Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- - Sở Kinh - Phủ Bành Thành vương --
Bành Thành vương Lý Khang lo lắng chờ ở ngoài phòng, bởi vì gả đi xa mà hôm nay Vĩnh Ninh công chúa đã ngất xĩu. Trước mắt, Yến Sở đang hợp lực để chống Tề, Sở quốc càng không thể thất lễ với vị công chúa này.
Cửa phòng đẩy ra, Lý Khang đi tới: "Ngự y, công chúa thế nào rồi?"
"Chúc mừng Vương gia, Vương phi có hỉ." Ngự y chắp tay chúc mừng nói.
"Cái gì?" Lý Khang trừng lớn hai mắt.
Ngự y cho rằng hắn đột nhiên báo tin khiến Lý Khang chưa kịp chuẩn bị tinh thần làm phụ thân, thế là động viên nói: "Vương gia đừng quá hoang mang, lần đầu làm phụ thân, ai cũng đều như vậy."
"Hiện tại cần quan tâm Vương phi nhiều hơn, như vậy mới có thể thuận lợi sinh ra tiểu Hoàng tôn." Ngự y lại nhắc nhở.
"Đa tạ ngự y." Lý Khang chắp tay.
Sau khi ngự y rời đi, Lý Khang cho những người trong phòng lui ra, sau đó hắn tiến vào, Vĩnh Ninh công chúa Mộ Dung Uyển đang nằm trên giường nhỏ.
Nàng nhìn vào mắt Lý Khang, trong mắt có chút kinh ngạc, đồng thời cũng muốn né tránh hắn. Tuy rằng chỉ là mối hôn sự dựa trên chính trị, nhưng nàng cũng biết rõ lễ giáo phong kiến khắc nghiệt như thế nào, chuyện này cực kỳ quan trọng, nhất là trong Hoàng thất.
Nhưng kỳ lạ là Lý Khang không hề nổi giận, hắn chỉ nhìn Mộ Dung Uyển, lại giống như thở phào nhẹ nhõm: "Khoảng thời gian này ngươi cẩn thận nghỉ ngơi đi, nhưng chuyện khác ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
"Ngươi..." Mộ Dung Uyển bất ngờ, nàng nhìn hắn: "Không tức giận sao?"
"Tại sao ta phải tức giận?" Lý Khang hỏi ngược lại: "Hôn sự giữa ta và ngươi...đều là vì Yến quốc và Sở quốc a."
Mộ Dung Uyển giống như đã hiểu ra: "Bởi vì ngươi căn bản không hề để ý, cho nên cũng không hiếu kỳ sao?"
"Trong lòng ta chỉ có Sở quốc, không còn gì khác." Lý Khang nói: "Trước kia ngươi từng qua lại với ai ta cũng không muốn truy cứu, phủ Bành Thành vương này sẽ nuôi dưỡng đứa bé."
"Vương gia!" Mộ tên Hoạn quan chạy vào hô lớn: "Biên cảnh cấp báo!"
Lý Khang vội vã đi ra, sau đó liền nghe tin thành Đông ở An Châu thất thủ: "Cái gì?"
- --
- - Hoàng cung Sở quốc --
Thành Đông thất thủ, Sở hoàng tức giận, hắn ném tấu sơ bằng trúc về tên binh sĩ báo tin.
"Bệ hạ bớt giận."
"Trên tấu chương, Phiêu kỵ tướng quân có nói Trần Văn Thái không để ý hắn ngăn cản, không để ý đến an nguy của thành Đông cùng an nguy Sở quốc, lại cố chấp mang binh ra khỏi thành, cuối cùng lại khiến thành bị vây hãm." Sở hoàng thuật lại lời trong tấu sơ mà Trịnh Hoàng dâng lên cho Tam công nghe: "Trẫm đã sớm hạ chỉ nói ra tầm quan trọng của thành Đông có liên quan để an nguy của cả Sở quốc, Trần Văn Thái này..."
Thái úy Tào Dần nghe xong, lúc này liền đứng dậy giải thích cho chiến hữu của mình: "Bệ hạ, Trần tướng quân và hạ thần từng là đồng môn cộng sự mấy chục năm, thần hiểu hắn rất rõ. Nếu không phải tình huống ở Kim Châu quá khẩn cấp, ta nghĩ hắn sẽ không đưa ra quyết định sai lầm như vậy."
"Chuyện này không chỉ là sai lầm." Sở hoàng lạnh lùng nói: "Đây là làm trái thánh chỉ."
Hiển nhiên hắn đã đổ hết tất cả tội trạng thủ thành thất bại lên đầu Trần Văn Thái.
"Bệ hạ." Tào Dần ngẩng đầu: "Một đời Trần tướng quân đều vì Sở quốc mà chinh chiến, cái hắn mong muốn là Sở quốc bình an, Kim Châu cũng có bách tính Sở quốc ta..."
"Địa hình Kim Châu nguy hiểm, huống hồ binh mã Sở Kinh đều đã vào trạng thái chuẩn bị tác chiến, người Tề nhất định không có cách nào qua sông được." Thừa tướng Phạm Ly xưa nay luôn bất hòa với Tào Dần lên tiếng nói: "Tội lần này của Trần Văn Thái, không thể tha."
"Tướng lĩnh dẫn quân kháng Tề lần này có hai người, lẽ nào tội đều do Trần Văn Thái gánh hết sao?" Đối với võ tướng đã từng vào sinh ra tử để bảo vệ quốc mẫu, Tào Dần cực kỳ bất mãn.
"Trịnh tướng quân thủ thành thất bại, tuy là có tội, nhưng cũng là do Trần Văn Thái tự ý rời thành." Phạm Ly nói.
"Ngươi không hiểu chuyện quân binh, đừng tùy ý ngắt lời!" Tào Dần trực tiếp nổi giận.
"Ngươi..." Phạm Ly thẳng eo chỉ vào Tào Dần.
"Bệ hạ, Bành Thành vương cầu kiến." Một Hoạn quan vào điện bẩm báo.
Sở hoàng ngồi dựa vào ngôi vị, lo lắng nâng trán: "Cho hắn vào."
Lý Khang đi vào điện, quỳ lạy nói: "Thần Lý Khang, khấu kiến bệ hạ."
"Bái kiến Bành Thành vương." Tam công đồng thời chấp tay hành lễ.
"Đứng lên đi." Sở hoàng nói.
"Tạ bệ hạ." Lý Khang đứng dậy, sau đó nói thẳng: "Bệ hạ, thành Đông thất thủ, Sở quốc lâm nguy, xin hãy cho thần đi tới biên cảnh."
Nghe được lời Lý Khang yêu cầu, Sở hoàng cũng không thể hiện ý gì, Tào Dần lại nói: "Trước mắt thành Đông thất thủ, tướng sĩ biên cảnh thà chết chiến đấu, lúc này phái Hoàng tử đi nhất định sẽ củng cố lòng quân, sẽ có thể xoay chuyển thế cuộc."
Đối với Lý Khang, Phạm Ly cũng ủng hộ, hắn và Tào Dần tuy bất hòa với nhau, nhưng đều một lòng hướng về Sở quốc, chỉ là về phương diện ý kiến, chủ trương của hai người lại khác nhau.
"Bệ hạ, thần tán thành." Phạm Ly cũng tấu nói.
Sở hoàng nhìn Lý Khang: "Người chỉ vừa đại hôn được ba tháng, tân phụ lại là công chúa của Yến quốc..."
"Bệ hạ." Lý Khang nói: "Tân phụ nàng...có thai."
Nghe nói Bành Thành vương phi có thai, sắc mặt Sở hoàng lại không có bao nhiêu vui mừng, ngược lại trọng thần bên cạnh lại vui vẻ chúc mừng: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Bành Thành vương."
"Thần đã có dòng dõi, đã không còn gì nuối tiếc." Lý Khang lại nói: "Xin bệ hạ cho phép."
"Ý của Bành Thành vương phi như thế nào?" Sở hoàng hỏi.
Lý Khang nhớ đến ánh mắt căm hận của Mộ Dung Uyển dành cho mình, nói: "Nàng nói thần không cần lo lắng."
"Nữ nhi Yến quân trước nay mạnh mẽ, không thua nam tử. Trẫm nghe nói Cao Đô công chúa của Yến quốc có thể dùng sức một người mà ngăn cản được mười ngàn thiết kỵ của Nhu Nhiên bên ngoài thành." Sở hoàng nói xong lại nhìn Lý Khang: "Tứ lang, ngươi chớ để trẫm thất vọng, thua cả nữ tử a."
"Vâng." Lý Khang cúi đầu: "Hài nhi nhất định không khiến A gia thất vọng."
- --
- - Sở Kinh - Chương Hoa cung --
Bởi vì Triều Lộ điện trong Hoàng cung bị thiêu hủy, Hoàng hậu Trịnh thị liền muốn xây xựng một tòa phủ đệ bên ngoài cung cho Bình Dương công chúa, nhưng Bình Dương công chúa lại từ chối, cũng vừa lúc vào đông liền xin Sở hoàng chuyển vào Chương Hoa cung.
Bởi vì ngoại tộc Trịnh thị chinh chiến bên ngoài, nơi này vốn dĩ là lâm viên Cảnh Tú thuộc về Hoàng thất, nhưng lại bị Sở hoàng ban cho Bình Dương công chúa.
"Yến quốc công Tề, đã đánh tới Tang Khâu nhưng bất thình lình nhận tin Nhu Nhiên xuôi nam, thế như quá trễ, Mộ Dung Hằng không thể không dẫn binh quay về cứu viện. Trước đó, công chúa Mộ Dung Lam của Yến quốc dẫn dắt Cấm quân trong đô thành ra khỏi thành ngăn cản mười ngàn thiết kỵ của Nhu Nhiên." Cung nhân đọc tin tức trên chiến trận.
"Lấy thân nữ tử lại có thể ngăn cản được mười ngàn nhi lang." Lý Cẩn nhìn tên trên thanh trúc: "Mộ Dung Lam."
Trong mắt nàng có sự kính phục: "Nữ tử như vậy...ta rất thích."
"Công chúa, bởi vì Nhu Nhiên đột nhiên xuôi nam và Yến quân dẫn quân trở về, thế cuộc tại đông nam Yến quốc đã thay đổi. Thành Tang Khâu lại lần nữa bị vây hãm rồi." Cung nhân lại nói.
Lý Cẩn nhìn cảnh tuyết rơi ngoài điện: "Trong sách từ nói, băng dày ba thước không phải chỉ dựa vào một ngày lạnh rét. Nhưng mùa đông ở phương Bắc, một đêm tuyết động lại có thể dày để vài thước, thời tiết như vậy thích hợp đi đường dài sao?"
"Nô chưa từng đi đến Mạc Bắc, cho nên không biết." Cung nhân cúi đầu trả lời.
"Chuyện này nhất định không phải ngẫu nhiên." Lý Cẩn nói: "Mùa đông ở phương Bắc cực kỳ lạnh lẽo, tuyết rơi cả ngày lẫn đêm, như vậy rất nguy hiểm. Ta nghĩ..." Nàng nhớ đến Lâm Nghi công chúa có tâm tư kín đáo mà ngày trước đã đối mặt trên đại điện: "Đây hẳn là chủ ý của vị công chúa Tề quốc kia nghĩ ra đi."
"Tề quốc như vậy mà cũng dám xưng nhân nghĩa sao?" Nàng lại trào phúng nói.
"Công chúa, có tin tức từ biên cảnh phía đông truyền tới." Cũng nhân lại lấy một tin mật thám ra.
"Tề quốc chia thành hai đường tấn công An Châu và Kim Châu, cũng tiến hành cướp đoạt ở Kim Châu. Tề quốc nhân lúc Đại tướng quân Trần Văn Thái dẫn binh đi cứu viện Kim Châu, liền xuất binh chiếm đoạt thành Đông - An Châu, chưa được hai ngày, thành Đông đã bị vây hãm."
"Không tới hai ngày đã bị vây hãm?" Lý Cẩn trừng to hai mắt.
"Đúng vậy, người lĩnh binh là Phiêu kỵ tướng quân." Cung nhân trả lời.
"Cữu cữu tham công như vậy, như phải có bản lĩnh mới được a." Lý Cẩn nhíu mày nói.
"Phiêu kỵ tướng quân còn có truyền lời lại cho công chúa." Cung nhân lại nói: "Trần Văn Thái là người của Bành Thành vương, công chúa không thích Bành Thành vương, chỉ cần bệ hạ nghi kỵ Trần Văn Thái, Bành Thành vương nhất định sẽ không có khả năng."
"Bây giờ là thời gian để nội đấu sao?" Lý Cẩn giận dữ nói.
Cung nhận chợt quỳ xuống: "Phiêu kỵ tướng quân cũng là vì công chúa."
"Hẳn không phải vì ta." Lý Cẩn lạnh nhạt nói: "Hắn là muốn độc chiếm công lao, bây giờ lại thất bại cho nên muốn ta cứu hắn thôi."
"Đông cảnh còn có tin gì khác?" Nàng lại hỏi.
"Thành Đông bị vây hãm, Trần Văn Thái liền bỏ Kim Châu mà quay về viện trợ, chỉ phái...năm mươi người ở lại Kim Châu, đến thành Hồng Châu trấn thủ." Cung nhân trả lời.
"Năm ngươi người?" Lý Cẩn hoảng sợ nói: "Quân Tề ở Kim Châu có bao nhiêu người?"
"Không dưới ngàn người." Cung nhân trả lời.
Nghe được con số này, Lý Cẩn giật mình: "Năm mươi người này so với vứt bỏ thì có gì khác nhau đâu."
"Phía sau Kim Châu có sông lớn, là nơi có địa hình nguy hiểm." Cung nhân lại nói: "Chỉ là công chúa..." Nàng ngẩng đầu lên: "Năm mươi người kia...lại có thể ròng rã ngăn cản quân Tề được bảy ngày."
"Cái gì?" Lý Cẩn lần nữa khiếp sợ: "Là ai chỉ hủy?"
Cung nhân lắc đầu nói tiếp: "Cái này nô phải phái người thăm dò."
- --
- - Kim Châu - thành Hồng Châu --
Tiêu Hoài Ngọc không thể thuyết phục được sơn phỉ, chỉ có thể trở lại thành Hồng Châu chuẩn bị cùng chiến hữu thà chết thủ thành.
Bởi vì kéo dài thời gian cùng với sự nhiễu loạn của địch, Tiêu Hoài Ngọc rốt cuộc quyết định triển khai kế hoạch mạo hiểm, chuẩn bị xuất kích, tập kích ban đêm.
Bởi vì có binh sĩ thủ thành bị thương, bảy kỵ binh được chọn ra trước đó lại đổi thêm hai người.
"Còn có ai nguyện ý theo ta đây?" Đã sớm chọn ra binh mã, lại có hai người bị thương, thay thể bổ sung lại một người, còn thiếu một người, Tiêu Hoài Ngọc lại hỏi.
"Ta!" Rất nhanh liền có người xung phong: "Đội trưởng, khả năng bắn cung của ta cũng được, có thể yểm hộ cho ngài tác chiến."
Tiêu Hoài Ngọc nhìn hắn, chính là Tiết Khuê ngày trước lên núi săn thỏ.
"Chuyến đi này, khả năng cao là không thể trở về được." Nàng nói.
Tiêu Hoài Ngọc cũng không muốn đưa bọn họ theo chịu chết, thế nhưng nàng đã không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào chút ngựa và nhân lực này tử thủ, không ra thì cũng sẽ có một ngày thành bị phá.
"Ta biết." Tiết Khuê vỗ ngực: "Tòng quân đánh trận, nào có ai không chết chứ."
"Ta."
"Ta."
Rất nhanh lại có thểm người tiến cử, những binh sĩ này đã trải qua chuyện sống chết mấy ngày nay, từ lâu đã không còn dáng dấp non nớt khi mới vào quân doanh nữa.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Tiết Khuê: "Trong thành cũng cần bắn sĩ, Tiết Khuê ngươi ở lại."
"Đội trưởng, thật ra ta có thể..." Tiết Khuê vẫn muốn theo.
"Thành Hồng Châu liền giao cho ngươi và Đại Vũ." Tiêu Hoài Ngọc dặn dò.
Vương Đại Vũ vỗ vỗ Tiết Khuê: "Đội trưởng làm như vậy nhất định có ý của ngài ấy, chúng ta có đi theo cũng sẽ cản trở."
Tiết Khuê lúc này mới bỏ cuộc, hắn nhìn Tiêu Hoài Ngọc và bảy người kia, lo lắng nói: "Đội trưởng."
Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen đã sắp che trời, mà trong núi cũng bị sương bao phủ, ngăn trở toàn bộ tầm mắt, báo hiệu giờ khắc này là thời điểm tuyệt vời để đột kích ban đêm: "Đừng lo lắng."
Nàng đi xuống thành, cầm bộ sóc nhảy lên lưng ngựa: "Các huynh đệ, theo ta chiến!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Khang: "Niềm vui làm cha?"
***HẾT***