Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỹ Nhân Mưu
  3. Chương 32: Cuộc chiến tam quốc
Trước /47 Sau

Mỹ Nhân Mưu

Chương 32: Cuộc chiến tam quốc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- - Tề quốc --

Đối với cuộc đàm luận bị Sở quốc từ chối, Tề quốc cực kỳ tức giận, cùng với việc Hoàng tử Tề quốc chết ở quân doanh Sở quốc, lại thêm việc Lâm Nghi công chúa đi sứ liên tục bị ám sát. Nhiều món nợ gộp lại như vậy, Sở quốc lại không có bất kì động thái gì, trái lại giống như đang đùa giỡn với Tề quốc, vì vậy chuyện này liền biến thành nỗi sỉ nhục của Tề quốc.

Trên dưới triều đình đều đồng thanh nhất quyết phạt Sở, ở biên cảnh Tề quốc, Đại tướng quân Tống Thành Viễn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc khai chiến.

"Mật thám đến báo, vì để chống lại Đại Tề ta, Sở quốc đã điều động binh mã ở biên cảnh phía bắc đến An Châu, mà Yến quốc cũng đã tập hợp đại quân muốn khai chiến ở biên cảnh phía tây bắc của Đại Tề ta lần hai."

"Từ khi Sở quốc hứng chịu thiên tai, quân lực cũng không còn lớn mạnh như trước. Thế như Yến quốc kia, Mộ Dung Hằng có danh xưng là 'Vua Hổ', binh lính cũng rất mạnh mẽ. Tề quốc đồng thời phải đối phó với cả hai quốc, vậy thì khi tác chiến, sợ là khó phân thắng bại."

"Huống hồ bây giờ đã sắp vào đông, tướng sĩ Đại Tề ta lại sợ lạnh chịu nóng, vừa vặn ngược lại với binh sĩ Yến quốc."

"Yến quốc tuy lớn mạnh, nhưng lại không thể đủ sức để chống đỡ lâu được. Phía bắc bọn họ còn có Nhu Nhiên, cho nên mỗi lần xuất chinh đều sẽ tốc chiến tốc thắng."

"Miễn là phía bắc có thể trụ lâu, lại có thể nhanh chóng đoạt được phía đông Sở quốc, như vậy thì Sở Kinh sớm muộn cũng sẽ thuộc về Đại Tề ta."

"Nói thì dễ dàng..." Đại tư đồ của Tề quốc xen vào nói: "Đại quân xuất phát theo hai đường, lương thực cũng phải tăng lên gấp đôi. Huống hồ trước đó đã khai chiến với Sở quốc, Tề quốc cũng đã hao tổn không ít, tích lũy có được vào những năm gần đây đều đã dùng hết cho chiến sự, không thể kéo dài được nữa."

"Một trận, trẫm cũng nhất định phải đánh." Tề đế mở miệng nói: "Đại Tề ta đã nhân nhượng nhiều lần, nhưng Sở quốc đã mấy lần không giữ thể diện cho ta. Nếu đến cả như vậy cũng phải nhường nhịn, vậy sau này Tề quốc ta làm sao lập uy trước Cửu châu? Làm sao thống nhất đây?"

"Hôm nay trẫm triệu tập các ngươi lại đây là để đề ra chiến lược tác chiến, không phải chỉ ra vấn đề khó khăn." Tề đế lạnh lùng nói.

"Việc tấn công Sở quốc giao cho Đại tướng quân, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Chỉ là về phía Yến quốc kia,..." Đại tư mã Hầu Nghị nói: "Yến quốc xưa nay khó gặm xương cứng, máu hung trong người Yến quốc không thể khinh thường. Đại Tề có thể lấy được sáu thành của Yến quốc, đó là vì Yến quân đời trước lớn tuổi, chỉ lo ham mê hưởng lạc a."

"Lúc này Sở và Yến đã kết thành đồng minh, Sở quốc lại từ bỏ phòng thủ phía bắc mà điều binh tiếp việc về biên cảnh phía đông, chứng tỏ đã liều mạng chống Tề ta. Mà Yến quốc lại nhân cơ hội xuôi nam, rõ ràng chính là muốn đoạt lại sáu tòa thành kia."

"Bây giờ cần chính vừa phải chống trả sự tấn công của Yến quốc, đồng thời có thể đoạt phía đông của Sở quốc làm bình phong, sau đó dồn về phía tây dự trù."

"Yến quốc tuy rằng hùng mạnh, nhưng chỉ cần phòng thủ kéo dài là được."

"Nhưng lần này Yến công Tề, là Yến quân Mộ Dung Hằng tự mình lĩnh binh, Quân vương thân chinh, sĩ khí của Yến binh nhất định sẽ tăng cao, không thể không phòng."

Các vị thần tử nghị luận sôi nổi, nhưng từ đầu tới cuối cũng không cho ra nổi một chiến lược tốt.

"Nhiều người như vậy, một kế đối sách cũng nghĩ không ra sao?" Tề đế hơi không kiên nhẫn hỏi.

Đại tư mã Hầu Nghị nhân cơ hội liền tiến lên tấu với hắn: "Bệ hạ, Lâm Nghi công chúa từng đi sứ qua Yến quốc, cũng đã có hiểu biết nhất định về Yến quốc. Đối với chuyện chiến sự, công chúa cũng từng ở trong cung học qua."

Tề đế thở dài một hơi, nhưng vẫn phất tay nói: "Việc này, Đại tư mã ngươi làm đi."

"Vâng."

***

- - Thành Kiến Khang - Phương Sơn --

Đại tư mã Hầu Nghị dẫn theo một đội nhân mã đến Phương Sơn, trên đường lên núi, các khách hành hương xung quanh, đặc biệt là nữ tử đều bình phẩm hắn.

"Trẻ tuổi như vây mà đã làm Vương hầu rồi a."

"Người tuấn lãng như vậy, không biết đã có hôn phối với phủ nào hay chưa..."

Y phục trên triều của quý tộc và bách tính bình thường khác nhau, vì vậy người dân có thể dựa vào quan phục mà đoán thân phận, tôn ti của người mặc.

Hầu Nghị có xuất thân hiển quý, lại cao to tuấn lãng, còn trẻ đã lập được công huân, vì vậy mà không ít nữ nhi nhà quyền quý khác để mắt tới. Nhưng bây giờ tuy đã qua hai mươi, nhưng hắn vẫn chưa có ý cưới thể tử, Tề đế cũng đã từng dò hỏi, cũng muốn tứ hôn cho hắn, nhưng cũng đều bị hắn cự tuyệt.

"Hầu thí chủ, sư tỷ ở phía sau núi chờ ngài đã lâu." Một chú tiểu chạy ra đón tiếp Hầu Nghị.

"Công chúa biết ta sẽ tới đây sao?" Hầu Nghị bất ngờ hỏi.

Chú tiểu không trả lời hắn, chỉ một đường chuyên tâm dẫn hắn đi vào phía sau: "Thí chủ mời đi theo ta."

Con đường phía sau núi gập ghềnh yên tĩnh, giữa các khe núi có nước tót tách chảy ra, có vài cây leo nảy mầm từ trong khe đá, thay nhau đan xen.

"Sư tỷ." Chú tiểu nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Được rồi, đã cực khổ cho ngươi." Tống Thanh Dao nói.

Chú tiểu đi rồi, Hầu Nghị liền tiến lên hành lễ: "Hầu Nghị bái kiến công chúa."

"Đại tư mã không cần đa lễ." Nàng dơ tay lên nói.

Hắn nhìn khung cảnh xung quanh một chút, sau đó liền hít sâu một hơi: "Chẳng trách công chúa không muốn xuống núi, thì ra bên trên đỉnh núi này lại giống như tiên cảnh như vậy."

"Đại tư mã đến đây...hẳn là vì chiến sự của Tề và Yến, Sở đi." Tống Thanh Dao nói.

"Phải." Hầu Nghị nói tiếp: "Bệ hạ lo ngại chính là việc Yến quân Mộ Dung Hằng đích thân ra trận kia."

"Chiến tranh vốn luôn bất chấp mọi thủ đoạn, Mộ Dung thị lại không phải người Hán." Nàng nói vào trọng điểm: "Không nhất định phải đối đầu bằng cách thức của người Hán."

"Cách thức của người Hán?" Hắn sững sờ nhìn nàng: "Hầu Nghị không hiểu."

"Nguyên nhân mà Tề, Yến, Sở chiến tranh là bởi vì muốn độc chiếm Cửu Châu này, trong đó Tề quốc là đông dân nhất, biên cảnh lại giáp với biển lớn, vì vậy thứ duy nhất lo ngại chính là hai nước Yến, Sở kia." Tống Thanh Dao giải thích thêm: "Hơn nữa, phía trên cùng hướng bắc, cũng chính là phía sau Yến quốc...còn có địch Nhung - Nhu Nhiên kia."

Sau khi được nàng chỉ điểm và giải thích, Hầu Nghị hoàn toàn tỉnh ngộ: "Ý công chúa là...lợi dụng Nhu Nhiên sao?"

"Thế nhưng Nhu Nhiên không phải người Hán, bọn họ luôn mơ tưởng đến Cửu Châu. Nếu ta dẫn Nhu Nhiên đánh ngược về nam, nhất định Tề quốc sẽ bị người đời phỉ nhổ..." Hắn có chút khó khăn nói: "Tề quốc là nước khai chiến đầu tiên, lại còn thờ Khổng thánh nhân. Cách làm như vậy...sợ là các văn thần trên triều kia sẽ phản đối."

"Nếu bận tâm lễ nghi và quy củ như vậy, thì cần gì phải mưu lược tranh đấu để thống nhất Cửu Châu đây?" Đôi mắt nàng lạnh lẽo nói: "Việc cướp đoạt thiên hạ và thống nhất thiên hạ không thể dùng cùng một lý lẽ, một bên là dùng binh dùng mạng để chiến đấu, còn lại là mưu mô xảo quyệt mà đoạt lấy."

"Nhân từ và tàn nhẫn đều là thứ mà một Quân vương cần phải có."

"Nhu Nhiên cư trú tại Mạc Bắc đã lâu, nhưng chưa từng từ bỏ mong muốn có được Trung Nguyên. Chuyện bọn họ có xuôi nam hay không cũng không phải do chúng ta quyết định, mà chính là lợi ích. Chỉ cần một chữ 'lợi', cho dù ngươi không lên tiếng nhắc nhở, bọn họ cũng sẽ tự ra tay mà thôi." Tống Thanh Dao lại nói.

"Nhu Nhiên tập kích biên cảnh phía bắc của Yến quốc quanh năm, vì vậy Yến quốc từ lâu đã hận Nhu Nhiên thấu xương."

Hầu Nghị nghe xong liền họp tay áo lại khom người: "Hầu Nghị đã hiểu."

Một trận gió lạnh thỏi qua đỉnh núi, hắn nhìn thân ảnh đơn bạc của nàng, liền cởi ngoại bào trên người xuống: "Công chúa..."

"Lâm Nghi đã từng nói, giữa chúng ta chỉ nói chuyện chính sự." Ánh mắt nàng lạnh đi: "Lời cũng đã nói xong, Đại tư mã hãy trở về đi."

Hầu Nghị bị từ chối như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình mặc vào lần nữa: "Công chúa bảo trọng, Hầu Nghị cáo từ."

Sau khi hắn rời đi, một ly trà đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, Tống Thanh Dao nhanh chóng xoay người phất tay áo né tránh, ly trà kia vừa vặn đập vào tản đá phía sau nàng, nhưng lại không vỡ nát.

"Sao ngươi lại đuổi hắn đi?" Nữ quan mặc trên người y phục nhẹ nhàng từ trong rừng trúc bên cạnh đi ra, gió thỏi vào người nàng, nhưng lại không mang đến cảm giác lạnh lẽo.

"Không đuổi hắn, chẳng lẽ còn muốn ta giữ hắn lại đây sao?" Nàng nói.

"Người ta đã chờ ngươi mười năm rồi a." Nữ quan lại nói.

"Có liên quan gì tới ta." Tống Thanh Dao ngồi xuống, rót trà vào cái ly không kia: "Lòng không giữ vững, dễ bị tẩu hỏa nhập ma a."

"Hahaha..." Nữ quan ngồi xuống cười to: "Ngươi yên tâm, lòng của ta đây còn kiên định hơn cả ngươi. Ngươi là công chúa, mệnh đã bị trói buộc cùng Tề quốc và vạn dân. Thực ra còn có thể tìm bằng hữu, chỉ là không biết có hay không thôi."

"Bằng hữu?" Tống Thanh Dao nhìn nữ quan: "Sư tỷ muốn đi sao?"

"Ta muốn đến Sở quốc." Nữ quan trả lời: "Thuận tiện giúp người nhìn xem mối duyên tốt của ngươi kia."

"Sư tỷ lại đùa rồi." Nàng nhíu mày: "Duyên của ta sao lại ở Sở quốc?"

"Sở quốc có nhiều người đẹp, nói không chừng..." Nữ quan cười nói.

"Người đẹp..." Tống Thanh Dao nhớ lại Bình Dương công chúa lúc còn trên triều đình Sở quốc, cùng với trận ám sát ở bờ sông kia.

"Cũng đã sắp khai chiến, nào còn có lòng nghĩ đến những chuyện này." Nàng lắc đầu nói.

"A Dao." Nữ quan nhìn nàng: "Có một số việc đã được trời định, không phải chỉ bằng sức người là có thể thay đổi được. Cái gọi là tinh mệnh kia, cũng chỉ là sự chờ đợi và ký thác của con người, ngươi đừng để bản thân bị kìm hãm vào quá sâu mà bỏ cả đời vào đó."

Nàng gật đầu: "Ta biết."

***

- - Sở quốc --

Sắp tới Tề Sở sẽ khai chiến, quân doanh Sở quốc cũng ngày càng khắc khe đối với việc huấn luyện cho các binh sĩ, cho dù trời giông mưa gió lớn, đặc biệt là các binh sĩ mới tòng quân, ngoại trừ việc học kỹ năng dùng vũ khí, còn phải tập làm quen với các trận pháp về đêm, tiếng trống, khẩu hiệu và sự biến động của mặt trận trên chiến trường.

Các vết thương trên người Tiêu Hoài Ngọc đã từ từ khép lại, vải trắng băng bó trên tay cũng đã được tháo xuống. Thuốc trong quân doanh có hạn, bởi vậy hai vết thương trong lòng bàn tay nàng cũng không thể hoàn toàn khép lại được.

Vết thương trên đùi là nghiêm trọng nhất, nhưng thịt bên trong đã khép lại, miệng ngoài cũng đã kết vẩy. Mỗi ngày mỗi đêm Tiêu Hoài Ngọc đều sẽ đến Quân Y doanh đổi thuốc, cũng học một số chữ từ các binh sĩ làm trong doanh, có lúc cũng sẽ khắc những chữ mà nàng không hiểu lên mảnh trúc đem qua hỏi.

Bởi vì nàng là người mà tiểu Đô thống Ngô Tư vừa ý, vì vậy Quân Y doanh cũng cho nàng nhiều hậu đãi đặc biệt hơn. Bọn họ không chỉ kiên trì dạy nàng học chữ, mà còn giải thích ý nghĩa của các câu chữ mà nàng không hiểu.

"Câu nói này thật ra còn có thể hiểu theo một cách thức khác,..." Binh sĩ trong Quân Y doanh cẩn thận giải thích cho nàng: "Chống đỡ, đoạt thuẫn, nới rộng khoảng cách, nhanh chóng quan sát...ý đại loại chính là như vậy."

"Đoạt thuẫn...?" Tiêu Hoài Ngọc suy ngẫm lời binh sĩ nói: "Đang trong lúc tác chiến, tiếp cận được đối thủ là việc rất khó."

"Nhanh nhẹn quan sát." Binh sĩ trả lời.

Nàng trừng mắt nhìn: "Nói cách khác, phương pháp này chỉ có thể áp dụng vào lúc hỗn chiến mà thôi?"

Binh sĩ gật đầu, cũng nhắc nhở nàng: "Đây là ghi chép trong binh thư mà thôi, ta cũng từng trị thương cho các binh sĩ khác, chỉ nghe loáng thoáng một chút. Trên chiến trường thật sự thì sao có thời gian vận dụng được a, chỉ là ta nghe được những gì liền kể hết cho Tiêu thập trưởng ngài rồi, Thập trưởng đừng nghe xong lời ta nói mà làm bừa là được."

"Ta biết, thế cuộc luôn là việc không thể đoán trước được." Khả năng giác ngộ của Tiêu Hoài Ngọc rất cao, sau khi biết được vài chữ liền có thể đọc hiểu được quyển binh thư mà Tống Thanh Dao tặng. Chỉ là một số đồ vật trong quyển binh thư nhắc đến có chút xa lạ, nàng không hiểu liền sẽ đến Quân Y doanh hỏi một chút.

"Đối với sự thông tuệ của Thập trưởng, nếu như từ nhỏ đã được cho đi học, có lẽ có thể làm nên thành tựu gì đó đi." Binh sĩ nói.

Chỉ có Tiêu Hoài Ngọc biết, bản thân nàng là nữ tử được sinh ra từ tầng lớp thấp kém nhất thời đại này, cho dù có được sinh ra trong gia cảnh phú quý, nàng cũng không thể đi học được: "Gia cảnh bần hàn, tổ tiên chỉ dựa vào vài mẫu đất để nuôi người nhà mà thôi. Như chuyện đọc sách vậy, trước nay ta chưa từng dám nghĩ tới, nay đã thành niên, cũng đã vào quân doanh, sắp tới lại không biết chiến sự đến khi nào mới kết thúc, bây giờ lại học, sợ là muộn rồi."

"Chuyện đọc sách không thể phân chia tuổi tác, đợi ngày sau Tiêu thập trưởng lập được công lớn, thăng chức thành Tướng quân, vậy thì những chuyện này cũng không còn khó khăn nữa rồi." Binh sĩ nói: "Ngày xưa, tướng lĩnh Đông Ngô là Lã Mông cũng là một người không học không hành, ngày sau được Tôn Quyền khuyến khích học chữ, từ đó mới trở nên hăng hái đọc sách hơn. Sau này danh ngôn lưu truyền, kẻ sĩ ba ngày không gặp liền thay đổi đến hoàn toàn nhận không ra."

Nghe lời binh sĩ nói, Tiêu Hoài Ngọc liền nhớ tới lời của Tống Thanh Dao khi đưa cho nàng quyển binh thư này: "Ta đã hiểu."

Ngoài lều trướng đột nhiên có một trận tiếng trống vang lên, các binh sĩ vừa huấn luyện xong chưa được bao lâu lại bị gọi ra khỏi lều một lần nữa.

Tiêu Hoài Ngọc đổi lại lần thuốc cuối cùng, báo đáp binh sĩ trong Quân Y doanh xong liền vội vã theo hiệu lệnh trở về trong doanh trại.

"Sao vậy?" Tiêu Hoài Ngọc trở lại doanh trướng, Vương Đại Vũ đã mang đao của nàng theo, sóc lều chạy ra ngoài.

"Hình như là phải đến phía đông thành phòng ngự." Viên Ứng Hồi giải thích.

"Phòng ngự?" Tiêu Hoài Ngọc không hiểu: "Không phải nói đợi tiếp việc từ Yến quốc tới rồi mới khai chiến với Tề quốc sao?"

"Không, tiểu Đô thống vừa nói đại quân của Yến quốc đã tấn công Tề rồi." Viên Ứng Hồi nói.

"Vậy nên lần này chống đỡ với Tề quốc, Sở ta chỉ có thể dựa vào sức mình, không có tiếp viện từ bên ngoài nữa sao?" Nàng nói.

"Hẳn là như vậy." Viên Ứng Hồi nói: "Chúng ta là lính mới, mấy chuyện này cực khổ, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chúng ta chịu."

Tiêu Hoài Ngọc đúng là không oán giận điều gì, trái lại còn nhắc nhở các binh sĩ: "Trong lúc tác chiến, lính mới sẽ không bằng lính cũ. Khi ra khỏi thành tìm vật liệu nhất định phải thăm dò tình hình xung quanh. Đến lúc kẻ địch tiến công như thế nào, chúng ta làm sao phòng thủ lại, nên tiến hay nên lùi trong lòng phải rõ."

"Vâng."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Nghi công chúa không phải quân tử, nàng cũng có tâm tư riêng, nhưng tất cả đều là vì Tề quốc mà thôi.

***HẾT***

Quảng cáo
Trước /47 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vân Trung Tử Dị Giới Du

Copyright © 2022 - MTruyện.net