Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- - Yến quốc --
Bành Thành vương Lý Khang vốn là vào Yến quốc đón tân nương, nhưng đến thành Kiến Châu ở Yến quốc lại nhận lệnh triệu kiến của Yến quân. Cũng tại Kiến Châu này, hắn nghe được lời đồn đãi vô căn cứ của dân chúng Yến quốc đối với Vĩnh Ninh công chúa.
Đội ngũ đón dâu cũng đã tiến vào thành Kiến Châu, dân chúng Yến quốc đứng trong hẻm quan sát, cũng nghị luận sôi nổi về hắn.
"Đây là phu tế mà Vĩnh Ninh công chúa sắp gả cho sao?"
"Đúng thật là nam tử tuyệt mỹ a."
"Nghe nói vị Bành Thành vương này là quân tử hiền đức, cũng rất được bách tính Sở quốc hoan nghênh."
"Có được lang quân như vậy, tại sao Vĩnh Ninh công chúa còn phải đào hôn chứ?" Dân chúng nghị luận.
"Nghe nói là cùng vị Tướng quân trong Cấm quân bỏ trốn, hôm nay mới tìm được. Quân thượng rất giận dữ a, hơn nữa còn tự mình đến Kiến Châu đây."
"Đến ngày đại hôn còn muốn bỏ trốn cùng kẻ khác sao?"
Trong thời đại coi trọng lễ pháp này, chuyện công chúa và tướng lĩnh chưa có hôn phối mà vụng trộm bỏ trốn đã có thể làm kinh hãi thế tục.
Việc Vĩnh Ninh công chúa đào hôn bị truyền rộng rãi khắp Kiến Châu, tất nhiên cũng đã đến tai Lý Khang.
Tên tùy tùng cưỡi ngựa phía trước, nghe được trận nghị luận nho nhỏ phía sau Lý Khang, nhưng lại thấy hắn không có thái độ gì khác thì cũng chỉ cúi đầu thở ra một hơi: "Chọn tình yêu là người si tình, nữ tử xuất giá xa nhà vốn đã là chuyện không dễ dàng gì, huống chi còn phải đến nơi đất khách quê người. Nếu không phải thời thế bức bách, ta cũng sẽ không đến đây."
"Nhưng dù sao nàng cũng là Vương phi tương lai của Vương gia, chuyện như vậy truyền ra ngoài, sợ là danh tiếng sẽ bị tổn hại." Trường sử của phủ Bành Thành vương nhắc nhở.
"Ta không thèm để ý đến những chuyện này." Lý Khang nói: "Cưới nàng...là ý của Sở quốc, không phải ta."
Một đường đi vào thành, trong một xá lầu hai tầng, có hai người đang nói thầm với nhau: "Là một công tử anh tuấn, thật đẹp mắt a." Các nàng nhìn đội ngũ trên đường, lại nhìn Lý Khang mặc miện phục trên người.
"Đã sớm nghe nói Sở quốc có nhiều nữ tử xinh đẹp, không nghĩ tới, nam tử cũng vô cùng đẹp mắt a."
"Nếu công chúa yêu thích, không bằng đổi với Vĩnh Ninh đi, Vĩnh Ninh công chúa ngược lại không muốn được gả vào Sở quốc." Người ngồi đối diện nói.
"Nhưng ta cũng không muốn vào Sở quốc a..." Nàng vội vã trả lời: "Còn nữa, ta đã thành thân, không có phúc phận này."
- - Thành Kiến Châu - Quận phủ --
Lý Khang mặc miện phục, đi đến Quận phủ diện kiến Yến quân Mộ Dung Hằng.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Khang nhìn thấy Mộ Dung Hằng, cũng giống như lúc trước, hắn ta vẫn thích mặc áo giáp trên người như cũ, mặc kệ là đón tiếp sứ giả hay đại thần.
Lý Khang bỏ bội kiếm bên hông xuống, bỏ đi hết những thứ có thể gọi là vũ khí xuống, bước vào chính đường hành lễ: "Bành Thành vương của Sở quốc, Lý Khang bái kiến Yến quân."
Bởi vì chuyện Vĩnh Ninh công chúa cùng Tướng quân đào hôn truyền khắp Kiến Châu, Mộ Dung Hằng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, vị vậy liền dâng Lý Khang đứng dậy: "Ở đây không phải trong Yến Vương Cung, cũng không có người ngoài, hiền tế không cần đa lễ."
Lời nói của Mộ Dung Hằng đã thể hiện hắn cực kì thỏa mãn về vị hiền tế trước mặt, cùng với việc cực kỳ mong đợi về cuộc liên minh lần này.
"Tạ Yến quân." Lý Khang thẳng người lên.
Mộ Dung Hằng nhìn hiền tế của nữ nhi mình, sự yêu thích trong mắt càng lúc càng tăng, hắn đưa tay vỗ vỗ Lý Khang: "Đã mấy năm không gặp, hiền tế càng ngày càng tuấn lang a, thực sự là một nhân tài."
Yến quân giỏi võ, Lý Khang bị vỗ mấy lần, suýt chút nữa cũng đứng không vững: "Yến quân cũng càng ngày càng uy vũ, còn hơn cả năm đó."
"Ha ha ha." Nhận được lời tán thưởng như vậy, Mộ Dung Hằng cực kì yêu thích, lần nữa vỗ vỗ Lý Khang: "Năm đó quả nhân đã nói, hiền tế mà quả nhân chọn nhất định phải như Bành Thành vương vậy."
"Đa tạ ưu ái của Yến quân, đã gả công chúa cho Lý Khang." Lý Khang cảm tạ nói.
"Tiểu nữ không tốt, sau này vẫn cần hiền tế bao dung nhiều hơn." Mộ Dung Hằng nhìn Lý Khang, tựa như có ý khác.
"Nếu công chúa đã gả cho Lý Khang, vậy thì chính là thê tử của Lý Khang, phu thê một thể, sau này chỉ cần cái gì của Lý Khang thì cũng là của thê tử." Lý Khang trả lời.
Nghe được lời trả lời chắc chắn, Mộ Dung Hằng ngửa đầu cười to: "Quả nhân thật sự không nhìn lầm người."
"Vĩnh Ninh, ngươi cũng nghe thấy rồi, mau đi ra đi." Mộ Dung Hằng nghiêng đầu nói.
Mộ Dung Uyển mặc y phục bằng gấp đi ra: "Phụ hoàng." Tuy nàng hành lễ với hắn, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Lý Khang trong mắt Mộ Dung Hằng tốt bao nhiêu, thì nàng càng chán ghét bấy nhiêu.
"Tiểu nữ, liền giao cho hiền tế rồi." Mộ Dung Hằng nói.
"Lý Khang, nhất định không phụ tấm lòng của người." Lý Khang phất tay áo, gập người hành lễ nói.
Mộ Dung Hằng vô tay một cái liền có một tên Hoạn quan cầm theo một đầu dây nối đưa cho Lý Khang cầm một đầu, còn tên Hoạn quan còn lại cầm đầu còn lại xuất hiện cùng Mộ Dung Uyển.
Trong lòng nàng có oán, tất nhiên là không muốn tiếp đón. Nhưng lại vì sự lạnh lùng trong mắt của Mộ Dung Hằng, cho dù nàng không tình nguyện cũng phải cầm lấy đầu còn lại.
Cứ như vậy, Lý Khang dẫn theo Mộ Dung Uyển rời khỏi Quận phủ. Khi đến trước xe ngựa, hắn nới lỏng dây trong tay ra: "Công chúa, mời."
"Đừng tưởng rằng phụ thân thích ngươi, thì ta cũng sẽ như vậy." Trước khi bước vào xe ngựa, nàng kiêu ngạo nói ra một câu.
Lý Khang cũng không vì lời nói này của nàng mà tức giận: "Cưới công chúa là Sở quốc, sau khi công chúa vào Sở, Lý Khang sẽ không can thiệp vào chuyện của công chúa, nhưng vì hai nước Yến Sở, để công chúa bỏ chút thời gian rồi."
Câu trả lời của hắn cũng không giúp thái độ của nàng trở nên tốt hơn: "Giả nhân giả nghĩa, người Sở các ngươi giỏi nhất là lừa dối người khác."
Lý Khang không trả lời, mà xoay người nhảy lên lưng ngựa. Quan lại đi theo bên người hắn tiến lên nói: "Vương gia, vị Vĩnh Ninh công chúa này...tính tình sao lại như vậy a."
"Yến quân vừa là chủ của một quốc, đồng thời cũng là tướng quân của Yến quốc. Có lẽ vì quanh năm không có phụ thân bên cạnh đi..." Lý Khang nói tiếp: "Cho nên tính tình mới như thế."
***
- - Sở quốc - con đường ở quận Tây Dương --
Sự xốc nảy trên xe lay tỉnh hai người, bầu không khí bên trong lại yên tĩnh, vì vậy càng khiến Tiêu Hoài Ngọc cảm thấy không khỏe.
Tống Thanh Dao ngồi bên cạnh cửa sổ, trong tay còn đang cầm một quyển sách đang mở. Có lẽ khóe mắt nhận thấy sự khó chịu của Tiêu Hoài Ngọc, vì để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt bên trong, nàng liền mở miệng tán gẫu: "Nếu muốn làm Tướng quân, chỉ dựa vào chữ 'dũng' thôi còn chưa đủ, phải vừa có dũng khí lại vừa có mưu mô, như vậy mới đủ."
Nàng nói xong liền đưa quyển sách trong tay cho Tiêu Hoài Ngọc, Tiêu Hoài Ngọc lại không biết chữ, liền vội vàng xua tay: "Công chúa, ta không biết chữ a."
"Tiêu thập trưởng không biết chữ, vậy thì từ bây giờ bắt đầu học đi." Nàng nói tiếp: "Quyển này là <Tư Mã Binh Pháp> do Hạ, Thương dựa vào Tư Mã Tương mà viết ra, vì các đời Binh gia và Đế vương rất thích đọc sách."
"Tư Mã Binh Pháp." Tiêu Hoài Ngọc nhìn quyển sách dường như đã cũ: "Là binh thư sao?"
"Phải, nếu Tiêu thập trưởng thích, vậy có thể cầm lấy." Tống Thanh Dao hào phóng nói.
Trong thời đại chiến tranh loạn lạc, sách chính là thứ cực kỳ quý giá, huống chi còn là sách về binh pháp. Cho dù trong dân gian có bỏ ra bao nhiêu bạc, cũng không thể mua được: "Cái này quá quý giá." Tiêu Hoài Ngọc nói.
"Sách này đối với ta mà nói, đã không còn tác dụng." Tống Thanh Dao nói tiếp: "Nhưng tặng cho Tiêu thập trưởng, hẳn là sẽ có công dụng lớn."
"Công chúa tặng sách binh pháp cho ta như vậy, không sợ ta học xong, lại vận dụng giúp Sở tấn công Tề quốc sao?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.
"Nếu ta đã tặng cho ngươi nghĩa là ta đã nhớ rõ, cần gì phải sợ đây?" Tống Thanh Dao hỏi ngược lại: "Huống hồ, thế trận trên chiến trường thay đổi nhanh chóng, cũng không phải chỉ dựa vào một quyển sách binh pháp mà thay đổi. Thiên thời địa lợi nhân hòa, còn quan trọng hơn những thứ trong sách nhiều."
Tống Thanh Dao là một người học cao hiểu rộng, Tiêu Hoài Ngọc ở cùng với nàng luôn có thể học được rất nhiều thứ mà từ trước tới nay bản thân chưa từng biết tới. Có thể thấy, có người như nàng đi cùng, chỉ có lợi hơn mà thôi.
Khi mới vào quân doanh, Tiêu Hoài Ngọc như một tờ giấy trắng, vì vậy nàng rất cần một người như Tống Thanh Dao dẫn đường, nhưng nàng cũng không thể đồng ý gia nhập vào Tề quốc được.
"Ta nợ ân tình của công chúa, nhưng bây giờ, trên người ta cũng không có thứ mà công chúa cần,..." Tiêu Hoài Ngọc cầm sách trên tay nói: "Nếu như có sau này,...ta nói là sau này, nếu như ta còn sống, ta sẽ cho công chúa ra một điều kiện."
"Câu nói như thế này, không thể tùy tiện nói lung tung được a." Tống Thanh Dao cũng không nhận lấy: "Đến sau này ngươi còn không thể biết, lại ở thời điểm hiện tại đưa ra quyết định như vậy. Đến sau này, cho dù có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể trở lại quá khứ được nữa, cũng không có cơ hội để thay đổi gì cả. Lúc đó, ngươi có hối hận cũng đã không kịp nữa, mà ta lại chưa bao giờ muốn khiến người khác cảm thấy khó chịu."
"Ta tặng ngươi sách, chỉ là vì muốn tặng thôi." Tống Thanh Dao lại nói: "Cũng giống như Tiêu thập trưởng từng nói, ngươi cứu ta chỉ đơn giản là vì muốn cứu ta mà thôi, cũng không cần ta phải báo đáp cho ngươi."
"Hoài Ngọc đã hiểu." Tiêu Hoài Ngọc nói.
***
- - An Châu --
Sau khi đến An Châu, tại doanh trại biên cảnh ở Sở quốc, Tống Thanh Dao và Tiêu Hoài Ngọc liền mỗi người mỗi ngã.
"Vẫn là muốn cảm ơn ngươi." Tống Thanh Dao đứng bên cạnh xe ngựa, vô cùng cảm kích nói: "Ngươi không chỉ cứu ta hai lần, còn vui vẻ đối đãi với ta trong suốt trận đường này. Có thể gặp được một người trung thành và dũng cảm như Tiêu thập trưởng đây, cũng thật đáng tiếc, nhưng ta và ngươi, duyên cũng chỉ tới đây mà thôi."
Cảnh vật ở biên cảnh phía đông hôm nay tựa hồ là vì vị công chúa này đến mà trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Tiêu Hoài Ngọc nâng quyển sách mà Tống Thanh Dao tặng lên, che chở như bảo bối: "Bảo vệ công chúa là chức trách mà Hoài Ngọc phải làm, những ngày qua có thể được đi cùng với công chúa, Hoài Ngọc đã nhận được rất nhiều thứ quý giá. Đoạn ký ức này, sợ là cả đời này cũng không quên được."
"Tiễn quân ngàn dặm, chung cần từ biệt, hi vọng lần sau gặp mặt Tiêu thập trưởng cũng có thể thân mật mà nói chuyện như hôm nay." Tống Thanh Dao nói.
Tiêu Hoài Ngọc không trả lời, chỉ chấp tay về phía nàng: "Công chúa, xin từ biệt từ đây."
Tống Thanh Dao trở về xe ngựa, khi chuẩn bị bước vào, nàng bỗng dưng xoay người lại: "Tiêu thập trưởng, tên ta là Tống Thanh Dao."
Nàng là Lâm Nghi công chúa của Tề quốc, dân chúng cũng chỉ biết nàng là công chúa của Đông Tề, các đại thần trên triều cũng chỉ biết đến phong hào của nàng, chưa từng có ai biết tên thật của nàng, bao gồm cả Tiêu Hoài Ngọc.
Nhưng lần đầu tiên Tiêu Hoài Ngọc gặp Tống Thanh Dao lại được nàng nói ra tên của mình, như vậy đã thấy rõ, lần này chính là từ biệt.
"Đi!"
Trong lòng Tiêu Hoài Ngọc hơi chấn động một chút, ánh mắt nhìn theo xe ngựa đang rời đi, nàng sững sờ trong chốc lát: "Tống...Thanh Dao."
Chẳng biết vì sao, tên của Tống Thanh Dao lại khiến cho lòng nàng gợi lên gợn sóng. Rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nhưng lại quen tai như vậy.
Có chút luyến tiếc, Tiêu Hoài Ngọc nhét sách vào bên trong áo giáp, một mình quay người trở về quân doanh.
Biết được tin nàng trở về, tiểu Đô thống Ngô Tư tự mình tới Tân Tự doanh an ủi nàng.
Trong doanh trại, các tướng sĩ thay nhau chen lấn: "Bệ hạ và Sở quốc không vứt bỏ chúng ta a...". Đối với chuyện Tiêu Hoài Ngọc an toàn trở về, bọn họ đều vô cùng vui mừng: "Máu của các tướng sĩ ở biên cảnh chúng ta, không uổng vô ích a."
"Đúng vậy, Tề quốc muốn khai chiến, vậy thì liền chiến! Bọn họ cũng sẽ không vì chúng ta thỏa hiệp mà từ bỏ việc chiếm đóng và bốc lột. Chỉ có quyết chiến đến cùng thì chúng ta mới có thể bảo vệ Sở quốc, bảo vệ người quan trọng của mình!"
"Đúng! Quyết chiến đến cùng!"
So với nổi hoảng sợ khi đối mặt với tình cảnh chém giết trên chiến trận, các tướng sĩ này càng sợ việc chính mình bị chính quốc gia và Hoàng đế vứt bỏ.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn tinh thần của chiến hữu bên cạnh tăng vọt nhanh chóng, ý chí chiến đấu cũng dâng cao, đột nhiên nàng hiểu ra chuyện gì đó.
Tại sao bản thân nàng chỉ là một binh sĩ nhỏ nhoi trong quân doanh, nhưng lại có thể gợi ra chiến tranh của hai quốc, thậm chí là người mà cả ba quốc đều thay nhau giành giật.
Đó là bởi vì thứ mà bọn họ cướp không phải nàng, mà là lòng dân và tinh thần tướng sĩ phía sau nàng, đây chính là liên kết vững chắc của một đế quốc.
Tống Thanh Dao muốn kéo Tiêu Hoài Ngọc vào Tề quốc cũng không phải là vì tiền đồ của nàng, mà chỉ là vì Tề quốc.
Nếu không có chuyện của đêm hôm đó thì nàng chẳng là gì cả, càng không có gì có thể khiến bọn người bề trên chú ý đến.
Nàng đã hiểu rõ, hôm nay có thể trở về nơi này, nàng cũng chỉ là Tiêu Hoài Ngọc, là Thập Trưởng Tiêu Hoài Ngọc của Tân Tự doanh ở Bộ binh.
"Công chúa của Tề quốc tay không về nước, vậy là sắp tới phải chuẩn bị chiến đấu." Ngô Tư nhắc nhở Tiêu Hoài Ngọc: "Vết thương trên người ngươi, không sao chứ?"
"Đều là vết thương ngoài da, không vấn đề gì." Nàng trả lời.
Ngô Tư nhìn khôi giáp trên người nàng, cũng không hỏi gì nữa, cũng không dò hỏi thêm về những vết thương này: "Được rồi, ngươi bây giờ đã chiếm được lòng tướng sĩ trong Tân Tự doanh này, ta cũng đã nói với Bách Phu trưởng, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."
"Đa tạ tiểu Đô thống." Tiêu Hoài Ngọc nói.
Trở lại doanh trại đội, các đồng đội của nàng đều kích động tới rơi nước mắt, nhưng nàng lại phát hiện ra thiếu một người: "Tôn Minh đâu?"
Mọi người cuối đầu im lặng không lên tiếng, Vương Đại Vũ và Viên Ứng Hồi nhìn nhau vài lần, nhỏ giọng nói: "Thập trưởng, Tôn Minh vi phạm quân quy, hắn đã bị phạt trượng tới chết ở trước mặt toàn bộ tướng sĩ trong quân doanh rồi."
Tiêu Hoài Ngọc trừng to hai mắt, lớn tiếng nói: "Cái gì?"
"Đại tướng quân nói, mạo hiểm lĩnh quân công của người khác là tội chết." Vương Đại Vũ lại nói.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu và Lâm Nghi công chúa tạm thời chỉ tới đây thôi, vừa là thầy cũng vừa là bạn. Trong tiền kiếp, ảnh hưởng của Lâm Nghi công chúa đối với nàng mà nói còn quá lớn.
Có sao nói vậy, nàng bảo vệ Lâm Nghi là bởi vì chức trách, lòng trách nhiệm lớn. Còn đối với Bình Dương công chúa là xuất phát từ tâm, đến lúc đó thì sẽ thấy hahaha~
***HẾT CHƯƠNG 29***