Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỹ Nhân Mưu
  3. Chương 39: Thủ thành lần hai
Trước /47 Sau

Mỹ Nhân Mưu

Chương 39: Thủ thành lần hai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quân Tề bởi vì bỗng nhiên gặp phải đội quân thủ thành mà hoảng sợ, để mặc đám binh sĩ trước đó đã sập bẫy trong thành mà bỏ chạy.

Sau khi Lương Dật dưỡng thương trong trướng biết được, liền giận dữ đối với số binh sĩ còn sống sót trở về, xém chút nữa đã động tới vết thương cũ của hắn.

"Trương Bách Chu!" Lương Dật chỉ về tên Hiệu úy một mình trở về.

"Tướng quân." Trương Bách Chu nằm trên mặt đất, cả người đều đang run rẩy.

Lương Dật ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh lại: "Đối phương có bao nhiêu người?"

Bởi vì hao binh tổn tướng, hắn lo sợ sẽ bị trách phạt, vì vậy tên Hiệu úy liền khoa trương nói đại: "Có tới hơn ngàn người,"

"Hơn ngàn người?" Lương Dật giật mình, với số lượng này, hắn dường như không quá tin: "Lúc trước có mật thám báo tin quan thủ thành Hồng Châu đã sớm bỏ chạy, viện bình của Trần Văn Thái cũng đã được hắn dẫn trở về An Châu, vậy thì số lượng nhân mã này là từ đâu tới đây?"

Trương Bách Chu lắc đầu, ủy khuất nói: "Bọn họ đào bẫy, cũng ẩn trốn ở chỗ khác, tạo ra một thành trống không người. Bởi vì trước đó có nhận được tin tức, lại thêm tuyết rơi, bên dưới thành cũng không khác gì bình thường. Tướng quân bởi vì người Sở mà mất đi một con mắt, mạt tướng cùng Ngô hiệu úy sốt ruột báo thù mà công thành, vì vậy mới rơi vào bẫy của bọn họ, khiến nhân mã của chúng ta bị tổn hại hơn phân nửa."

"Xin Tướng quân trách phạt." Trương Bách Chu dập đầu nói.

Lương Dật biết, thương thế của hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể nào khỏi hẳn, mà bên trên lại hạ lệnh đánh hạ toàn bộ Kim Châu, trước mắt chính là thời điểm dùng người, vì vậy hắn liền nhẫn nhịn tức giận trong lòng: "Đứng lên đi, việc này là do mật thám thăm dò sai, không phải do ngươi."

Trương Bách Chu kích động đến rơi nước mắt: "Tạ ơn Tướng quân."

"Nhưng tội thất bại không thể miễn,..." Lương Dật lại nói: "Trương Bách Chu, ta lại điều cho ngươi thêm năm ngàn nhân mã, để ngươi tạm thời giữ chức vụ Phó tướng, đánh hạ thành này để lập công chuộc tội."

Trương Bách Chu nghe xong liền mừng rỡ trong lòng, vội vã dập đầu tạ ân: "Tạ Tướng quân."

Từ trong lều đi ra, hắn từ chức Hiệu úy được đề bạt lên Phó tướng, tuy cũng chỉ là chức vị cấp thấp, nhưng ân điển cùng phúc lợi sẽ cao hơn, quyền hạn cũng vậy. Nhưng hắn vậy mà trong họa có phúc, tên Hiệu úy luôn cùng hắn tranh cao thấp đã chết ở thành Hồng Châu, chính hắn cũng bởi vì vậy mà được thăng chức, tuy chỉ là tạm thời, nhưng chỉ cần có thể đánh hạ thành này, hắn liền có thể thật sự đảm nhận chức vụ Phó tướng này rồi.

"Tất cả là nhờ có một mũi tên kia a, nếu không thì sao ta có thể đứng ở đây đây." Hắn cười nói trong lòng.

- --

- - Thành Hồng Châu --

Sau khi quân Tề rút lui, binh sĩ trong thành đối với Tiêu Hoài Ngọc càng thêm tin tưởng và sùng kính.

"Đội trưởng, ngài quá lợi hại a, đám quân Tề kia ít nhất cũng có hơn hai ngàn người, kết quả thật sự đã bị chúng ta dọa mà chạy mất dép a..." Tiết Khuê đưa ánh mắt sùng bái hướng về Tiêu Hoài Ngọc mà nói, hắn cũng tin chắc: "Ngài nhất định có thể dẫn chúng ta bảo vệ được tòa thành này!"

"Từ nay về sau, chúng ta đã định sẽ đi theo Tiêu đội trưởng!"

"Đúng!"

Đám binh sĩ khen qua khen lại nhưng cũng không ảnh hưởng đến Tiêu Hoài Ngọc, nàng nhìn đám quân Tề đang hoảng sợ mà bỏ chạy, sau đó lại liếc nhìn chúng binh sĩ. Bây giờ, nàng hình như đã hiểu được nỗi gánh vác mà trước đó Lâm Nghi công chúa đã nói tới rồi.

An nguy của một thành, phía sau là bách tính, bên cạnh là chiến hữu, những thứ này đều đã trở thành gánh nặng trên người của Tiêu Hoài Ngọc. Hiện tại, nàng không chỉ muốn chính mình có thể sống sót, mà cũng muốn bọn họ có thể sống tiếp để có thể bảo vệ được tòa thành này, bảo vệ bách tính Kim Châu, bảo vệ hi vọng sống sót của bọn họ.

Chờ đến khi quân Tề triệt để rời đi rồi, Tiêu Hoài Ngọc liền dẫn bọn họ dùng dây thừng kéo cửa thành xuống, thu thập vũ khí cùng khôi giáp trên thi thể quân Tề dưới bẫy, đồng thời còn thu được tám con ngựa chỉ bị thương nhẹ hoặc vẫn còn nguyên vẹn.

Ngựa là thứ quý giá, cho dù trong quân, ngoại trừ kỵ binh ra thì chỉ có tướng lĩnh mới được sử dụng chúng.

Đối với một số tên còn sống nhưng vẫn bị kẹt dưới bẫy, lại nghĩ đến thảm trạng của thôn trang đêm hôm đó, cùng với những phụ nhân bị ức hiếp, Tiêu Hoài Ngọc liền không còn chút nhân từ nào: "Giết!"

Tuyết động bao trùm trên người đám quân Tề trong chốc lát đã bị nhuộm đỏ, cung tên, vũ khí, khôi giáp đều bị đoạt đi không còn một mống, mấy binh sĩ trên thành kéo cửa thành xuống.

"Thật đáng tiếc, mấy con người này đều đã bị thương, nhìn qua hẳn là không thể đứng nổi nữa." Tiết Khuê nhìn đám ngựa bị các thanh trúc dưới bẫy đâm xuyên qua tứ chi mà nói.

Tiêu Hoài Ngọc rút đao ra: "Chia những con ngựa này thì từng khối đi, sau đó đem nó cùng vũ khí trở về."

"A?" Tiết Khuê không hiểu, chỉ thấy Tiêu Hoài Ngọc dơ tay chém xuống, con ngựa trước mặt liền bị tách rời.

"Ngươi thật ngốc a, thịt thỏ tính là thịt, thịt ngựa cũng là thịt a." Vương Đại Vũ đi ngang nói.

"Phải a." Tiết Khuê hiểu ra: "Vẫn là Đội trưởng thông minh."

"Bây giờ đang giữa đông, mớ thịt này có thể tồn trữ được, thành trì trong núi, đồ ăn thiếu thốn, những thứ có thể ăn được thì phải để ý." Tiêu Hoài Ngọc nhắc nhở: "Cảm giác chịu đói không dễ chịu, cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thể chiến đấu. Vì vậy chúng ta phải bảo đảm sức lực, như vậy mới có thể bảo vệ được tòa thành này."

"Vâng." Mọi người trả lời.

"Đội trưởng, vậy mấy con ngựa kia thì tính sao đây?" Tên binh sĩ kéo tám con ngựa ra, trong đó có con ngựa của tên Hiệu úy, thân thể toàn là màu đen, nhìn qua chắc chắn là ngựa tốt, chân trước cũng chỉ bị vài vết thương nhẹ.

Có lẽ bởi vì cảm nhận được chủ nhân của mình đã chết, lại có lẽ thấy binh sĩ chặt lìa những con ngựa bị thương ra, vì vậy lúc kéo lên, nó đã không khuất phục mà liên tục vùng vẫy, xém chút nữa đã khiến tên binh sĩ kéo nó bị thương.

Tiêu Hoài Ngọc tiến lên kéo dây cương một cái, hai tay dùng sức kéo nó về, sau đó lại nhảy lên lưng nó, tay vuốt lông bờm động viên: "Đừng sợ, bọn ta sẽ không giết ngươi."

Cứ như vậy, con ngựa dần trở nên yên tĩnh lại. Tiêu Hoài Ngọc cực kỳ vui vẻ, lúc trước nàng cưỡi đều là những con ngựa của quan phủ, mà hiện tại các nàng đã thu được những con ngựa này liền có thể tự dùng riêng.

"Coi như ngươi là vật cưỡi của ta đi." Tiêu Hoài Ngọc nói xong, vừa lúc trong số binh khí thu thập có vũ khí thuộc về kỵ binh, vì vậy đám ngựa này sẽ có tác dụng lớn.

Thế là Tiêu Hoài Ngọc vì mấy con ngựa này mà mở cửa thành ra, sau khi vào thành trở lại, nàng liền ra lệnh nấu một nồi thịt ngựa phân cho các binh sĩ, số còn lại để đề phòng hư hại, liền chôn vùi vào trong tuyết.

Sau khi ăn uống no đủ, một khắc nàng cũng không nghỉ ngơi, bởi vì nàng biết tòa thành này là chủ chốt ở Kim Châu để có thể đến được Sở Kinh, quân Tề nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Nàng sai người tìm một ít cỏ khô để dành nuôi ngựa, bắt đầu cùng mọi người thương nghị chiến lược phòng thủ cho trận sau.

Bẫy này đã dùng qua một lần, huống hồ các nàng cũng đã không còn thời gian để chuẩn bị phục kích chu toàn như vậy nữa.

"Số lượng chúng ta có hạn, tuy rằng tòa thành này kiên cố, dễ thủ khó công, thế nhưng chỉ dựa vào bốn mươi tám người chúng ta cũng không được, sẽ có lúc chúng ta kiệt sức, phỏng thủ không nổi." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Huống hồ, chúng ta không chỉ khan hiếm về mặt quân số, mà vũ khí thủ thành cũng không nhiều, vì vậy phải nhân lúc kẻ địch chưa vào thành thăm dò tình huống, chúng ta phải chuẩn bị."

Mọi người ngồi xung quanh lửa trại, cẩn thận nghe lời nàng nói. Những điều mà Tiêu Hoài Ngọc nói đều được viết trong binh thư, nàng cũng chưa từng vận dụng qua lần nào, nhưng trước mắt ngàn cân treo sợi tóc, nàng không thể không thử.

Tất cả mọi người tại đây đều chưa từng có kinh nghiệm thủ thành, tuy Tiêu Hoài Ngọc cũng giống bọn họ, nhưng bọn họ lại rất tin tưởng nàng.

"Trước mắt, chúng ta đã có được tám con ngựa, ta muốn chọn ra bảy con để làm kỵ binh, vậy thì sẽ giao bảy con cho kỵ binh chăm sóc, đợi tới thời cơ thích hợp sẽ theo ta ra thành tác chiến." Tiêu Hoài Ngọc lại nói: "Ra khỏi thành là nguy hiểm, có thể sẽ chết, vì vậy bảy người này nhất định không được sợ chết."

Các binh sĩ nghe xong đều trầm mặc không nói, nhưng rất nhanh liền có người hưởng ứng: "Đội trưởng, vết thương của ta đã khỏi, ta lại biết cưỡi ngựa, tính ta là một đi." Viên Ứng Hồi dơ tay nói: "Núp ở trong thành chỉ có thể chờ chết mà thôi, sống uất ức như vậy ta cũng không muốn."

Rất nhanh lại có thêm nhiều người dơ tay ứng cử: "Đội trưởng, ta cũng biết cưỡi ngựa."

"Đội trưởng, còn có ta."

"Được." Tiêu Hoài Ngọc cực kỳ kích động, vì vậy liền chọn ra vài người có thân hình cao lớn làm kỵ binh, cũng truyền thụ phương pháp tác chiến dành cho kỵ binh mà trước đó chính mình học được từ Ngô Tư ở An Châu: "Tiếp theo, các ngươi phải luyện tập cách thức tác chiến, ta sẽ dạy các ngươi."

"Vâng."

"Đội trưởng thật là lợi hại." Các binh sĩ xung quanh lại khen ngợi: "Cái gì cũng biết."

"Với tài năng của Đội trưởng, lên làm Tướng quân cũng được a."

"Đúng vậy, đợi sau khi kết thúc việc thủ thành, tính công lao của Đội trưởng, nhất định có thể nhậm chức Tướng quân a, ít nhất cũng phải là Hiệu úy." Viên Ứng Hồi nói: "Đến đó, ta nhất định phải làm thị vệ của Tiêu tướng quân a, thay Tướng quân bảo vệ doanh trướng."

Tiêu Hoài Ngọc dắt ngựa đi ở phía trước, sau đó xoay người lại nói: "Ứng Hồi, chí khí của ngươi đâu hết rồi, nói như vậy đâu phải ngươi a?"

"Ứng Hồi theo ngài lâu như vậy rồi, cũng coi như đã thấy rõ năng lực của ngài a. Ở Bộ Binh doanh thật sự là khuất tài, ngài đợi bọn ta như huynh đệ ruột thịt, lại còn nguyện ý chia đều công lao, cho dù chính mình chịu oan cũng không muốn huynh đệ chịu phạt, có thể được theo ngài, ta đã hài lòng rồi a." Viên Ứng Hồi cười ngây ngô nói.

"Đúng vậy đội trưởng, chúng ta đều muốn theo ngài." Mấy người còn lại phụ họa nói.

Đi tới một vùng đất rộng bên trong thành, Tiêu Hoài Ngọc sải bước: "Các ngươi theo ta, điều đầu tiên phải làm được chính là phải bảo đảm chính mình có thể sống tiếp."

"Rời thành đánh lén rất nguy hiểm, là cửu tử nhất sinh." Nàng lại nói: "Thời gian có hạn, một khắc cũng không được lười biếng."

Mọi người cùng nhảy lên ngựa: "Vâng."

- --

Nửa ngày sau, quân Tề quay trở lại.

"Quân Tề đến rồi." Trên tháp quan sát, binh sĩ Sở quốc kịch liệt rung chuông, toàn thành tiến vào trạng thái cảnh giác.

Lúc ở dưới chân núi Kim Châu, Tiêu Hoài Ngọc đã tìm bộ giáp còn tốt để thay đổi, sau đó lệnh các binh sĩ trốn dưới đầu tường thành, còn nàng một mình cầm trường thương đứng trên thành lâu.

Trương Bách Chu hiện tại cũng không còn vội vã tiến công, sợ lại mắc phải cạm bẫy nào khác, cũng không dám để kỵ binh tốt hơn đi trước, mà là để bộ binh tiến lên đi đầu.

Sau khi xác nhận không có bẫy, Trương Bách Chu cưỡi ngựa đi tới phía dưới tòa thành quan sát, nhưng lúc này hắn dường như lại thấy một bóng người đứng trên thành lâu.

"Cô thành khó thủ, nếu như thức thời thì mau mở cửa hiến thành, có thể tránh được khói lửa giết tranh, lại không để mất mạng uổng phí." Trương Bách Chu nhắc nhở.

"Mất mạng uổng phí...hẳn là chỉ các ngươi đi." Tiêu Hoài Ngọc nhìn bên dưới thành, hô lớn mà nói: "Nằm ở trong đó...đều là người của các ngươi a."

Thi thể nằm trong bẫy có hơn trăm người, trong đó cũng không thiếu những người mặc khối giáp dành cho kỵ binh.

Điều này làm cho đám quân Tề vừa tới thành Hồng Châu liền sợ hãi không ngớt, trước đó tiên công, vấn đề chỉ nằm ở đường đi khó khăn, còn việc công thành dường như rất dễ dàng. Đồng thời, sau mỗi lần công thành thành công liền có một phen hưởng thụ vui sướng, vì vậy bọn họ cho rằng thành Hồng Châu cũng là như thế.

"Nếu đúng thật là cô thành khó thủ, vậy tại sao ngươi lại còn phí thời gian ở dưới thành nói nhảm nhiều như vậy đây?" Tiêu Hoài Ngọc lại nói.

"Bởi vì trong lòng ngươi cũng không chắc chắn, cho nên mới muốn dùng lời nói bắt bọn ta đầu hàng." Nàng lại nói tiếp: "Mà ta biết, thành này ngươi chắc chắn phá không được, vì vậy cũng muốn tốn nước miếng với ngươi nhiều thêm một chút, sớm hay là trễ đối với ta mà nói, kết quả đều như nhau."

"Ăn nói ngông cuồng!" Trương Bách Chu nhíu mày nói.

"Nếu ngươi không tin thì cứ việc thử." Tay nàng cầm trường thương, thô bạo nói vọng về dưới thành, khí thế hiển nhiên đã che lấp đi danh xưng Hiệu úy của Trương Bách Chu.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đối với quân sự tôi không phải là dân chuyên, xin đừng kiểm tra a ~

***HẾT***

Quảng cáo
Trước /47 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cái Giá Của Sự Phản Bội - Tiểu A Thất

Copyright © 2022 - MTruyện.net