Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi
  3. Chương 32: Tám Đứa Con P
Trước /127 Sau

Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 32: Tám Đứa Con P

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 30: Tám đứa con

Biên dịch: Thời An

Chỉnh sửa: Yên Hy

====================

“Ngài không tin tôi?” Yến Cửu khó nén thất vọng mà thở dài, “Tôi biết suy nghĩ này xác thật là rất khó …..”

Mục đích ngày hôm nay Thi Hách Nhân tới chỗ này chính là muốn thu hoạch sự tín nhiệm của Yến Cửu, dù sao thì làm như vậy mới có thể giúp ích cho quá trình trị liệu sau này.

Nếu bị khó khăn nhỏ này đánh ngã, Thi Hách Nhân y có còn là người tốt không? Không tính!

“Tôi tin!” Thi Hách Nhân quyết đoán nhấc tay tỏ lòng trung thành, trong mắt thậm chí thập phần phối hợp lộ ra dục vọng ham học hỏi, “ Nói thêm một chút đi?”

Yến Cửu bán tín bán nghi nhìn y: “Ngài thật sự tin tưởng lời tôi nói?”

“Đương nhiên rồi,” Thi Hách Nhân khoác lên vai của Yến Cửu, nhếch miệng cười nói, “ Giữa chúng ta cũng đừng ‘ ngài ’ tới ‘ ngài ’lui, tôi chỉ hơn cậu có vài tuổi, cứ gọi tôi là anh Thi đi.”

Thấy mình cuối cùng cũng có thể nói ra tâm sự trong lòng, Yến Cửu liền cảm thấy có chút vui mừng.

“Được, anh Thi, vậy tôi cùng anh nói một chút về vai chính của thế giới trong cuốn sách này ……”

Yến Cửu vừa muốn nói cho Thi Hách Nhân nói một chút nhận thức trong lòng của mình đối với thế giới này cậu lại bỗng nhiên nhớ tới trước mặt là bác sĩ gia đình của Tư Việt, liền lập tức đánh mất ý niệm nói thẳng bí mật với Thi Hách Nhân.

Lỡ như sau này y ăn ngay nói thật với Tư Việt, chính mình không phải sẽ xong đời sao ? Đọc Full Tại mTruyen.net

Nhưng lời đã nói ra, nếu lúc này đột ngột dừng lại khó tránh khỏi sẽ càng làm cho Thi Hách Nhân sinh ra lòng nghi ngờ…… Chi bằng đem mục tiêu chuyển đến người căn bản không tồn tại, cứ như vậy, cho dù Thi Hách Nhân nói thật với Tư Việt thì Tư Việt cũng sẽ không hoài nghi đến mình.

Nghĩ đến đây, Yến Cửu chuyển lời: “Tôi trước nói một chút ha, anh Thi có điều không biết, tôi có một người bạn, cậu ấy chính là bia đỡ đạn trong quyển sách này, kỳ thật những việc này đều là cậu ấy chính miệng nói cho tôi.”

Thi Hách Nhân bị nghẹn một chút: “Tiểu Yến, cậu nói người bạn này có phải là cậu hay không ?”

Rõ ràng đến zay luôn hả ?

Yến Cửu xấu hổ mà ho khan, che giấu mà cười nói: “ Sao lại thế được?Loại tình huống này đương nhiên không tồn tại .”

Thi Hách Nhân đương nhiên thấy được ánh mắt trốn tránh của Yến Cửu, liền vô cùng nể tình mà nói: “Ha ha, được, tôi là người vô cùng tin tưởng có ‘người bạn’ này tồn tại, nhưng để dễ hiểu hơn, chúng ta có thể làm một giả thiết.”

Yến Cửu chớp chớp mắt, làm bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Thi Hách Nhân nghẹn cười, nỗ lực làm biểu tình của mình thêm đứng đắn chút: “ Ví dụ như, bắt đầu từ giờ phút này, cậu, chính là người bạn đó.”

Thình lình gắn lên sứ mệnh làm Yến Cửu bỗng phát giác chính mình giống như có được cuộc sống mới, làm bộ khó xử nhưng lại dị thường kiên định gật đầu: “…… Vậy được rồi, tôi tận lực thích ứng một chút.”

Thi Hách Nhân làm thủ thế “xin mời”.

Yến Cửu cuối cùng cũng có thể thảm nhiên thả lỏng bả vai: “Có một ngày, tôi ngủ một giấc dậy, liền phát hiện chính mình xuyên đến một nhân vật trong sách, thiết lập của nhân vật này chính là bia đỡ đạn cực kì hung ác, sinh ra chỉ để vai chính công thụ vả mặt .”

Thi Hách Nhân gật gật đầu, yên lặng ghi nhớ điểm quan trọng.

Chuyện này nhất định phải nhớ kỹ, sau này Tư Việt nhất định sẽ hỏi y.

“Vai ác bia đỡ đạn dùng thuốc để bẫy vai chính công, có được một người con, muốn dùng đứa nhỏ này để cướp gia sản của Tư……” Yến Cửu nói thuận miệng, thiếu chút nữa nói ra tên Tư Việt, vội sửa lời nói, “cướp lấy gia sản của công, sau đó lại muốn mưu hại vai thụ chính, kết quả chẳng những không thực hiện được, lại còn làm mất đi đứa con……”

“Nhưng mà,” Yến Cửu hít một hơi rồi nói tiếp , “May mắn tôi đã thức tỉnh trước khi mưu hại vai chính thụ, không có làm bất luận chuyện xấu nào, cho nên…… Nếu muốn ly hôn cùng vai chính, xác xuất có thể nhận quyền nuôi nấng là bao nhiêu phần trăm?”

Thi Hách Nhân nghe được liền hãi hùng khiếp vía, trên mặt lại biểu cảm vân đạm phong khinh: “…… Cái vấn đề này, là đang hỏi ý nghĩ của tôi sao?”

Yến Cửu gật đầu.

Cậu sở dĩ dám nói sự tình ra, chính là bởi vì muốn nghe được chút tình báo có quạn hệ với Tư Việt từ miệng của Thi Hách Nhân.

Làm bác sĩ gia đình của Tư gia, Thi Hách Nhân khẳng định là vô cùng hiểu biết bản tính của Tư Việt, bởi vậy hỏi y sẽ không sai.

“Để tôi nói theo cách khác, nếu, tôi là nói nếu ha, Tư Việt là vai công chính trong quyển sách này, diễn viên Bạch Lạc là vai thụ chính, mà tôi……” Yến Cửu suy nghĩ dùng từ, “Là người dừng cương trước bờ vực, vai ác pháo hôi biết quay đầu, anh cảm thấy tôi có thể thành công ly hôn không, hơn nữa có thể tranh quyền nuôi nấng Mạt Mạt được không?”

Thi Hách Nhân uống miếng nước, thử khuyên nhủ: “Cậu nghĩ xem, có phải còn một khả năng chính là, vai chính thụ là cậu chứ không phải Bạch Lạc?”

Yến Cửu lắc đầu, kiên định nói: “Không, vai chính thụ nhất định là Bạch Lạc, thử này tiền đề đã nói tới, không thay đổi được.”

“Ừm……” Thi Hách Nhân vừa định thay Tư Việt nói ngọt hai câu, đột nhiên, Yến Cửu ấn lên huyệt thái dương đau đớn cúi đầu xuống, khó chịu mà hừ nhẹ một tiếng.

“Tiểu Yến, làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?” Thi Hách Nhân lập tức khẩn trương mà ngồi thẳng thân mình, ngữ khí nghiêm túc hỏi.

Nghe thấy Thi Hách Nhân quan tâm dò hỏi, Yến Cửu nhấp nhấp môi, muốn nói cái gì, lại bị trận đau đầu lăn lộn đến mức khó có thể tập trung tinh lực trả lời Thi Hách Nhân.

“Tiểu Yến, cậu trước tiên thả chậm hô hấp ……” Đọc Full Tại mTruyen.net

Thi Hách Nhân tiến lên, chuẩn bị xem xét một chút tình huống của Yến Cửu, nhưng mà trước khi đụng vào thì Yến Cửu đã mở miệng: “Tôi giống như đã nhớ tới anh là ai……”

“Thật sao?” Thi Hách Nhân ngoài ý muốn nhìn cậu.

Yến Cửu thấp thấp mà “ừm” một tiếng.

Không biết sao, cậu thế mà lại hiểu được mạch truyện trong sách hơn rất nhiều.

“Tôi thấy dễ chịu hơn rồi” Yến Cửu xoa xoa đầu, ngón tay trắng nõn dừng ở huyệt Thái Dương nhẹ nhàng ấn hai lần, ngẩng đầu lên, “Giống như không có việc gì.”

Nhìn Yến Cửu một lần nữa ngẩng đầu lên, Thi Hách Nhân bỗng nhiên không thể lý giải được cảm xúc trong đôi mắt kia, giống như …… đồng cảm?

Nhận thức bị phá hủy đến tan tác, Thi Hách Nhân cảm thấy chính mình chỉ sợ lại khó tiếp thu thêm đả kích, vì thế hơi hoang mang hỏi: “…… Tiểu Yến, cậu vì sao lại….nhìn tôi như vậy?”

Nhớ tới những chuyện Thi Hách Nhân trải qua, Yến Cửu tiếc nuối mà lắc lắc đầu, thật mạnh thở dài một hơi, còn không quên nhặt về “người bạn” nhân thiết kia: “Vừa mới lập tức nhớ tới chuyện hắn từng nói với tôi, ở trong sách, có một vị bác sĩ họ Thi, sinh tám.”

Thi Hách Nhân hít ngược một hơi khí lạnh, khó có thể tin mà hỏi nói: “Sinh…… Tám…… Gì?”

Cầu xin, ngàn vạn không phải là điều y đang nghĩ đến ——

Yến Cửu không lưu tình chút nào mà buột miệng thốt ra: “Sinh tám đứa con.”

Thi Hách Nhân: “……”

…… Cậu đừng có mà vớ vẩn.

Thấy vẻ mặt Thi Hách Nhân mang biểu tình vô pháp có thể tiếp thu sự thật tàn nhẫn này, Yến Cửu tự nhiên có thể hiểu được, liền không tiếp tục nhờ hắn suy nghĩ cho vẫn đề của mình, chừa cho Thi Hách Nhân một chút thời gian, để hắn ở bên cạnh tiêu hóa sự thật một chút.

“Tủ lạnh còn có không ít nguyên liệu nấu ăn,” Yến Cửu cầm lấy tạp dề, quay đầu lại hỏi Thi Hách Nhân nói, “ Anh Thi muốn ăn cái gì?”

Văn trợ lí suy xét sự tình vô cùng chu toàn, trước khi cậu cùng Mạt Mạt về nhà, hắn cũng đã sớm lấp đầy rau dưa hoa quả vào tủ lạnh.

“Chỉ là tôi nấu cơm có chút chậm,” Yến Cửu ngượng ngùng mà cười cười, “Khả năng anh Thi phải kiên nhẫn chờ chốc lát.”

Thi Hách Nhân vẫn như cũ đang đắm chìm trong sự hoang mang khiếp sợ trước lời Yến Cửu vừa mới nói bản thân mình sinh tám đứa con, lúc này nghe thấy hai chữ “Nấu cơm” liền lập tức phục hồi tinh thần lại.

Tuy rằng hắn không nhiều thời gian như Tư Việt để theo dõi phát song trực tiếp, nhưng ít nhiều gì cũng từng nhìn một một chút.

Huống hồ cho dù hắn không theo dõi, hai video nấu cơm có thể nói là bạo lực mỹ học của Yến Cửu kia cũng đã sớm đứng đầu các nền tảng , thậm chí còn kéo hot mấy chủ bá mỹ thực, lấy bánh trứng cùng cải trắng xào thịt tới làm mánh lớp, còn đặt tiêu đề video là “Thực nghiệm tay nghề đầu bếp”, điên cuồng cọ nhiệt của Yến Cửu.

“Không không không, Tiểu Yến, tôi một chút đều không đói bụng,” Thi Hách Nhân sợ Yến Cửu ép hắn ở lại ăn cơm, vì thế bận rộn lo lắng từ chối nói, “ Bình thường giữa trưa tôi đều không ăn cơm.”

“Này sao được? Ăn cơm là quan trọng nhất, tục ngữ nói ăn trưa no ăn tối ít, anh ngay cả cơm trưa cũng không ăn, cơ thể sao mà chịu đựng được?” Yến Cửu không tán đồng mà nói.

“Tôi tuy rằng không ăn cơm trưa, nhưng mà nhiệm vụ của tôi hôm nay chính là làm cơm cho cậu với Mạt Mạt, đây là do dì Long dặn dò,” Thi Hách Nhân ba bước cũng làm hai bước mà đi lên trước, đoạt lấy tạp dề từ trong tay Yến Cửu, mau chóng mặc lên người mình, cười cười nói, “Tiểu Yến, tạp dề nhà cậu vẫn là tương đối rộng thùng thình ha.”

Thi Hách Nhân biết thường ngày là người nào nấu cơm, giờ phút này lơ đãng mà nói một câu như vậy cũng là nhắc nhở Yến Cửu chuyện gì đó.

Yến Cửu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện xác thật như thế, không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vừa định nói chuyện, đã bị Việt Quất vẫy đuôi cắt ngang.

“Ha xích —— ha xích ——” Việt Quất nước miếng rớt xuống mặt đất.

Thi Hách Nhân kính sợ mà lui về phía sau non nửa bước, thắc mắc mà nhìn Yến Cửu: “Nó đã lớn như vậy rồi còn làm nũng à?”

Nhớ trước đây Blueberry cũng đã tiếp một một đoạn thời gian huấn luyện, đối với việc phân biệt Thi Hách Nhân có phải đang cười nhạo nó hay không thì vô cùng nhạy bén.

“Ha xích! Gâu!” Việt Quất không vui, vô cùng không vui.

Thi Hách Nhân lập tức tránh ở phía sau Hương Hương, nhìn Blueberry cười làm lành nói: “Đừng nóng giận, ý của tao là, hẳn là làm nũng với chủ của mày.”

Yến Cửu: “……”

Thi Hách Nhân đã lâu không nhìn thấy Mạt Mạt, lần trước gặp mặt là vào năm ngoái, khi đó Mạt Mạt đi đường cũng chưa vững chắc, nói chuyện còn chưa nhanh nhẹn bằng bây giờ.

Tuy rằng rất nhớ bé nhưng hắn vẫn cảm thấy không gặp mặt cũng khá tốt, dù sao thì hắn cũng là bác sĩ, nếu thường xuyên nhìn thấy Mạt Mạt thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Lúc này cuối cùng có cơ hội gặp Mạt Mạt, Thi Hách Nhân không chút do dự mà nắm chặt cơ hội: “Mạt Mạt, muốn ăn cái gì nha? Bác Thi làm cho con, cũng chẳng có gì khoe khoang nhưng mà bác Thi làm đồ ăn vô cùng ngon luôn đó!”

“Cảm ơn bá ~” Xưng hô của Mạt Mạt bị Thi Hách Nhân tự xưng “Bá” làm trật đường ray, bé con nhe răng, lễ phép mà cảm ơn, sau đó mới nói tiếp, “Cửu Cửu thích ăn đồ chua ~”

“Vậy cà chua xào su hào, gà xé sốt chanh, thịt bò chua cay …… ờm, cái này phải làm cay, hơi hơi cay có được không?” Thi Hách Nhân hỏi.

Yến Cửu cam chịu ý niệm “Có ăn là được rồi”, gật đầu nói: “Đương nhiên có thể.”

Thi Hách Nhân sờ sờ mặt của Mạt Mạt, cười hỏi: “Lại làm thêm cho Mạt Mạt bắp cải sốt cà chua ăn với cơm đó được không ?”

“Đượcc ~” Mạt Mạt dán dán mu bàn tay của Thi Hách Nhân, “Cảm ơn bá Thi ~”

“Kia Mạt Mạt thơm bác Thi một chút được không? Bằng không bác Thi không có sức nấu cơm mất .” Thi Hách Nhân ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào mặt mình.

Mạt Mạt vui vẻ mà thò lại gần, hướng tới mặt Thi Hách Nhân rồi“Bẹp” một cái, tay nhỏ còn giúp Thi Hách Nhân đỡ đỡ mắt kính trên mũi, âm thanh nũng nịu nói: “Bá Thi cố lên nha ~”

“Nhìn bác này!”

Bác sĩ Thi, người đã lấy lại sức sống nhanh chóng lên lửa, vì một nhà cha con Yến thị làm một bàn cơm trưa mĩ vị.

Sau khi ăn xong, Yến Cửu đưa Mạt Mạt vào phòng ngủ, quay ra giữ lại Thi Hách Nhân nói: “ Anh Thi, bên ngoài trời có hơi âm u, hay là anh ở lại ngủ trưa đi, đừng đi lúc nào kẻo mưa.”

Thi Hách Nhân đang lo nên tìm lí do nào để ở lại, nghe vậy liền lập tức đáp ứng : “Cũng được, khí áp thấp, tôi có chút choáng váng đầu đâu, chờ tôi tỉnh ngủ liền trở về.”

Yến Cửu cười cười giúp hắn mở cửa phòng khách, nhiệt tình nói: “ Cần gì phải vậy chứ, nếu trời mưa, đêm nay liền ở lại chỗ này đi, không cần phải chạy về biệt thự gấp, lúc vừa mới nấu cơm không phải anh nói ngày mai muốn đến đại học y dược Kinh Hải à? Ngày mai tôi phải đi bệnh viên số sáu, vừa lúc tiễn anh một đoạn đường.”

Thi Hách Nhân liên thanh nói: “Ai nha, vậy có phiền cậu lớn không…… Cảm ơn nha, chào trưa Tiểu Yến.”

Yến Cửu: “……”

Mới vừa đóng cửa lại, xác nhận Yến Cửu vào phòng ngủ chính thì Thi Hách Nhân liền gọi cho Tư Việt.

Phỏng chừng là vẫn luôn canh chờ tin tức, Tư Việt rất nhanh đã nhận cuộc gọi. Đọc Full Tại mTruyen.net

Thi Hách Nhân gấp không chờ nổi báo báo: “Trải qua một buổi tán ngẫu nhiệt tình, tôi phát hiện……”

“Nói chuyện phiếm thì nói nói chuyện phiếm, cái gì mà tán ngẫu nhiệt tình.” Tư Việt không vui nhíu mày lại, đối với việc dùng từ của Thi Hách Nhân vô cùng bất mãn.

Thi Hách Nhân thấy cái não yêu đương này hay ăn dấm đến mức làm người ta giận sôi: “ Được được được, tán ngẫu lạnh nhạt, chúng tôi đã trò chuyện cách nhau 200m.”

Tư Việt: “……”

Thi Hách Nhân nói tiếp: “Đối với tình huống trước mắt của cậu Yến, tôi xin đưa ra một giải pháp lớn mật.”

“Phương án gì?”

Thi Hách Nhân vươn ngón tay, học bộ dáng quơ quơ của Mạt Mạt: “Dùng ma pháp, đánh bại ma pháp.”

Tư Việt: “???”

***

Yến Cửu lúc sáng sớm đã nhận được tin tức Hạ Vân Sanh gửi đến.

Khâu Khâu đã có thể xuống giường.

“Mạt Mạt, bố muốn tới bệnh viện thăm anh Khâu Khâu, trong chốc lát để chú Tiểu Hồ cùng chú Tiểu Cẩu tới bồi Mạt Mạt chơi được không?”

Mạt Mạt mấy ngày nay trạng thái cũng không tốt lắm, bệnh viện nhiều chuyện, Yến Cửu không muốn để Mạt Mạt mạo hiểm tới đó.

Cũng may Mạt Mạt vô cùng nghe lời, thấy Cửu Cửu phải rời khỏi nhà, không khóc cũng không nháo, cười tủm tỉm ôm lông gà nhỏ, ngọt ngào nói: “ Được ~ vậy Cửu Cửu phải nhanh lên nha ~”

Nghe nói là muốn chăm sóc Mạt Mạt ở nhà một mình, Hồ Bằng Cẩu Dậu rất nhanh liền chạy tới.

Thi Hách Nhân chờ ở cửa chuẩn bị cùng rời đi lưu luyến không ngừng mà chào tạm biệt với Mạt Mạt, đi theo sau Yến Cửu vào tầng hầm.

Đại học Y dược Kinh Hải cũng không gần với bệnh viện số 6, thậm chí còn ngược hướng, phải đi một đoạn đường cao tốc quanh co mới có thể tới.

Thi Hách Nhân đứng ở bên cạnh xe, ngượng ngùng nhìn Yến Cửu nói: “Tiểu Yến, quá phiền toái đến cậu rồi, đưa tôi tới ga tàu điện ngầm để tới Y dược Kinh Hải là được.”

“Anh Thi nói gì vậy, mau lên xe đi.” Yến Cửu mở cửa xe, nhấc chân ngồi lên.

Thân xe ngay ngắn xinh đẹp brabus vững vàng mà đi ra khỏi tầng hầm, một đường chạy thẳng tới đường cao tốc.

Yến Cửu mang kính râm, khuỷu tay không chút để ý đặt bên trái sườn khung cửa sổ, một bộ như đang suy tư gì.

Thi Hách Nhân trộm ngó cậu một cái, lại lần nữa ghi nhớ điểm nên chú ý.

Nhưng làm y không nghĩ tới chính là, khi đi đến đường núi, Yến Cửu bỗng nhiên phiền muộn mà thở dài, thình lình mở miệng hỏi: “ Anh Thi, anh nói xem, ý nghĩa tồn tại của con người là gì chứ?”

Nhìn hai bên đường toàn là núi đá, Thi Hách Nhân không tự chủ được nuốt nước miếng, yên lặng nắm chặt tay vịn ở cửa xe: “……”

Đang hoảng hốt, Thi Hách Nhân đột nhiên cảm thấy chính mình phảng phất như thấy bà nội y đang vẫy vẫy tay.

Yến Cửu lại than nhẹ một tiếng: “Tồn tại…… có ý nghĩa gì đây?” Đọc Full Tại mTruyen.net

“Tiểu Yến, chúng ta nhất định phải hảo luận vấn đề này tại đây sao?” khi Thi Hách Nhân nói chuyện còn hơi rung rung.

Y hiện tại có lý do rất chính đáng nghi ngờ Yến Cửu đã nghe được cuộc trò chuyện mưu đồ bí mật tối hôm qua của y cùng Tư Việt.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Thi: Dẹp đê, tiền này ai muốn kiếm thì kiếm, mệt quá

Hồ cẩu: Nghe nói anh có tám đứa con?

Anh Thi: Không có!

Cửu Cửu: Không tin.

Quảng cáo
Trước /127 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam

Copyright © 2022 - MTruyện.net