Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
~ ùng ục ùng ục ~
Một trận âm thanh ồn ào kéo ý thức đang chìm trong đáy biển của nàng trở lại, thoát ra một giấc mộng mà nàng vĩnh viển không muốn tỉnh lại.
"A tỷ!"
"A tỷ!"
Từng tiếng hô hoán cùng tiếng gió chập chờn bên bờ hoa Bỉ Ngạn kia cũng đưa nàng tỉnh lại.
Nàng từ trong giấc mộng lập tức mở hai mắt ra, cũng là từ bên cỗi chết bò trở về, hi vọng sống sót tiếp thêm sức mạnh để nàng có thể tiếp tục bơi đi.
- --
Năm Thái Khang thứ ba, Đông Tề xuất binh chinh phạt Đại Sở, biên cảnh báo nguy.
- - Kinh Châu - Vân Mộng trạch --
Khoảng cách bên ngoài Sở Kinh mấy trăm dặm có một cái hồ lớn, gọi là hồ Vân Mộng. Xung quanh rộng rãi, rộng đến ngàn dặm, tối đến ở phía Nam còn có một hương, gọi là Vân Mộng hương. Kết thúc bằng Tự Hán thất, đầu hồ xuôi về hướng Nam.
Vương triều Trung Nguyên không ngừng thay đổi liên tục, chiến loạn liên tiếp, khiến bách tính khổ không thể tả.
Tùng tùng tùng!
Trong thôn vang lên tiếng trống, triều đình dán bố cáo, bách tính tò mò vây xem.
Thư sinh biết chữ nhìn vào bố cáo liền mở miệng thì thầm: "Đông Tề xuất binh xâm lược, triều đình chiêu mộ binh lính, phàm là nông hộ, mỗi hộ nếu có một nam đinh đã tròn mười bốn tuổi phải đi tòng quân. Sau khi đưa tin đến mười ngày, phàm chỉ cần nhà nào có người tòng quân thì nông hộ đó sẽ được giảm phân nửa thuế má."
"Triều đình vừa tăng một nửa thuế, trước mắt còn muốn chiêu binh, vậy là có muốn chúng ta sống nữa hay không đây a?" Bố cáo vừa được dán xong, tiếng kêu ca liền nổi lên tứ phía.
Từ lúc qua năm Thái Khang, triều đình đã tăng thêm ba thứ thuế khác, đối với nông hộ mà nói, để mất đi một nam tử trong nhà, cuộc sống chắc chắn không thể ấm no nổi.
"Trong nhà chỉ có ta là nam tử mà thôi, nếu phải tòng quân nhập ngũ, vậy thì mẫu thân và thê tử ta phải sống như thế nào đây?"
"Chỉ giảm cho phân nửa thuế thôi a!" Một ông lão mặt dài tức giận nói: "Chỉ vậy đã đòi chiêu binh, triều đình không tốn một đồng nào đã muốn bắt nam tử trong nhà đi rồi sao?"
"Nhưng ta nghe nói, trong quân doanh cũng không được ăn no a."
"Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu tăng thuế, chúng ta vẫn là nên nghĩ biện pháp dự trữ lương thực đi a."
"Hừ! Nhân lúc sắp thu hoạch lại bắt nam tử trong nhà đi, đúng là biết tính toán."
"Ai nói không biết đây."
Ông lão khặp khiễn về đến nhà, thê tử rót cho hắn một chén nước, hắn liền phẫn nộ đập tay lên bàn: "Lần này triều đình không những tăng thuế, mà còn muốn bắt nam tử trong nhà đi."
"Cái gì?" Bình trà trong tay thê tử suýt nữa đã rơi xuống.
"Hoảng cái gì mà hoảng!" Ông lão thấy thê tử như vậy liền mở miệng răn dạy.
"Năm nay thuế đã tăng lên gấp đôi, ngoại trừ cho thuê ra, lương thực của chúng ta cũng chỉ vừa đủ ăn. Nhưng nếu phải giao cho triều đình hết thảy, vậy thì ta ngươi và ba hài tử phải sống như thế nào đây?" Thê tử xoay người, khóc lóc nói.
Nhưng chuyện ông lão để ý đến không phải là chuyện lương thực: "Ngươi không nghe ta nói triều đình muốn băt nam tử trong nhà đi sao?"
"Ta chỉ có một mình Tam lang là nhi tử mà thôi." Ông lão lại nói: "Nếu như phải giao chiến với Đông Tề, hầu như đều không ai có thể trở về a."
Nghe được đến đây, thê tử càng khóc thương tâm hơn, nhưng càng như vậy càng khiến lửa giận trong lòng ông lão tăng thêm: "Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc!"
"Tiêu gia." Một tiếng gọi là khiến ông lão ép lửa giận trong lòng xuống.
"Ai nha, Lưu lang quân đại giá quang lâm a, là ngọn gió nào đưa ngài tới đây a?" Ông lão vội vàng đứng dậy nghênh tiếp vị nhi tử của địa chủ này.
***
- - Hồ --
Sau lưng chân núi có một cái trạch hồ, ánh mặt trời không thể nào chiếu thẳng xuống nơi đây, có lẽ vì vậy mà hoa Bỉ Ngạn nở đầy như máu.
"A tỷ! A tỷ!" Thiếu nữ nhìn mặt hồ bình tĩnh trước mắt mà lo lắng gọi.
Theo một đám bong bóng nổi lên, một nữ tử gầy yếu từ dưới hồ nổi lên, trên tay có cầm theo một con cá to: "Tứ nương, muội xem, đêm nay chúng ta có cá ăn rồi."
Thiếu nữ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "A tỷ, tỷ dọa chết ta rồi."
Mới từ trong tay tử thần thoát ra, Tiêu Hoài Lan nhìn đến vị muội muội đang sắp khóc nhè bên cạnh liền trấn định nhéo nhéo mũi của nàng: "Nha đầu ngốc, kỹ năng bơi của tỷ tốt như vậy, muội sợ cái gì a."
Nhưng khi quay đầu lại, nhìn đến mặt nước dưới hồ kia khiến nàng sợ hãi không thôi. Cùng với hình ảnh ven bờ kia là một mảnh hoa Bỉ Ngạn đỏ thẫm, cực kì mê hoặc.
Thiếu nữ lắc đầu, nhào vào lòng nàng: "Muội là lo lắng cho tỷ mà."
"Trên người tỷ đều là nước không a." Tiêu Hoài Lan nói.
"Muội mặc kệ."
"Được rồi, được rồi." Nàng xoa xoa đầu muội muội: "Đi thôi, về nhà."
"Được."
Khi vừa định xoay người, hai người liền nhìn thấy vị hàng xóm là nương tử Tần thị đến đây giặt y phục. Tiêu Hoài Lan rất không thích vị phụ nhân này, nhưng theo lễ vẫn phải mở miệng: "Tần nương tử."
"Yêu, là nữ lang của Tiêu gia a." Tần nương tử nhìn nàng tóc tai rối bời, trên tay lại còn cầm theo con cá, trêu đùa nói: "Đây là nữ lang sao? Còn có thế xuống ao bắt cá a, nếu không quen biết, nói không chừng còn tưởng ngươi là nhi lang a."
*Nữ lang = con gái; Nhi lang = con trai.
Tần nương tử trước nay nhiều chuyện, Tiêu Hoài Lan cũng không thèm tranh luận, nhanh chóng dẫn muội muội trở về.
"A gia, a nương,..."
Nhưng vừa về đến nhà, thứ nàng nhìn thấy chính là thấy sắc mặt âm trầm của phụ mẫu.
"Hoài Lan, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có việc muốn nói với muội muội ngươi." Tiêu phụ nghiêm nghị nói.
Tiêu Hoài Lan cau mày, theo bản năng bảo vệ muội muội ở phía sau: "Có chuyện gì không thể để nữ nhi ở cùng nói sao?"
"Nhị nương..." Tiêu mẫu cũng muốn khuyên bảo.
"A tỷ đã xuất giá, vậy thì nữ nhi chính là trưởng tỷ trong nhà." Tiêu Hoài Lan lại không chịu thoái nhượng: "Có phải tên họ Lưu lại đến nữa rồi đúng không?"
"Làm càn!" Tiêu phụ nổi giận đập bàn.
Tiêu mẫu chỉ có thể đứng bên cạnh hòa giải, cũng giải thích với Tiêu Hoài Lan: "Lưu lang quân đúng thật đã đến, hơn nữa còn mang theo sính lễ. Nhị nương, ngươi cũng biết tình cảnh nhà chúng ta a, triều đình cũng đã tăng thuế, thay vì để Tứ nương chịu khổ cùng chúng ta, không bằng gả nàng cho nhà tốt hơn a."
"Ta khinh!" Đối với cách làm của phụ mẫu, Tiêu Hoài Lan tức giận nói: "Tên họ Lưu kia chỉ là ham muốn sắc đẹp, nếu không ta đây lớn hơn Tứ nương, tại sao hắn lại chỉ muốn Tứ nương đây? Cũng không phải là do ta xấu xí, vẻ ngoài giống như nam tử hay sao? Huống hồ hắn đã có thê tử, Tứ nương gả cho hắn sẽ tốt hơn sao? Đến cùng hắn đã cho các người chỗ tốt gì để các người đồng ý bán nữ nhi cho hắn đây?"
Đùng!
Lời nói của nàng khiến Tiêu phụ bất mãn, hắn không nói gì mà chỉ đập mạnh bàn tay xuống bàn.
"A tỷ." Thiếu nữ chứng kiến mọi chuyện như vậy, liền khóc lóc đi đến trước mặt Tiêu Hoài Lan: "Ta gả, ta gả a..."
Nàng tức giận nhìn Tiêu phụ nói: "Lẽ nào ta nói không đúng sao?"
Tiêu phụ còn muốn động thủ, liền bị Tiêu mẫu gắt gao kéo lại: "Triều đình không những tăng thuế, mà còn muốn bắt nam tử trong nhà đi tòng quân. Nếu Tứ nương chịu gả vào Lưu gia, vậy Lưu gia sẽ thay chúng ta chịu bớt phần thuế này, đồng thời đệ đệ của ngươi cũng không cần phải đi tòng quân a."
Tiêu phụ có ba nữ nhi và một nhi tử, trưởng nữ đã xuất giá, thứ nữ tướng mạo lại bình thường, chỉ có ấu nữ nhỏ nhất là có vẻ ngoài đẹp đẽ.
Đệ đệ của Tiêu Hoài Lan vừa tròn mười bốn tuổi, đồng thời hộ tịch còn bị quan phủ nắm giữ trong danh sách chờ đăng ký. Sau khi nghe được lời của Tiêu mẫu, Tiêu Hoài Lan càng thêm tức giận: "Nói đi nói lại, không phải là vì các ngươi xem nhi tử là bảo bối sao?!"
Tại thời đại nam tôn nữ ti này, cho dù có là nhà nghèo thì cũng vẫn trọng nam kinh nữ. Từ nhỏ Tiêu Hoài Lan đã giúp Tiêu phụ xuống giường làm việc, sau khi Tiêu phụ đi đứng không còn thuận tiện nữa, tất cả mọi chuyện mệt mỏi đều dồn hết trên người nàng. Trong những năm này, nàng ôm hết cực khổ, mà đệ đệ vừa được sinh ra kia đã quen sống trong nhung lụa. Thậm chí, Tiêu phụ còn có ý định cho hắn đi học quán, hiện tại ngay cả Tiêu mẫu cũng hướng về phía nhi tử.
Ở trong ngôi nhà như vậy, Tiêu Hoài Lan chỉ cảm thấy vô cùng nghẹt thở và buồn nôn.
"Ngươi!" Tiêu phụ không nhịn được nữa, hắn cầm lấy gậy: "Ta đánh chết ngươi!"
Bang! - Nhi tử duy nhất trong nhà lao ra cửa phòng đỡ lấy cây gậy của Tiêu phụ.
"Tam lang?"
"Ta đi tòng quân." Tiêu tam lang đỏ mắt lên nói: "A gia không phải có nói, nếu trong nhà có người đi tòng quân thì sẽ được giảm phân nửa thuế má sao? Như vậy, Tứ nương không cần phải gả cho Lưu gia nữa, mà các ngươi cũng không cần phải chịu đói nữa."
"Không được, không được,..." Tiêu phụ thu gậy về, liên tục nói không được: "Ngươi là nam đinh duy nhất trong nhà, A gia không thể để ngươi chịu chết a, bằng không A gia làm sao đối mặt với tổ tông a?"
"A gia, ta không sợ." Tiêu tam lang rơi lệ nói.
Để nhi tử tòng quân nhập ngũ, Tiêu phụ cũng không muốn: "Tam lang."
Tiêu Hoài Lan lôi kéo muội muội, nhìn phụ mẫu cùng đệ đệ ôm nhau khóc thành một đoàn. Giờ khắc này, nàng nhìn vào liền cảm thấy bọn họ mới thật sự là người một nhà.
Nàng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, chợt nhớ đến lời nói của Tần nương tử lúc còn bên hồ: "Có phải chỉ cần trong nhà có người tòng quân, những vấn đề này liền có thể giải quyết hay không?"
Tiêu phụ Tiêu mẫu ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta đi." Tiêu Hoài Lan nói: "Ta đi thay Tam lang là được."
"Nữ tử sao có thể tòng quân? Ngươi điên rồi sao?" Tiêu phụ cau mày nói.
"Các ngươi cả ngày chỉ biết yêu chiều hắn, bây giờ nhìn dáng vẻ hắn như vậy, ra chiến trường chỉ có thể chịu chết." Tiêu Hoài Lan nói rằng: "Ta có thể đi thay hắn, trong quân doanh hỗn loạn, lên chiến trường không ai chú ý đến liền sẽ chết, chết rồi cũng coi như xong xuôi."
Tiêu phụ Tiêu mẫu rơi vào trầm mặc, chỉ có muội muội lôi kéo nàng nói: "Không được, a tỷ!"
Ánh mắt Tiêu Hoài Lan trở nên kiên định: "Nhưng ta muốn đổi tên."
Hoài Lan, Hoài Lan, lúc trước Tiêu phụ nghĩ ra cái tên này là vì hi vọng có được nhi tử.
"Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?" Tiêu phụ ngẩng đầu hỏi.
"Chỉ cần các ngươi đồng ý, không được gả Tứ nương cho tên họ Lưu kia, bằng không ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn." Tiêu Hoài Lan trả lời.
"Ngươi!" Tiêu phụ trợn mắt giận dữ nhìn nàng, oán nàng vì tức giận mà thề độc, nhưng khi nhìn lại nhi tử của mình, hắn lại nhẹ dạ đi.
"Được."
- --
Vì đề phòng có người nhận ra, trong ngày tòng quân, Tiêu Hoài Lan thu thập hành lý, nhưng chỉ có một mình muội muội là Tiêu Hoài Ngưng đến tiễn.
"Xin lỗi a tỷ, đều chỉ là vì ta." Tiêu Hoài Ngưng nhìn nàng mặt một thân y phục nam tử trên người, nức nở nói.
Tiêu Hoài Lan sờ sờ đầu nàng: "Đừng tự trách, đây là ta vì chính mình, còn nhớ những gì a tỷ đã nói với ngươi không?"
Tiêu Hoài Ngưng gật gù, Tiêu Hoài Lan cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng lâu đi nước bên khóe mắt của muội muội: "Một ngày nào đó, ta nhất định phải khiến tất cả mọi người đều biết rằng, thân là nữ tử, cũng sẽ không thua bất kì nam nhân nào."
***
- - Huyện Giải --
Dân chúng không muốn tòng quân, vì vậy huyện Giải lập doanh trước, có thêm vài quan lại ngủ gà ngủ gật ngồi đó.
"Người đến."
Quan lại lấy lại tinh thần, lấy ra mười bản danh sách dày cộm, hững hờ nói: "Ở đâu? Tên là gì?"
"Vân Mộng, Tiêu Hoài Ngọc." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.
Quan lại tìm danh sách ở Vân Mộng, tìm kiếm một vòng lại không phát hiện ra cái tên này: "Đúng là có họ Tiêu, nhưng không có tên như ngươi nói."
Tiêu Hoài Ngọc liền báo tên của đệ đệ lên: "Đã sửa tên rồi a!"
Quan lại một mặt thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn ghi Tiêu gia vào danh sách giảm thuế.
Thời khắc binh hoang mã loạn, các quan lại đối với việc lập danh sách vô cùng qua loa, cũng vì vậy mà Tiêu Hoài Ngọc rất nhanh đã được lên đường đi đến quân doanh ở Kinh Châu. Vân Mộng nhiều hồ, hoang vắng, trong đội ngũ này già trẻ đều có, nhưng ngay cả một người đồng hương cũng không thấy.
Không chỉ là vẻ ngoài, mà ngay cả ngôn ngữ cũng không quá lưu loát. Chỉ là không có ai chủ động tiếp xúc, đối với Tiêu Hoài Ngọc mà nói chính là bớt đi vài phiền toái. Nhưng khi vừa đến quân doanh Kinh Châu, những binh lính mới vào chưa được trải qua huấn luyện liền được xếp vào quân chính quy trong vị trí đại doanh.
"Vừa không có ngựa, cũng không có cung, vậy chỉ có thể đi Bộ Binh doanh."
"Những thứ này trong quân doanh không có sao?"
"Đầu óc ngươi hỏng rồi sao?" Binh sĩ không nhịn được nói: "Đại Sở đã thay đổi quân chế, triều đình phát ngựa cho quân hộ tự mình nuôi dưỡng, đến tác chiến sẽ tùy thời sử dụng."
"Ta không phải quân hộ." Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày nói.
Sĩ quan nhìn Tiêu Hoài Ngọc một lát: "Khó trách ngươi lại gầy yếu như vậy, thì ra là nông hộ tòng quân."
"Ôi, tất cả mọi người ở đây đều chưa từng trải qua chiến trường thật sự, là lính mới chưa có kinh nghiệm, vậy đánh kiểu gì đây?"
Tiêu Hoài Ngọc chưa từng nghĩ tới, trốn được ra khỏi nhà, vào trong quân doanh cũng gặp những kiểu người kì thị như vậy.
"Không phải quân hộ thì lên chiến trường cũng có thể anh dũng giết địch, nông hộ cũng có người trung dũng." Tiêu Hoài Ngọc quay đầu lại phản bác: "Bảo vệ Đại Sở, là trách nhiệm của tất cả người dân Sở quốc, không có phân biệt."
Nghe xong lời phản bác của nàng, mấy binh sĩ cấp thấp trong quân doanh định mở miệng giáo huấn, lúc này trong doanh trại truyền đến một câu tán thưởng: "Nói hay lắm."
"Bảo vệ Đại Sở là trách nhiệm của tất cả người dân Sở quốc, không có khác biệt."
Mấy binh sĩ hoảng sợ, liền đứng dậy hành lễ: "Bành Thành vương." Lại thấy Tiêu Hoài Ngọc thờ ơ không động đậy, liền muốn kéo nàng quỳ xuống. Không nghĩ đến, nhìn nàng gầy yếu như vậy, nhưng khí lực cũng không nhỏ.
Binh sĩ nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây là nhi tử thứ tư của bệ hạ, Bành Thành vương Lý Khang, thấy Vương gia, ngươi còn không quỳ xuống sao?"
Tiêu Hoài Ngọc nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt liền căng thẳng đứng đó, lúc binh sĩ lôi kéo nhắc nhở thì nàng mới kịp phản ứng, thế là hoang mang quỳ xuống.
Bành Thành vương ngồi trên lưng ngựa, nghiêm túc đánh giá Tiêu Hoài Ngọc một chút: "Ngươi tên là gì?"
Tiêu Hoài Ngọc cúi đầu xuống mặt đất, một chút cũng không dám cử động, binh sĩ bên cạnh đã thay nàng đổ mồ hôi đày mặt: "Tổ tông của ta a, Bành Thành vương là đang hỏi ngươi đấy!"
"A? Hỏi ta sao?" Tiêu Hoài Ngọc ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn Lý Khang.
Nàng trước nay đều chỉ ở trong Vân Mộng, quan lớn nhất nàng biết đến chính là Huyện lệnh. Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy dung mạo của Bành Thành vương, đại khái chính là ngươi cao quý nhất mà nàng từng được gặp qua.
Nếu dứt bỏ thân phận nam tử, Bành Thành vương cũng có thể được tính là một mỹ nhân, là dạng nhẹ nhàng, mềm yếu của triều đại này.
"Không cần câu nệ, nói cho ta biết, tên của ngươi là gì?" Lý Khang lại ôn nhu hỏi lại lần nữa.
"Tiêu Hoài Ngọc." Nàng thật lòng trả lời.
"Hoài Ngọc, Hoài Ngọc, Hoài Ngọc." Lý Khang đọc lên ba lần, khen: "Tên rất hay."
Nói xong liền giá ngựa vào trong doanh trại: "Đi."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Bắc Ngụy Tấn chiến tranh với nhau rất nhiều lần, vì vậy dánh sách của quan phủ cũng không mang tính chính xác. Tiêu phụ không lo lắng nàng sẽ bị bại lộ mà liên lụy là bởi vì hắn biết nàng đi rồi nhất định sẽ chết, bởi vì binh lực không có, hắn căn bản không để ý đến sự sống chết của Tiêu Hoài Ngọc. Mặt khác, sinh hoạt trong quân doanh thời cổ đại cũng không lạc hậu, hơn nữa chiến tranh thường xuyên thì binh lính sẽ mang giáp mà ngủ, không cần phải lo lắng nhiều.
Tiêu Hoài Ngọc từ nhỏ đã làm việc tay chân, vì vậy sức lực không yếu, cơ thể cũng không lùn.
Truyện này tương đối chậm nhiệt, bởi vì lúc đầu hai nữ chính không có khả năng gặp nhau ha.
*** HẾT ***