Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- - Sở Kinh - phủ của Bành Thành vương --
Sau khi Hoạn quan trong cung đi rồi, âm thanh vừa khàn vừa nặng từ trong phủ đệ của Bành Thành vương truyền ra, khớp xương ngón tay kìm lại trên dây đàn, giai điệu tươi đẹp cứ thế mà phát ra.
"Chiều nay hà tịch hề, khiên chu trung lưu."
"Hôm nay ngày nào hề, đến cùng Vương tử cùng chu."
"Hổ thẹn bị tốt hề, không tí câu hổ thẹn."
Thị nữ xung quanh tấu nhạc kèm theo, chậm rãi phát ra tiếng xướng êm tai: "Vương gia." Một tên nội thị xuất hiện, đánh gãy tiếng đàn tấu của các nàng.
Lý Khang thả tay khỏi dây đàn, nội thị bên cạnh cong eo xuống, nhỏ giọng nói: "Dựa theo phân phó, đã sắp xếp nhân mã chờ đợi bên đường Bình Dương công chúa đi Chương Hoa đài, nhưng bây giờ, Bình Dương công chúa đã tiến cung rồi."
Lý Khang ngồi xếp bằng trên chiếu, lần nữa đưa tay lên dây đàn: "Tiếp tục."
"Vâng." Thị nữ gật đầu.
"Tâm mấy phiền mà không dứt hề, biết được Vương tử."
"Sơn có mộc hề mộc có cành, tâm duyệt quân hề quân không biết."
***
- - Đại điện Sở Cung --
Âm thanh truyền vào bên trong, khiến sự ồn ào bên trong nháy mắt yên tĩnh trở lại. Quần thần nhìn người bước vào điện là Bình Dương công chúa, thế là lập tức nghị luận sôi nổi: "Là Bình Dương công chúa."
"Lần này, thật náo nhiệt a."
Tống Thành Dao bị âm thanh cùng khí thế vừa rồi hấp dẫn, khi nàng quay đầu lại, thì Lý Cẩn đã đi tới bên người nàng.
Hai nữ tử lần đầu đối mặt với nhau, rõ ràng có địch ý, nhưng lại bị dung mạo của đối phương hấp dẫn lẫn nhau.
Đôi mắt Lý Cẩn thâm thúy lãnh diễm, mà Tống Thanh Dao lại mang một chút trầm ổn và kiên nghị.
Sở hoàng biết rõ nữ nhi của mình bị điên, nhưng cũng thông tuệ, vì vậy hắn cũng không có trục lệnh đuổi Lý Cẩn ra khỏi điện.
"Bệ hạ." Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh tiến tới bên cạnh Sở hoàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bành Thành vương đã đáp lại hôn sự."
"Vì sao Sở quốc không giao người?" Tống Thanh Dao hỏi ngược lại: "Giết người đền mạng, lẽ nào Sở quốc muốn bao che cho hung phạm sao?"
"Hung phạm?" Lý Cẩn người lạnh một tiếng: "Hai nước giao chiến thì chỉ có thắng thua, tại sao lại nói là hung phạm? Nếu ở trên chiến trường, giết người đều bị gọi là hung pham, vậy ta nghĩ, Tề quốc các người phải là nơi có nhiều hung phạm nhất đi?"
"Hai quân đối chọi, người chết chính là chiến sĩ." Tống Thanh Dao nói: "Thế nhưng người chết của Tề quốc ta, chính là Hoàng tử."
"Trên chiến trường chỉ có địch và ta, tại sao còn phải phân chia Hoàng tử ở đây a." Lý Cẩn phản bác: "Đừng nói là Hoàng tử, cho dù là một nữ tử mặc áo giáp lên người, thì cũng vẫn là một người chiến sĩ mà thôi."
"Hoàng tử cao quý của Tề quốc, sao lại phải lên chiến trường làm gì a?" Lý Cẩn lại nói.
"Việt vương là người được bồi dưỡng cho vị trí Trữ quân của Tề quốc, lần này ra tiền tuyến cũng chỉ là rèn luyện mà thôi." Tống Thanh Dao trả lời: "Hai nước Tề Sở khi đó đã nghị hòa, nay Sở quốc lại muốn làm lớn chuyện. Xem ra, là Sở hoàng bệ hạ không muốn ngừng chiến đi?"
"Tranh đoạt qua lại, lại còn muốn trách người khác." Lý Cẩn cười lạnh lần nữa: "Hạng người vô năng như vậy, Tề quốc quả nhiên có ánh mắt tốt a."
Đối với lời trào phúng của nàng, Tống Thanh Dao nhíu mày, nhưng còn chưa kịp phản bác, Lý Cẩn lại nói tiếp: "Sở quốc tuy yếu, nhưng Bình Dương nghe nói, cuộc chiến ở An Châu, Bành Thành vương của Sở quốc ta lại là mục tiêu quan trọng nhất của Tề quân a, còn hạ chỉ phong thưởng xuống, người nào lấy được đầu của Bành Thành vương, liền được thăng mười cấp. Tề quốc quả nhiên rất lợi hại."
"Muốn giết Hoàng tử của Sở quốc ta,..." Lý Cẩn nghiêng đầu: "Lại không muốn phải tổn hại thứ gì, cách làm cướp giặc như vậy, Tề quốc cũng dám nói mình lấy lễ để trị quốc sao?"
"Lấy thông gia Tề Sở để ngừng chiến ở An Châu, vậy Hoàng tử Tề quốc sao lại còn xuất hiện trong Sở doanh đây?" Lý Cẩn lại hỏi: "Rõ ràng đã nghị hòa, Hoàng tử Tề quốc lại mang binh đánh lén vào Sở doanh, Tề quốc nay lại không truy cứu chuyện này, lại còn bắt ép Sở quốc ta giao người, đây là lễ gì?"
"Công chúa đối với đạo lý trị quốc của Đông Tề ta, phải chăng đã có hiểu lầm gì?" Tống Thanh Dao chậm rãi hỏi ngược lại: "Triều đình Tề quốc dùng đức để thu lại lòng người, thần tử dùng lễ đáp quân, quân chế ngự thần tử bằng đức. Đối với các nước bên ngoài, tất nhiên là tôn người cường mạnh, lễ cũng là dành cho người mạnh hơn."
Bên trong nghe Vương, bên ngoài thể hiện khí thế, đây chí là ý tứ mà Tống Thanh Dao muốn nói đến.
"Quân dùng đức để trị thần,..." Lý Cẩn lại cười lạnh lần nữa: "Dối trá."
Đối mặt với công chúa Tề quốc, Lý Cẩn vẫn cường ngạo như cũ, tựa hồ đã quên Sở quốc mới là nước thua trận.
Quần thần hai mặt nhìn nhau, Sở hoàng trầm mặt, khẽ quát một câu: "Bình Dương, không được vô lễ."
"Đúng thật là dối trá..." Tống Thanh Dao thuận thế nói tiếp: "Thiên hạ này nhộn nhịp đều là vì có lợi mà thôi, thiên hạ nhốn nháo với nhau đều là vì hướng về chữ lợi. Trong thiên hạ này, trên triều đình này có ai mà không dối trá? Ai lại muốn dùng bộ mặt thật để đối đãi với người khác đây?"
"Lại có ai, bỏ khuôn mặt hiện tại xuống sẽ không có mặt sau đây?" Tống Thanh Dao lại nói: "Miễn là lợi cho quốc và dân, thì tất cả đều là thượng sách."
Tống Thanh Dao nói xong liền nghiêm mặt xuống: "Chó sủa inh ỏi là chó vô năng, chẳng qua đã sắp chết, có làm nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công mà thôi."
Lời lẽ chanh chua, hùng hổ dọa người, tựa hồ Tống Thanh Dao còn cao hơn một bậc. Đến cả Lý Cẩn xưa nay luôn luôn háo thắng cũng phải ăn quả đắng: "Chó sủa inh ỏi là chó vô năng? Ta..."
"Được rồi, Bình Dương." Sở hoàng lần nữa mở miệng nhắc nhở.
"Xem ra, Sở quốc là khống muốn giao người." Tống Thanh Dao cứng rắn nói: "Nay Lâm Nghi phụng mệnh đi sứ, không phải đến để nói lễ với Sở quốc."
"Bệ hạ chỉ cần trả lời, Lâm Nghi có thể mang hung thủ sát hại Việt vương đi hay không?" Tống Thanh Dao nhìn Sở hoàng nói: "Hay là, để hắn ở lại nhận công huân ở Sở quốc đây?"
Nàng trực tiếp nói rõ như vậy, Sở hoàng cùng các đại thần đều rơi vào trầm mặc.
"Sở quốc sẽ không giao người." Lý Cẩn xoay người đánh giá nàng: "Nghe nói công chúa là cố vấn của Đông Tề, túc trí đa mưu, được xưng là thiên cơ chuyển thế."
"Bình Dương cực kì khâm phục, Lâm Nghi công chúa ngài có dũng khí, một mình bá đạo uy hiếp cả Sở quốc ta. Nhưng nếu Tề quốc không có thiên cơ chuyển thế như ngài, vậy sẽ như thế nào đây?" Trong mắt Lý Cẩn dần lộ ra sự tàn nhẫn.
"Thứ mà một đế quốc mạnh xưa nay dựa vào, không phải chỉ có một người." Tống Thanh Dao trấn định trả lời: "Cho dù ta có bỏ mình ở Sở quốc, cục diện của thiên hạ này cũng sẽ không có gì thay đổi."
"Đều là Hoàng nữ, nói vậy, điều này hẳn là Bình Dương công chúa cũng hiểu đi." Tống Thanh Dao lại nhìn Lý Cẩn, nói: "Nếu ngươi cũng giống như Hoàng tử Tề quốc, vậy Sở quốc sẽ thế nào đây?"
"Hahaha." Lý Cẩn giơ tay che miệng cười, đôi mắt phượng chuyển hướng nhìn một vòng các đại thần trong đại điện: "Nhìn a..."
"Mỗi người ở đây đều hi vọng ta có thể cách Sở quốc xa một chút, ta chỉ khiến người Sở sợ hãi, còn ngươi thì không."
"Cũng đều như nhau thôi, không nên chỉ nhìn bên ngoài, mà là chỗ này." Tống Thanh Dao chỉ vào lòng chính mình nói.
"Bệ hạ, Tề quốc nguyện trả ba thành trì ở An Châu, chỉ cần giao hung thủ ra, Tề quân lập tức sẽ rút khỏi An Châu." Tống Thanh Dao chợt nhìn về phía Sở hoàng nói.
Trong công văn của Tề quốc truyền đến, chỉ yêu cầu giao hung thủ chứ không nói sẽ trả thành, mà vụ thông gia kia từ lâu đã hủy.
"Đây là ý của Tề đế sao?" Sở hoàng hỏi, hiển nhiên, điều kiện này đã mê hoặc hắn.
"Không phải." Tống Thanh Dao nói: "Nhưng việc này, Lâm Nghi có thể khẳng định với bệ hạ. Sau khi Lâm Nghi trở về Tề quốc, nhất định sẽ không nuốt lời."
"Một công chúa, làm sao có thể quyết định được chuyện của nước khác chứ?" Thừa tướng Phạm Ly không tin nói.
"Chỉ bằng việc, ta là công chúa, nhưng có thể can chính." Tống Thanh Dao trả lời.
Lý Cẩn không hiểu, quyết tâm đòi người của nàng lại có thể nguyện đổi bằng thành trì.
Nhưng tên hung thủ kia, chỉ xuất thân là một thứ dân thấp hèn mà thôi.
Tại sao có thể khiến Hoàng tử, công chúa một nước vì hắn mà đánh đổi như vậy? Nàng không tin trong chuyện này không có bất kì tư tình nào.
"Vậy thì sao?" Lý Cẩn trầm mặt nói: "Người kia, ngươi không mang đi được."
"Bệ hạ, sứ giả Yến quốc cầu kiến." Hoạn quan bước vào đại điện bẩm báo.
Sở quốc đang tiếp đón Tề sứ, nhưng hắn còn đang muốn dùng thông gia với Yến quốc để củng cố liến minh, vì vậy không thể không tiếp đón: "Để Yến sứ chờ một lát."
Hoạn quan rời đi chốc lát, sau đó lại trở vào đại điện: "Yến sứ nói, nếu Sở quốc đã có sứ giả Tề quốc đến cầu hòa, vậy hôn sự giữa Yến Sở cũng không cần nữa."
Sở hoàng sững sờ trên ngự tọa, dã tâm của Tề quốc rõ rành rành, vì vậy hắn không muốn mối liên minh này bị hủy bỏ. Tr𝒖yện hay l𝒖ôn có 𝘁ại ﹛ T 𝚁U𝑴T𝚁U𝐘Ệ𝘕.𝑉n ﹜
Đối mặt với sự mê hoặc của thành trì và chiếu ngừng chiến, cuối cùng Sở hoàng cũng quyết định, trả lời: "Sở quốc tuy yếu, nhưng cũng không muốn làm hạng người xu nịnh."
"Nếu Tề quốc đã muốn chiến, vậy thì liền chiến." Sở hoàng lại nói.
Đối với sự quyết tâm của Sở hoàng, Tống Thanh Dao đưa mắt nhìn sang Lý Cẩn.
"Hình như, Tề quốc không nên hủy bỏ hôn sự." Tống Thanh Dao nói.
Lý Cẩn cuối đầu cười lạnh một tiếng: "Cho dù không có chuyện này, ngươi nghĩ vụ hôn sự này sẽ có thể dễ dàng mà tiến hành được sao?"
"Một Hoàng tử không có thực quyền, ngươi nghĩ hắn làm sao có thể dẫn binh vào Sở doanh a?" Nàng lại nhìn Tống Thanh Dao, nói: "Lẽ nào, lại không có ai đứng sau thúc đẩy hắn sao? Xem ra, Tề quốc các ngươi cũng không có bình tĩnh như ngoài mặt đi."
"Bình Dương công chúa quả nhiên thông tuệ." Tống Thanh Dao nói: "Chỉ tiếc, sinh ra ở Sở quốc."
"Sở quốc tuy loan, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt." Lý Cẩn trả lời: "Thứ nguy hiểm hơn là chuyện không thấy được mà thôi."
Có lẽ hôm nay, nội tâm của Tống Thanh Dao đối với danh xưng ác độc của vị công chúa trước mặt này đã có sự thay đổi.
Nữ tử nhạy cảm, lại thêm thông tuệ, vậy thì chính là đối thủ khó dây dưa nhất.
Người như vậy nếu ở địch quốc chính là loạn, nhưng nếu thật sự tiến vào Tề quốc, cũng chính là họa.
Mà Lỗi Dương vương Tống Củng nào biết tâm tư của nàng, cái hắn để ý, chính là khuôn mặt đẹp cùng thế lực phía sau đi.
Tề quốc ngủ đông mười năm, nhân lúc Sở quốc đang hứng chịu thiên tai mà xuất binh chinh phạt, triệt để bại lộ dã tâm, cũng đánh vỡ sự cân bằng của Tam quốc.
Lâm Nghi công chúa tuy có thể tham dự triều chính, nhưng trên thực tế lại không có quyền lực, nàng chỉ là cố vấn, hiến kế sách, nhưng cũng chỉ khi Tề đế tiếp thu thì mới có thể thi hành.
Nàng có thể tranh thủ cho bản thân, để không làm công cụ thông gia mà thôi.
Không thể khuyên nhủ Tề quốc xuất binh, lần này đi sứ cũng thất bại. Nhưng trong lòng nàng, lại không cảm thấy thất bại.
Việt vương chết, cũng không phải là sự trùng hợp. Lần này trở về, nội chính của Tề quốc có lẽ cũng sắp tranh đấu rồi.
***
- - Đình úy --
Dù không thể đem hung thủ rời đi, nhưng trước đi trở về Tề quốc, Tống Thanh Dao lại xin Sở hoàng đến Đình úy một chuyến.
Tiêu Hoài Ngọc sững sờ trong đại lao một ngày một đêm, nơi này âm u khiến người ta không thể ngủ ngon.
Nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tiêu Hoài Ngọc liền mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy là Tống Thanh Dao, nàng đứng dậy chuẩn bị chỉnh tề để đi theo.
"Công chúa làm việc thật là nhanh." Tiêu Hoài Ngọc nói.
"Ta tới để báo đáp ân cứu mạng của ngươi." Tống Thanh Dao nói.
"Báo đáp?" Tiêu Hoài Ngọc không hiểu: "Vậy là công chúa muốn hạ thủ tại đây sao?"
"Tiêu thập trưởng có phải đã có hiểu lầm gì với ta rồi không?" Tống Thanh Dao nói tiếp: "Ta dùng ba thành trì để đổi lại ngươi."
Nghe được lời này, đôi mắt của nàng trừng lớn: "Ba thành trì?"
"Đáng tiếc a, Sở quốc không đáp ứng, ta lại còn thua bởi một tiểu nương tử mới đến tuổi cập kê a." Trong lòng Tống Thanh Dao cực kì rõ ràng, thứ mà nàng thua là bởi vì nội đấu trong Tề quốc.
Chuyện Tề quốc xuất binh cùng cái chết của Việt vương, sau lại thúc đẩy liên minh Yến Sở. Bây giờ Việt vương chết rồi, chuyện đoạt đích trong Tề quốc sẽ càng kịch liệt hơn.
"Tiểu nương tử mới đến tuổi cập kê..." Tiêu Hoài Ngọc hạ thấp lông mày, trong lòng không khỏi giật mình: "Là...Bình Dương công chúa sao?"
Tống Thanh Dao nhìn Tiêu Hoài Ngọc một chút: "Chỉ là một tân binh nhỏ nhoi trong Sở quốc, nhưng quen biết cũng không ít người a."
"Chỉ có điều, nàng là Bình Dương công chúa, trên dưới Sở quốc, ai lại không biết đây." Nàng lại nói.
"Vì vậy, ta không cần phải đi nữa sao?" Tản đá trong lòng Tiêu Hoài Ngọc đã hạ xuống, trong mắt còn mang theo một tia hài lòng.
Dù sao vào Tề quốc cũng không tránh được nguy hiểm, mà tiền đồ của bản thân cũng sẽ dừng tại đây. Liều mạng sóng sót trên chiến trường, nàng không muốn cứ vậy mà mất hết tất cả.
"Phải." Tống Thanh Dao nói: "Lần sau gặp Tiêu thập trưởng, hẳn là trên chiến trường đi."
Tiêu Hoài Ngọc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Dao. Có lẽ bởi vì khoảng cách tuổi tác, trong đôi mắt của Tống Thanh Dao lại ôn nhu hơn nhiều, mà ôn nhu đó lại không phân chia lãnh thổ, con người và cả ranh giới.
"Có lẽ lần sau gặp lại, Tiêu thập trưởng sẽ đổi thành Tiêu tướng quân rồi."Tống Thanh Dao lại nói.
Tiêu Hoài Ngọc trừng mắt: "Tướng quân? Nào tốt như vậy a."
"Từ bé ta đã nhập đạo, mà Tề quốc lại sùng đạo. Ngươi có biết, bách tính Tề quốc xưng ta là gì không?" Tống Thanh Dao hỏi nàng.
"Là gì?"
"Thiên cơ." Tống Thanh Dao trả lời: "Ta nhìn người, chưa bao giờ sai."
"Thiên cơ?" Tiêu Hoài Ngọc có chút không tin, nói đến thiên cơ cũng chỉ là thần thoại được lưu truyền theo nhiều đời mà thôi: "Có thể xem được cái gì a?"
Tống Thanh Dao cười cười: "Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu cứ tùy ý dò xét mà nói ra, vậy sẽ giảm thọ a."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hai công chúa cướp Tiêu Hoài Ngọc trên đại điện a.
Tuy rằng giấc mộng kia đã trở thành ký ức, nhưng trong đầu nàng vẫn còn mơ hồ. Thứ nàng duy nhất cảm nhận được chính là chấp niệm cùng oán hận đối với Lý Cẩn. Nhưng thật ra, lúc chết nàng cũng không hối hận, chỉ có điều, nàng không muốn trở lại một lần nữa.
Nói thế này, trong mộng, tính cách của nàng có chút trung thành, một bên yêu Lý Cẩn, mặt khác lại không muốn phụ lòng Lý Khang, vì vậy mới dẫn đến kết cục tự hại chính mình, hại người bên cạnh.
*** HẾT ***