Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trà Xanh
Beta: Masha
Thẩm Oanh nhàn nhã ngồi trong viện chờ tin tức Dịch cô cô. Hai nha đầu Hồng Lăng và Lục La lo lắng trong lòng, vạn nhất nhị cô nương không thừa nhận hoặc lão phu nhân không chịu hỗ trợ thì làm sao bây giờ?
Nhưng thấy cô nương thần thái nhàn nhã, các nàng chỉ có thể nhẫn nại ngồi chờ.
“Ngồi không cũng chán, các ngươi đem chút trà bánh tới đây.”
Thẩm Oanh tống các nàng đi làm việc cho hết thời gian. Nàng đi ra cửa viện, nhìn ngó bên ngoài. Nha hoàn Xuân Ngọc hôm qua kêu nàng ở yên trong viện, đừng đi lung tung, nàng nhớ rõ trên đường đi vào đây có một mảnh mai lâm rất lớn bên cạnh, trong đó có một cây mai nở ra vô số hoa.
Nàng nghĩ, nếu mình đi hái một cành hoa mai thì không tính là chạy loạn đâu nhỉ. Huống chi, nàng chẳng thèm để ý một đứa nha hoàn nói chuyện giật gân.
Thẩm tam cô nương là nữ tử Giang Nam, vóc người nhỏ xinh, làm cách nào cũng không vói được đến cành hoa đẹp nhất trên cây. Thẩm Oanh không cam lòng, thử tới thử lui vài lần vô cùng hăng hái.
Một trận gió thổi qua khiến cánh hoa rơi lả tả. Trên đỉnh đầu nàng có một cánh tay cường tráng giơ lên, giúp nàng bẻ cành mai xuống.
Thẩm Oanh nghi hoặc quay lại nhìn, thấy Bùi Duyên đang đứng sau lưng mình, đang nắm tay một đứa bé. Đứa nhỏ rất xinh đẹp, cười khanh khách nhìn nàng, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Nàng cũng cười với nó, sau đó hành lễ: “Thiếp thân gặp qua Hầu gia và công tử.”
Đứa nhỏ lớn vậy lại còn nắm tay Bùi Duyên thì chỉ là con trai độc nhất của Ngụy thị, bé Bùi An. Bùi An năm nay mười tuổi, nhưng vóc người trông như con nít sáu bảy tuổi. Chắc bởi thân thể không khỏe nên có vẻ nhỏ gầy.
Bùi Duyên đưa cành hoa cho nàng.
Thẩm Oanh nhíu mày, không vội lấy. Nàng cho rằng sau chuyện xảy ra hôm qua, Bùi Duyên hẳn sẽ không để ý nàng, không nghĩ tới hai người nhanh gặp lại như vậy. Vừa rồi chắc hắn đã thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng nhảy lên nhảy xuống ráng bẻ cho được cành hoa.
Nàng có chút ngượng ngùng, không ngờ tính trẻ con của mình bị lộ trước mặt người khác. Nàng tuy đã có một thân thể khác, nhưng trong xương cốt còn tồn tại tôn nghiêm của đích trưởng nữ An Quốc Công và Hoàng hậu trung cung. Hắn đưa cành hoa cho nàng tựa như dỗ con nít ngoan ngoãn, thật là mất mặt quá!
Bùi Duyên nhìn biểu tình thay đổi liên tục trên mặt Thẩm Oanh, lúc hồng lúc trắng, không biết nàng bị sao. Chẳng phải vừa nãy ráng có được cành hoa này sao? Sao bây giờ lại không muốn? Hắn đưa ra, không thu tay lại, hai người cứ vậy đứng nhìn nhau.
“Ôi, thơm quá!” Bùi An kêu lên.
Hồng Lăng và Lục La đem trà bánh vào lại chẳng thấy Thẩm Oanh đâu hết. Đang muốn đi tìm thì nghe tiếng Bùi An, vội vàng chạy từ trong viện ra ngoài. Các nàng không ngờ Tĩnh Viễn Hầu cũng ở đây, vội vàng hành lễ.
Bùi An nhón chân thoáng nhìn vào viện, ngẩng đầu tò mò hỏi Thẩm Oanh: “Tỷ tỷ, đây là trà phải không? Sao thơm quá vậy? Ta nếm thử được không?”
Thẩm Oanh rất cảnh giác Bùi Duyên, nhưng đối với Bùi An thì không. Nàng thích con nít, đặc biệt là đứa bé xinh đẹp đến vậy. Nàng nhìn Bùi An gật đầu: “Đây là trà hoa lài, lấy hoa lài trộn vào trà xanh rồi nấu, hương thơm giữ được lâu, nước trà có vị thanh thuần. Mẫu thân ta nhờ người ở Phúc Kiến làm, nếu tiểu công tử thích, có thể vào thử.”
“Dạ được, nhị thúc vào cùng ta được không?” Bùi An hỏi đầy chờ mong.
Thẩm Oanh không thể từ chối. Lá gan nàng không lớn đến vậy, không dám đang ở trên địa bàn của người ta lại đuổi chủ nhân đi. Huống chi chỉ uống một chén trà, chẳng gì ghê gớm.
“Đương nhiên được. Mời nhị vị vào trong.” Nàng nghiêng mình, giơ tay mời.
Bùi Duyên lặng lẽ ấn đầu Bùi An, biết đứa nhỏ này cố ý. Cố ý chờ hắn trước cửa phủ, cố ý dẫn hắn đến mai lâm, cố ý tạo cơ hội để hắn và Thẩm cô nương ở chung. Tuy hắn không đoán được tiểu tử này có dụng tâm gì, nhưng hắn cũng chẳng ghét đi vào uống ngụm trà.
Thúc cháu ngồi xuống cạnh bàn đá ở thiên viện, Thẩm Oanh cầm ấm trà rót mỗi người một ly. Bùi Duyên chú ý động tác châm trà của nàng vô cùng ưu nhã tự nhiên, vô luận là cách cầm ấm hay tốc độ rót trà đều như từng học qua.
Hắn có chút thắc mắc, với xuất thân như nàng, đọc chút thi thư, viết chữ đẹp đã khó. Trà đạo là môn nghệ thuật mà danh môn khuê tú chỉ học khi xuất giá, người dạy cũng chỉ có các cung nữ phụ trách phụng trà lâu năm trong cung. Thẩm gia sao có điều kiện để nàng học thứ này trong khoảng thời gian ngắn?
Hắn cảm thấy cô nương này tựa như câu đố, nhìn không thấu, đoán không ra. Nhưng hắn thừa nhận, nàng đã thành công làm cho hắn hứng thú. Hắn muốn biết rốt cuộc nàng còn bao nhiêu thứ ngoài dự đoán của mọi người.
Bùi An kêu Thẩm Oanh ngồi cùng, tuy rằng không hợp lễ nhưng nơi này không có người ngoài, Bùi Duyên không nói gì, Thẩm Oanh liền không từ chối. Bùi An hỏi nàng mấy câu về trà, nàng đều kiên nhẫn trả lời.
Bùi Duyên ngồi cạnh tựa như chuyên tâm uống trà, kỳ thật luôn chú ý lắng nghe, nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn. Hẳn nàng không phát giác, cách nàng nói chuyện và kiến thức hơn hẳn nữ tử bình thường rất nhiều lần. Tựa như mấy cuốn sách ‘Trà lục’, ‘Đông thê khí trà lục’, ‘Trà luận’ hắn đã từng nghe qua nhưng chưa từng xem, nàng lại nói rất rành rẽ. Tính đến lần này, hắn đã gặp được ba bộ mặt khác nhau của nàng. Nàng để lại cho hắn ấn tượng thật sự khắc sâu.
Không lâu sau, Xuân Ngọc dẫn một đoàn người tìm đến thiên viện này. Nàng vừa nhìn thấy Bùi An liền lớn tiếng nói: “Công tử, hóa ra ngài ở đây! Phu nhân tìm ngài muốn điên luôn.”
Nàng nói xong mới phát hiện Hầu gia cũng có mặt ở đây, rất kinh ngạc, lập tức hành lễ.
Bùi Duyên đứng lên, ánh mắt nhìn Bùi An có ngụ ý nó phải đi về.
Bùi An cảm tạ Thẩm Oanh, kéo Bùi Duyên cùng đi. Xuân Ngọc hung hăng liếc Thẩm Oanh, nàng vẫn xem thường nữ nhân này, đến đây mới hai ngày lại có thể mời được Hầu gia, người không gần nữ sắc, ở lại viện nàng uống trà. Công phu hồ mị này cũng thật lợi hại!
Bùi Duyên đưa Bùi An về Mộc Huy Đường, Ngụy Lệnh Nghi không nổi giận trước mặt hắn. Chờ Bùi Duyên đi rồi, nàng cho hạ nhân trong phòng lui ra, bắt Bùi An quỳ xuống. Xuân Ngọc ở bên cạnh cầu tình: “Phu nhân, thân thể công tử trước nay không khỏe, ngài đừng phạt.”
“Mau nói, con đi đâu?” Ngụy Lệnh Nghi chất vấn.
Bùi An ngoan ngoãn trả lời: “Mẫu thân, nhi tử đi đến thiên viện, còn dẫn nhị thúc theo.”
Xuân Ngọc kinh ngạc, nói thất thanh: “Công tử, sao làm như vậy?”
Bùi An từ tốn nói: “Nhi tử xem thư cậu gởi cho mẫu thân, nói Hoàng thượng có khả năng kêu nhị thúc cưới vợ. Nhi tử nghĩ, nếu nhị thúc thật sự cưới nữ nhân thế gia sẽ làm khó mẫu thân. Chi bằng làm nhị thúc sủng hạnh vị ở thiên viện kia để các nàng đấu với nhau. Hôm nay nhi tử tiếp xúc với Thẩm thị, phát hiện nàng rất không giống người thường, nhị thúc cũng hơi thích nàng.”
Ngụy Lệnh Nghi sửng sốt, không nghĩ nó còn nhỏ nhưng suy xét sâu xa như vậy. Nếu không phải vì chẳng có phụ thân, từ nhỏ phải di chuyển khắp nơi và ăn nhờ ở đậu, làm sao lại phải trưởng thành sớm. Nàng áy náy trong lòng, đến trước mặt Bùi An đỡ nó đứng lên, cúi người ôm chặt con vào lòng: “Mẫu thân vô dụng, mẫu thân trách lầm con.”
“Mẫu thân đừng nói vậy. Nhi tử tuy nhỏ tuổi, thân mình chẳng mạnh khỏe gì, nhưng nhất định sẽ bảo hộ mẫu thân, sẽ không để các nàng khi dễ người.”
Nhìn hai mẹ con ôm nhau, Xuân Ngọc chợt nghĩ về quãng thời gian mấy năm nay bọn họ sống nương tựa nhau, cảm thấy thổn thức. Thế tử sớm qua đời lưu lại cô nhi quả phụ, thế đơn lực mỏng. Một khi Hầu gia cưới vợ, Hầu phủ có chủ mẫu mới, bọn họ phải xem sắc mặt người ta để sống. Tân chủ mẫu rộng rãi thì không nói gì, nếu là người xảo quyệt, không biết sẽ gây khó khăn cho phu nhân và công tử thế nào.
Công tử nói rất đúng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Bọn họ và Thẩm thị có cùng kẻ thù, chỉ cần Thẩm thị được sủng ái, chủ mẫu tương lai sẽ gắt gao canh chừng nàng, tạm thời không gây phiền toái cho bọn họ.
Hai thúc cháu Bùi Duyên đi rồi, Thẩm Oanh ngồi một mình uống trà trong viện, cành hoa mai Bùi Duyên bẻ xuống vẫn còn trên bàn đá. Nàng hồi tưởng chút sự kiện, Bùi Duyên không quá thích hợp. Ngoại trừ lần đầu cứu nàng, tổng cộng ba lần gặp mặt, hắn đều không nói chuyện.
Nếu hai ngày nay do yết hầu không thoải mái, còn lúc ở trên sơn đạo của Từ Ân Tự hắn cũng không nói một lời trước khi rời đi. Có ẩn tình gì chăng?
Nàng càng nghĩ càng thấy có gì không đúng, gọi Hồng Lăng vào hỏi: “Khi Lâm ma ma hỏi thăm chuyện Hầu phủ, có đề cập chuyện riêng tư của Tĩnh Viễn Hầu không?”
Hồng Lăng lắc đầu: “Cô nương cũng biết, hạ nhân Hầu phủ kín miệng lắm, Lâm ma ma không hỏi được chuyện gì hữu dụng đâu. Bà cũng phí sức chín trâu hai hổ mới thăm dò được chỗ ở của mọi người trong Hầu phủ, ngoài ra không có gì nhiều.”
Thẩm Oanh ngẫm lại, với thân phận của Bùi Duyên, cho dù có nhược điểm gì cũng sẽ che giấu giỏi, không để mọi người biết. Nàng tạm thời nén lại nghi vấn trong lòng, chờ tin của Dịch cô cô.
Qua khoảng một canh giờ, Dịch cô cô ôm hai hộp gấm quay về.
Bà đặt đồ trước mặt Thẩm Oanh, lau mồ hôi trên trán: “Cô nương dự tính không sai, ta nói những lời cô nương bảo ta với lão phu nhân. Lão phu nhân lập tức kêu nha hoàn Tiểu Đào của nhị cô nương đến, Từ ma ma tra hỏi, nàng liền khai ra. Đồ vật giấu ở chỗ nhị cô nương, lão phu nhân còn mắng đại lão gia và đại phu nhân một trận, lệnh bọn họ quản giáo nữ nhi nghiêm khắc. Mấy ngày nay phạt nhị cô nương đóng cửa ăn năn.”
Ở Thẩm gia, người khôn khéo thông suốt nhất chính là Thẩm lão phu nhân.
Thẩm Oanh không những nói cho bà chuyện đồ bị lấy, còn nói cách làm của Thẩm Dung ảnh hưởng đến tiền đồ Thẩm gia. Nàng ta đẩy mình vào bước đường cùng, không hề nghĩ tình cảm tỷ muội, về sau gả đến Cao gia sẽ không hướng tâm về nhà. Hơn nữa làm ra hành động ngu xuẩn như thế, thật không thể trông cậy nàng có thể giúp huynh trưởng trù tính.
Thẩm lão phu nhân nghe xong những lời này liền giận tím mặt. Đại phòng và Thẩm Dung chưa làm gì, ngoan ngoãn đem đồ trả lại.
“Cô nương, đã lấy đồ về, khi nào chúng ta đi tặng?” Hồng Lăng nói, “Hôm qua Xuân Ngọc nói lão phu nhân không muốn gặp ngài. Hay để nô tỳ đi thay ngài?”
Thẩm Oanh lắc đầu: “Nếu ngươi đi, có vẻ chúng ta thất lễ. Ngày mai ta sẽ tự đi.”