Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cứ như vậy, trước mặt tất cả binh sĩ trong quân doanh, Tiêu Hoài Ngọc bị đeo gông xiềng dành cho phạm nhân vào, đi theo Đình úy vào Sở Kinh.
Rời quân doanh, đi được nửa ngày, đến đường tẻ giữa Kim Châu và An Châu đột nhiên truyền đến một trận tiếng chém giết.
Âm thanh là từ một con đường khác truyền đến, khoảng cách cũng không xa, chỉ cách một ngọn núi.
Hữu giám thấy thế liền phái người đến phía trước tìm hiểu, nửa khắc sau, mật thám hoang mang hoảng loạn chạy về, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Là một đám sơn phỉ, không biết vì nguyên nhân gì mà bọn họ lại chặn xa giá của công chúa Tề quốc, hộ vệ đã mang công chúa chạy trốn, thế nhưng bọn họ rất đông, chỉ sợ công chúa Tề quốc kia..."
"Cái gì?" Hữu giám cưỡi trên lưng ngựa kinh hãi: "Công chúa Tề quốc phụng mệnh đi sứ, bọn sơn phỉ lại ở cách đây trăm dặm, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?"
"Hẳn là vì đoàn xe của Tề quốc tới đi." Quan sai bên cạnh nói: "Người Sở ở biên cảnh đều hận Tề quốc."
"Bọn sơn phỉ này vô cùng khó đối phó, triều đình phái binh đi tiêu diệt, nhưng ba lần đều trắng tay trở về. Trước mắt chúng ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể sai người trở về thông báo với Trần đại tướng quân." Hữu giám than thở.
"Chúng ta đã đi nửa ngày rồi, nếu chờ đến khi Trần đại tướng quân đến, chỉ sợ khó đoán được sự sống chết của công chúa Tề quốc kia." Quan sai lại nói.
"Vậy cũng không còn cách nào a, thật xui xẻo đi." Hữu giám lại nói: "Hộ vệ đã dẫn theo nàng chạy trốn khá xa, cho dù chúng ta có đuổi theo cũng sợ là không kịp."
Tiêu Hoài Ngọc đi theo phía sau nghe được cuộc nói chuyện của Đình úy, nàng nhận ra lúc này là hi vọng sống sót của mình, thế là ngẩng đầu hô: "Công chúa Tề quốc hẳn là rất quan trọng đối với Tề quốc đi?"
Các quan sai quay lại, Tiêu Hoài Ngọc tiếp tục nói: "Nàng có thể lấy thân phận là công chúa, lại có thể lấy thân phận nữ tử mà đi sứ, nhất định là người không đơn giản."
"Đó là tất nhiên, Lâm Nghi công chúa này giống như Việt vương vậy, đều là hài tử mà Tề đế yêu thương nhất." Quan sai trả lời.
"Nếu để công chúa Tề quốc xảy ra chuyện, vậy cho dù các ngươi giao ta cho Tề quốc thì Tề Sở hai nước cũng không thể hòa hảo lại được." Tiêu Hoài Ngọc nhanh trí nói.
Các quan sai cẩn thận nghe, cảm thấy vô cùng có lý, nàng liền nói tiếp: "Trở về báo cho Đại tướng quân sợ là không kịp, các ngươi thả ta ra, giao cho ta một số nhân mã, để ta đến thử."
"Ngươi sao?" Hữu giám bắt đầu sinh nghi: "Sơn phỉ nhiều năm sống tại Đông cảnh này, chỉ bằng một mình tân binh như ngươi có thể sao?"
"Không thử thì làm sao biết." Tiêu Hoài Ngọc phản bác: "Ta là tân binh, nhưng trong chiến trận ta đã giết mười bảy quân địch mới sống sót trở ra a."
Nghe Tiêu Hoài Ngọc nói như vậy, Hữu giám có chút khiếp sợ. Hắn một lần nữa đánh giá nàng, giờ mới hiểu được vì sao trong quân lại có nhiều binh sĩ ngăn cản không muốn cho nàng đi.
"Chúng ta ít người, rất khó." Hữu giám ý tốt nhắc nhở.
"Không dối gạt người, ta muốn liều chết để nắm được hi vọng sống sót là này." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Ta không muốn chết chỉ vì Sở quốc yếu đuối trong trận giao chiến này."
"Chết trận, dù sao cũng tốt hơn uất ức mà chết a." Nàng lại nói: "Tề quốc muốn bắt hung thủ, ta tất nhiên thoát không nổi cái chết, vì vậy thi thể chắc cũng sẽ không còn nguyên vẹn đi."
Lời nói của Tiêu Hoài Ngọc lần thứ hai khiến Hữu giám chấn động, hắn nhìn người chỉ mới mười bốn tuổi tòng quân trước mắt, chỉ là một thiếu niên: "Ngươi có dũng khí mà nhiều người Sở không có, nếu người Sở ai cũng đều như ngươi, vậy sẽ không có cục diện như ngày hôm nay."
Đối với quyết định của triều đình, Hữu giám chỉ là một quan sai nhỏ trong Đình úy mà thôi. Đối với cục diện hôm nay cũng hữu tâm vô lực, hắn cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của Tiêu Hoài Ngọc: "Mở gồng xiêng cho hắn đi."
Sau đó hắn nhảy xuống ngựa, giao ngựa của mình cho nàng: "Biết cưỡi ngựa không?"
"Biết." Sống sót từ trên chiến trường, Tiêu Hoài Ngọc liền được Ngô Tư xem trọng, đồng thời cũng dạy nàng vài kỹ năng khác tốt hơn binh sĩ bình thường, bao gồm cả việc cưỡi ngựa, bắn cung.
Trần Văn Thái sở dĩ muốn bảo vệ nàng cũng là vì Tiêu Hoài Ngọc nàng có thiên phú và chịu khổ tốt hơn đám binh sĩ kia.
Vì vậy sau khi Đình úy dẫn nàng rời đi, Trần Văn Thái liền viết phong thư gửi tới Sở Kinh, hi vọng Bành Thành vương có thể khuyên bảo Sở hoàng.
"Chỉ có hai mươi người." Hữu giám nói: "Vốn là Đình úy lựa chọn trong Cấm quân ra để áp giải ngươi."
"Được." Tiêu Hoài Ngọc dẫm chân đạp nhảy lên lưng ngựa: "Đa tạ đã tin tưởng."
"Đi!"
Sau khi Tiêu Hoài Ngọc dẫn đám người rời đi, mấy quan sai trong Đình úy có chút không rõ: "Hữu giám, lần này trở về là để giao hắn cho Tề quốc trị tội, hắn giết Hoàng tử Tề quốc, khó tránh khỏi cái chết, ngài như vậy không sợ hắn bỏ trốn sao?"
"Hai mươi Cấm quân đi theo, hắn chạy như thế nào đây?" Hữu giám quay đầu lại nói.
"Nhưng nếu trên đường hắn lại đầu hàng sơn phỉ..."
"Hắn sẽ không." Hữu giám tin tưởng: "Chỉ bằng lời kia của hắn, cũng đã thể hiện hắn không phải là loại người phản bội."
***
"Bảo vệ công chúa."
"Giữ lại nữ tử Tề quốc này, những người còn lại cứ giết đi." Tên đầu lĩnh híp mắt lại, tầm mắt luôn dừng trên người Tống Thanh Dao, không ngừng đánh giá.
"Nhìn tư thái ngược lại cũng không tệ, các huynh đệ, tối nay có thể hưởng thụ một phen a."
Nghe được lời của tên đầu lĩnh, mấy tên sơn phỉ bên cạnh dơ đao lên hô: "Giết bọn họ!"
Ngăn ngắn trong chốc lát, máu của người Tề và người Sở đã trải đầy ngọn núi. Cho dù hộ vệ Tề quốc có cường mạnh như thế nào cũng không thể chống lại đám sơn phỉ đông người như vậy.
Sau nửa canh giờ, Tề binh hầu như tổn thất không còn, Tống Thanh Dao cũng té xuống xe ngựa.
Hộ vệ đem sức lực cuối cùng đẩy lùi đám sơn phỉ mang đầy tà niệm kia đi.
Chém giết càng lúc càng kịch liệt, sơn phỉ cũng càng lúc càng tàn bạo, nhìn thi thể huynh đệ nằm đầy trên đất, tên đầu lĩnh nổi giận nói: "Đám người Tề này khó chơi hơn ta nghĩ a." Thế là hắn cũng không cưỡng cầu bắt người sống nữa: "Không bắt được thì giết đi, nữ nhân còn nhiều."
Một nam tử trung niên trong số đó ngồi trên lưng ngựa, râu quai nón, bị cụt một tay nổi lên tâm tư, hắn cười híp mắt nói: "Đại ca, đừng nha, chết rồi sẽ không còn thú vị nữa. Cứ để ta đến bắt nàng dâng cho ngài."
Dứt lời, hắn liền cầm cây đao lên vắt trên vai: "Đi."
Mấy tên Tề binh còn lại nâng Tống Thanh Dao đứng dậy, sau đó bảo vệ nàng phía sau: "Đám sơn tặc các ngươi cũng dám mơ ước công chúa Tề quốc ta sao!"
"Công chúa Tề quốc thì làm sao?" Tên nam nhân bị cụt một tay trừng mắt nói: "Chỉ cần nàng là nữ nhân thì sẽ không thể rời xa nam nhân được đâu a. Lát nữa, lão tử sẽ cho nàng biết nam nhân thật sự là cái gì."
Tống Thanh Dao nghe xong chỉ thấy buồn nôn, nàng rút cây đao đang cắm trong thi thể bên cạnh ra. Nàng thà chết cũng không muốn rơi vào tay đám người kia.
"Bảo vệ công chúa." Hộ vệ trưởng đã bị thương hô lớn.
Những tên Tề binh còn lại bị vây công mà lần lượt ngã xuống, hộ vệ trưởng cũng chiến đến hơi thở cuối cùng, lấy thân thể đỡ đao, không muốn ngã xuống: "Công chúa..."
"Mạt tướng vô năng."
Cung nhân, thị vệ đi theo đều đã trở thành thi thể. Làm sứ giả vào Sở quốc, nàng không thể mang theo quá nhiều nhân mã, mà đội ngũ tiếp ứng của Sở quốc còn đang trên đường đến.
Thi thể Tề binh nằm ngang dọc tứ phía, nhưng thi thể nằm dưới đất phần nhiều là đám sơn phỉ không mặc giáp.
"Chết nhiều huynh đệ như vậy, đều là vì ngươi a công chúa Tề quốc, chậc chậc chậc..."
"Lúc trước ngươi là phượng hoàng trên trời, những người như bọn ta a, đến ngước mặt lên nhìn cũng không có tư cách. Hôm nay, huynh đệ bọn ta có biết bao may mắn a, có thể hưởng thụ nữ nhi của Thiên tử rồi."
Nam nhân cụt một tay nhảy xuống ngựa, cầm trong tay đại đao áp sát nàng.
"Đừng tới đây!" Tống Thanh Dao cương liệt dùng đao đặt lên trên cổ mình.
Lúc này, một mũi tên nhắm ngay thanh đao trên tay nàng.
Vèo!
Chỉ nghe một tiếng, đao trong tay Tống Thanh Dao lập tức rơi xuống.
"Đại ca, đại ca." Nam nhân cụt tay không muốn nàng chết như vậy, dù sao là thi thể cũng không còn ý nghĩa gì: "Các huynh đệ dùng máu để đối lấy mỹ nhân, không thể cứ để nàng chết như vậy a."
"Lão Tam, còn phiền cái gì đây!" Tên đầu lĩnh hơi không kiên nhẫn, cũng chú ý xung quanh. Tuy rằng đã rời xa đường chính, nhưng bọn họ vẫn sợ sau khi triều đình biết được động tĩnh sẽ phái binh đến đây. Bọn họ rời xa núi chính là đã mất đi bình phong, ở đây bọn họ không thể đối đầu với quân chính quy của triều đình, thế là sai thủ hạ bắt đầu lục soát lương thực cùng kim ngân của các thủ vệ và cung nhân Tề quốc.
Nam nhân bị cụt tay đứng đó một lúc, sau đó lại vội vã nhịn không nổi: "Mỹ nhân..."
"Giá!"
Một trận mống ngựa từ sau núi truyền đến, liền hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người. Tống Thanh Dao thấy thế liền xoay người chạy vào trong núi trốn.
Nam nhân cụt tay phản ứng nhanh, liền cầm đại đao trong tay đuổi theo: "Đừng chạy a, mỹ nhân..."
Tiêu Hoài Ngọc cưỡi trên lưng con ngựa đen từ trong bụi rậm phía đường nhỏ lao ra, nàng không có quần giáp che chân cùng cánh tay đều bị gai cỏ ven đường khiến cho bị thương. Tuy rằng đường nhỏ gồ ghề khó đi, nhưng nhờ vậy mà rút ngắn được lộ trình. Hộ vệ Đông Tề đều đã chết trận, chỉ còn Lâm Nghi công chúa đang bị rượt đuổi phía trước.
Sau khi phủi gai ra khỏi người, Tiêu Hoài Ngọc nhìn thấy một nữ tử đang cố chạy thoát khỏi đám nam nhân phía sau.
Ngay thời khắc nữ tử suýt chút nữa bị bắt lại, Tiêu Hoài Ngọc rút bảo kiếm của Hữu giám đang treo lơ lửng bên lưng ngựa ra, sau đó dùng sức ném tới nam nhân cụt tay kia.
Tầm mắt nam nhân cụt tay hiện chỉ chú ý đến mỹ nhân phía trước, không để ý đến bảo kiếm đang bay tới phía sau mình.
"Lão Tam!" Đám sơn phỉ đang bận vơ vét đồ vật, chỉ có tên đầu lĩnh ngẩng đầu phát hiện, hắn kinh hãi hô to.
Tiêu Hoài Ngọc chỉ vào lúc kiểm duyệt Tam quân ở Sở Kinh gặp được Bình Sơn công chúa một lần, tuy rằng Tề Sở ăn mặc khác biệt, nhưng căn cứ vào y phục hôm đó của Bình Sơn công chúa để suy đoán, nữ tử trước mắt này ăn mặc thật sự quá mức đơn giản.
Nhưng mặc kệ có phải là công chúa Tề quốc hay không, nàng đang bị một đám nam tử mang ý đồ xấu đùa giỡn, đây là chuyện mà Tiêu Hoài Ngọc không thể chịu được.
"Lên ngựa." Tiêu Hoài Ngọc nhanh chóng cưỡi ngựa đến bên người nàng, cúi người xuống đưa tay ra nói.
Tống Thanh Dao nhìn một thân giáp Sở quân trên người Tiêu Hoài Ngọc, liền không do dự.
Khi nàng đưa tay ra tìm lực để nhảy lên ngựa thì mũ che trên đầu bỗng nhiên rơi xuống.
Nam nhân cụt tay bị bảo kiếm xuyên thẳng qua người mà ngã vào trong vũng máu, đôi mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoài Ngọc và Tống Thanh Dao.
Đám nam nhân đang đuổi theo phía sau nhìn thấy nam nhân cụt tay bị một kiếm khiến cho mất mạng liền sợ hãi không dám đuổi theo nữa.
Sau khi chiếc mũ che chắn dung nhan bị rơi ra, dung mạo tuyệt thế cứ thế bại lộ trước mặt mọi người. Khuôn mặt của Lâm Nghi công chúa đẹp không thua gì với Bình Sơn công chúa của Sở quốc. Không chỉ có đám sơn phỉ sững sờ, mà đến cả đám Cấm quân đi theo cũng phải kinh diễm.
"Giá!" Tiêu Hoài Ngọc nhìn thấy dung nhan của nàng, lại nhìn lại đám sơn phỉ phía sau, lúc này mới chắc chắn kết luận thân phận của nàng, thế là kéo dây cương quay đầu lại: "Đi."
Tên đầu lĩnh đang muốn đuổi theo, sau khi nhìn thấy khôi giáp trên người Cấm quân cùng binh sĩ biên cảnh, liền dừng lại.
"Thủ lĩnh, chúng ta không đuổi theo sao? Công chúa kia..."
"Không thấy đó là Cấm quân sao?" Tên đầu lĩnh nhíu mày, bởi vì hôm nay đã chết rất nhiều huynh đệ, Tề binh lại trung thành cường mạnh, bọn họ không dự liệu được, như bây giờ, hắn không muốn lại xảy ra thêm chuyện gì: "Lấy vàng bạc và binh khí đi."
Tống Thanh Dao ngồi trong lòng Tiêu Hoài Ngọc, nhận thấy phía sau đã không còn người đuổi theo liền nhắc nhở: "Nhưng người kia không có đuổi theo nữa."
Nghe được lời nhắc nhở, mồ hôi từ trên trán Tiêu Hoài Ngọc chảy xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Nhịp tim của ngươi đập rất nhanh, hẳn là rất hồi hộp đi." Cách một lớp áo giáp, Tống Thanh Dao biết trong lòng nàng đang hoảng, bởi vì nhóm người đến cứu viện còn không đến ba mươi người: "Rõ ràng đã sợ như vậy, sao còn muốn cứu giúp?"
Tiêu Hoài Ngọc không dám thả chậm tốc độ: "Ngươi không sợ sao?" Nàng hỏi ngược lại.
"Sợ." Tống Thanh Dao trả lời: "Lòng người chính là thứ đáng sợ nhất, cho dù có là người Tề hay người Sở, cũng đều như nhau."
Cách nói chuyện của nàng khiến Tiêu Hoài Ngọc chú ý: "Ở trong mắt ta, chỉ có nam nhân và nữ nhân, mà ta chán ghét việc nam nhân bắt nạt nữ nhân."
"Cũng không muốn nhìn thấy, bất kì nữ tử nào bị ức hiếp." Tiêu Hoài Ngọc lại nói, đây là lời trong lòng nàng.
"Căm ghét loại người ỷ mạnh hiếp yếu sao? Đúng là chính nhân quân tử." Tống Thanh Dao nói.
Phóng ngựa chạy được hồi lâu, mãi đến khi xác định không còn ai đuổi theo nữa, Tiêu Hoài Ngọc mới thả chậm tốc độ, thoáng thở dốc một chút.
Tống Thanh Dao nhìn giáp trụ trên người nàng, còn có cánh tay đang chảy máu kia, thế là liền xé hai miếng vải ở phía tay áo ra buộc lại miệng vết thương trên tay nàng.
"Trang phục như vậy, ngươi hẳn là Bộ binh của Sở quốc đi, sao lại có thể dẫn theo đám Cấm quân này?" Tống Thanh Dao nghi ngờ hỏi.
Tiêu Hoài Ngọc cưỡi ngựa trở về đội ngũ của Đình úy khi nãy, nàng nhảy xuống ngựa, đưa tay ra với nàng, cũng đồng thời nói: "Công chúa, ta là Tiêu Hoài Ngọc."
"Là mục đích trong chuyến đi này của ngươi."
Tống Thanh Dao giật mình một chút, nàng nhìn đội ngũ Đình úy trước mặt, bào phục trên người cũng khác với quan sai khác, nhanh chóng liền hiểu ra.
"Hạ qua là Hữu giám của Đình úy, bái kiến Lâm Nghi công chúa." Hữu giám tiến lên hành lễ.
Nàng ngồi trên lưng ngựa ngơ ra một lát, sau đó cũng không tiếp nhận cánh tay của Tiêu Hoài Ngọc, mà tự mình nhảy xuống ngựa.
"Ngươi cứu ta, nhưng đồng thời cũng đã giết đệ đệ ta." Tống Thanh Dao nghiêm mặt: "Ta là sứ giả Tề quốc, chuyện này sẽ không bởi vì ngươi cứu ta mà thay đổi."
Tiêu Hoài Ngọc cúi đầu nở nụ cười: "Lúc bắt đầu, người mà ta quả thật muốn cứu là công chúa Đông Tề, không tiếc liều mạng cũng chỉ vì mạng sống của chính mình."
"Nhưng tướng mạo của công chúa thế nào ta cũng không biết, chỉ là nghe thấy tiếng nữ tử la lên, nên mới lao ra khỏi bụi gai."
"Ta cũng không hối hận, cho dù ngươi có phải công chúa hay không."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Hoài Ngọc: "Còn thiếu nói ra ta là nữ tử a, ta là vì ngàn vạn nữ tử." hahaha
Mặc dù mọi người đều yêu thích Lâm Nghi công chúa, nhưng tác giả lại vô cùng yêu thích Bình Dương công chúa a, bởi vì nàng quá khổ, nàng có chút giống với Hiếu Chân công chúa trong tác phẩm.
***
Người edit: Đột nhiên thích Dao Dao quá~
*** HẾT ***