Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh không ngờ sẽ gặp Hoắc Văn Tiến ở biệt viện Từ gia. Nàng kinh sợ, lui vài bước, gót chân dẫm mép hồ mất đi trọng tâm.
“Tiểu nương tử lo lắng à?” Hoắc Văn Tiến hỏi một tiếng, đè bả vai Thẩm Oanh, kéo nàng lại.
Thẩm Oanh lập tức né tay hắn: “Tại sao ngươi ở đây? Nha hoàn của ta đâu?”
Hoắc Văn Tiến cười hắc hắc hai tiếng: “Thủ hạ của ta đang trông chừng. Nàng ngồi một mình bên hồ làm gì vậy? Ta canh nàng nãy giờ.”
Hắn biết hôm nay Tạ gia mở tiệc ở biệt viện nhưng không mời hắn, trong lòng vô cùng giận dữ tự mò đến. Thừa dịp lẻn vào, hắn không lộ mặt ở yến hội mà tự lượn lờ khắp nơi, vô tình gặp được Thẩm Oanh. Cô nương này ngồi ở bờ hồ soi người hết nửa ngày với bộ dáng đắm đuối.
Hoắc Văn Tiến tự cảm thấy mình là người khá tự luyến, ai biết đâu có người còn hơn hắn vài bậc.
“Sao nàng lại ở chỗ này?” Hoắc Văn Tiến hỏi ngược lại. Yến hội của Tạ gia toàn mời phu nhân từ gia đình quan to hiển quý, một người thiếp thất xuất hiện ở đây không hợp tí nào. Hơn nữa cô nương này không giống mấy tháng trước luôn vâng dạ, giờ dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Trở thành thiếp thất của Bùi Duyên nên lá gan to hơn phải không?
Từ dạo bị Bùi Duyên dạy dỗ ở Từ Ân tự, Hoắc Văn Tiến luôn ghi hận trong lòng. Lúc hắn tiến cung thưa với Thái hậu rằng hắn muốn cô nương này, Thái hậu đã đồng ý nhưng cuối cùng cô nương vẫn bị đưa vào Tĩnh Viễn Hầu phủ. Hắn chán nản, lại chẳng làm được gì. Ai bảo Bùi Duyên có bản lĩnh, mà hắn chỉ là kẻ lưu manh.
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc định ra hôn sự này, không ai sửa được, tính chi hắn.
Với hắn, chỉ là một nữ nhân mà thôi, đã từng thương nhớ ngày đêm, không chiếm được cũng chẳng gây ảnh hưởng to lớn gì đến cuộc sống.
Thẩm Oanh không muốn đôi co với hắn, xoay người định đi, Hoắc Văn Tiến giơ tay ngăn nàng: “Tiểu nương tử, đừng vội. Mấy tháng không gặp, ta…”
Hắn chưa dứt lời liền cảm giác trên vai bị vật gì đè, hai chân xém quỳ xuống đất.
“Thứ nào không có mắt lại dám…” Hắn nhe răng, trợn mắt muốn hất cái tay đang đè trên vai ra, đầu gối cong cong bị đạp một phát, cả người úp xuống đất.
Thẩm Oanh không biết làm cách nào thoát khỏi sự dây dưa của Hoắc Văn Tiến, thấy Bùi Duyên xuất hiện giống thấy cứu tinh, vội chạy đến bên hắn: “Hầu gia cứu ta!”
Bùi Duyên duỗi tay ôm eo nàng, một tay ôm nàng vào ngực, một chân đạp trên vai Hoắc Văn Tiến.
Hoắc Văn Tiến tức giận la to: “Lại là ngươi, Bùi Duyên! Ngươi còn dám động thủ… A a a a!” Cái chân đạp trên vai hắn nghiền qua nghiền lại hết sức như muốn chôn hắn xuống đất.
Nhìn Bùi Duyên hung ác, Thẩm Oanh hơi sợ. Hắn tuy không mở miệng nói lời nào, nhưng ánh mắt và hành động như muốn đẩy Hoắc Lục vào chỗ chết, tựa con sói đang che chở đồ ăn. Nàng muốn hắn cứu liền thấy được tư thế bảo vệ của hắn, lại còn giúp nàng xả giận.
“Người chết hết rồi sao? Mau tới cứu ta!” Hoắc Văn Tiến quay mặt hướng vào rừng la to, không ai tới, không chừng hắn sẽ bị Bùi Duyên giết chết.
Nhóm thủ hạ của Hoắc Văn Tiến đang canh Hồng Lăng và Lục La, nghe tiếng kêu vội chạy tới lại bị một bức tường người chận đường. Bọn hắn ngẩng đầu thấy một gã to con tóc thắt bím, cánh tay còn thô hơn chân bọn hắn, phải ngước lên mới thấy được đỉnh đầu gã này. Gã thở như trâu, phát ra tiếng gầm nhẹ làm bọn hắn sợ tới mức không nhúc nhích nổi.
Bùi Duyên định mạnh tay dạy dỗ Hoắc Lục để hắn nhớ lâu chút. Nhưng Hoắc Lục la quá to gây kinh động đến hậu viện, ở bên kia bờ hồ mọi người sôi nổi ra xem náo nhiệt. Thẩm Oanh muốn để chuyện qua đi, nhẹ nắm tay áo Bùi Duyên nói: “Hầu gia, dù sao cũng đang ở nhà người khác, mình làm to chuyện sẽ làm đại phu nhân khó xử.”
Bùi Duyên rút chân khỏi vai Hoắc Văn Tiến. Cánh tay Hoắc Văn Tiến đau đến nỗi không nhấc lên được, hắn quỳ trên đất rên rỉ không ngưng.
Thanh Phong đứng bên cạnh, tự rờ bả vai mình như đồng cảm với nỗi đau của Hoắc Lục, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng chưa khỏi. Hắn định đến khuyên nhủ, bọn họ không thể cứ mãi kết thù với Hoắc gia. Nhưng thấy Thẩm gia tam cô nương cũng có mặt ở đây liền biết Hoắc Lục chọc ghẹo nàng, hèn chi Hầu gia nổi giận.
Hầu gia phất vài thế tay với Thanh Phong, Thanh Phong gật đầu nói: “Gia cứ đi trước, ta sẽ đi báo với đại phu nhân.”
“Bùi Duyên, ngươi chờ đó cho ta!” Hoắc Văn Tiến vừa rên vừa nói: “Ta sẽ không để yên chuyện xảy ra hôm nay đâu!”
Bùi Duyên chẳng để ý, càng không màng sự uy hiếp của hắn. Thời điểm đi ngang qua mặt Hoắc Lục còn đạp lên mu bàn tay hắn một cái, sau đó nghênh ngang rời đi.
Tạ Vân Lãng đang ngồi uống trà ở đại đường, mọi người đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Hắn không quan tâm có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe mọi người trao đổi: “Người kia là Hoắc Lục công tử à? Không ai mời sao lại tới đây?”
“Ngươi không biết tính Hoắc Lục sao? Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có hắn. Sao hắn lại trêu vào Tĩnh Viễn Hầu…”
“Chẳng phải hắn dây dưa với người thiếp của Tĩnh Viễn Hầu à? Tên này thấy sắc là mờ mắt, ai cũng dám giỡn mặt.”
“Các ngươi có thấy người thiếp kia không? Nàng nép vào ngực nam nhân, lại có bộ dáng lê hoa đái vũ(*), nam nhân nào chịu được? Nàng thú vị hơn các danh môn khuê tú, có phải không các ca nhi?”
Các nam nhân cười vang, lại nói vài lời thô tục. Tạ Vân Lãng cảm thấy ngồi chung với đám người này thật phí thời gian, hắn đứng dậy đi ra sau sương phòng nghỉ ngơi. Hắn đi vào phòng, vừa cởi áo choàng, gã sai vặt Thư Mặc ở ngoài cửa nói: “Công tử, đồ đã sửa xong.”
“Vào đi” Giọng hắn nhàn nhạt nói lại.
Thư Mặc ôm một hộp gấm dài hẹp, đặt lên bàn dài làm bằng gỗ hoa lê trong phòng, “Phu nhân nói yến hội kết thúc rồi, ngài tiễn khách xong sẽ tới đây.”
Tạ Vân Lãng tựa như chẳng nghe thấy, chỉ nhìn vật trên bàn.
Thư Mặc biết công tử muốn ở một mình liền lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Tạ Vân Lãng đứng dậy đi tới bàn, mở hộp gấm ra, bên trong là bức vẽ đã được dán lại. Hắn cởi sợi dây, từ tốn mở quyển trục, ánh mắt toát ra vài phần thương cảm.
Đạp tuyết tìm mai, mai chưa nở. Đứng lặng trong tuyết chờ đợi hoa. Nàng muốn biểu đạt ý này phải không?
Người trong tranh rõ ràng là chính mình, vậy mà hắn lại lầm lẫn người vẽ tranh.
“Nhạt như triều quang phù với thủy, tĩnh như thanh phong sơ liễu sắc.” Ngón tay hắn lướt qua những con chữ xinh đẹp kia, lắc đầu tự giễu. Hắn có tài đức gì mà dám nhận mấy chữ này? Hắn vẫn luôn cho rằng người đàn trên lầu cao là Cao Nam Cẩm, người yêu thích thơ họa của tổ phụ là Cao Nam Cẩm, mà bức tranh này cũng do Cao Nam Cẩm vẽ. Đích trưởng nữ của An Quốc Công chẳng qua là kẻ lừa đời lấy tiếng thơm, tham hư vinh, chẳng có phong phạm của quý nữ.
Nàng luôn theo mình nói muốn bàn luận học vấn, chẳng qua là giống mấy kẻ dung chi tục phấn(**) chỉ được bề ngoài, hắn đương nhiên khinh thường. Sau đó phụ thân biết được thân phận của nàng lại có tâm tư muốn liên hôn với An Quốc Công phủ bị hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối.
Sau khi cưới Cao Nam Cẩm, một lần vô tình thấy Cao Nam Cẩm viết thơ nhà, hắn phát hiện chữ nàng và chữ trên bức vẽ hoàn toàn khác nhau, bấy giờ mới rõ chân tướng.
Hắn đã lầm.
Cao Nam Cẩm chưa bao giờ đề cập đến bức vẽ này, càng không biết ca ca của nàng đã đưa nó cho hắn coi. Chính hắn nhận định như vậy, hắn nhận lầm người vẽ tranh, cũng cưới lầm người.
Cao Nam Cẩm kể hắn nghe, người kia biết đàn Không tấu, hơn nữa tài nghệ cũng rất cao siêu. Nàng không muốn gả cho Định vương và Vĩnh vương, phụ thân ép nàng đàn, nàng không bằng lòng nên Cao Nam Cẩm thay thế. Nàng vô cùng yêu thích thơ và tranh của tổ phụ, từng muốn làm học trò của tổ phụ, ước nguyện không thành nên mới muốn luận đàm với hắn.
Chính những thành kiến và sự ngạo mạn của bản thân làm hắn lỡ mất nàng.
Nếu lúc trước hắn nguyện ý mối hôn sự đó, phụ thân nhất định sẽ nghĩ cách, dựa vào thanh danh của Tạ gia và quyền thế của phụ thân, nàng sẽ không gả cho Lệ vương. Bây giờ nàng không phải là Hoàng hậu đã tạ thế, mà vẫn là người thiếu nữ vô lo, thích vẽ tranh và theo đuổi hắn. Ít ra, hắn sẽ bảo vệ nàng một đời bình an.
Tạ Vân Lãng nắm chặt tay, khóe mắt hơi máy. Hắn cũng có một phần trách nhiệm với cái chết của nàng.
Ngày ấy, hắn chuốc say Chung Thiên Vấn của Thái Y Viện nên biết được, Hoàng thượng âm thầm sai người tìm phương thuốc trị bệnh cho Hoàng hậu, hơn nữa đã tìm được. Chỉ chờ đầu xuân năm sau sẽ có biến chuyển tốt. Hắn tin Chung Thiên Vấn, càng tin người nam nhân ngồi trên long ỷ kia nên chỉ lặng yên chờ đợi. Nhưng mùa đông chưa kịp đến, ngọn đèn dầu trong Trường Tín Cung đã tắt.
Hắn không chịu nghe lời phụ thân rời xa kinh thành.
Hắn muốn điều tra nguyên nhân gây nên cái chết của nàng, nếu không phải vì bệnh mà do có người hại, bất kể đối phương là ai, hắn sẽ bắt kẻ đó trả giá đắt. Hắn đây là trừng phạt cho sự ngu xuẩn của mình trước kia, không tiếc nuối lấy con đường làm quan để đánh ván bài này.
Tạ Vân Lãng cuộn bức vẽ lại, đặt vào hộp gấm rồi đem cất vào một ngăn bí mật không ai biết.
Có tiếng đập cửa vang lên, hắn quay về nằm lên giường La Hán, nói: “Vào đi”
Cao Nam Cẩm bước vào, đứng phía sau thấy mặt hắn không vui, ánh mắt u ám, nhưng vẫn dịu dàng nói chuyện: “Sao lang quân trở lại phòng sớm vậy? Phải tiễn xong khách khứa chứ. Hôm nay Hoắc Lục công tử không được mời mà tự đến, Tĩnh Viễn Hầu lại dạy hắn một bài học. Ta thấy thương tích của hắn cũng không nhẹ nên để hắn ở tạm trong sương phòng của phủ, còn mời đại phu tới kiểm tra. Nếu lang quân rảnh thì đến nhìn một chút. Không biết hắn ở trước mặt Thái hậu….”
“Nàng tự quyết định những việc thế này là được rồi.” Tạ Vân Lãng nhàn nhạt đáp lời.
Cao Nam Cẩm nhẫn nhịn, ngồi ở mép giường La Hán, đặt tay lên vai Tạ Vân Lãng: “Hiện giờ Tạ gia không giống như xưa, chàng ở trong triều cũng gian nan, phụ thân ta lại là thanh quan chẳng giúp được gì. Chàng kết bạn với ít con cháu thế gia để lót đường cho tương lai. Không chừa đường lui sao được…”
Tạ Vân Lãng nhẹ tránh tay nàng: “Ta nói rồi, ta biết chừng mực chuyện trên triều, nàng không cần nhọc lòng. Sau này đừng kêu ta tới yến hội kiểu này. Người đứng đầu lục bộ, lão thượng thư sắp về hưu, mọi việc trong nội bộ đều dồn lên vai ta, ta tránh không được.”
Hắn nói chuyện bình tĩnh, giọng nói không thể hiện sự hỉ nộ nhưng Cao Nam Cẩm có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt hờ hững. Từ lúc hắn phát hiện ra chân tướng sự việc kia, quan hệ giữa hai người liền không giống với những gì nàng mong ước khi xuất giá, vợ chồng hòa hợp, phu xướng phụ tùy(***).
Nàng là người kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng việc phu quân cưới mình vì lầm tưởng mình là người vẽ tranh? Nhưng nàng thật sự thích hắn, thích một cách hèn mọn, đủ để nàng bỏ đi tự tôn. Khi còn niên thiếu, nàng quá tự tin cho rằng, năm tháng qua đi, sớm chiều bên nhau sẽ làm hắn thích nàng. Cuối cùng cũng chỉ là tình cảm từ một phía.
Nhưng hắn làm đúng bổn phận của người trượng phu, trừ lần đó ra, giữa hai người càng xa cách.
Nàng luôn cố gắng phô diễn hạnh phúc mỹ mãn của mình trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt A Oanh, không dám lộ ra chút cảm xúc nào. Đây không phải là một loại tra tấn sao?
“Ta biết chàng trách ta không bảo vệ được A Oanh, nhưng nàng bệnh nặng đến vậy, Thái Y Viện sớm nói không có thuốc chữa, chỉ lấy dược liệu trân quý để kéo dài tính mạng. Mỗi lần ta đến thăm nàng, thời gian tỉnh lại của nàng ngày càng ngắn, ta có thể dự cảm được…”
“Nếu nàng không phải chết vì bệnh, mà bị người ta hại thì sao?” Tạ Vân Lãng bỗng nhiên hỏi.
Cao Nam Cẩm hoảng sợ che miệng, một lát sau mới nói: “Vì sao chàng nói vậy? Chàng đã tìm được chứng cứ gì rồi?”
Tạ Vân Lãng nhìn bình phong của giường La Hán, lặng yên không trả lời.
“Chàng mau nói đi.” Cao Nam Cẩm dùng sức lắc hắn, “Chàng biết chuyện gì mà ta không biết? Chẳng lẽ đúng như người ta đồn, do Trang phi âm thầm ra tay à?”
“Đừng hỏi ta, nàng cứ tự mình đi điều tra. Nàng có thể tự do ra vào nội cung, làm việc tiện hơn ta.” Tạ Vân Lãng nhắm mắt, “Nếu nàng thật sự coi nàng ấy là bạn, đừng để nàng ấy chết không minh bạch.”
Cao Nam Cẩm nắm chặt tay lại. Nàng đã sớm nghe người ta âm thầm đồn trong ngoài cung, nói Gia Huệ hậu do Trang phi hại chết. Gia Huệ hậu không còn nữa, với mức độ được sủng ái của Trang phi có thể vào làm tân hậu của Trường Tín Cung, dù không vào được cũng ngồi vị trí dưới một người, trên vạn người. Thời điểm còn Gia Huệ hậu, nàng dám chống đối nhiều lần, nếu có tân hậu cũng không trấn áp được nàng. Hơn nữa nàng mang long tự, hậu cung đã là thiên hạ của nàng.
Cao Nam Cẩm cho rằng Từ thị không ngốc đến vậy. Biết rõ có nhiều người nhìn chằm chằm, nàng còn dám ra tay hại A Oanh. Nhưng lời nói của Tạ Vân Lãng thường rất đúng, theo tính tình hắn, tuyệt không nói bậy. Chắc có nội tình gì đó.
“Được, ta sẽ điều tra cho dù có bao hiểm nguy, coi như ta thiếu nàng ấy.” Cao Nam Cẩm đứng lên, “Nếu ta tìm được chân tướng sẽ nói cho Hoàng thượng, để hắn chủ trì công đạo. Sau chuyện này, coi như ta và A Oanh huề nhau, không còn nợ nhau nữa. Ta hy vọng chàng sẽ không canh cánh chuyện năm đó nữa.”
Tạ Vân Lãng không có ý kiến gì, Cao Nam Cẩm buông tiếng thở dài, tự mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ mong nàng không có quan hệ gì đến chuyện này. Tạ Vân Lãng tự nhủ.
——-
(*) Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
(**) Dung chi tục phấn: chỉ người con gái tầm thường
(***) Phu xướng phụ tùy: chồng định làm gì, vợ cũng làm theo