Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- - Quân doanh Tề quốc - Kim Châu --
Chủ tướng Lương Dật ở trong trướng kêu rên thảm thiết, trong miệng hắn căn một cây kiếm nhỏ, đưa tay rút mũi tên ra, sau đó liền trực tiếp hôn mê, Phó tướng lại căn thẳng đứng chờ ngoài trướng.
Cuối cùng, được quân y cứu chữa, Lương Dật đã không còn nguy hiểm, nhưng phải mất đi một con mắt.
"Tướng quân *hồng phúc tề thiên." Phó tướng thở phào nhẹ nhõm.
*Hồng phúc tề thiên: ý nói phước lành nhiều, may mắn và hạnh phúc kéo dài vô tận.
Sắc mặt Lương Dật trắng bệch, hắn nhìn mũi tên, nhớ lại thời điểm trước khi trúng tên. Mũi tên bay từ hướng ngọn núi đối diện bắn tới, lúc đó hắn đang tập trung quan sát thế cục dưới núi, nhưng ngọn núi đối diện cao chót vót, cũng không có đường leo lên.
"Tốt nhất là đừng để ra tìm ra, mối thù này, ta nhất định phải báo."
"Ta đã hôn mê bao lâu rồi?" Hắn quay sang hỏi.
Phó tướng đưa tay ra tính, nói: "Trần Văn Thái đã quay trở lại thành Đông viện trợ, chỉ là Đại tướng quân phải đánh hạ thành Đông, vì vậy đã ra lệnh cho chúng ta phải nắm được toàn bộ Kim Châu."
"Đều là núi cao hang sâu, đến một thứ đáng tiền cũng tìm không ra." Lương Dật nằm trên giường nói.
"Tướng quân, vậy tuyến đường phía trước định như thế nào?" Phó tướng cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Kim Châu hỗn loạn, Trần Văn Thái đã rời đi, hẳn là không còn ai thủ thành nữa."
"Ngươi không thấy lão tử đang bị thương sao?" Lương Dật căm tức nói, bởi vì một mũi tên này, đến sức xuống giường hắn cũng không còn.
"Tướng quân cứ việc ở trong quân doanh dưỡng thương, mạt tướng nguyện lên đầu tuyến, nắm giữ toàn bộ Kim Châu cho Tướng quân." Phó tướng vội vã nói.
Lương Dật bị thương, không thể tiếp tục ra trận, vì vậy liền ra lệnh Hiệu úy lĩnh hai ngàn nhân mã tiếp tục tiến công về hướng tây.
Lúc này Kim Châu đã bị đoạt mất ba tòa thành, tòa thành cuối cùng giúp bọn họ hướng tới Sở Kinh tất nhiên là thành Hồng Châu.
Khi quân Tề nhổ trại tiến quân về hướng tây thì đã cách khoảng thời gian đội quân của Tiêu Hoài Ngọc vào thành được hai ngày. Nàng thu thập tất cả vật tư cùng trang bị lại, sau đó phân phát xuống.
Phòng thủ trên tòa thành được chất đầy những tảng đá cùng gỗ lớn, khó binh khí dùng cho cung tiễn đều được lấy ra.
Tiêu Hoài Ngọc lấy bộ giáp từ các thi thể trước đó thay vào, cũng ra lệnh các binh sĩ dưới trướng đổi lại.
Lại dẫn người thu thập rơm rạ buộc thành hình người, cũng mặc cho người rơm những bộ giáp đã bị hư hại trước đó.
Các binh sĩ thay phiên nhau quan sát tình hình trên tháp quan sát ở thành lâu, mười hai canh giờ chưa từng gián đoạn lần nào, đây chính là vì ngừa quân Tề đột nhiên tập kích.
Vào giữa mùa đông, ở Kim Châu đột nhiên có tuyết rơi, vì để chống lại sự giá lạnh, Tiêu Hoài Ngọc ra lệnh đốt một đống lửa dưới nồi sắt.
"Đội trưởng." Mấy tên binh sĩ có khả năng bắn cung tốt mang vài con thỏ trở về.
Điều này làm cho các binh lính đã lâu chưa được ăn mặn nhìn thấy mà thèm, Tiêu Hoài Ngọc đang phân phó bố cục phòng thủ, dựng bẫy gần như đã hoàn thành.
"Đội trưởng."
Nàng xoa xoa mồ hôi trên tráng, nhìn mấy con thỏ: "Các ngươi tự xử lí đi."
"Được."
Mấy con thỏ rất nhanh đã bị đặt lên đống lửa, các binh sĩ ngửi thấy mùi thịt, nước miếng chảy ròng ròng. Thấy bọn họ đã đưa tay định chộp lấy, tên săn được thỏ liền nhanh chóng lấy một con đã được nướng kỹ đem đến cho Tiêu Hoài Ngọc.
"Đội trưởng, ngài cực khổ hơn bọn ta, người ăn trước đi." Tên binh sĩ đưa con thỏ tới trước mắt nàng.
Từ lúc vào thành đến nay, Tiêu Hoài Ngọc chưa từng nghỉ ngơi, luôn làm việc với cường độ cao, lúc này nhìn thấy con thỏ, nói nàng không thèm là giả. Nàng đưa tay ra xé lấy một cái chân thỏ, nói với hắn: "Phần còn lại, chia cho bọn họ đi."
"Đội trưởng, bên kia vẫn còn, không chỉ có một con a." Binh sĩ muốn cho Tiêu Hoài Ngọc nguyên con.
"Bao nhiêu đây đã đủ rồi." Nàng trả lời, cũng hỏi thêm: "Ngươi tên là gì?"
"Bẩm đội trưởng, ta là Thập trưởng của thập thứ tám, tên Tiết Khuê." Tiết Khuê trả lời.
Tiêu Hoài Ngọc vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cuộc chiến thủ thành phải cực kỳ kiên cố, trong đó, lính bắn cung tất nhiên là binh chủ lực. Ngươi có thể săn thú giữa trời đông, nghĩa là khả năng bắn cung nhất định không tệ, hãy dạy bọn họ đi, ta hi vọng, tất cả chúng ta đều có thể sống sót."
Nghe Tiêu Hoài Ngọc nói, nước mắt của Tiết Khuê lập tức lưng tròng: "Vâng."
Tiêu Hoài Ngọc cầm chân thỏ, ngay khi vừa định ăn thì bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Sau đó vì sợ thịt sẽ bị gió lạnh làm đông cứng mà nhét vào trong ngực, song liền cầm bộ sóc lên đi đến doanh trại thương binh.
Trong lúc chiến tranh, trong quân doanh đối xử với những binh sĩ bị thương cực kỳ tàn nhẫn, nếu đã mất đi giá trị chiến đấu, bọn họ sẽ bị vứt bỏ mà không chút do dự. Bên trong thành Hồng Châu có không ít thương binh, Tiêu Hoài Ngọc liền sai người đi thu thập vật dụng cùng binh khí để cứu chữa.
Viên Ứng Hồi bị thương ở chân, là Vương Đại Vũ cõng hắn về. Những binh sĩ bị thương này trong khoảng thời gian ngắn không thể nào khỏi hẳn, lại trong thời điểm cấp bách như lúc này, vì vậy liền không còn được cung cấp ngang hàng với những binh sĩ khác.
Tiêu Hoài Ngọc tìm được Viên Ứng Hồi xong, liền lén lút đem chân thỏ lúc nãy ra đưa cho hắn: "Ứng Hồi."
Viên Ứng Hồi trong hai ngày này đều là dựa vào nồi cháo lạnh kia mà lắp đầy bụng, vì vậy khi nhìn thấy thịt trước mắt, hắn liền sốt ruột mà ăn như hổ đói, nhưng rất nhanh hắn liền nhớ ra cái gì đó: "Đội trưởng?"
Hắn nhét thịt thỏ trở về Tiêu Hoài Ngọc, hắn biết đây là tiếp tế của nàng. Quân Tề đã sắp xâm phạm đến nơi, lúc này Tiêu Hoài Ngọc thân là đội trưởng, càng cần đồ ăn để bổ sung thể lực hơn.
"Ngươi ăn đi, vẫn còn." Nàng không giải thích: "Ta cũng đã ăn rồi."
"Làm cản trở mọi người rồi." Viên Ứng Hồi hổ thẹn nói.
"Làm gì có." Tiêu Hoài Ngọc tự trách nói: "Nếu không có các ngươi, làm sao ta có thể leo lên được ngọn núi bên kia, chỉ là công lap đều bị ta đoạt rồi."
Bởi vì Tiêu Hoài Ngọc đã được thăng làm Đội trưởng, nếu như qua lần này nàng vẫn còn sống, vậy thì tước vị cũng sẽ tiếp tục được tăng lên.
"Công lao này vốn là thuộc về ngài." Viên Ứng Hồi nói: "Nếu không có Đội trưởng bảo vệ bọn ta, bọn ta sớm đã chết dưới lưỡi đao của quân Tề."
~ Ầm ầm ầm --
Bỗng nhiên mặt đất chấn động run run, Tiêu Hoài Ngọc liền cầm vũ khí lên, vội vã chạy ra.
"Là quân Tề!!!" Binh sĩ trên tòa thành mạnh mẽ rung chuông đồng.
"Toàn quân đề phòng!"
Tất cả binh sĩ Sở quốc lúc này đều đã vào trạng thái tác chiến, cửa thành lúc này cũng đã đóng chặt.
Tiêu Hoài Ngọc cầm lấy cung và sóc leo lên tòa thành, nhìn móng ngựa quân Tề cuốn lên gió tuyết cùng bụi mù.
Bụi mù ngập trời như vậy, nhất định không dưới ngàn người, nhưng bọn họ lúc này chỉ có bốn mươi tám người, quân địch gấp mấy chục lần so với quân thủ thành, Tiêu Hoài Ngọc lúc này cực kỳ thấp thỏm.
Sau đó nàng nhớ tới câu nói trong binh thư: "*Binh bất yếm trá, lấy kì binh chiến thắng."
*Binh bất yếm trá, lấy kì binh chiến thắng: nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để lại giành được thế, để chiến thắng thì đây là phần tất yếu của nhà binh khi ra trận. (Trong quyển "Nghệ thuật chiến trận" Tôn Tử đã từng khẳng định câu này)
Thế là lúc này nàng liền ra lệnh ngừng chiến, tất cả đều núp dưới đầu tường tòa thành, tạo ra tình thế phòng trống không người, không phòng thủ đánh lạc hướng.
"Đội trưởng, như vậy có thể gạt quân Tề được sao?"
"Chúng ta chỉ gần năm mươi người, mà tiến về sau chính là núi cao, quân Tề chưa hẳn đã biết chúng ta đã tới thành Hồng Châu này." Trong lòng nàng thật ra không hề chắc chắn, chỉ là hiện tại nàng là chỉ huy, nàng chỉ có thể nói như vậy để ổn định lòng quân.
"Nhưng chúng ta có thể đóng thành, giam bọn họ lại." Có binh sĩ nói.
"Lúc chúng ta tới thành Hồng Châu, cửa thành cũng là mở." Tiêu Hoài Ngọc lại nói: "Bây giờ cửa thành mở ra, ngược lại sẽ khiến bọn họ cảm thấy thành đã bỏ, không còn sức phản kháng mà lơ là."
Cửa thành đóng chặt sẽ thể hiện số binh trong thành quá ít, nhưng địch nhiều ta ít, nếu lại mất đi tòa thành này, vậy thì Sở Kinh nhất định nguy hiểm.
Tiêu Hoài Ngọc biết rõ, bọn họ gánh tội không nổi nếu để quân Tề thành công đoạt thành.
- --
Hai tên Hiệu úy dẫn theo một ngàn quân Tề tiến công vào thành Hồng Châu, bọn họ một bên đua ngược, một bên đánh cược: "Quân Tề tới Kim Châu, trong vòng nửa ngày đã đoạt được bốn thành, người Sở trước nay luôn nhát gan, không chừng bọn họ nghe được thảm trạng ở các thành phía đông này xong thì đã vượt sông mà bỏ chạy rồi đi, thành Hồng Châu này chúng ta dễ dàng đoạt được a."
"Vậy thì ta sẽ đánh cược với Ngô huynh, ai vào thành Hồng Châu trước thì tất cả nữ nhân trong thành đều là của người đó."
"Được."
Hai tên tướng lĩnh nói xong liền nhanh chóng thúc ngựa chạy đua, ngựa của bọn họ vừa tốt vừa khỏe, kỵ binh phía sau căn bản không thể đuổi kịp, đặc biệt là bộ binh.
"Ngô hiệu úy và Lâm hiệu úy lại bắt đầu rồi." Tên binh sĩ kêu khổ nói.
"Ai bảo Sở quốc có nhiều nữ nhân yêu kiều đây, khiến người ta muốn ngừng mà không được a."
"Ta nghe nói ở Sở quốc có một vị công chúa, quốc sắc thiên hương a, còn đẹp hơn cả Tam công chúa của chúng ta."
"Có phải là Bình Dương công chúa không? Nàng vốn phải gả vào Tề quốc chúng ta, nhưng lại xảy ra chuyện Cửu hoàng tử chết ở Sở quốc mà khiến bệ hạ giận dữ, vì vậy mới hủy mối hôn sự này."
"Nói đến chuyện Cửu hoàng tử chết, lần này chúng ta ra quân cũng là vì chuyện này. Đáng tiếc, không thể được nhìn thấy vị công chúa Sở quốc kia a."
"Chờ chúng ta diệt được Sở quốc là có thể rồi a."
Các kỵ binh cố gắng càng nhanh càng tốt, chạy theo sát hai tên tướng lĩnh phía trước: "Quả nhiên, không có ai phòng thủ."
Hai tên Hiệu úy vui vẻ, giống như không cần ra tay đã đoạt được công lao lớn vậy: "Nhìn như tòa thành trống a..."
Ngay lúc hai người bọn họ đang chần chờ thì bỗng một người trong số hai người bọn họ liền rơi xuống đất, tuyến dày đặc dưới chân nhanh chóng bị nhiễm đỏ.
Những ngày này sớm đã dựng xong cạm bẫy, sau khi bị tuyết rơi bao phủ lên đã giống như mặt đất bình thường, khiến người ta không phát hiện ra rút điểm lạ nào.
"Ngộ hiệu úy!" Lâm hiệu úy ghiềm ngựa mà hoảng sợ, cùng lúc đó, đám kỵ binh chạy tới cũng dồn dập rơi vào bẫy.
Vốn dĩ lúc hai tên tướng lĩnh chạy qua thì vẫn bình thường, mãi đến khi đám kỵ binh chạy tới, trọng lượng vượt qua lực chịu, vì vậy cạm bẫy liền sụp đổ.
Như vậy đã có rất nhiều quân Tề rơi vào bẫy, trong đó còn có một tên Hiệu úy và vài tên Quân hầu.
Thanh trúc sắc nhọn đâm thủng thân thể quân Tề, một trận kêu gào thảm thiết phút chốc liền nổi lên trong tuyết.
Nghe tiếng kêu gào bên dưới bẫy, chúng binh sĩ xung quanh không khỏi khen Tiêu Hoài Ngọc túc trí đa mưu: "Đội trưởng cố ý đấp bùn đất dầy thêm một chút, hóa ra là vì để dụ dỗ nhiều quân địch hơn a."
Tiêu Hoài Ngọc đưa tay ra: "Suỵt."
Tên Hiệu úy phản ứng kịp, hắn ngẩng đầu nhìn phong cảnh êm ắng trong tuyết: "Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trong thành có người sao?"
"Lúc trước khi Lương tướng quân đánh hạ bốn thành thì có nghe tin quan thủ thành ở thành Hồng Châu này đã bỏ trốn, Trần Văn Thái cũng đã dẫn quân trở về An Châu, đáng lí ra phải không có người mới đúng." Quan hầu bên người Hiệu úy nói.
Binh bộ Tề quốc chạy tới thấy cảnh này liền dồn dập sợ hãi không dám chạy lên tiếp, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy lớp bùn đất dưới tuyết, tên Hiệu úy cũng không dám tùy tiện tiến lên trên.
Hắn chợt gọi vài binh sĩ tới dò đường: "Ngươi, ngươi, đi lên trước đi." Sau đó hắn cũng ném một cây thương lên, nói: "Đâm xuống đất xem."
Thế là đám binh sĩ cẩn thân từng li từng tí bước lên mặt tuyết phía trước, dùng thương đâm xuống đất để thăm dò xem phía trước có nguy hiểm hay không.
Binh lực mà Tiêu Hoài Ngọc dẫn dắt có hạn, chỉ đào một cái hố này cũng đã hao tốn hai ngày của các nàng.
Qua một lúc, cảm thấy trong thành không còn động tĩnh gì nữa: "Nếu có đội quân phòng thủ với quy mô lớn, vậy thì không thể yên tĩnh như thế."
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, tên Lâm hiệu úy cũng không quản đám bị sĩ đã bị rơi xuống hố, mà thay vào đó ra lệnh: "Người phá được cửa thành sẽ được trọng thưởng."
Đám binh bộ phía sau thoát được bẫy liền ùa lên, Tiêu Hoài Ngọc nhìn qua từ tường thành, thấy quân Tề đã tiến đến vị trí ngay tầm bắn, lúc này nàng liền dơ tay lên: "Bắn sĩ, chuẩn bị!"
Hơn mười người lúc này cầm cung tên đứng dậy, đám quân Tề phía trước liên tiếp ngã xuống đất.
Tiêu Hoài Ngọc giương cung, đem mũi tên hướng về phía Đồn trưởng của quân Tề.
~ Vèo! --
Chỉ thấy tên Đồn trưởng kia ngã xuống đất, mũi tên cấm vào giữa mi tâm của hắn, máu tươi nhiễm đỏ trên tuyết.
"Trên thành lâu có người!!!" Lâm hiệu úy ghiêm ngựa hoảng sợ.
Tiêu Hoài Ngọc liền sai người đem đám người rơm đã chuẩn bị từ trước lên, tạo thành đội quân số lượng đông để đánh lừa quân Tề.
Bởi vì mặt sau là núi cao, đám quân Tề không thể nhìn rõ bóng người đứng trên thành, nhưng lại thấy được có lít nha lít nhít đội ngũ đứng trên thành thủ vệ.
"Rút!! Mau chạy!!!" Lâm hiệu úy thấy không xong, liền hoảng sợ vội vàng kéo dây cương quay đầu bỏ trốn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Hoài Ngọc có năng lực học tập, tính giác ngộ cũng hơn người. (Vậy làm sao hấp dẫn được Bình Dương công chúa đây hahaha)
***HẾT***