Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi
  3. Chương 56: 56: Thao Túng P
Trước /127 Sau

Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 56: 56: Thao Túng P

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 50 : Thao túng

Biên dịch : Yên Hy

====================

【 đây là lời của người à!!! đây là lời của con người à!!! 】

【《 đều là chút một kim cương vụn mà thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền 》】

【 có một ngày, tui đi cửa hàng tiện lợi mua Cửu Cửu, giao xong tiền rồi mới phát hiện không thấy Cửu Cửu, tui hỏi ông chủ: “Cửu Cửu của tui đâu?” Ông chủ nói: “Đã cài xong rồi.” 】

【 a a a a a a a! Vì sao ổng lại có thể dùng giọng phong kinh vân đạm nói ra lời đời này tôi không có tư cách nói ra chứ! 】

【Cái X giả vờ này thật là đủ điểm mà hu hu hu hu 】

【 Mạt Mạt, con có thể cũng cho dì một phen không, dù không chê nó không có giá trọ đâu 】

【hạt châu bàn tính đều văng trúng mặt toy 】

Đinh Tư Dận khó xử nhìn Yến Cửu, trong lòng cân nhắc phải thế nào mới có thể nhét bao kim cương về lại trong túi Yến Cửu.

Yến Cửu nhìn ra suy nghĩ anh, lôi kéo Mạt Mạt lui về phía sau hai bước, cười nói: “Thật sự không đáng tiền, nhận lấy đi, Phoebe thích, anh cũng không thể đoạt yêu thích của người khác chứ.”

Nói xong, cậu sờ sờ đầu nhỏ nhi của Mạt Mạt, cúi đầu nói với bé: “Con à, mau mở miệng để em giai Tiểu Đinh của con nhận lấy.”

Mạt Mạt không hiểu cái gì là kim cương, nhưng bé biết Cửu Cửu nói đều đúng, vì thế liền học theo giọng điệu của Cửu Cửu: “Nầy không đáng tiền! Em giai Tiểu Đinh mau nhận lấy!”

Yến Cửu buông tay: “Thấy chưa, anh Mạt Mạt của anh đều lên tiếng rồi.”

Đinh Tư Dận hiểu đây là Yến Cửu đổi hướng tặng quà sinh nhật cho mình, chỉ là món quà này thật sự quá mức quý trọng, anh chàng thật sự……

“Này……” Đinh Tư Dận nắm chặt kia túi kim cương, biểu cảm cực kỳ nghiêm trọng, “Tôi và Phoebe nhận không nổi đâu……”

Mạt Mạt thấy chị Phoebe lộ ra biểu cảm thất vọng, vội tiến lên vài bước, nhón chân nâng tay Đinh Tư Dận, đưa về hướng Phoebe, “Em giai Tiểu Đinh, mau đưa thủy tinh xinh đẹp cho chị Phoebe nha~”

Đinh Tư Dận liếc mắt nhìn Yến Cửu một cái, nửa ngày sau, thở dài, bảo Phoebe: “Bảo bối, vậy cảm ơn chú Tiểu Cửu đi.”

【 tui chịu nổi! Để tui nhận cho! 】

【 ha ha ha ha ha ha tôi rất thích xem biểu cảm ngây ngốc co quắp này của Tiểu Đinh ha ha ha 】

【《em giai Tiểu Đinh》 xuất hiện trùng lặp giang hồ 】

【 ha ha ha bảo bối Mạt Mạt, không hổ là cưng 】

【 a a a Mạt tổng, dì cũng thích thủy tinh xinh đẹp, cũng tặng dì một viên được hong 】

【 thật sự hâm mộ Phoebe mà hu hu hu 】

*

Trong phòng bếp, Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang đang làm bữa tiệc lớn cho sinh nhật hai người, khắp gian phòng đều phủ kín bởi mùi hương thơm ngon.

“Tiểu Yến, Tiểu Đinh, còn hai món nữa đã có thể ăn cơm,” từ lúc giải quyết tên phiền toái lớn Hà Nghị, tâm tình Hạ Vân Sanh nhẹ nhàng không ít, ngay cả lúc quay đầu gọi Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận, nụ cười trên mặt càng thêm thanh thoát, “Hai cậu có muốn ăn chút rau trộn không? Anh làm thêm một tẹo.”

【 oa oa oa Hạ Vân Sanh thật sự quá ôn nhu rồi! 】

【 hu hu Vân Sanh bảo bối vừa thoát khỏi khống chế của tra nên, trở nên thích cười hơn 】

【tên ngu Hà Nghị, gã thật sự thiếu chút nữa hủy Hạ Vân Sanh rồi, hy vọng gã sẽ bị phán lâu lâu vào, tốt nhất ở tù mọt gông! 】

【 thật không biết anh ta lúc ra tù có trả thù Vân Sanh cùng Khâu Khâu hông 】

【Anh ta bạo lực gia đình, trốn thuế, mại dâm, nghe đồn rằng kỳ thật còn có mấy án cưỡng gian, dụ dỗ ấu dâm, nhiều tội cùng phạt, hẳn là sẽ không phán quá nhẹ 】

【 trời ạ thiệt hay giả, này quả thực chính là súc sinh mà, thật hy vọng người trong ngục giam có thể hung hăng dạy dỗ lại gã ta】

【 anh ta vốn dĩ lớn hơn Vân sanh sáu bảy tuổi, năm nay đã 36, chờ tới lúc ra tù, đã bao nhiêu tuổi rồi 】

【 cười chết, chờ anh ta ra tới thể nào cũng đến năm mươi mấy rồi nhỉ, mà Vân Sanh đã sớm mang theo Khâu Khâu lớn lên trải qua ngày lành không lo nghĩ】

Yến Cửu đi vào phòng bếp nhìn thử, kinh ngạc tán thưởng nói: “Oa, anh Sanh, đã phong phú quá rồi, còn trộn gì nữa chứ, thật là quá vất vả anh cùng anh Cận.”

Loan Trì đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác bóc tỏi, nghe vậy chua xót ngẩng đầu: “Tiểu Yến, bởi vì anh Trì không đủ cao sao?” Đọc Full Tại mTruyen.net

Nghe được thanh âm, Yến Cửu lúc này mới chú ý tới Loan Trì bên chân mình, vội lui về phía sau một bước, ngượng ngùng nở nụ cười: “Ha ha anh Trì, may mắn anh lên tiếng, bằng không phỏng chừng giây tiếp theo tôi sẽ dẫm lên anh.”

Loan Trì lộ ra nụ cười mang theo vài phần cảm kích chuyên nghiệp: “Tôi nên cảm ơn cậu nha.”

Đinh Tư Dận vén tay áo đi vào phòng bếp, nói tiếp nói: “Anh Trì, chỉ cần anh kịp thời phát ra tiếng heo kêu, Yến Tử sẽ không dẫm đến anh.”

Nghe xong, Loan Trì nắm tay chặt đến mức kêu lẹt kẹt: “Đừng tưởng rằng hôm nay sinh nhật thì tôi sẽ đối xử tử tế với cậu.”

【 ha ha ha cười chết tôi Đinh Tư Dận, anh thiếu đạo đức quá rồi】

【 Tiểu Đinh thật sự chán sống ha ha ha, đến quán quân tán đả cũng dám khiêu khích 】

【 Cửu Cửu: Không cần cảm ơn, phát ra một tiếng heo kêu be bé cảm ơn là được 】

“Tiểu Yến, Tiểu Đinh,” Hạ Vân Sanh luôn luôn nguyện ý làm mọi chuyện đâu ra đó, thấy Cửu cùng Đinh Tư Dận từ chối đề nghị làm thêm ít ruau trộn, lo bọn họ sợ làm phiền mình, vì thế lại hỏi một lần, “Thật sự không cần làm ít rau trộn sao? Không phiền đâu.”

Yến Cửu sợ Đinh Tư Dận không có mắt gật đầu, mau chóng đẩy người ra phòng bếp, quay đầu lại nói Hạ Vân Sanh: “Anh Sanh, đồ ăn thật sự đủ rồi, còn có bánh kem mà, được rồi, em cùng Tiểu Đinh đi mở bánh kem ra trước nha.”

Hạ Vân Sanh ngượng ngùng mím môi, nói với Cận Quang: “Tôi vẫn làm hai phần rau trộn nhỏ nữa, chua chua ngọt ngọt, bọn nhỏ sẽ thích ăn.”

Loan Trì cũng rất thích đồ ăn chua chua ngọt ngọt, nghe được Hạ Vân Sanh nói, vội vàng vui sướng gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm.”

Cận Quang gật đầu, từ giỏ rau lấy ra một củ cà rốt, cười nói: “Vậy tôi khắc một chú chó con cho Mạt Mạt, đặt trang trí bên cạnh mâm.”

Loan Trì cảm thấy rất hứng thú với chó con bằng cà rốt qua miệng Cận Quang: “Đúng đúng đúng, khắc một bé cún, chắc nhìn đẹp lắm.”

“Cậu biết khắc hoa sao? Quá lợi hại,” Hạ Vân Sanh đối với toàn bộ những người nấu nướng giỏi hơn mình đều thập phần bội phục, “Có thể dạy tôi không ?”

“Đương nhiên rồi, anh thông minh như vậy, chỉ một cái sẽ biết,” Cận Quang đã sớm bước qua bóng ma ly hôn, cười với Hạ Vân Sanh, “Chờ anh học xong tay nghề này nữa, người theo đuổi anh khẳng định chen vỡ đầu.”

Lời Loan Trì chen vào không lọt, cũng không nghĩ học khắc hoa, chỉ có thể tiếp tục ngồi xổm một bên bóc tỏi.

【 tuy rằng hai bọn họ đều là 0, nhưng tui vẫn ship SP rùi 】

【 đừng ship loạn, hai người bọn họ chỉ là đồng bệnh tương liên mà thôi, nhưng tôi cảm giác nếu hai người bọn họ mang theo con từng người sinh hoạt cùng nhau cũng khá tốt, ít nhất có rất nhiều yêu thích chung, cũng trải qua không khác biệt lắm 】

【nếu so sánh thế, trái lại Cận Quang muốn thảm một chút, bởi vì ảnh không có bạn như Cửu Cửu giúp đỡ hu hu hu 】

【nói mà không thèm đề phòng người tập võ như anh Trì à ha ha ha 】

【 cười chết tui ha ha ha ha, anh Trì đến nơi nào cũng đều không hợp nhau】

【tôi lại nghĩ tới trước đó anh Trì ngồi giữa Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang, hình ảnh chia ra đưa giấy cho hai người họ ha ha ha ha ha 】

Yến Cửu đi đến bên bàn ăn, mở ra bánh kem hai tầng bản thân vừa đi cùng Đinh Tư Dận đi mua, giữa mày nhíu lại quay đầu, hỏi Đinh Tư Dận: “A? Tiểu Đinh, chỗ này không có nến?”

“Để tôi xem.” Đinh Tư Dận đi tới, lật đế hộp bánh kem hướng lên lên trời.

Sức chiến đấu của anh ta có thể so với Hòa Sài, hộp bằng giấy ngay tại chỗ chia thành hai, phát ra tiếng vụn vỡ thảm thiết.

Yến Cửu duỗi tay giải cứu hộp bánh kem từ trong tay anh chàng: “Chắc là ông chủ đã quên đưa nến cho chúng ta.”

“Vậy sao đây?” Đinh Tư Dận chân thành đặt câu hỏi.

Ánh mắt kia thật giống như hy vọng Yến Cửu phát huy năng lực thần thông quảng đại của mình, lập tức biến ra một ngọn nến.

Yến Cửu buông hộp bánh kem, trừng hắn liếc mắt một cái: “Đương nhiên về lại trong tiệm đi lấy, bằng ko tôi tự làm hai cái cho cậu?”

Đinh Tư Dận ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Chúng ta chỉ có thể trở về một chuyến.”

Nghe vậy, người quay phim một lần nữa giữ máy móc, chuẩn bị đi theo phía sau hai người bọn họ tiếp tục quay chụp.

“Hai chúng tôi chỉ đi lấy nến, rất nhanh sẽ trở về, không có gì hay để quay đâu,” Yến Cửu nói với người quay phim, “Nâng máy móc rất nặng, đường bên ngoài còn lầy lội khó đi, mọi người cứ ở lại trong nhà nghỉ ngơi đi.”

Người quay phim quay chụp mỗi ngày, xác thật mệt đến quá sức, nghe thấy Yến Cửu nói, anh ta không khỏi có chút vui vẻ, cười gật đầu với Yến Cửu: “Vậy cảm ơn thầy Yến, tôi đi hỏi đạo diễn một chút nha.”

【 bảo bối thật ấm lòng, hai cha con đều là thiên sứ nhỏ ấm áp, tui yêu rồi hu hu hu 】

【anh quay phim theo sau được không, tôi thêm tiền, tôi muốn nhìn Cửu Cửu 】

Không chờ người quay phim xin chỉ thị với tổng đạo diễn xong, Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận liền xuất phát.

Hai người không đi bao xa, di động trong túi Yến Cửu đã rung lên.

Đinh Tư Dận thấy mãi ko nhận, vươn ngón tay chọc chọc cánh tay Yến Cửu: “Hình như cậu có điện thoại.”

Từ lúc tổ chương trình đổi tổng đạo diễn, gần như toàn bộ quy tắc đều thay đổi. Đọc Full Tại mTruyen.net

Nhậm Trát trước đó sẽ cho nhân viên công tác thu di động khách quý lại, nhưng đạo diễn mới lại không, mặc kệ bởi vì muốn sự tình chu toàn, vẫn muốn thể hiện bản thân khác biệt với Nhậm Trát, tóm lại đối với các vị khách đều rất thuận tiện.

Nhưng Yến Cửu lại đang phát ngốc, bị Đinh Tư Dận nhắc nhở một câu, mới phản ứng lại là di động mình đang vang lên.

Cậu móc di động ra, nhìn thoáng qua màn hình, cười chuyển điện thoại: “Chào buổi sáng, nữ sĩ Yến Đình Đình xinh đẹp.”

Bên cạnh Đinh Tư Dận nháy mắt hít ngược một hơi khí lạnh.

Anh chàng mấy ngày nay, đã sắp dùng hết cảm xúc kinh ngạc đời này.

Nếu anh ta không nghe lầm, mẹ Yến Cửu thế mà lại là…… Ảnh hậu Yến Đình Đình.

Đinh Tư Dận:……Đỉnh

Đinh Tư Dận: _(:з” ∠)_

Yến Cửu rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà anh ta không biết.

Đinh Tư Dận có chừng mực, nghe được ra Yến Cửu đang nói chuyện riêng với mẹ, vì thế cố ý thả chậm bước chân, từ xa đi theo phía sau Yến Cửu, thưởng thức phong cảnh ven đường.

Yến Cửu quay đầu lại nhìn Đinh Tư Dận một cái, nâng cằm với anh chàng, xem như thăm hỏi, rồi sau đó hỏi nữ sĩ Yến Đình Đình: “Mẹ, chiều nay mọi người không tới Giang Tỉ Loan ăn sinh nhật Mạt Mạt sao ?”

Vừa nói đến chuyện này, Yến Đình Đình cũng cảm thấy phi thường tiếc nuối, nhưng quyết định này đưa đưa ra sau khi bà và Lão Yến, Đại Yến cùng với cả nhóm người hầu cùng nhau thương nghị ra.

Rốt cuộc sự tình khó giải quyết nhất trước mắt, chính là vấn đề tình cảm giữa Yến Cửu và Tư Việt.

Nếu đã được bác sĩ Thi cho phép, xác định hiện tại trạng thái cơ thể Yến Cửu sẽ không gặp đau đầu khi người bên cạnh đề cập đến quá khứ, như vậy kế hoạch khôi phục ký ức này, liền có thể chân chính khai triển.

Bởi vậy cả nhà bọn họ chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ cơ hội ăn sinh nhật cùng Mạt Mạt, để ngày đặc biệt này lại cho một nhà ba người bọn họ bồi dưỡng cảm tình, tranh thủ sớm ngày giúp Mạt Mạt có ông bố tư duy bình thường lại.

“Cả nhà đã nhất trí quyết định, để lại không gian cho một nhà ba người mấy đứa, nếu không phải bởi vì Mạt Mạt có thể trở thành máy điều hòa giữa con và Tiểu Việt, mẹ chắc chắn đã mang cháu về nhà chúng ta chơi mấy ngày,” Yến Đình Đình tiếc nuối thở dài, tiếp tục nói đầy thấm thía: “Con cũng không nên phụ dụng tâm của bố mẹ lẫn anh trai, trời mới biết chúng ta không thấy được Mạt Mạt, trong lòng sẽ có bao nhiêu khổ sở.”

“Mẹ, con không muốn.” Yến Cửu khó xử nói.

“Không, con muốn.” Yến Đình Đình bình tĩnh nói.

Yến Cửu nhìn không tới biểu cảm trên mặt nữ sĩ Yến Đình Đình, tự nhiên cũng không biết giọng điệu im lặng của bà là khoảng lặng trước bão táp, như cũ chơi xấu mà năn nỉ, “Tư Việt chính là một tra nam, anh ta sẽ phản bội con, mẹ trước đó không phải đã tin lời còn nói, sao bây giờ lại muốn con ở chúng với anh ra? Con không muốn về lại Giang Tỉ Loan.”

Thái độ nữ sĩ Yến Đình Đình đột nhiên trở nên sôi sục: “Vương bát đản nhỏ(*) này, liền tính con có nói một trăm một ngàn lần, mẹ con đây vẫn sẽ nhắc lại một ngàn lần, con không phải nhân vật trong sách, con lo mà tỉnh táo lại cho bà đây, không được làm tổn thương Tư Việt nữa!”

(*)王八蛋 là cách nói hài âm, hay có cách phát âm gần giống với từ “忘八端”. “八端” là 8 đạo cần làm của con người trong thời cổ, 忘 có nghĩa là quên, vì vậy“忘八端” có nghĩa là quên 8 đạo làm người, do đó王八蛋 mới dùng để chỉ đồ khốn nạn.Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng Yến Bằng Giang ôn hòa nhắc nhở: “Đình Đình, khi chú ý nói chuyện tìm từ đừng quá thô lỗ ……”

“Tránh ra!” Yến Đình Đình nữ sĩ nói đến cao hứng, ai mặt mũi cũng không cho, hợp chủ tịch Yến thành một khối mắng, “Nếu không phải ông mỗi ngày ngăn đón, không cho tôi gọi điện thoại cho tên nhóc khốn này, có thể giờ nó đã sớm khôi phục ký ức!”

“Tôi không phải sợ Cửu Cửu chịu kích thích sao,” chủ tịch Yến chột dạ nói, “Nếu như nó bị dọa rồi, cơ thể lại không thoải mái thì làm sao bây giờ?”

Nữ sĩ Yến Đình Đình lạnh lùng nói: “Miệng quạ đen!”

Yến Bằng Giang nhỏ yếu bất lực: “……”

Yến Cửu bên điện thoại này: “……”

“Con có đang nghe mẹ nói chuyện ko đấy?!” Yến Đình Đình có chút sốt ruột hỏi.

Yến Cửu nhéo nhéo mũi, không thể nề hà nói: “Mẹ, mặc kệ thế nào, con hiện tại không có chút cảm giác gì với Tư Việt, mẹ đừng ép con ở chung với anh ta nữa.

“Hả? Cửu Cửu, con vừa mới nói ‘mặc kệ thế nào’ phải không?” Nữ sĩ Yến Đình Đình bắt được lỗ hổng tại lời nói Yến Cửu, “Chính là nói, mặc dù con tin mình không phải nhân vật trong sách, cũng không nghĩ ở chung với Tiểu Việt đúng không?”

Yến Cửu bị xoay vòng đến có chút vựng rối, thuận miệng trả lời vấn đề sau: “…… Đúng.”

Nữ sĩ Yến Đình Đình vui vẻ nở nụ cười: “Ai da, vậy chả phải càng đơn giản sao, nếu con tin mình bị mất trí nhớ, vậy cùng Tiểu Việt một lần nữa bồi dưỡng cảm tình!”

“???Con khi nào nói con tin con mất trí nhớ chứ?” Yến Cửu khó tin hỏi lại.

“Con vừa mới chính miệng nói đấy,” Yến Đình Đình sợ cậu đổi ý, nói nhanh hơn, “Phản ứng tiềm thức là chân thật nhất, cho nên con không được ngoan cố với mẹ nữa, quay chương trình xong để Tiểu Cẩu Tiểu Hồ Li đưa con về Giang Tỉ Loan, không được để Tiểu Việt một mình trong nhà chờ lâu, được rồi cứ như vậy, mẹ đi chơi mạt chược đây.”

Nói xong, dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.

Yến Cửu gấp giọng nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói, mẹ? Mẹ?!”

Lại gọi qua, hoặc là đường dây bận, hoặc là từ chối nhận.

Dựa theo tính tình nữ sĩ Yến Đình Đình, nếu chính mình thật sự không nghe lời bà, xong việc nhất định sẽ bị nước mắt bà ụp đến đuối nước mất.

Yến Cửu thở dài.

Cũng chỉ có một ngày thôi, đành khẽ cắn môi chịu đựng vậy.

*

Khi Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận lại lần nữa xuất phát đi lấy nến, Mạt Mạt đang cùng anh trai Khâu Khâu vượt qua thời gian thương tâm.

“Anh Khâu Khâu ơi, anh làm sao vậy nha?” Mạt Mạt chống hết Ultraman của mình vào bên cạnh anh trai Khâu Khâu, lại vẫn không thể dỗ được nhóc.

Khâu Khâu không ngăn nước mắt rơi được, khụt khịt nói với Mạt Mạt: “Anh…… hu hu……ba hình như ly hôn với bố rồi…… Anhvừa mới nghe chú nhân viên nói……”

“Chia lê?” Mạt Mạt nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy hình như mình đã nghe được từ này ở nơi nào. Đọc Full Tại mTruyen.net

Khâu Khâu vừa khóc vừa giải thích cho bé: “Chính là không bao giờ sẽ sinh hoạt cùng nhau, về sau anh sẽ không còn được gặp lại bố nữa.”

【 chuyện này đối Vân Sanh mà nói tuy rằng là sự giải thoát, nhưng đối với Khâu Khâu cái gì đều không hiểu, thật sự quá tàn nhẫn 】

【 haizz, bởi vì hành vi ngu xuẩn của Hà Nghị, Khâu Khâu về sau không thể thi nhân viên công vụ】

【 thật là phục, Khâu Khâu là đồ sói mắt trắng(*) à? Vì sao sẽ thay Hà Nghị cảm thấy khổ sở a? 】

(*) (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.【 đừng ác ý vậy chứ? Khâu Khâu hẳn là không biết bố nhóc ở bên ngoài làm những chuyện đó 】

【 nhưng ba nó được giải thoát rồi, chẳng lẽ nó không vui sao? Vì cái gì còn muốn khóc nha? 】

【 nhóc mới năm tuổi thôi, huống chi lúc Hà Nghị đánh Hạ Vân Sanh, khẳng định đều giấu Khâu Khâu, bằng không chỉ bằng Khâu Khâu yêu ba thế, lại sao có thể sẽ nghĩ Hà Nghị tốt chứ? 】

Mạt Mạt nghe anh trai Khâu Khâu nói xong lời này, lập tức liền nghĩ tới tình huống Cửu Cửu cùng em tư.

Bé nghĩ tới, trước đó Cửu Cửu cũng từng nói chuyện muốn chia lê với em tư!

“Anh trai Khâu Khâu, thú Hạ trước khi chia lê với bố anh, cư xử như thế nào nha? Bọn họ cũng sẽ cãi nhau sao? Có đánh nhau không ?”

Nếu đánh nhau, Mạt Mạt có thể biến thân thành siêu nhân vũ trụ bảo vệ thú Hạ nha!

Khâu Khâu xoa xoa nước mắt, nhớ lại: “Ừm, sẽ cãi nhau, nhưng thông thường đều bố mắng ba, mỗi lần bố mắng ba, anh đều không thích bố…… hu hu…… Hơn nữa, bọn họ chưa bao giờ ngủ cùng, một chút cũng không giống bố và ba trên TV.”

!!!

Mạt Mạt khẩn trương nắm chặt tay ú.

Không xong, Cửu Cửu cùng em Tư cũng thật lâu đều không ở cùng nhau moa moa gòi!

Hong thể thế được!

Mạt Mạt không cho phép Cửu Cửu chia lê với em Tư!

Không đợi Mạt Mạt nghĩ ra một biện pháp tốt, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến giọng Cửu Cửu: “Mạt Mạt ~ Khâu Khâu ~ xuống dưới ăn cơm đi!”

“Là chú Tiểu Cửu và chú Tiểu Đinh đã trở lại……” Khâu Khâu hiểu chuyện lau khô nước mắt, dắt lấy tay Mạt Mạt, “Em trai Mạt Mạt, anh không khóc, chúng ta xuống lầu ăn cơm đi.”

Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang bưng đồ ăn tinh xảo tới rồi trên bàn, Yến Cửu cắm ngọn nến lên, chuẩn bị dùng bật lửa.

“Mời mọi người chú ý,” trước khi ấn xuống bật lửa, Yến Cửu cố ý long trọng giới thiệu một phen, “Cây nến này không giống với cây mọi người gặp trong dĩ vãng.”

Người quay phim kéo một thước phim gần,

Camera man kéo gần đặc tả, làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy được rõ ràng chút ——

【 sen, ngọn nến hoa sen?! 】

【 má ơi, xong con bê, chuẩn bị tiếp thu ma âm tẩy lễ đi! 】

【 không được, cười chết tui, ổng còn rất đắc ý 】

【 ác mộng thơ ấu, a a a a a tui muốn chạy trốn khỏi phòng phát sóng trực tiếp, tui không dám nghe thanh âm kia】

【 nhân viên công tác hiểu biết nội tình đã bắt đầu chuẩn bị chạy trốn 】

【 ha ha ha ha ha xem biểu cảm vạn phần chờ mong trên mặt bọn họ, tôi quả thực không dám tưởng tượng trường hợp trong chốc lát ha ha ha 】

【 Cửu Cửu và Tiểu Đinh khả năng trước nay chưa từng thấy ngọn nến này, cho nên…… Ha ha ha ha ha, tui hy vọng tua nhanh đến cảnh họ nhận ra rằng âm thanh của ngọn nến này không thể tắt được】

【 ha ha ha ha ha tôi đã chuẩn bị bắt đầu ghi hình 】

“Thật xinh đẹp nha ~” Phoebe, Nini cùng Anh Đào sôi nổi phát ra thanh âm hâm mộ, “Con làm sinh nhật cũng muốn một cái ~”

Yến Cửu hào khí phất tay: “Yên tâm đi, chú Cửu sẽ chuẩn bị cho mấy đứa một trăm ngọn nến hoa sen xinh đẹp!”

Chủ tiệm bánh kem vì tỏ vẻ xin lỗi, cố ý lấy ra bảo bối trấn tiệm cho bọn họ, còn nói rằng nhất định sẽ giúp bọn họ trải qua một buổi tiệc sinh nhật khó quên.

Yến Cửu cảm thấy tạo hình ngọn nến này rất mới lạ, liền nhiều mua một cái.

Rốt cuộc cũng hai sinh nhật, hẳn nên có hai phần khó quên đúng không.

Trung tâm ngọn nến sáng sáng lên ánh lửa, sau khi đốt bấc của từng cành, ngọn nến hình nụ nổ tung một tiếng ‘đùng’, sau đó một bài hát mừng sinh nhật vui vẻ bắt đầu vang lên.

Mạt Mạt hưng phấn vỗ tay: “Oa!”

Đinh Tư Dận cũng vỗ vỗ tay: “Hoắc!”

【Trước mắt tình huống hai người sinh nhật khá tốt, nhìn qua rất vừa lòng 】

【 tôi đánh cuộc năm đồng tiền, lúc sau bọn họ sẽ phải khóc 】

“Sinh nhật vui vẻ!”

“Chúc hai người sinh nhật vui vẻ!”

“Luôn luôn mạnh khỏe, vui vẻ trưởng thành!”

…………

Toàn bộ nhân viên công tác đều vây ở một chỗ, chân thành về phía Đinh Tư Dận cùng Mạt Mạt đưa lên chúc phúc, theo ngọn nến phát ra làn điệu chúc mừng vui vẻ, cùng hát vang bài ca sinh nhật.

Đinh Tư Dận và Mạt Mạt ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, nhắm mắt lại chắp tay trước ngực, chờ đợi người chủ trì họ Yến chỉ dẫn bước tiếp theo——

“Phát lời thề đi!”

Đinh Tư Dận mới vừa hít sâu một hơi muốn thổi ngọn nến, đã bị những lời này của Yến Cửu nghẹn đến cổ họng: “???”

Yến Cửu lập tức phản ứng lại đây, xấu hổ giơ tay đỡ trán, liên tục bật cười sửa đúng nói: “Ước nguyện, là ước nguyện, tôi nói sai rồi……”

【 ha ha ha ha ha không phải là hứa nguyện sao? 】

【 Yến Cửu vì sao ở trong tiệc sinh nhật người khác cũng có thể trở thành vai chính chết xã hội à a ha ha ha 】

【 Tiểu Đinh: Tui thật sự biết ơn nha 】

【 a a a a a nếu ảnh cười nói, tôi cũng sẽ cười theo, chỉ là ảnh thế nhưng lại thẹn thùng! A a a a tôi đã chết! 】

【 tôi cũng chú ý tới điểm này! Nhìn đến bình luận của bồ lòng tôi mãn nguyện! 】

【 mọc ra tới! Mọc ra tới! Tui muốn đi gặp sẽ vợ thẹn thùng hu hu hu hu! 】

【 anh ấy ngay cả đầu ngón tay nhòn nhọn đều hồng nhạt, tui……】

Dưới không khí như thế, tâm tình mọi người đều siêu tốt, Yến Cửu quẫn bách ít đi rất nhiều, tiếp tục theo mọi người cùng nhau chúc mừng Mạt Mạt và Đinh Tư Dận.

Đinh Tư Dận uống một chút rượu, nương men rượu nước với ba Phoebe bên kia màn hình: “Chồng nhỏ ơi, anh hy vọng năm nay em có thể đánh ít anh một chút, cho anh nhiều tiền tiêu vặt một chút……”

Phoebe công chúa ấm lòng nhắc nhở nói: “Bố, nguyện vọng nói nhiều sẽ không linh.”

Đinh Tư Dận: “……”

Cười nhạo nguyện vọng hèn mọn của Đinh Tư Dận xong, tổng đạo diễn cuốn vé nhiệm vụ thành mircophone, đưa tới miệng Mạt Mạt: “Xin hỏi bảo bối Mạt Mạt của chúng ta muốn nói gì nào?”

Mạt Mạt giơ ly sữa lên, ngoan ngoãn nói với mọi người: “Qua hôm nay, Mạt Mạt sẽ không giống đứa trẻ ba tuổi! Có thể có nhiều sức lực hơn để chăm sóc Cửu Cửu ạ!”

Đây nà việc làm Mạt Mạt vui vẻ nhất!

Trong lòng Yến Cửu ấm áp, vui mừng xoa bóp khuôn mặt đầy thịt của Mạt Mạt.

【 bảo bối Mạt Mạt thật là hiếu thuận hu hu, cho dù là khi nào đều nghĩ đến Cửu Cửu 】

【 rốt cuộc muốn thế nào mới có thể có được nhóc con như Mạt Mạt chứ 】

【 ha ha ha chúc mừng Mạt Mạt biến thành bảo bối nhỏ bốn tuổi nha! 】

【 chúc Mạt Mạt sinh nhật vui vẻ nga ~ chị chờ cưng lớn lên! 】

【 ha ha ha người bình thường đều cầm chén rượu đề hai câu, bảo bối chúng ta Mạt Mạt cầm ly sữa, cười xỉu 】

【hoa sen kia còn đang hát, tai tui đã ù rồi a a a】

Ăn uống no đủ, tổng đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng cho tiết mục kỳ này: “Các cha và bảo bối, sau khi ngủ trưa, chúng ta có thể về đến nhà rồi!”

Bởi vì tổ tiết mục yêu cầu quay chụp một đoạn ngắn ngủ trưa ấm áp, sau này đặt ở số đặc biệt, cho nên mới để khách quý ở lại nghỉ trưa.

Trái phải ở đâu đều muốn ngủ trưa, các khách quý tự nhiên cũng cực kỳ phối hợp lên lầu.

Yến Cửu ôm Mạt Mạt về tới trong phòng, sửa sang lại giường đệm xong, mang bé con nằm tiến ổ chăn: “Chúc bé ngoan của bố sinh nhật vui vẻ.”

Mạt Mạt mắt to chớp chớp: “Cửu Cửu, Mạt Mạt rất vui vẻ.”

Yến Cửu hôn lên trán bé: “Bố cũng rất vui vẻ, Mạt Mạt của bố trưởng thành, bố hy vọng bé ngoan cả đời khỏe mạnh, cuộc sống vui vẻ.”

Không cầu việc học thành công, không cầu quang tông diệu tổ, chỉ cần con khỏe mạnh vui vẻ.

Hai cha con mới vừa nhắm mắt lại, Mạt Mạt đã bất an cụng cụng. Đọc Full Tại mTruyen.net

“Sao thế con?” Yến Cửu nhẹ nhàng vỗ lưng Mạt Mạt, “Mạt Mạt không muốn ngủ trưa sao?”

“Cửu Cửu, có người còn đang hát mừng sinh nhật á, Mạt Mạt muốn đi cảm ơn ~” nói, Mạt Mạt từ trong ổ chăn bò dậy, làm bộ muốn đeo giày nhỏ của mình.

“Chậm đã.” Yến Cửu đè lại nhóc con đang ngo ngoe rục rịch nhà mình, nghiêng tai lắng nghe.

Mạt Mạt thấy Cửu Cửu nghiêng đầu, liền dán qua, khuôn mặt ú nu dán lỗ tai Cửu Cửu, cũng học dáng vẻ của cậu nghiêng đầu.

Yến Cửu tập trung lắng nghe trong chốc lát, sau một lúc lâu, đưa ra kết luận: “Giống như…… Là ngọn nến hoa sen kia.”

【 ảnh giống như còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình】

【 ha ha ha ha ha mẹ nó cười chết tôi, thanh âm này sao lại kéo dài được như vậy chứ?! 】

【《 Mời mọi người chú ý, cây nến này không giống với cây mọi người gặp trong dĩ vãng 》】

【 hơn nữa vẫn là hai cái ha ha ha ha ha, hết đợt này đến đợt khác 】

Yến Cửu mặc áo khoác vào đi xuống lầu, chuẩn bị xử lý một chút ngọn nến hoa sen đang hát không ngừng.

Nhưng cậu vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, đã thấy Đinh Tư Viên có vẻ còn đến sớm hơn cậu đang đứng trong sân.

“Anh đứng đó nhìn cái gì vậy? Tại sao không tắt đi?” Yến Cửu đi về phía Đinh Tư m.

“Tắt không được.” Đinh Tư Dận ăn ngay nói thật.

Yến Cửu chỉ cảm thấy Đinh Tư Dận lại đang nói giỡn với mình: “Đừng quậy, đóng lại đi.”

Đinh Tư Dận xoa xoa mặt, “Yến Tử, thật sự không đóng được.”

Yến Cửu: “???”

Sợ Yến Cửu không tin, Đinh Tư Dận nghiêng người, để Yến Cửu nhìn thấy diện mạo đầu sỏ ảnh hưởng tinh thần.

Toàn bộ lá hoa sen đều bị anh ta túm xuống, nhưng lại không thay đổi giọng hát vàng đang cất lên của nó.

Yến Cửu sợ ngây người: “Sao lại thế này?”

“Tôi cũng không biết, chỉ là……” Đinh Tư Dận lê dép lê, tóc rối tung, hoàn toàn mất đi hào quan ngăn nắp của đỉnh lưu, anh ta nhíu chặt mày nhìn di thế ngọn nến hoa sen độc lập trong sân, “Khả năng tôi đã nghe hết bài hát sinh nhật trong đời này.”

Khi nói chuyện, mọi người biệt thự đều bị hai ngọn nến hoa sen kiên trì không ngừng hai đánh thức, sôi nổi đứng phía sau Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận, nhìn tay hai người bọn họ một cái cúi đầu nghiên cứu.

Hạ Vân Sanh tiến đến bên Yến Cửu, giúp cậu cân nhắc: “Phía dưới cái này cũng không có chốt mở sao?”

Cận Quang lắc đầu: “Hình như không thấy có chốt mở.”

Loan Trì nghe tâm phiền ý loạn, vươn tay với Yến Cửu: “Nếu không để tôi đánh rớt nó.”

Dù sao trước mắt cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể như vậy.

Yến Cửu đưa qua.

“Đùng” một tiếng, nhựa hoa sen vẩy ra khắp nơi, làn điệu lại vẫn như cũ ổn định phát huy.

Yến Cửu hít sâu một hơi: “…… Tà môn.”

Đinh Tư Dận từ một góc sân trong được rồi cây rìu chẻ củi lần trước, nắm chặt cán búa đã đi tới.

Anh ta mới vừa giơ rìu cao cao lên, chuẩn bị hung hăng nện xuống ngọn nến hoa sen trên mặt đất , đột nhiên phát hiện, mới vừa rồi còn là hai người chơi bài chúc mừng sinh nhật thế mà bỗng biến thành độc tấu.

“Ai! Không kêu nữa?” Đinh Tư Dận còn tưởng rằng cái kế chân mình không kêu nữa, vội vàng cúi đầu kiểm chứng, “A? Cái này còn đang kêu, vậy dừng cái kia lại……”

Yến Cửu ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn anh ta lắc lắc tấm sắt nhỏ trong tay, nhoẻn miệng cười: “Là của tôi.”

【 chỉ số thông minh nghiền áp 】

【 Tiểu Đinh: Cậu như vậy có vẻ tôi rất ngốc 】

【 ha ha ha ha ha ảnh sao không bổ sung tiếp theo nha !】

【 Cửu Cửu:Dù vậy, đời này tôi đều sẽ không lại mua cái ngọn nến hoa sen này】

【 ngao ngao ngao học được học được! Cảm ơn vợ! Trước đó tôi có hỏi chủ tiệm, chủ tiệm nói chỉ có thể chờ nó hết điện 】

【 ha ha ha tôi có thể mua quay lại ám toán bạn tui! Lúc mẻ đang mờ mịt bất lực, tui lại giống như thần binh trên trời giáng xuống bẻ gãy tấm sắt nhỏ này! 】

【 cười xỉu, này tuyệt đối là bữa tiệc sinh nhật khó quên nhất của Tiểu Đinh, nghe hết bài hát chúc mình sinh nhật của cả đời ha ha ha 】

Tổng đạo diễn nguyên bản chỉ muốn quay một đoạn ngắn ngủ trưa ngoài ý muốn được đến hình ảnh khôi hài đi vào lịch sử, thời điểm tiễn các vị khách quý đi, cười đến không thấy mặt trời.

Yến Cửu tránh đi đám người, mang theo Mạt Mạt ngồi trên chiếc Toyota Alphard của Cẩu Dậu đã chời trước thôn.

“Thú Tiểu Cẩu ~ Thú Tiểu Phúc Tô ~” Mạt Mạt nhiệt tình chào hỏi Hồ Bằng Cẩu Dậu.

“Bảo bối Mạt Mạt sinh nhật vui vẻ nha ~” Hồ Bằng nhanh chóng ôm Mạt Mạt tới ngực mình, xoa tay thịt nhỏ, lại chỉnh giày bé, sau đó quay đầu nhìn về phía Hồ Bằng, để anh ta nói chuyện.

Mạt Mạt hô hô nói : “Cảm ơn chú Tiểu Phúc Tô ~”

“Tiểu Cửu, dì Yến nói tôi lập tức đưa cậu lẫn Mạt Mạt về Giang Tỉ Loan.” Cẩu Dậu từ nhỏ liền có chút sợ nữ sĩ Yến Đình Đình.

Tính phản nghịch của Yến Cửu càng ngày càng tăng, nghe vậy bàn tay vung lên: “Tôi càng muốn nửa đêm trở về, lái xe, chúng ta mang Mạt Mạt đi công viên giải trí chơi một vòng.”

Cậu chịu về Giang Tỉ Loan đã cho nữ sĩ Yến Đình Đình mặt mũi, cậu không muốn giữa trưa đã về nhà đối mặt với tên tra nam Tư Việt kia đâu.

*

Thẳng đến khuya, đầu bếp nữ Tư thị đau khổ chờ đợi đến Cửu Cửu cùng Mạt Mạt trở về.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ba, Mạt Mạt liền nhớ tới lời dặn trước đó của Cửu Cửu nói với bé, quyết đoán cười khanh khách mở miệng gọi: “Em Tư!”

Tư Việt: “???”

Yến Cửu xấu hổ nắm miệng Mạt Mạt, lộ ra nụ cười chân thành với Tư Việt: “Hiểu lầm, hiểu lầm, chờ rảnh tôi sẽ giải thích với anh.”

“Anh làm cơm rồi…… Em và Mạt Mạt có muốn ăn chút không?” Tư Việt nhẹ giọng nói.

Yến Cửu ngáp một cái, ôm Mạt Mạt đi về hướng phòng ngủ, cắn răng hàm sau làm nũng nói: “Chồng à, hôm nay em thật sự quá mệt, không muốn ăn cơm chiều, muốn trực tiếp ngủ.”

Cậu vừa đi vừa mặc niệm trong lòng “Đừng gọi tui đừng gọi tui”.

Tư Việt đương nhiên sẽ không ngăn cậu, suy cho cùng Hồ Bằng cùng Cẩu Dậu khẳng định sẽ không để cậu và Mạt Mạt đói bụng trở về.

Nhưng mà làm Yến Cửu không nghĩ tới, Mạt Mạt luôn luôn thuận theo thế mà đột nhiên sinh ra phản nghịch, giọng sữa giãi dụa: “Hôm nay nà xin nhựt Mạt Mạt nha ~ Cửu Cửu và em Tư phải thỏa mãn một nguyện vọng của Mạt Mạt!”

Lòng Yến Cửu tràn đầy suy nghĩ “Trẻ con thì có ý xấu gì chứ”, vì thế không phòng bị nói: “Chỉ cần Mạt Mạt nói, bố đều sẽ thỏa mãn anh.”

Tư Việt không hé răng, cam chịu yêu cầu của Mạt Mạt.

Yến Cửu đặt bé con nhà mình xuống đất, nhìn bé xoa eo béo nhỏ, ngữ khí nghiêm túc nói: “Hôm nay, Cửu Cửu cần thiết moa moa ba nha!”

Tuyệt đối không thể chia lê như thú Hạ và bố anh Khâu Khâu được!

Từ hôm nay trở đi, phải dưỡng thành thói quen cùng nhau moa moa mới được!

Mạt Mạt vừa nói ra, Yến Cửu nháy mắt mất đi năng lực nói chuyện bình thường, cậu không thể tưởng tượng nhìn Mạt Mạt, môi run run nửa ngày, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “…… Trâu thật.”

Tư Việt khắc chế ý cười khẽ nhếch bên môi, đem ánh mắt vui mừng nhìn về phía con giai hiếu thảo nhà mình.

Sinh con phải như Yến Mạt Mạt.

Hắn giống như bất đắc dĩ nhìn về phía Yến Cửu, đem vấn đề nhìn như “Khó giải quyết” này vứt cho cậu: “Làm sao bây giờ, nguyện vọng sinh nhật của Mạt Mạt.”

“Kia……” Yến Cửu nhíu giữa mày lại, biểu tình trên mặt thể hiện tâm tình kháng cự của cậu không sót chút gì, “Ý kiến của anh thì sao?”

Xin anh lớn tiếng từ chối đi, làm ơn đấy.

Tư Việt giống như khó xử buông tay: “Vì Mạt Mạt…… Không có biện pháp.”

Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi cháy lên trong mắt Yến Cửu tức khắc tắt ngúm: “……”

Việc đã đến nước này, nếu cậu đã đồng ý với Mạt Mạt, lúc này lại đổi ý thật sự sẽ làm Mạt Mạt cảm thấy thương tâm, chỉ có thể mặc cho Tư Việt đi theo cậu vào phòng.

Giám sát viên Mạt Mạt thấy hai người bọn họ đều vào phòng ngủ, lúc này mới yên tâm, rồi sau đó trở tay che lại cười trộm miệng, vui sướng lôi kéo Tiểu Kê Mao rời đi.

Tốt quá, Cửu Cửu và em Tư sẽ không chia lê đâu! Đọc Full Tại mTruyen.net

Cửa phòng ngủ bị Mạt Mạt điểm chân đóng lại, phát ra tiếng khóa “Cùm cụp” rất nhỏ.

Sống lưng Yến Cửu cứng đờ, hô hấp đều trở nên thong thả lên.

Cô nam quả lang ở chung một phòng, tình huống sợ là không ổn nha.

Tư Việt hẳn sẽ không hiện tại làm rớt cậu chứ?

Thấy trên mặt Yến Cửu vẫn mang theo vài phần thần sắc kháng cự do dự, trong lòng Tư Việt hiểu rõ.

“Anh biết bản thân khả năng có chút vướng bận, em đừng nóng giận,” Tư Việt đúng lúc lộ ra dáng vẻ rất dễ bắt nạt, ôm chăn Yến Cửu chia cho hắn đứng ở một bên, ánh mắt trong suốt vô tội, “Anh ngủ trên đất là được rồi, sẽ không làm phiền em.”

Yến Cửu: “???”

Quảng cáo
Trước /127 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trầm Hương

Copyright © 2022 - MTruyện.net