Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Mị không nhớ rõ mình đã trả lời như thế nào, nàng cảm thấy mình đã tan vào vòng tay của Tiêu Dịch và trở thành một phần của hắn, cảm giác kì diệu này khiến cho nàng say đắm bất giác duỗi thẳng mũi chân, không còn muốn cử động, cũng không muốn lãng phí sức lực để suy tính những chuyện khác nữa.
Khi nàng tỉnh dậy trong tiếng chim hót lanh lảnh còn có hơi không phân biệt được mình đang ở đâu.
“Dậy rồi sao?” Tiêu Dịch nằm nghiêng người gối đầu lên cánh tay nhìn nàng, trong mắt có những tia sáng mờ ảo chuyển động, bàn tay hắn vuốt ve qua lại trên tấm lưng mịn màng của nàng: “Mới là giờ Thìn thôi, còn sớm lắm, nàng ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào cũng chẳng sao.”
Tô Mị cười khúc khích, lười biếng di chuyển cơ thể, trong phút chốc chợt nhận ra tư thế của mình có chút kì quái, hai chân của nàng đang đặt trên eo hắn!
Lúc bấy giờ nàng kinh hãi đến mức hoàn toàn tỉnh ngủ, không còn sót lại chút buồn ngủ nào.
Xương thắt lưng của Tiêu Dịch vẫn còn chưa lành, nếu đè hỏng thì thật sự không ổn đâu!
“Đè ép cả đêm rồi, bây giờ mới nhớ ư?” Tâm trạng Tiêu Dịch không tệ, trong mắt còn mang theo ý cười nói: “Hôm qua sống chết quấn lấy trên người ta không chịu xuống, đối phó với nàng, so với lúc ta giương cung còn thấy mệt hơn.”
Hắn hiếm khi buông lời đùa cợt: “Khanh khanh, vi phu phục vụ nàng như thế nào?”
Trong nháy mắt sắc mặt Tô Mị trở nên đỏ ửng, do dự một hồi mới lắp bắp nói: “Cái này có được tính chưa?”
Tiêu Dịch dừng lại mấy hơi mới hiểu ra ý nghĩa câu hỏi của nàng, dùng sức siết chặt eo nàng rồi ấn xuống: “Thiếu chút sức nóng. Vốn định thử một tí, kết quả nàng…”
Hắn không nhịn được bật cười: “Hay là chờ đến khi eo và chân của ta có thể cử động rồi tính tiếp.”
Vẻ mặt Tô Mị đờ đẫn một lúc, sau đó đôi gò má trở nên ửng hồng như ban mai, nàng giãy giụa một chút rồi nói: “Đến lúc thức dậy rồi, hạ nhân đã chờ bên ngoài từ sớm, chớ để bọn họ cười nhạo.”
Tiêu Dịch khẽ cười, buông nàng ra.
Trên núi có gió thổi, cành cây hải đường trơ trụi trong sân cứ đung đưa theo gió phát ra âm thanh “sàn sạt”, từng đợt bông tuyết rơi lả tả trên nền đất mênh mông mù mịt khiến cho Tô Mị nhìn vào cảm thấy nó có vài phần tương tự với sương mù trong suối nước nóng.
Không hiểu tại sao, mặt nàng lại có hơi nóng lên.
Thái độ của Tiêu Dịch vào buổi sáng hơi khác tối qua, thay vì mạnh mẽ thì lại có chút mềm mỏng dịu dàng hơn. Tô Mị nghĩ tới nghĩ lui mãi chẳng biết vì sao tâm trạng của hắn lại thay đổi như vậy.
Ngải ma ma và những người khác dọn điểm tâm lên cho hai người, không lâu sau đó Lô thái y đến để bắt mạch, Tô Mị vốn định đi theo để nghe thử nhưng Ngải ma ma lại len lén nắm vạt áo của nàng, khẽ lắc đầu.
Tô Mị ngồi im không nhúc nhích, kế đó nàng vẫy gọi một nha hoàn đang phục vụ trong phòng đến để hỏi: “Vì sao ma ma không cho ta vào?”
Ngải ma ma đáp: “Chuyện này Vương phi không biết rồi, chủ tử không thích người khác hỏi về tình trạng của ngài ấy, mỗi lần xem bệnh đều ra lệnh cho mọi người ở ngoài.”
Tô Mị nửa tin nửa ngờ, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói: “Lời ma ma nói chắc chắn sẽ không sai, ta còn có một chuyện muốn hỏi ma ma, hôm đó khi ta và Vương gia vào cung thỉnh an Thái hậu, Thạch Nhược Anh cũng đang ở Thọ Khang cung, quan hệ của nàng và Thái hậu tốt lắm à?”
Ngải ma ma cúi đầu suy nghĩ một lúc, khi ngước mặt lên trong mắt đã chứa đầy lo lắng: “Quan hệ tốt hay không lão nô không dám nói, tước hiệu Huyện Chúa Thạch Nhược Anh chính là do Thái hậu phá lệ ban cho, mỗi dịp lễ tết Thọ Khang cung có ban thưởng thì tuyệt đối sẽ không thiếu phần của nàng ấy.”
Tô Mị thầm thở dài nói: “Xem ra Thái hậu quả thật rất coi trọng nàng ta, chuyện này không dễ xử lý rồi.”
Ngải ma ma lập tức nhắc nhở: “Quả thật như vậy, lần sau khi nàng ấy đến nơi này của chủ tử, Vương phi nhất định phải nhẫn nhịn, thứ nhất là vì nể mặt của Thái hậu, thứ hai…”
Bà ấy chỉ về phòng sưởi ở phía Tây, thấp giọng nói: “Đừng khiến cho chủ tử phải khổ sở trong lòng, để ngài ấy không bực bội mà trút giận lên người khác.”
Tô Mị giả vờ ngạc nhiên, đổ thêm dầu vào lửa: “Chẳng lẽ ma ma không biết chuyện này ư? Từ lâu trong cung đã bất mãn với Vương gia, còn cố tình đưa hoa văn Đồng tử cầm hoa sen khiến người chán ghét! Thạch Nhược Anh biết rõ chuyện này nhưng nàng ta vẫn thân cận với người trong cung, không hề lo nghĩ cho Vương gia chút nào. Nếu ta cứ một mực nhẫn nhịn nhu nhược thì mới khiến cho Vương gia khó chịu đấy.”
Ngải ma ma bất giác nhận ra mình nói sai, đã quy cho Thạch Nhược Anh thuộc về phe đối lập với Vương phủ. Nói như vậy thì chủ tử và Thạch Nhược Anh không còn cơ hội nữa, Tô Mị cũng không cần phải kiêng dè Thạch Nhược Anh.
Vậy thì cái danh “người giúp đỡ” của bà ấy cũng trở thành vô dụng rồi!
Ngải ma ma sầu não không thôi, nhưng dù sao bà ấy cũng khôn khéo, nhanh chóng bình tĩnh lại rồi luyến tiếc nói: “Nàng ấy là một nữ nhi yếu đuối không nơi nương tựa, có lẽ là có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó.”
Tô Mị trầm ngâm nói: “Nhưng ta nhìn thấy Vương gia không có ý đó đối với Thạch Nhược Anh.”
“Lão nô cũng hy vọng là không phải.” Ngải ma ma nói: “Có vài lời có lẽ Vương phi chưa từng nghe qua, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng tì, tì không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không trộm được, đó chính là lòng dạ của nam nhân!”
Bà ấy dùng giọng điệu nghiêm túc để khuyên nhủ: “Dù sao thì trước mắt xương cốt của Vương gia cũng không thể hoàn toàn bình phục được, chờ sau này tốt hơn… Hầy, nhà mẹ Vương phi không có khả năng, muốn sống tốt trong phủ, lại che chở được cho nhà mẹ thì phải tốn thêm chút công phu tác động đến tâm tư của Vương gia.”
Tô Mị nghiêng đầu suy nghĩ, tựa như cảm thấy cũng có chút đúng, nàng cười nói: “Ma ma nói đúng, chỗ dựa duy nhất của ta chính là sự yêu chiều của Vương gia, may quá, Vương gia thật sự rất thích ta.”
Ngải ma ma không khỏi sửng sốt, lời này không sai, trước kia chủ tử đã hai lần mặc kệ thánh ý mà cứu Tô gia, ngày đầu tiên sau khi thành thân đã cảnh cáo ba đại quản sự phải đối xử kính cẩn với Vương phi, ai nấy đều có thể nhìn ra được thái độ của chủ tử đối với Tô Mị là không bình thường.
Trong lòng Ngải ma ma phiền muộn một hồi, không biết con hồ ly này dùng thủ đoạn gì lại có thể khiến cho chủ tử lạnh lùng như biến thành một người khác.
Vốn tưởng rằng có thể nắm nha đầu này trong tay, thế nhưng nàng lại giống như một con cá da trơn, vừa nới lỏng một chút đã có thể trốn khỏi lòng bàn tay. Nếu biết trước như vậy còn không bằng đổi sang một cách khác gây khó dễ tốt hơn.
Tô Mị dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá Ngải ma ma, không cần biết những lời người này nói là thật hay giả, vừa nghĩ đến cảnh tượng Tiêu Dịch ôm lấy nữ nhân khác khanh khanh ta ta, nàng đã cảm thấy có một cơn tức giận và chua xót từ lồng ngực xông thẳng lên đầu óc, như thể muốn thiêu cháy nàng vậy!
Nàng đã thay đổi ý định sau khi bước vào phủ, không muốn Tiêu Dịch có thêm bất kỳ nữ nhân nào khác nữa.
Tô Mị chậm rãi đứng lên, đi về phòng sưởi ở phía Tây.
Ngải ma ma hơi há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Những tấm nỉ dày được sử dụng để che chắn các khe hở ở cửa, gió thổi không lọt, bên trong bức tường lửa địa long lửa than nóng cháy hừng hực, vừa bước vào cửa đã bị một luồng hơi nóng ập tới, chỉ đi từ ngoài đến sau vách ngăn gỗ mà cả người Tô Mị đã toát đầy mồ hôi.
Tiêu Dịch nằm trên một chiếc giường sưởi, trên người đắp chăn mỏng, vài chiếc kim bạc được ghim vào thắt lưng và bắp chân của hắn, đuôi kim lóe lên những tia sáng lạnh lẽo khiến da đầu Tô Mị tê dại.
Hắn đang nhíu chặt lông mày, mắt nhắm nghiền, trên trán tuôn ra những giọt mồ hôi, có vẻ như rất khó chịu.
Lô thái y nhìn thấy nàng thì mỉm cười gật đầu, sau đó ghim một cây kim bạc dài chừng hai tấc vào bắp đùi phía ngoài của Tiêu Dịch, làm một lần không nói, còn kéo ra một tấc, sau đó lại đẩy vào, lặp đi lặp lại mấy lần mới đâm vào huyệt vị.
Chân mày Tiêu Dịch càng nhíu chặt hơn.
Tô Mị chỉ cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, khi nhìn thấy cây kim trên tay Lô thái y, tầm mắt nàng trở nên choáng váng, chân mềm nhũn ra.
Nàng kiên cường bước đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán hắn, cùng lúc đó có một giọt nước mắt rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên nàng khóc vì một người không phải là người nhà.
“Đau lắm phải không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Đôi lông mày Tiêu Dịch giãn ra, hờ hững nói: “Không đau, không có cảm giác gì.”
Lô thái y nghe vậy thì hơi dừng tay lại, không đau? Không có cảm giác? Không phải chứ, ngày hôm qua vẫn còn thấy đau, chẳng lẽ hiệu quả trị liệu đã thụt lùi rồi? Chuyện này không thể được, cần phải tăng cường để khuếch tán cảm giác kim châm!
Vì vậy ông ta lập tức thay đổi phương pháp, ngoại trừ cắm vào rút ra còn xoay, búng, ngoáy, rung, bay, tung ra liên tiếp mười tám loại võ nghệ, sau khi dùng đủ mọi cách, ông ta ngừng lại một lúc, thở hồng hộc nói: “Vương gia, nếu vẫn không có cảm giác thì ta đành đổi sang loại kim châm to hơn.”
Tiêu Dịch đổ mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Lô thái y y thuật cao minh, bổn vương nhất định sẽ đền đáp ngươi thật tốt!”
Lô thái y sửng sốt một chút, nhìn sang Tô Mị, sau đó giật mình nhận ra mình đã hiểu sai ý: “Hạ quan xin phép cáo lui trước, một khắc đồng hồ nữa sẽ đến rút kim ra.”
Vừa dứt lời, ông ta xách tà áo chạy như một cơn gió, động tác nhanh nhẹn không hề giống như một người đã hơn năm mươi tuổi chút nào!
“Thật sự không đau sao?” Tô Mị ngồi trên chỗ gác chân, ở độ cao này chỉ cần hắn nghiêng đầu sang là có thể thấy nàng.
“Không đau.” Tiêu Dịch nói theo bản năng, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi sửa miệng: “Có vài huyệt vị bị đau, vừa đau vừa ngứa lại còn sưng, nhưng Lô lão đầu nói là chuyện đáng mừng, điều này cho thấy cơ thể ta đang dần có chuyển biến tốt.”
Tô Mị nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, chân thành nói: “Cảm ơn ngài.”
Tiêu Dịch ngẩn ra: “Cái gì?”
Tô Mị ngửa đầu ngậm lấy đôi môi hắn.
Cho dù ban đầu Tiêu Dịch cưới nàng chỉ là để ngăn cản chuyện ban hôn trong cung, nàng cũng không cam tâm chỉ làm một tấm bia đỡ đạn.
Con người luôn tham lam, việc nàng ham mê quyền thế của hắn không phải là giả, nhưng bây giờ nàng cũng đã bắt đầu lưu luyến con người này rồi.
Về phần tại sao lại có sự thay đổi này, nàng hoàn toàn không nghĩ đến.
Cuộc sống trong sơn trang rất hạnh phúc, Tô Mị phụng bồi Tiêu Dịch chữa trị và điều dưỡng, lúc rảnh rỗi hai người sẽ chơi cờ, đọc sách, hoặc tắm suối nước nóng, quấn lấy nhau cả ngày.
Hạ nhân đều rất biết điều, không hề làm phiền hai người, ngay cả Ngải ma ma cũng yên tĩnh lạ thường, không nói thêm bất kì điều gì làm Tô Mị ấm ức.
Song vẫn có một số người ngang nhiên đến phá hủy sự yên tĩnh của sơn trang.
Ngày hai mươi bảy tháng chạp, mới sáng sớm đã có người đến gõ cửa hét lớn: “Còn không mở cửa bổn công chúa sẽ dùng đuốc thiêu rụi cái thôn nát này!”
Tiêu Dịch nghiêm mặt ra lệnh: “Mời công chúa A Nhật Thiện đến khách sảnh phía Tây.”
Tô Mị tò mò hỏi: “Nàng ấy là công chúa nước nào?”
“Công chúa của Hòa Thạc Đặc Bộ.” Tiêu Dịch ôm trán, gương mặt lộ ra vẻ bất lực hiếm thấy: “Chanh chua tự do phóng khoáng khó dây dưa, thế mà lại phải liên minh với phụ thân của nàng ta, hầy.”
Tô Mị liếc nhìn hắn, ghen tuông nói: “Nàng ấy thích Vương gia, nàng ấy là nữ nhi được Hòa Thạc Đặc Hãn cưng chiều nhất, tất nhiên là một yếu tố liên kết cực kỳ quan trọng giữa đôi bên, có đúng hay không?”
Tiêu Dịch cười khổ nói: “… Đúng.”
Thật là trùng hợp mà! Tô Mị hừ lạnh một tiếng, xoay người nói: “Nữ khách đến cửa, nếu Vương gia không bỏ lại một mình ta đơn độc tiếp khách thì cũng coi ta là người sai vặt của Vương phi? Sợ rằng sau này ai ai cũng có thể đạp ta một cước.”
Tiêu Dịch không ngờ rằng nàng cũng sẽ có lúc giận dỗi, hơi sửng sốt một chút mới giải thích: “A Nhật Thiện tính cách ngang ngược lại nóng nảy, rất khác với nữ nhân của ta, nàng ta chẳng khác gì một con ngựa hoang, ta sợ nàng ta sẽ xung đột với nàng.”
Tô Mị bĩu môi nói: “Hóa ra thị vệ của Vương phủ đều là đồ trưng bày.”
Tiêu Dịch cười bất lực: “Được rồi, nghe nàng hết.”