Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chợt nghe chùa Hồng Lư xảy ra án mạng, da đầu Tô Thượng Thanh tê rần, bình tĩnh lại một chút, ông bỏ cây bút trên tay xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nhị đệ, nói: “Người là do ngươi giết?”
Tô Thượng Hòa sững sờ, lập tức lắc đầu như cái trống lắc tay: “Không phải ta, chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta!”
“Vậy ngươi sợ cái gì?” Tô Thượng Thanh cau mày nói: “Ngươi đã phải tìm cách, còn bỏ bạc ra mới bàn được chuyện này, từ chức như vậy không thấy tiếc sao? Hơn nữa lúc này ngươi rời đi sẽ giống như ngươi đang chột dạ, không có hiềm nghi cũng sẽ thành có hiềm nghi đấy.”
Trong lòng Tô Thượng Hòa vẫn còn sợ hãi nói: “Sứ thần An Nam chết trong thiêm áp phòng, dưới đất toàn là máu, đã lau dọn nhiều lần nhưng vẫn không hết. Trong nha môn toàn là mùi máu tanh, vừa đi vào ta đã cảm thấy choáng váng buồn nôn, căn bản không đảm đương nổi công việc này.”
Ông ta nheo mắt nhìn Tô Thượng Thanh, cười hì hì nói: “Ca, ngươi là cha vợ của Tấn Vương, là hoàng thân quốc thích nghiêm chỉnh. Giúp đệ đệ chuyển chỗ, không phải chỉ cần nói vài tiếng là được sao!”
“Nói nghe đơn giản quá nhỉ.” Tô Thượng Thanh bất mãn nói: “Niếp Niếp còn chưa bước vào cửa, vậy mà bây giờ nhà mẹ đẻ đã gấp gáp mưu lợi, như vậy không phải là để cho người bên nhà chồng đâm sau lưng chúng ta sao?”
Tô Thượng Hòa khinh thường nói: “Ai dám? Cả Tấn Vương phủ, ngoại trừ con rể thì Niếp Niếp là lớn nhất, nàng là chủ tử! Nào, ngươi đừng dài dòng nữa, có giúp hay không thì bảo.”
Tô Thượng Thanh nói: “Ta không thể giúp.”
Tô Thượng Hòa tức giận, quay đầu đi ra ngoài.
Tô Thượng Thanh gọi ông ta lại: “Ngươi không cần đi tìm lão phu nhân làm ầm ĩ, cho dù lão phu nhân có nói giúp ngươi thì ta cũng không đồng ý. Niếp Niếp đã rất khó khăn rồi, trong nhà không thể đem lại phiền toái cho con bé nữa.”
Tô Thượng Hòa bị vấp ngay bậc cửa, lảo đảo suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, thở phì phò nói: “Ca, ngươi đúng là huynh đệ ruột của ta!”
Dứt lời rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Tô Thượng Thanh không coi đó là chuyện to tát gì, vẫn tiếp tục tĩnh tâm viết chữ. Ông không có bản lĩnh gì nhiều, chỉ biết viết chữ đẹp, Tiên Đế cũng tán thưởng vài lần. Mấy năm trước lúc danh tiếng còn tốt, chữ của ông cũng coi như là dùng nhiều tiền cũng khó có được.
Tấn Vương có tiền có bạc, người khác tặng cũng chưa chắc đã lọt vào mắt, tặng chữ cho hắn làm lễ gặp mặt cũng không tính là khó coi, cũng không hạ giá lắm.
Cuối thu, lúc bắt đầu vào đông, vạn vật đều mang trên mình cảm giác ảm đạm. Bóng mặt trời đã dần nghiêng, chiếu lên trên cửa sổ phía Tây khiến cho bóng dáng những nhánh cây khô hạn trông như đang nhảy múa điên cuồng.
Cọt kẹt một tiếng, Tô Mị đẩy cửa bước vào, Tô Thượng Thanh nhìn dáng vẻ của nữ nhi là biết có việc cần nhờ ông.
Quả nhiên, Tô Mị lấy lòng cười nói: “Mẫu thân không cho con đi ra ngoài, con ngột ngạt muốn chết rồi. Người nói với mẫu thân để cho con thoải mái nửa ngày có được không?”
Tô Thượng Thanh bật cười: “Chưa đến một tháng nữa là cưới rồi, còn chạy ra ngoài làm gì? Đã làm xong vớ giày cho Vương gia chưa? Đã chuẩn bị xong hồng bao khen thưởng cho hạ nhân trong Vương phủ chưa? Với lại ở trong cung, ngày hôm sau phải đi yết kiến Thái hậu, lễ nghi quy củ đã hiểu rõ hết chưa?”
Tô Mị nói: “Sao người với mẫu thân lại nói giống nhau như vậy, giọng điệu cũng chẳng khác chút nào! Yên tâm, con chuẩn bị xong hết rồi, chỉ thiếu lễ vật để tặng cho Vương gia thôi. Ngài ấy có hứng thú với đồ vật ở Tây Vực, vì vậy con vẫn đang tìm kiếm ở chợ.”
Việc này không thể qua loa, Tô Thượng Thanh hơi do dự trong phút chốc, rồi nói: “Hôm nay trễ rồi, ngày mai đi, đi sớm về sớm, nhớ mang thêm mấy người hầu hạ.”
“Vương gia đã gọi hộ vệ cao thủ cho con rồi!” Tô Mị cố tình đắc ý để cho phụ thân bớt lo lắng: “Lâm Hổ là giáo úy cấp cao, là quan sai đó, có thể thấy được Vương gia rất quan tâm con.”
Tô Thượng Thanh bị nét mặt của nàng chọc cười, sờ sờ đầu của nữ nhi, giọng điệu ấm áp nói: “Quan tâm con… Trước khi kết hôn không cho ngủ lại ở Vương phủ nữa.”
Mặt Tô Mị đỏ lên, gắt giọng: “Mẫu thân đã nhắc con hai tháng nay rồi, người đừng nói nữa mà.”
Tô Thượng Thanh bất đắc dĩ cười cười, phất phất tay: “Đi đi, vi phụ còn phải làm việc.”
Hôm sau là một ngày trời đầy mây, từng tầng mây xám trắng nằm giữa không trung, nhưng sau đó có vài chùm tia nắng hắt ra từ những đám mây, khiến cho sắc trời âm u khi nãy rực rỡ hơn chút.
Vì Tô Thù cũng muốn đi ra ngoài cho nên Tô Mị bèn dẫn nàng ấy đi vào cửa hàng của Mộc Lý Đường.
Vẫn là người làm thuê tên Tiểu Trì ra tiếp đón nàng: “Tô tiểu thư đã lâu không tới, nghe nói người và Tấn Vương phủ đang tính chuyện cưới xin, tiểu nhân chúc mừng ngài trước! Chúc hai người chung sống hòa hợp đến khi bạc đầu, vĩnh viễn đồng lòng.”
Tô Mị cười nói: “Xin nhận lấy lời chúc của ngươi, xem ra hôm nay ta phải chiếu cố chuyện làm ăn của nhà ngươi hơn.”
Tiểu Trì cười ha hả vài tiếng, ôm rương gỗ nhỏ từ chỗ sâu nhất trong quầy, mới vừa mở rương ra, Tô Mị đã cảm thấy được mùi hương ập vào người, bèn hỏi: “Là hương liệu sao?”
“Tiểu thư tới thật đúng lúc, đây là hương liệu vừa đến hôm trước, đều bên Tây Vực đưa đến. Chỉ có một cái rương nhỏ này thôi, có tổng cộng tám loại hương liệu, chưởng quầy nói phải chờ tiểu thư đến xem qua, nếu như tiểu thư không thích thì mới bày ra bán.”
Tô Mị nhìn kỹ chất lượng, sau đó bốc lên một nhúm ngửi ngửi, đích thật là hương liệu cao cấp, sau đó khép lại hộp gấm nói: “Ta muốn lấy cái này, chưởng quầy của các ngươi đâu?”
Tiểu Trì đáp: “Đang bàn chuyện làm ăn với khách cũ ở sân sau, tiểu thư có chuyện tìm ngài ấy sao? Tiểu nhân giúp người chuyển lời.”
Tô Mị vội vàng gọi hắn ta quay lại: “Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, đừng làm phiền chuyện buôn bán của ông chủ nhà ngươi. Giúp ta chuyển lời, lần trước hắn ta điêu khắc miếng bảng tên kia rất tốt, nếu như mà còn thì giữ lại giúp ta.”
Tô Thù không hứng thú với thứ đồ này, nghe tiếng pháo nổ đùng đùng bên ngoài, chiêng trống đánh nhịp giống như mưa nặng hạt nên ló đầu ra xem, hóa ra là một cửa tiệm mới mở, đang múa lân trước cổng vô cùng náo nhiệt!
Nàng ấy rất thích xem náo nhiệt, bèn nói: “Tỷ, muội qua bên kia xem một chút.”
Tô Mị dặn dò: “Để Yến Nhi theo cùng, đừng có chen vào trong đám người, đứng ở bên cạnh xem xong rồi quay về đó.”
”Biết rồi mà.” Tô Thù cười rồi chạy xa.
Bên ngoài vang lên tiếng người huyên náo, chen chúc đông nghịt, đến cuối cùng Tô Mị vẫn không yên lòng, tùy ý chọn vài đồ vật nhỏ, chuẩn bị trả tiền rồi rời đi.
Bóng người thấp thoáng sau tấm rèm, sau đó Mộc Lý Đường vén rèm bước vào. Vừa định chào hỏi với Tô Mị thì nhìn thấy Lâm Hổ phía sau nàng, ánh mắt không khỏi dừng lại, nhưng ngay lập tức chắp tay lại cười nói: “Tô tiểu thư, nghe nói sắp đến ngày lành. Chúc mừng chúc mừng, sau này xin vương phủ chiếu cố đến chuyện làm ăn của cửa hàng nhỏ này nhiều hơn.”
Tô Mị vui vẻ: “Nói thì dễ, nhưng để xem Vương gia có thích những món đồ của ngươi hay không đã!”
Mộc Lý Đường cười cười, chọn lựa trong một đống vòng tay dây xích lòe loẹt, tìm được một cái vòng tay dài bằng bạc, bên trên còn được gắn thêm vài chiếc chuông bạc nhỏ tinh tế.
Tô Mị nhận lấy vòng tay bạc, tùy ý rung lên: “Bọn ta không đeo được đâu, động một tí là reo vang lên, sẽ bị phụ mẫu trách mắng mất.”
“Ở chỗ chúng tôi, những nữ tử lúc khiêu vũ rất thích đeo nó lên, có thể quấn chuông bạc lên cổ tay hoặc cổ chân, lúc tay chân múa thì chuông bạc sẽ phát ra âm thanh nhịp nhàng, kết hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ…” Mộc Lý Đường nghiêng đầu, ánh mắt buông thả, khóe miệng mỉm cười, giống như đang hồi tưởng đến cảnh đó.
Trong lòng Tô Mị không hiểu sao lại khẽ rung động, đặt chuông bạc lên trên rương gỗ nhỏ, cười nói: “Thì ra là món đồ vật mới lạ.”
“Nếu không cũng không dám cho tiểu thư xem.” Mộc Lý Đường căn dặn Tiểu Trì gói đồ vật lại cho tốt, cùng nhau đưa cho Lâm Hổ.
Lâm Hổ lặng lẽ nhận lấy: Là thị vệ mà lại làm những việc của mấy gã sai vặt, có thể xin Vương gia tăng thêm tiền tiêu hàng tháng không?
Sau đó hắn ta ôm cái rương lặng lẽ đi theo phía sau Tô Mị, tới chỗ huyên náo nhất trên đường, là cửa hàng có nhiều người tụ tập nhất.
Đám người đi tới đi lui vô cùng đông đúc, Tô Thù dẫm lên cái ghế lùn nhỏ, nhìn thấy rất vui vẻ, tiểu nha hoàn đứng xa hơn một chút cũng nghển cổ nhìn múa lân, nhưng không thấy bóng dáng của Yến Nhi đâu.
Hai người Tô Mị còn chưa đến gần đã nghe thấy trong đám người phát ra tiếng kêu sợ hãi, vang lên ầm ầm, phường thêu màu trước cửa hàng đang bị sụp!
“Thù Nhi…” Tô Mị thét chói tai: “Mau tránh ra!”
Một cái cọc gỗ to khoảng cái miệng chén ăn cơm đập thẳng xuống phía Tô Thù, nàng ấy hoảng sợ đến mức quên tránh.
Trong đám người, Yến Nhi cầm bao giấy trong tay bổ nhào qua, thế nhưng nàng ta đứng quá xa, căn bản không thể kịp.
Trong chớp nhoáng, một nam tử bay nhanh đến kéo Tô Thù ra, đưa tay chặn lại, bịch một tiếng, cọc gỗ đập mạnh vào cánh tay hắn ta.
“Thù Nhi!” Mặt Tô Mị đầy hoảng sợ chạy tới, ôm chặt lấy muội muội: “Không sao chứ?”
Không biết là sợ hãi hay không kịp phản ứng, ánh mắt Tô Thù trông vô cùng đờ đẫn, một hồi lâu mới chậm rãi gật gật đầu.
Tô Mị thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía nam nhân kia, tuổi tác của hắn không kém Tiêu Dịch bao nhiêu, mặt mày tuấn tú, mũi cao, nhìn kỹ lại có chút giống với Ngải ma ma.
“Hạng Lương!” Lâm Hổ kinh ngạc kêu lên: “Ngươi về hồi nào vậy, sao lại ở chỗ này?”
“Hôm trước.” Hạng Lương nâng cánh tay nói: “Vị này… Là Tô tiểu thư đúng không, thuộc hạ tên Hạng Lương, là thị vệ thống lĩnh của Tấn Vương phủ, đã từng gặp tiểu thư rồi.”
Tô Mị hỏi: “Không cần đa lễ, đa tạ ngươi đã cứu muội muội của ta. Cánh tay của ngươi có phải bị thương rồi không? Phía trước có y quán, chúng ta nhanh đến xem xem.”
Hạng Lương cúi đầu nhìn thoáng qua: “Xương cốt không bị sao, chỉ da thịt bị thương thôi, về Vương phủ cho Lô thái y kiểm tra còn được việc hơn lang y bên ngoài.”
Tô Mị phân phó cho Lâm Hổ tiễn hắn ta quay về Vương phủ, thế nhưng Hạng Lương vẫn từ chối: “Chủ tử đã phân phó Lâm Hổ bảo hộ tiểu thư, không được tách khỏi người, nếu như chủ tử biết thì cả hai ta ai cũng phải chịu phạt.”
Tô Mị còn muốn khuyên nữa nhưng Lâm Hổ ở bên cạnh chen miệng nói: “Tính cách của hắn ta bướng bỉnh như trâu vậy, tiểu thư đừng phí lời với hắn ta nữa.”
Hạng Lương cười cười, cáo từ rời đi.
Tô Thù nhìn bóng lưng của hắn, không đầu không đuôi nói một câu: “Lông mày của hắn ta chưa nhíu lần nào.”
“Cái gì?”
Tô Thù đột nhiên tỉnh ngộ: “Muội còn chưa cảm tạ hắn ta!”
Tô Mị an ủi: “Hắn là viên quan nhỏ ở Vương phủ, sẽ có cơ hội gặp lại thôi. Yến Nhi, vừa rồi ngươi đi đâu?”
Giọng nói phía sau bỗng nhiên nghiêm khắc hiếm thấy.
Yến Nhi mang vẻ mặt đưa đám nói: “Nô tỳ đi mua đậu phộng ngào đường cho tiểu thư…”
Tô Thù vội vàng giải thích nói: “Muội bảo nàng ta đi mua đấy, không thể trách Yến Nhi, tỷ tỷ đừng nóng giận.”
Tô Mị bất đắc dĩ nhìn hai người liếc mắt với nhau, không nói chuyện.
Sau khi trở về, nàng đuổi Lâm Hổ đi, sau đó thì đi một chuyến đến Vương phủ, thế nhưng Hạng Lương lại đi vắng.
“Hắn ta phụng mệnh đi điều tra án mạng ở chùa Hồng Lư rồi.” Mặt mày Lâm Hổ hớn hở nói: “Tiểu tử này chẳng những công phu tốt mà tra án cũng rất lợi hại, chuyện Vương gia té ngựa hắn cũng tra được…”
Hắn ta đột ngột kể chuyện, thản nhiên đổi đề tài nói: “Chuyện chùa Hồng Lư này ầm ĩ lớn lắm, người chết là Sứ Thần An Nam. Thân thể bị mười tám đao đâm vào, ra tay thật tàn nhẫn, tiền trên người cũng bị cướp sạch không còn gì, phủ Thuận Thiên nói là do bọn trộm cướp làm.”
Tô Mị nghi ngờ nói: “Người này chết trong chùa Hồng Lư sao, loại trộm cướp nào lại dám chạy tới nha môn giết người cướp của chứ?”
Lâm Hổ nói: “Đúng vậy! Cho nên người An Nam không tin chút nào, ầm ĩ ở chùa Hồng Lư còn chưa đủ, còn chạy đến trước mặt Hoàng thượng ầm ĩ. Hoàng thượng phiền lòng không thôi. Nhưng không thể tức giận được, vì vậy dứt khoát quăng hòn than nóng bỏng tay này cho Vương gia xử lý.”
Tô Mị thở dài: “Nếu như Vương gia không giải quyết chuyện này ổn thỏa sẽ ảnh hướng đến quan hệ ngoại giao của hai nước… Chắc hẳn Vương gia sẽ cảm thấy khó giải quyết.”
“Thiên hạ này không có Vương gia thì không giải quyết được chuyện gì!” Lâm Hổ có chút vinh quang nói: “Không đến mấy ngày nữa chuyện sẽ được phơi bày.”
Đúng là như thế, mười ngày sau, Tiêu Dịch tìm Thừa Thuận Đế nói: “Hung thủ không phải bọn trộm cướp, mà là Ngự lâm quân.”
Sắc mặt Thừa Thuận Đế lập tức đen như đáy nồi: “Đệ có biết đệ đang nói gì không?”