Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trà Xanh
Beta: Masha
Đêm đã khuya, Thẩm Oanh trằn trọc khó ngủ. Giường này mềm mại thoải mái hơn so với Thẩm gia, nhà ở lớn hơn rất nhiều nhưng luôn có cảm giác không hợp.
Lần đầu gặp Bùi Duyên cũng chẳng vui vẻ gì. Bùi Duyên chưa mở miệng nói chữ nào, nàng lại nói không ít nhưng đắc tội hắn hai lần.
Thẩm Oanh giơ tay sờ trán, lại trở mình. Nàng thật không biết cách lấy lòng nam nhân, trước kia mỗi khi Bùi Chương đến Trường Tín Cung nàng đều lạnh lẽo, mọi người trong lục cung sợ uy nghiêm Hoàng hậu, ngoại trừ Từ Hành, những người khác đều không dám lỗ mãng. Cả đời kia của nàng tuy rằng lao tâm lao lực nhưng không khom lưng trước người khác quá mức.
Nàng tiến vào Hầu phủ không định ôm trinh tiết lập đền thờ, nếu có thể lọt vào mắt xanh của Bùi Duyên, về sau cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều.
Vừa rồi gặp mặt, trực giác mách bảo rằng nam nhân này có hứng thú với nàng. Hầu phủ rộng lớn như vậy nhưng không có nữ nhân tranh sủng với nàng, đây là cơ hội tuyệt hảo. Chẳng sợ nam nhân chỉ hứng thú với cơ thể hoặc ngoại hình, có thể đổi lấy thể diện và cơ hội tự do sau này thì nàng sẽ nắm chặt.
Bùi Duyên đứng trước mặt nàng tựa như ngọn núi ép tới, có cảm giác yết hầu bị bóp chặt hít thở không thông, y như thủy triều vọt tới nuốt chửng nàng. Sâu trong nội tâm, nàng có chút kháng cự nên buột miệng thốt ra lời nói làm quan hệ hai người đóng băng.
Hồng Lăng trực đêm ở gian ngoài nghe được động tĩnh bên trong, lo lắng hỏi: “Cô nương ngủ không được sao? Có muốn nô tỳ vào nói chuyện với ngài không?”
Cả ngày Hồng Lăng bận rộn, ban đêm Tĩnh Viễn Hầu đột nhiên tới, nàng ngồi trong phòng lo lắng cho cô nương. Tuy nói sau khi cô nương khỏe lại, trở nên thông tuệ nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa cập kê, vạn nhất Hầu gia cường ngạnh chỉ sợ không chống đỡ được.
Các nàng thân phận hèn mọn, dù cho lo lắng chỉ có thể chờ ở phía sau sương phòng. Tĩnh Viễn Hầu ở chút rồi đi, không lưu lại qua đêm, cô nương như thường lệ kêu các nàng đi ngủ. Nghe động tĩnh, có vẻ cô nương vẫn chưa ngủ, phảng phất có tâm sự.
“Không cần. Ngươi ngủ đi.” Thẩm Oanh nhàn nhạt nói.
Hồng Lăng biết rõ tính cô nương, chuyện không muốn nói thì miễn cưỡng cũng vô dụng, chỉ có thể nằm xuống.
Một chốc sau, Thẩm Oanh mơ màng chìm vào giấc ngủ, mơ thấy quá khứ. Sau khi nàng gả cho Bùi Chương vẫn không thụ thai, mẹ kế tìm được phương thuốc cổ truyền trong dân gian nên mời đại phu đến chẩn trị cho nàng. Thật vất vả hoài thai nhưng lại không giữ được, nàng thương tâm muốn chết.
Sau lại có khúc mắc nên không muốn thị tẩm, Bùi Chương chưa từng ép nàng. Nếu không vì vậy, Từ Hành sẽ không có cơ hội chen vào, nàng và Bùi Chương cũng sẽ không càng lúc càng xa.
Nàng vẫn luôn tự nhủ, Bùi Chương lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, chờ An Quốc Công phủ sụp đổ, thì đá văng nàng, nàng biến thành người vợ bị bỏ rơi. Nàng hiểu rõ, chẳng qua là cho mình lý do để hận hắn. Tam cung lục viện, hắn là thiên tử không thể không nạp người mới. Nàng là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, không thể không quan tâm giúp đỡ đám nữ nhân của hắn.
Bọn họ không cách nào trở lại tháng ngày như khi ở Lệ Vương phủ.
Vô luận có khổ tâm hay không, hắn đã phụ nàng.
Ngày thứ hai, Thẩm Oanh ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Nàng ở Hầu phủ như kẻ vô hình, không cần đi Thọ Khang Cư thỉnh an. Nhưng Trần thị đã chuẩn bị lễ vật tặng Vương thị và Ngụy thị, nàng vẫn phải đi đưa.
Lục La hầu Thẩm Oanh rửa mặt, Dịch cô cô và Hồng Lăng đi ra sau nhà kho sửa soạn đồ đem vào Hầu phủ hôm qua.
Bỗng nhiên, Hồng Lăng chạy đến nhà chính, sốt ruột nói: “Cô nương, không xong rồi! Không tìm thấy lễ vật tặng lão phu nhân và đại phu nhân!”
Thẩm Oanh ngồi trước bàn trang điểm, quay đầu nhìn nàng: “Sao lại không tìm thấy?”
Lúc này, Dịch cô cô cầm hai hộp gấm tinh xảo đi vào, mở ra cho Thẩm Oanh xem. Trước đó vài ngày, Trần thị phải phí chút công sức mới đặt được người ta làm một đôi vòng tay dương chi bạch ngọc và một chuỗi Phật châu bằng gỗ đàn hương. Đặc biệt là chuỗi Phật châu kia được chạm rỗng ở giữa, bên trong khắc kinh văn, ngay cả trong cung cũng ít thấy được bảo bối như vậy.
Phật châu tặng lão phu nhân, vòng ngọc tặng đại phu nhân. Nhưng hiện tại cả hai hộp đều rỗng tuếch.
Dịch cô cô nói: “Đêm hôm trước ta còn kiểm tra, cất vào dưới đáy rương, cẩn thận khóa lại. Chuyện này chỉ vài người chúng ta biết, sao lại biến mất?”
Mọi người trong phòng nhìn nhau, Lục La vội xua tay: “Không phải nô tỳ, nô tỳ không đụng đến!”
Thẩm Oanh tin người bên cạnh nàng. Hồng Lăng theo nàng từ nhỏ, không cần phải hỏi, Dịch cô cô do Trần thị tìm, hẳn là đáng tin. Chỉ có Lục La còn nhỏ tuổi, lại có chút tham ăn. Nhưng thời điểm nàng hôn mê, ngay cả miếng bánh phù dung mà Lục La cũng không dám đụng, càng không cần đi trộm đồ vật quý như vậy.
“Các ngươi nghĩ kỹ, còn có ai từng đụng mấy thứ này?” Thẩm Oanh hỏi.
Hồng Lăng ngẫm một lúc, trả lời: “Nô tỳ và Dịch cô cô luôn coi kỹ. Lúc đại phòng đến đưa thêm đồ hồi môn, Tiểu Đào và Tiểu Hà cũng tới nói nhị cô nương tặng thêm cho ngài, Tiểu Hà lôi kéo nô tỳ nói một chặp. Chẳng lẽ nhị cô nương giở trò?”
Nếu không làm rớt đồ ở Hầu phủ, thì ở Thẩm gia chỉ có Thẩm Dung mới làm ra chuyện này.
Thẩm Oanh cứ tưởng Thẩm Dung buồn bực nên tùy hứng một chút, không ngờ còn sử dụng thủ đoạn thấp kém này. Cái thứ ngu ngốc, ánh mắt nông cạn! Các nàng là tỷ muội, nhất vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn. Nói trắng ra, hôn nhân với Cao gia ngoài việc nể mặt Trang phi trong cung, còn có vài phần vì mình tiến vào Hầu phủ. Thẩm Dung làm đến nông nỗi này, không muốn cho nàng đường lui.
“Cô nương, phải làm sao giờ? Ngoại trừ vài bộ y phục mới mà đại phu nhân tặng ngài, chúng ta chẳng có gì quý.” Hồng Lăng gấp đến nỗi hốc mắt ửng đỏ. Hầu phủ nhà cao cửa rộng, Vương thị và Ngụy thị lại xuất thân danh môn, có cái gì tốt mà chưa thấy qua? Bởi vậy Trần thị mới đổ nhiều công sức để đặt hai món kia, nghĩ quà tặng đến tay thì về sau hai người sẽ đối xử tử tế với con gái mình. Nhưng phần tâm huyết này chỉ sợ uổng phí.
“Đừng hoảng”. Thẩm Oanh gọi Dịch cô cô vào, nói khẽ với bà vài câu. Dịch cô cô gật đầu liên tục, lại khó xử nói: “Cô nương vừa vào phủ, ta giờ về nhà một chuyến, đại phu nhân Hầu phủ sẽ không nói gì sao?”
Gia đình giàu có nhiều quy củ, Dịch cô cô sợ hành sự vô ý sẽ gây thêm phiền toái cho cô nương.
Thẩm Oanh lắc đầu: “Không sao đâu. Ngươi nói gần đây trong phủ chộn rộn, hạ nhân sơ ý, đưa nhầm của hồi môn của ta và nhị tỷ, trùng hợp là lễ vật tặng lão phu nhân và đại phu nhân đều ở rương kia, ngươi trở về lấy. Nói vậy đại phu nhân sẽ cho đi.”
“Dạ, ta đi ngay.” Dịch cô cô hành lễ lui ra.
Dịch cô cô hỏi hạ nhân Hầu phủ, cuối cùng tìm được Mộc Huy Đường của Ngụy Lệnh Nghi. Trong suy nghĩ của bà, chỗ ở của chủ mẫu Hầu phủ phải khí phái, nhưng vị trí của Mộc Huy Đường ở nơi hẻo lánh, trong viện chỉ trồng tùng trúc, còn giản dị hơn viện của Thẩm lão phu nhân.
Trong minh gian bố trí một bộ bàn ghế bằng gỗ hoa lê, một chiếc giường La Hán có ba thành khắc hoa mai. Trên giường có một kỷ trà, bên trên đặt một bình hoa vẽ hình cá chép sinh động như thật, giống như có thể nhảy ra khỏi bình bất cứ lúc nào.
Ngụy Lệnh Nghi và Xuân Ngọc kiểm kê trướng mục trong phủ ở minh gian, nghe Dịch cô cô nói xong, chỉ nói: “Thẩm cô nương có lòng. Quà cho ta không quan trọng, nhưng của lão phu nhân thì nên lấy về mới tốt. Xuân Ngọc, dẫn Dịch cô cô đi ra nói với người gác cổng một tiếng, nhớ đi sớm về sớm.”
Dịch cô cô liên tục cảm tạ, Xuân Ngọc đứng dậy dẫn bà ra ngoài.
Không lâu sau, Xuân Ngọc quay lại, nói với Ngụy Lệnh Nghi: “Thẩm gia cô nương đúng là không an phận, vào phủ mới ngày thứ hai liền sai người thân tín về nhà, chẳng phải là cáo trạng với người nhà rằng chúng ta đối xử với nàng không tốt? Cáo trạng cũng vô dụng, Thẩm gia dám xen vào việc Hầu phủ sao? Vào Hầu phủ rồi, có nhiều chuyện không phải muốn gì cũng được.”
Ngụy Lệnh Nghi đang cầm bút viết chữ, nghe Xuân Ngọc nói vậy, ngước mắt nhìn nàng: “Hôm qua ta kêu ngươi đi đưa đồ, luôn mãi dặn dò phải khách khí một chút, kết quả ngươi không nghe lời?”
“Phu nhân…” Xuân Ngọc ủy khuất dẩu miệng: “Nô tỳ không có làm gì, chỉ muốn nàng hiểu rõ thân phận của mình, để về sau không biết trời cao đất rộng muốn leo lên đầu ngài.”
Ngụy Lệnh Nghi cười khổ: “Nàng chỉ là người thiếp, sao ngươi lại khó khăn với nàng? Về sau Hầu phủ có chủ mẫu chân chính, ta phải bàn giao lại mọi thứ. Ngươi kết thêm thù, chẳng khác nào đẩy chúng ta vào tình trạng tứ cố vô thân. Có hiểu không?”
Xuân Ngọc lập tức cảnh giác, đến gần Ngụy Lệnh Nghi: “Phu nhân, ngài có ý gì?”
Ngụy Lệnh Nghi gác bút lên giá: “Chẳng phải sáng sớm Hầu gia đã vào cung sao? Chắc đã có kết luận về sự kiện giết tù binh. Hôm qua, huynh trưởng của ta đưa tin, phụ thân Trang phi đã rút khỏi Tây Bắc. Có nghĩa là, kế hoạch thay quân ở Tây Bắc của Hoàng thượng đã thất bại. Hắn chỉ có thể nghĩ mọi cách mượn sức Hầu gia, ổn định quân tâm. Ví như, ban quý nữ thế gia cho Hầu gia làm thê.”
Xuân Ngọc lắp bắp kinh hãi: “Quý nữ nhà ai nguyện ý gả đến Tĩnh Viễn Hầu phủ chúng ta? Thanh danh bên ngoài của Hầu gia thì ngài không phải không biết. Lúc Hoàng thượng vừa đăng cơ có trò tứ hôn khôi hài xảy ra, những đại nhân đó tình nguyện tự sát để kháng chỉ chứ không muốn gả nữ nhi lại đây.”
“Ngươi không hiểu Hoàng thượng, hắn nhất định sẽ tìm được người thích hợp.” Ngụy Lệnh Nghi nói vô cùng chắc chắn. Huynh trưởng đưa tin có đề cập, sau khi Gia Huệ Hậu qua đời, khắp nơi đều muốn cướp vị trí trung cung. Nhưng mấy tháng trôi qua, Hoàng thượng vẫn không có ý lập tân hậu. Rất có khả năng trong đợt tuyển nữ tử lần này sẽ chọn ra một người ban cho Bùi Duyên làm thê.
Khả năng cao nhất chính là muội muội của Gia Huệ Hậu. Thẩm thị xuất thân cao quý nhưng không có An Quốc Công và Gia Huệ Hậu bảo hộ An Định Hầu phủ, trong phủ chỉ có một thằng nhóc con tóc còn để chỏm chưa đứng vững, trong mắt Hoàng thượng không hề có giá trị, ban cho Bùi Duyên là hợp nhất. Bọn họ muốn nháo thế nào cũng chẳng nháo được tới đâu.
Tuy nhiên, để xem Bùi Duyên có nguyện ý hay không.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, bà tử chăm sóc Bùi An hoang mang rối loạn chạy tới: “Phu nhân, không thấy công tử đâu hết!”
Ngụy Lệnh Nghi đứng bật dậy khỏi giường La Hán, cả giận nói: “Vì sao không thấy? Ngươi chăm công tử kiểu gì?”
Bà tử lập tức quỳ xuống: “Công tử nói muốn đi dạo trong hoa viên, sau đó chui vào mai lâm rồi chẳng thấy đâu. Lão thân đã điều người tìm trong hoa viên cũng chưa tìm ra.”
Ngụy Lệnh Nghi trước nay xử sự trầm ổn, chỉ có đụng đến Bùi An mới rối loạn tinh thần. Nàng coi Bùi An như sinh mạng mình, xưa nay quản thúc nghiêm khắc, hiếm khi cho nó ra khỏi Mộc Huy Đường. Nhưng con nít thường ham chơi, không thể nhốt cả ngày trong nhà được.
Xuân Ngọc vội nói: “Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã dặn người gác cổng, nếu bọn họ gặp công tử phải báo ngay cho nô tỳ. Chắc công tử còn ở trong phủ, chúng ta kêu thêm nhiều người đi tìm. Để nô tỳ đến Thọ An Đường hỏi Văn Nương, có lẽ công tử tìm lão phu nhân.”