Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- - Yến quốc --
"Cao Đô công chúa Mộ Dung Lam đã chết!" Chu Sùng phẫn nộ sai người phát tán tin tức đến toàn quân.
Tin tức Mộ Dung Lam qua đời khiến lòng quân Yến quốc đại loạn, thành không ai thủ, Phó tướng cũng bị kẻ phản bội chém giết. Không tới nửa ngày, thiết kỵ của Nhu Nhiên đã phá hủy thành công con đường dẫn tới Yến Kinh.
Khả hãn Úc Cửu Lư Xá Luân tiếp tục dẫn quân xuôi nam, chỉ hủy tiến vào Đô thành Yến quốc.
Lúc này, bên trong Yến Kinh chỉ còn lại hơn hai ngàn Cấm quân, cửa thành đã hoàn toàn bị phong tỏa, dân chúng đều dồn dập tìm dao, kiếm chuẩn bị.
Đại quân hơn mười ngàn người vây thành, khí thế khiến người sợ hãi: "Có phải không xong rồi không? Cao Đô công chúa xuất thành mới giữ được không tới hai ngày, hai ngàn nhân mã này của chúng ta làm sao chống đỡ được mười ngàn thiết kỵ của Nhu Nhiên đây?"
"Yến Kinh cũng không phải là tòa thành kiên cố, làm sao thủ được a?" Từ lúc có tin Nhu Nhiên đã phá tan phòng ngự của Cao Đô công chúa truyền ra, đã có rất nhiều nhà dân hoang mang mà giấu nhi tử của mình đi.
Bây giờ cửa thành đã bị phong tỏa, Nhu Nhiên đã ép sát đến nơi, lúc này bọn họ đều hối hận vì đã không sớm chạy trốn.
Ngay lúc Nhu Nhiên định dùng phương thức công thành của người Trung Nguyên, thì một trận địa chấn đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ mộng đẹp làm chủ Trung Nguyễn của Úc Cửu Lư Xá Luân.
Yến quân Mộ Dung Hằng dẫn kỵ binh trở về đô thành, kỵ binh Yến quốc trước nay dũng mãnh, đặc biệt là Mộ Dung Hằng đích thân dẫn quân. Khắp cả Cửu Châu không ai không biết, chỉ cần nghe tiếng đã phải sợ hãi.
Thiết kỵ Nhu Nhiên trước đó đã bị ngăn cản suốt một ngày một đêm, vừa mới phá trận liền không ngừng nghỉ xuôi nam, trận tác chiến kéo dài sớm đã khiến thân thể quân lính uể oải không thể tả.
Đối mặt với kỵ binh Yến quốc, Úc Cửu Lư Xá Luân liền hoảng sợ. Hắn đã giao chiến mấy lần với Mộ Dung Hằng, nhưng chưa lần nào thắng, binh sĩ Nhu Nhiên cũng sợ sệt, không ai dám tiến về trước, đây là sự run sợ phát ra từ trong đấy lòng bọn họ khi đối mặt với Mộ Dung thị.
"Đáng chết!" Úc Cửu Lư Xá Luân hét lớn một tiếng.
"Nếu sớm hơn một ngày, Yến Đô nhất định sẽ bị phá, cho dù Mộ Dung Hằng có lợi hại như thế nào cũng không thể cứu được." Mưu thần nói.
"Những thứ tốt nhất đều nằm trong đô thành Yến quốc." Úc Cửu Lư Xá Luân mơ ước đến bảo vật, lương thực, nữ nhân trong đô thành: "Đó mới là nơi dự trữ to lớn nhất Yến quốc."
"Đại hãn, đã đủ rồi." Mưu thần nhắc nhở: "Nơi này là bên trong Yến quốc, người của chúng ta đã bôn ba mệt mỏi suốt chặng đường, nếu cứ tiếp tục dây dưa, tác chiến lâu dần, chúng ta chỉ có hại chứ không có lợi."
Úc Cửu Lư Xá Luân tuy không cam tâm, nhưng cũng không dám giao chiến chính diện với Mộ Dung Hằng, thế là đành từ bỏ việc công thành mà dẫn quân trở về hướng bắc.
Dân chúng Yến quốc thấy Nhu Nhiên thu binh, liền hướng về phía Mộ Dung Hằng hô vạn tuế, bọn họ tôn sùng quân chủ của chính mình, của ủng hộ cho hắn.
Ngoại trừ việc sùng kính đối với quân chủ của chính mình, dường như dân chúng đã quên mất vẫn còn một người thuộc Hoàng tộc Mộ Dung thị không sợ chết mà thủ thành bên ngoài, chính nhờ vào sự kéo dài của nàng, Mộ Dung Hằng mới kịp lúc chạy về.
Giờ khắc này, đường vào thành đã bị phá, dân chúng đối với sự an nguy của các tướng sĩ không khỏi nổi lên lo lắng.
"Nếu như không có Cao Đô công chúa ra thành ngăn cản thiết kỵ của Nhu Nhiên, e sợ đô thành đã sớm rơi vào tay Nhu Nhiên rồi."
Thái tể Điền Chương dâng tấu, Mộ Dung Hằng biết được việc Trưởng nữ của mình bảo vệ đô thành ngoài tuyến đường cách Yến đô vài dặm, liền ra lệnh cho thân binh qua đó.
Sau khi đuổi được người Nhu Nhiên, Mộ Dung Hằng ra lệnh tìm người bị thương ở nơi trấn thủ cách đô thành vài dặm đưa về cứu chữa.
Hắn nhìn thảm trạng ở lối vào thành mà giật mình, máu tươi chảy đầy cả thung lũng, thi thể chất đầy như núi cao.
"Quân thượng, Cao Đô công chúa dùng một ngàn nhân mã để ngăn cản mười ngàn thiết kỵ của Nhu Nhiên, ròng rã một ngày một đêm..." Lưu thủ thành là tâm phúc bên cạnh Mộ Dung Hằng nói: "Mà trong một ngàn người này, hơn phân nửa đều là các lão già chưa từng ra chiến trường. Các đại thần lại không tin tưởng công chúa, cho nên mới..."
Là quân chủ, Mộ Dung Hằng nhìn cảnh tượng trước mắt, viền mắt càng lúc càng đỏ, hắn hướng lên trời gào thét: "Tìm nữ nhi của ta!"
"Vâng."
Toàn quân cùng nhau tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy Mộ Dung Lam đang bị thương nặng cùng một tên Phó tướng ở một chỗ bí mật trên sườn núi.
"Quân thương! Tìm thấy công chúa rồi!" Binh sĩ hô lớn: "Còn thở!!!"
Lúc binh sĩ tìm thấy Mộ Dung Lam cùng Phó tướng thì hai người họ đang nằm trong vũng máu, Phó tướng dùng bàn tay đã cứng ngắc đè lại vết thương đang chảy máu trên người nàng.
Chính vì như vậy nên máu chảy ra chậm hơn, mới để Mộ Dung Lam còn có thể thở tới bây giờ, còn Phó tướng đã sớm bị tuyết đông cứng.
"Lam nhi!" Mộ Dung Hằng nhanh chóng ra lệnh cứu chữa: "Không cứu sống được nàng, quả nhân sẽ cho các ngươi chôn cùng!"
- --
- - Sở quốc --
Quân Sở trên tòa thành gặp nguy không loạn, dường như không sợ bọn họ sẽ công thành. Yêu cầu đầu hàng thất bại, thêm không biết binh lực của đối phương như thế nào, điều này khiến trong lòng Trương Bách Chu càng thêm căng thẳng.
Hắn cưỡi trên lưng ngựa, nhìn về phía năm ngàn tướng sĩ phía sau. Nếu bây giờ lùi bước, hắn sẽ mất đi sự tín nhiệm của Lương Dật, còn có khả năng sẽ phải chịu phạt, làm mất đi công lao trước giờ của bản thân.
Đối mặt trước sự mê hoặc của công huân, Trương Bách Chu quyết định tiến tới: "Công thành!"
Các bộ binh lần lượt truyền thang mây cùng xe phá cửa thành lên, Tiêu Hoài Ngọc đứng trên thành lâu, nhìn thấy quân địch đã tiến đến trước phạm vị tầm bắn, liền sai người dội nước xuống thành.
Trước khi đối mặt với quân Tề, các nàng đã dội nước vào tường thành một lần, vị vậy trên bề mặt tường đã tạo ra một lớp băng dày cộp. Bởi vì thời tiết lạnh giá, lại thêm nước động, vì vậy mặt tường thành liền trở nên cực kỳ bóng loáng.
Khi đã thấy quân địch tiến vào tầm bắn, Tiêu Hoài Ngọc lại lần nữa ra lệnh: "Nhắm vào những tên lính công thành và mấy dụng cụ kia đi, đừng để mấy chiếc xe kia và thang mây đến gần tường thành."
"Chỉ cần không có những thứ này, bọn họ sẽ không thể công thành." Tiêu Hoài Ngọc lại nói.
Từ đầu tới cuối, Tiêu Hoài Ngọc đều chưa từng để lộ số lượng quân thủ thành gồm bao có bao nhiêu người.
Tường thành Hồng Châu cao vài trường, cực kỳ kiên cố, hai bên đều dựa vào núi, nếu như không dựa vào thang mây, quân Tề căn bản không có cách nào phá thành được.
Tiêu Hoài Ngọc kéo cung trên tay lên, hướng về phía quân Tề đang leo lên thang. Đội ngũ dùng leo thang thiếu mất một gốc, cây thang đang hướng lên trên đột nhiên nghiêng về một hướng, nhưng rất nhanh chỗ trống đã có người thay thế, Trương Bách Chu liền hạ lệnh cho bộ binh cầm thuẫn che chắn phía trước.
Người bắn cung trong thành vốn không nhiều, mà số lượng cung tên cũng có hạn, đối mặt với số lượng nhân mã của địch nhiều gấp trăm ngàn lần như vậy, Tiêu Hoài Ngọc cũng cảm thấy vô cùng vướng tay.
Rất nhanh, quân Tề đã tới dưới chân thành lâu, nhưng bởi vì mặt tường thành trơn trượt nên thang mây vừa được dựng lên tường liền lướt xuống.
Trương Bách Chu liền hạ lệnh đốt thang mây, Tiêu Hoài Ngọc thấy thế liền vội vàng nói: "Câu thang!"
Giữa lỗ thủng trên tường thành liên nhanh chóng lòi móc ra, móc này liền trói thang mây lại, sau đó ở một đầu khác của thang cũng có một lỗ thủng, nhưng lần này lại là một thanh gỗ đẩy ra, đồng thời đẩy ngã thang mấy đang bám trụ trên mặt tường.
Cứ như vậy, quân Tề trên thang liền ngã xuống chết tươi, nhưng mà tiếng trống cổ vũ bên quân Tề càng lúc càng kịch liệt, người này vừa ngã xuống, những tên lính khác liền dựng thang khác tới.
Tiêu Hoài Ngọc thu hồi cung trong tay lại, nâng tảng đá sắc bén lên, cùng lúc dặn dò: "Đợi bọn hắn gần đến thành lâu, liền ném đá xuống."
Quân Tề như tre già măng mọc mà bò lên thang mây, lúc này quân Sở cũng nâng đá ném xuống.
Quân Tề bị đá đập trúng mà vỡ đầu chảy máu, cũng kéo theo các chiến hữu phía sau ngã xuống.
Dưới thành lâu rất nhanh đã có thi thể chất đống, nhưng cũng có một số binh lính thủ thành Sở quốc bị cũng tên dưới thành lâu bắn rơi xuống.
Chỉ là thương vong bên Tề quốc có vẻ còn nhiều hơn, bởi vì tường thành bị dội nước mà kết băng, trong núi lúc này lại tỏa ra hơi sương lớn, khiến toàn bộ tòa thành bị lu mờ.
Quân Tề không nhìn thấy phòng thủ trên thành, đối mặt với sô địch nhiều hơn gấp nhiều lần như vậy, Tiêu Hoài Ngọc liền dựa vào màng sương mà cầm bộ sóc trên tay thật chặt, dẫn theo mười chiến hữu tròng dây thừng qua người, nhân cơ hội nhảy xuống thành.
"Tất cả không cần xuống liền, sau khi chờ ta xuống xong các ngươi lại lần lượt từng người nhảy xuống, như vậy có thể khiến bọn họ cảm thấy số lượng nhân mã bên ta rất nhiều." Sau khi nhắc nhở xong, nàng liền cầm bộ sóc trên tay, đu người nhảy xuống.
Trên thành lâu lúc này cũng đồng thời vang lên tiếng tập hợp đội quân. Trương Bách Chu không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng trống tập hợp quân, cùng theo đó là tiếng quân Sở chém giết, trong một lúc liền vang tận mây xanh.
"Trương tướng quân, quân Sở phản kích rồi!" Một tên binh sĩ mang đầy vết thương trên người chạy về tấu.
"Có bao nhiêu người?" Trương Bách Chu hoảng loạn.
"Sương mù quá dày, căn bản là không thể nhìn rõ." Tên binh sĩ trả lời: "Thế nhưng trên thành vẫn còn quân Sở đang nhảy xuống, nhìn qua hẳn là không ít."
"A!"
Trương Bách Chu còn chưa kịp phản ứng lại, trong sương mù liền vang lên từng trận kêu gào thảm thiết, cùng đó là mấy tên binh Tề quốc đang kinh hoảng liên tiếp chạy ra khỏi vùng sương.
Trương Bách Chu bị những âm thanh này làm cho hoảng sợ rồi, vốn là trong lòng đã không chắc chắn, hắn lần nữa lại dâng lên cảm giác hoang mang. Hắn nhìn vào màng sương, quyết định hạ lệnh triệt binh: "Thời điểm không thích hợp, trước tiên lui binh!"
Như vậy, Tiêu Hoài Ngọc lần thứ hai chặn lại sự tiến công của quân Tề, nhưng số lượng thương vong của quân Sở cũng đã hơn phân nữa. Trong đó có sáu người bị thương nghiêm trọng, mười bảy người bị thương nhẹ, chín người chết trận, mà nàng dẫn theo mười chiến hữu xuống thành, kết quả chỉ còn lại bốn người.
Vẫn may, cửa thành vẫn còn tốt, chưa bị đánh hỏng. Đã không còn thời gian để đau buồn, sau khi chờ quân Tề rút đi hết, Tiêu Hoài Ngọc lại xuống thành nhặt binh khí.
Từng binh sĩ uể oải ngã quắp lại trên thành, không có quân y, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình hoặc chiến hữu hỗ trợ băng bó đơn giản một chút.
Số lượng quân Tề thật sự quá nhiều, nếu không nhờ vào trận sương lớn lần này, cùng với sự ứng biến của Tiêu Hoài Ngọc, chỉ dựa vào số ít nhân mã này, toàn bộ sớm đã chết trận.
"Không phải nói quận Tây Dương sẽ cử quân đến tiếp viện sao?"
"Đã lúc nào rồi, đến một bóng người cũng không có."
Tiêu Hoài Ngọc ngồi trên tường gạch, lôi kéo vải trên người lại cẩn thận băng bó vết thương trên đùi của chính mình.
"Phía tây của thành Hồng Châu là chỗ nào?" Nàng nhìn binh sĩ trước đó đã dẫn đội nàng đến thành Hồng Châu hỏi.
"Là Kim Tây, ở đó có mấy tòa thành, thế nhưng binh thủ thành lại không nhiều, chỉ sợ là không cử binh đến tiếp viện a." Binh sĩ trả lời: "Chỉ là phía sau thành Hồng Châu còn có năm ngọn núi lớn, trên núi là nhóm thổ phỉ lớn nhất Kim Châu a, trong núi có không ít sơn phỉ."
"Sơn phỉ?" Tiêu Hoài Ngọc bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nàng nhìn các binh sĩ bị thương đang kêu khổ trên thành lâu, trong lòng biết rõ lần sau sẽ không thể may mắn như lần này. Còn chuyện viện binh kia, nàng tuy đã trấn thủ nhiều ngày, nhưng một bóng người cũng không thấy đâu, như vậy nàng đại khái đã hiểu, viện quân hẳn là sẽ không đến.
"Ở chỗ nào?" Tiêu Hoài Ngọc chỉ có thể nắm lấy hi vọng lần này.
"Đám sơn phỉ này thường cướp bóc xung quanh, bất luận là lớn hay nhỏ cũng đều cực kỳ oán hận quan phủ, nhất định bọn họ sẽ không xuống núi giúp chúng ta a." Binh sĩ nhắc nhở: "Nếu Đội trưởng đi, có thể còn bị bọn họ đuổi giết, bọn họ đều là giặc cướp không nói lý, căn bản mặc kệ sống chết của người khác a."
"Có giúp hay không chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi, phải thử mới biết được." Tiêu Hoài Ngọc nói, trước mắt thời gian đã không kịp nữa, vì vậy nàng cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.
"Đội trưởng." Binh sĩ nhìn Tiêu Hoài Ngọc: "Ta là người Kim Châu, ta biết đám người kia..."
"Ta cũng biết." Nàng căt lời ngang: "Nhưng bọn họ càng oán hận người Tề hơn."
Binh sĩ giật mình, nàng tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ngươi dẫn ta tới đó, cứ nói địa điểm ra, ta sẽ một mình lên núi."
"Đội trưởng, như vậy không được!" Viên Ứng Hồi và Vương Đại Vũ ở một bên nghe tới đây liền đứng lên nói.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Viên Ứng Hồi: "Các ngươi nên hiểu tình cảnh hiện giờ."
"Nhưng nếu thành Hồng Châu không có ngài..." Viên Ứng Hồi có chút do dự.
Tiêu Hoài Ngọc liền tiến đến gần hắn một chút, nhẹ giọng nói: "Thứ chúng ta thiếu...không phải Tướng."
Viên Ứng Hồi mở to hai mắt, hắn nhìn chiến hữu bị thương trên thành, tựa hồ đã hiểu ý của nàng, vì vậy không còn ngăn cản nữa.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đăng trễ một chút, vì bạn gái trở về a ~
***HẾT***