Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh quay đầu nhìn hắn. Mặt nam nhân gần sát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đáy mắt có chút không vui. Nàng nhớ lúc mới vào phủ, hắn đã hỏi vấn đề này, lúc ấy nàng không trả lời thật. Vừa rồi Trần thị kêu nhũ danh nàng, vừa lúc bị hắn nghe thấy.
“Vì sao gạt ta?” Bùi Duyên chồm qua chống tay hai bên Thẩm Oanh, hai người chỉ cách một nắm tay.
Thẩm Oanh thản nhiên trả lời: “Hầu gia hẳn đã biết, nhũ danh của nữ tử chỉ có cha mẹ và phu quân mới có thể kêu. Lúc ấy, ta không coi ngài là phu quân. Hiện tại, ta cũng không có tư cách.”
Giong điệu nàng bình thản nhưng mỗi chữ lại gõ vào lòng Bùi Duyên.
Bùi Duyên vòng tay ra sau lưng ôm nàng vào lòng. Thời điểm nàng vào phủ, hắn không nghĩ có một ngày sẽ đưa nữ nhân này tới chiến trường, càng không nghĩ mình có ý cưới nàng làm vợ. Nhưng luật pháp Đại Nghiệp đặt ra, từ thiếp trở thành thê không phải là chuyện đơn giản dễ dàng.
“Ta sẽ không cho nữ nhân khác có tư cách này.” Bùi Duyên thì thầm.
Thẩm Oanh kinh ngạc, ngước mắt nhìn hắn, những lời này có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn… Suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị nàng đè xuống. Với thân phận Bùi Duyên, cần một chi nữ của công khanh mới xứng. Nàng là một nữ tử bình dân không quyền không thế, được hắn sủng ái coi như may mắn rồi. Cho dù không danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn, sinh hài tử cũng vĩnh viễn bị gắn chữ “thứ” ở trước.
Đây là nỗi đau không nói nên lời của nàng, bởi vậy cảm thấy mối quan hệ này không bền lâu, nhưng nàng không thể yêu cầu hắn làm chuyện không thể làm. Lúc trước Vĩnh Vương muốn nâng quý thiếp có xuất thân không thấp lên vị trí chính thất đã chọc giận tiên đế, xém chút mất đi sủng ái và tín nhiệm.
Bùi Duyên cúi đầu hôn tóc nàng. Hắn sẽ không hứa suông, chuyện đã tin tưởng thì nhất định tìm mọi cách để đạt được. Chờ dẹp loạn Thát Đát xong, nàng có mang hài tử thì có thể bắt tay vào làm.
Xe ngựa lại dừng, Côn Luân ở bên ngoài nói: “Hầu gia, hắn không tới.”
Mấy ngày trước, bọn họ hẹn gặp Vương Định Khôn ở đây. Nhưng đã quá giờ mà Vương Định Khôn không xuất hiện. Tám phần sợ chết không dám tới, hoặc dứt khoát trốn đi.
Bùi Duyên từng gặp nhiều người đào ngũ như vậy, ngay từ đầu hắn không trông chờ Vương Định Khôn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đối với người Vương gia, Định Quốc Công anh dũng cùng với chiến tích vinh quang trong quá khứ đã trở thành dấu ấn, không khơi dậy nổi lòng nhiệt huyết của con cháu hậu bối. Mặc kệ Vương Định Khôn chạy đến nơi nào, Bùi Duyên đều tìm được cách bắt hắn về.
Bùi Duyên ngồi thẳng như đang suy tư. Thẩm Oanh hỏi: “Hầu gia đang đợi ai?”
“Vương Định Khôn.”
Thẩm Oanh lập tức minh bạch. Lúc trước nàng thấy kỳ quái, sao Vương phu nhân bỗng nhiên đồng ý hôn sự của Vương Thiến Như và Tống Viễn Hàng, xem ra có liên quan đến Vương Định Khôn.
“Hầu gia chuẩn bị đưa Vương công tử tới chiến trường?” Thẩm Oanh lại hỏi. Trong ấn tượng của nàng, Vương Định Khôn là kẻ ăn chơi trác táng, không muốn đánh giặc. Bùi Duyên sẽ không vì hôn sự của Vương Thiến Như nên quyết định qua loa, ắt hẳn có dụng ý khác.
Bùi Duyên nhìn nàng, vẻ mặt trầm trọng: “Các vương công tử đệ của Đại Nghiệp, mấy ai muốn đánh giặc.”
Thẩm Oanh sửng sốt. Nàng trước kia ở hậu cung không hỏi đến triều chính, không để ý quốc gia đại sự. Nàng chỉ biết vì chuyện đổi tướng cho Tây Bắc, Bùi Chương mặt ủ mày chau, nhắc tới các tướng lĩnh trấn thủ Đại Nghiệp liền lộ ra vẻ mặt giống hệt Bùi Duyên.
Bùi Duyên nhìn Thẩm Oanh không hiểu nên kiên nhẫn giải thích: “Từ khi Đại Nghiệp khai quốc đến thời kỳ tiên đế, tướng lãnh kiệt xuất ào ào không dứt. Nói chi xa xôi, chỉ cần Định Quốc Công, An Quốc Công cùng phụ thân ta đều có thể trấn thủ một phương. Nhưng từ dạo cửu vương tranh đoạt nổi loạn, thế lực khắp nơi tranh đấu ngươi chết ta sống, những đại tướng nắm binh quyền trở thành cái gai trong lòng tiên đế. Chỉ cần có chút không phục, tiên đế sẽ quét sạch, mọi người cảm thấy bất an, chỉ sợ vô ý sẽ dẫn tới hoạ diệt môn.”
Hắn nói một hơi rất nhiều, những năm tháng gian khổ đó lại hiện lên trong đầu Thẩm Oanh.
“Cho nên những người trẻ tuổi khi trưởng thành đều không hỏi triều chính, chỉ cưỡi ngựa chọi gà. Ngoại trừ Hầu gia, không ai có thể trấn thủ biên cảnh. Một khi quân địch xâm chiếm, ngài xảy ra chuyện, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Hầu gia muốn đưa Vương công tử tới chiến trường rèn luyện làm gương tốt cho các công tử trong kinh thành noi theo phải không?”
Bùi Duyên gật đầu khen ngợi. Nha đầu này đoán ý hắn nhanh như vậy, quả nhiên là tiểu hồ ly tâm tư nhạy bén.
Thẩm Oanh nói thầm: “Vậy ngài cứ trực tiếp trói hắn lại, ai tin hắn sẽ tự mình tới.”
Thanh âm nàng tuy nhỏ nhưng Bùi Duyên nghe rõ mồn một. Hắn cong khóe miệng, giơ tay ấn đầu nàng: “Đừng lo.”
Thẩm Oanh không lo chuyện Vương Định Khôn không đi chiến trường, nàng chỉ lo hắn đi phá hôn sự của Vương Thiến Như và Tống Viễn Hàng. Trên thế gian này, có được tình yêu đã không dễ, nàng muốn thấy bọn họ đơm hoa kết quả. Nhưng sau khi nàng rời kinh thành sẽ không giúp được Vương Thiến Như, bởi vậy có chút không yên lòng. Nàng thừa nhận mình không lo xa được như Bùi Duyên, trong lòng chỉ có thể quan tâm những người quen thuộc, không nghĩ được đến toàn bộ thiên hạ.
“Tới Đại Đồng, ta có chuyện để nàng làm.” Bùi Duyên nói.
“Chuyện gì?” Thẩm Oanh tò mò hỏi.
Bùi Duyên lắc đầu, cố ý úp úp mở mở không nói rõ.
Xe ngựa đã đi được một ngày, Thẩm Oanh ít khi xa nhà, mới đầu còn hưng phấn dựa cửa sổ vén rèm nhìn phong cảnh ven đường. Nhìn một chặp rồi chán. Bùi Duyên xem binh thư và bản đồ vô cùng mê mẩn không chú ý đến ai.
Thẩm Oanh dịch lại gần nhìn một chút, đều là bài binh bố trận, nàng xem đến choáng váng đầu, đơn giản ngủ cho xong.
Lúc chạng vạng, bọn họ đến một trấn nhỏ. Nơi này vẫn thuộc phạm vi quản lý của Thuận Thiên Phủ, tuy không phồn hoa như kinh thành nhưng có cửa hàng khắp phố, tới tối vẫn không đóng cửa, trên đường người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Trên trấn chỉ có một khách điếm để trọ, hơn nữa chỉ còn hai gian phòng.
Thanh Phong cho thêm tiền, Côn Luân đi theo tiểu nhị ra hậu viện cất xe ngựa.
Thẩm Oanh theo sau Bùi Duyên đi vào đại đường, đại đường bày vài bàn ghế ngồi đầy người. Thực khách phần đông là tráng hán, thoạt nhìn là đi giang hồ kiếm ăn. Thanh Phong nhìn không thấy chỗ trống liền nói: “Gia, hay là chúng ta về phòng nghỉ ngơi? Chờ đến tối lại xuống.”
Bùi Duyên gật đầu. Sau khi đi vào, bất kể là chủ quán hay thực khách đều nhìn Thẩm Oanh vài lần. Những ánh mắt chứa đầy thâm ý đó làm Bùi Duyên không thoải mái, đương sự còn cố tình tò mò đánh giá khắp nơi.
“Theo ta về phòng.” Bùi Duyên quay đầu nói.
Thẩm Oanh đáp lời, đi theo hắn lên lầu. Thanh Phong vốn muốn theo chân bọn họ nhưng nghĩ nghĩ, lại trở lui xuống lầu. Hắn nên thức thời chút, không nên làm hỏng chuyện tốt của Hầu gia. Trên đường có tiểu huynh đệ “Thẩm Nhất” chăm sóc Hầu gia, hắn cũng nhẹ nhàng không ít.
Phòng trong khách điếm này không tồi, chỗ ngủ dùng bình phong ngăn lại, giường bên trong cũng đủ lớn cho hai người nằm. Mở một bên cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh tượng trên phố.
Thẩm Oanh đặt tay nải lên bàn, lấy túi nước đổ một chén đưa cho Bùi Duyên.
“Hôm nay lên đường chắc Gia mệt rồi. Mau uống miếng nước giải khát.”
Bùi Duyên duỗi tay tiếp nhận, chần chờ một lát rồi uống hết. Không phải nước trong, có vị ngọt mát lạnh trong cổ. Thẩm Oanh giải thích: “Đây là nước bạc hà pha chút mật ong, Lưu tiên sinh nói tốt cho giọng nói của ngài.”
“Hầu tật của ta không có việc gì.”
“Lưu tiên sinh nói, tuy đã bỏ hết thịt thối, lành hơn phân nửa nhưng vẫn nên cẩn thận. Bắc địa nhiều gió cát, ngài nhất định phải uống nhiều nước, đừng làm hỏng giọng nói…” Thẩm Oanh thao thao bất tuyệt. Bùi Duyên cúi người xuống, giơ tay ôm gáy nàng, khóa miệng nàng lại.
Thẩm Oanh trừng to mắt, nàng hiện tại là nam nhi, nếu như bị người ta thấy… còn ra thể thống gì!
“Ư… ư…” Nàng giãy giụa hai chân, lại bị Bùi Duyên kẹp không nhúc nhích được.
Lúc này, tiểu nhị của khách điếm vô tư xách ấm nước đi vào. Vừa vào cửa, nhìn thấy hai người ôm nhau, hắn lập tức lui ra ngoài.
Thẩm Oanh cảm giác có người, vội vàng đẩy Bùi Duyên ra, lau miệng lung tung, chẳng qua giấu đầu lòi đuôi mà thôi.
“Khách quan à?” Tiểu nhị ở bên ngoài gọi một tiếng.
“Vào đi.” Thẩm Oanh ra vẻ bình thản.
Tiểu nhị đem một bình nước ấm đã nấu sôi đặt lên bàn, nhìn Bùi Duyên, rồi nhìn Thẩm Oanh, cũng không chọc ghẹo. Hắn cả ngày ở khách điếm đưa rước người, nên đã sớm nhìn ra vị mặc nam trang này thật ra là một cô nương xinh đẹp, tám phần là tiểu thiếp lén dẫn theo của nam nhân oai vũ hiên ngang trước mắt này. Tuy quần áo bọn họ mộc mạc, nhưng khí thế giơ tay nhấc chân không phải người thường. Hẳn là từ kinh thành tới.
Nghe nói hiện tại trong kinh thành, nam nhân bất kể địa vị cao thấp đều dưỡng thiếp thất trẻ tuổi xinh đẹp. Có người mua từ các mẹ mìn chuyên môn mua ngựa gầy Dương Châu(*). Quan viên có giao tình tốt sẽ trao đổi cơ thiếp trong nhà. Tiểu thiếp có thể theo nam chủ nhân ra cửa chứng tỏ rất được sủng ái.
“Khách quan, nếu có yêu cầu gì cứ trực tiếp gọi tiểu nhân.” Tiểu nhị ân cần.
Thẩm Oanh lấy năm đồng từ túi tiền cho hắn, tiểu nhị vừa định lui ra ngoài, Bùi Duyên mở miệng hỏi: “Gần đây có người ăn mặc kỳ lạ xuất hiện trên trấn không?”
Tiểu nhị nghe giọng hắn nói chuyện khó nghe như tiếng cồng, hắn vô cùng hoảng sợ. Nhưng hắn cố nén nỗi bất an để trả lời: “Khách quan hỏi người từ phía bắc tới phải không? Có, nhưng ngày thường ngẫu nhiên cũng gặp được, không hiếm lạ.”
Bùi Duyên không nói chuyện, cảm thấy mình đang lo lắng hơi nhiều. Tuy lúc trước ở quân doanh nhận được tin tức, Thát Đát sẽ phái người lẻn vào Đại Nghiệp chờ cơ hội ám sát Hoàng đế. Tin tức không biết thật giả, nhưng hiện giờ Thát Đát loạn như tơ vò, phỏng chừng bọn họ không tiến hành kế hoạch này.
“Gia!” Thanh Phong từ bên ngoài đi vào, thở hổn hển, “Dưới lầu có người tìm ngài.”
—-
(*) ngựa gầy Dương Châu: ám chỉ hài tử của các gia đình nghèo bị bọn buôn người mua, mời ma ma dạy dỗ, đến độ tuổi thích hợp bị bán làm tiểu thiếp cho nhà giàu, địa vị chỉ tốt hơn nô lệ một chút, là công cụ phát tiết cho nam nhân. Các nữ tử đó có dáng người nhu nhược như liễu, eo nhỏ vừa đủ ôm.