩnh một cách lạ thường. Y nắm lấy cổ tay Khoan Mạt như muốn thúc giục, dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ của mình, lúc này hắn mới chú ý tới.
“Cô ấy có chút việc bận, thật ngại.” Không ai có ý ngăn cản bọn họ, hai người tay trong tay đi ra ngoài, sau đó nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng, nhìn lại, thì ra là cậu thanh niên vừa lúc nãy đứng cầm bó hoa.
“Đây là đồ của cô.”
Bó hoa không biết tại sao lại được đưa đến tay Tùng Cương. Y tiếp nhận bó hoa, lộ ra một nụ cười xán lạn, chỉ là như vậy cũng làm cậu thanh niên này đỏ mặt tới tận mang tai.
Tùng Cương đồng thời nhìn thấy Phúc Điền vẻ mặt mờ mịt đứng sau cậu thanh niên, nhìn bộ dạng ngớ ngẩn này của hắn, Tùng Cương thầm nghĩ, cho ngươi đẹp mắt!
Y có thể cảm giác được, đại khái ngày mai đề tài nói chuyện của khoa hành chính tổng hợp sẽ không rời khỏi vấn đề về người yêu của Khoan Mạt, y chỉ là muốn giáo huấn Phúc Điền vì nói những lời quá đáng như vậy nên mới giả làm nữ, bất quá hiệu quả lúc này so với y tưởng tượng còn lớn hơn. Tùng Cương hi vọng rằng tất cả đều cho rằng khi người mà y giả làm nữ là một mỹ nhân, sau đó chỉ cần bọn họ ao ước có người yêu đẹp như của Khoan Mạt như vậy là được rồi.
Rẽ sang đường khác, khuất khỏi tầm mắt của những người đằng sau, y đột nhiên đối với việc hai người ở cùng một chỗ cảm thấy thật ngại. Thế nhưng cho dù y có cố ý thả lỏng, Khoan Mạt vẫn là không có ý buông tay.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Khoan Mạt dừng bước, cúi đầu hỏi y.
Nơi này là khu phố khá đông đúc, để tìm một nơi không khí tốt để nói chuyện muốn nhiều ít bao nhiêu đều có, nhưng cuối cùng Tùng Cương vẫn là lựa chọn quán cà phê tiện lợi 24h, chủ yếu là y muốn tách ra khỏi bầu không khí lúc này.
Phần lớn khách trong quán trông đều trẻ hơn hai người bọn họ, Tùng Cương có cảm giác là mình đã đi nhầm nơi, mặc dù y đã lựa chọn chỗ ngồi bên trong nhưng xung quanh vẫn là vô cùng ồn ào.
Trong lúc Khoan Mạt đi mua cà phê, Tùng Cương nhìn chăm chú vào bó hoa, bởi vì cảm giác được hương hoa nhàn nhạt, y đơn giản ghé sát vào ngửi mùi thơm ấy, kết quả nhận được nụ cười của Khoan Mạt lúc quay trở lại.
“Em có vẻ rất thích hoa đúng không, nếu vậy rất mong em nhận nó.”
Tùng Cương không có gật đầu chỉ chăm chú nhìn xuống bó hoa, Khoan Mạt cười nhẹ: “Không cần khách khí, tâm ý của mọi người khi tặng anh đã tiếp nhận hết rồi, chon nên những bông hoa này vẫn là mong em hãy dùng để trang trí phòng mình.”
Mặc dù Tùng Cương cũng không phải là đặc biệt yêu thích hoa, nhưng thấy dáng vẻ Khoan Mạt vô luận thế nào cũng muốn y nhận nó, vì thế liền gật đầu. Đem bó hoa đặt xuống bên cạnh, Tùng Cương bắt đầu uống cà phê. Từ lúc nãy đã cảm thấy bụng mình trống rỗng, cẩn thận nhớ lại thì ra y căn bản chưa ăn cơm tối, bởi vì đặt hết tâm trí vào việc trang điểm sao cho thật đẹp, cho nên đã hoàn toàn quên hết những việc khác.
Khoan Mạt cũng là ở bữa tiệc chia tay lúc nãy đã ăn thứ này nọ cho nên cũng không có cảm giác đói. Tuy rằng cảm thấy chính mình một mình ngồi ăn rồi nói chuyện với người khác là không thích hợp nhưng cuối cùng Tùng Cương vẫn là không chiến thắng được việc đói bụng.
(Tôi có thể ăn chút gì không?)
Y đem tờ giấy viết như vậy đưa cho Khoan Mạt, nam nhân này liền cuống quít đứng lên: “Em muốn ăn cái gì? Anh lập tức đi mua.” Tuy rằng Tùng Cương đã viết (Tôi có thể tự đi mua, anh không cần khách khí.), nhưng hắn vẫn là kiên trì muốn đi, không chịu nhượng bộ chút nào. Nếu như y vẫn kiên quyết tự bản thân đi, chắc chắn sẽ làm đối phương lúng túng, vì thế Tùng Cương dứt khoát nhờ hắn đi mua cho mình một cái hotdog. Thật ra, cái này cũng không đủ để lấp bụng y, thế nhưng ăn một lúc hai ba cái thì cũng thật không có hình tượng, hơn nữa đây là do Khoan Mạt trả tiền, y vẫn là nên khách khí một chút.
Lúc đang ngơ ngác nhìn Khoan Mạt đi mua đồ ăn, đột nhiên nghe được có tiếng người bước về phía y, liếc mắt nhìn thấy đó là một nam nhân so với y còn nhỏ tuổi hơn, mặc dù hắn mặc áo sơ mi với hoa văn kì quái nhưng vẫn là rất thích hợp với bản thân, cho nên cũng không thể nói là phẩm vị quá kém.
“Một mình sao?”
Mặc dù mọi khi mặc nữ trang cũng lôi kéo sự chú ý của người khác, nhưng phần lớn là lúc đi bộ, vì thế chỉ cần không nhìn đối phương mà đi thẳng về phía trước là xong, nếu như đối phương vẫn dây dưa không dứt, liền mượn cớ bản thân còn có hẹn để đuổi hắn đi. Tùng Cương liếc trộm về phía Khoan Mạt đang đứng ở quầy bên kia, nếu đã giả là không thể nói, vậy thì lúc này cũng không thể lên tiếng, nếu để Khoan Mạt nghe thấy được liền xong đời.
“Nếu như là đi một mình, cùng đi uống nhé? Tôi biết một nơi không tệ chút nào đâu.”