Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quân Tề nghe được âm thanh liền nhìn vào trong thành, sau đó lại bị cơn mưa cung tên bắn trúng mà rơi xuống thành.
Mà cửa thành đã sắp bị mở kia lúc này lại bị chặn trở lại.
"Đám người kia, hình như không phải binh lính Sở quốc." Đám quân Tề đã tác chiến lâu, sớm đã uể oải, lúc này liền giật mình nói: "Là sơn phỉ ở Kim Châu, là sơn phỉ!"
Đầu lĩnh cưỡi ngựa dẫn thêm mấy trăm người chạy lên thành trì, giết sạch quân Tề trên thành, cũng ném thi thể xuống thành.
Đám sơn phỉ này thường ngày giết thường không ngán tay, đối mặt với địch xâm lấn, bọn họ hận thấu xương, đặc biệt là đám người Tề hung ác này, bọn họ hận không thể lột da ăn thịt.
"Giết sạch người Tề!"
"Giết sạch người Tề!"
Qua một hồi chiến đấu, thi thể đã chất đầy thành trì.
Động tĩnh trên thành cũng khiến đám quân Tề bên dưới không dám tiến lên: "Tào hiệu úy, là đám sơn phỉ ở Kim Châu, bọn họ xuống núi rồi!"
Tào Bá Dung nhíu mày, trong lòng vừa tức vừa giận: "Nghe nói đám sơn phỉ này cực kỳ độc ác, cho dù là bách tính cũng không tha. Ngày đó Lâm Nghi công chúa suýt chút nữa đã chết trong tay bọn họ."
Nghe tiếng kêu trên thành thảm thiết, máu thịt tung tóe, Tào Bá Dung càng thêm chắc chắn: "Đám sơn phỉ đó vốn dĩ là lính đào ngũ của Sở quốc, đối với người Tề ta càng hận thấu xương."
Trải qua một ngày công thành,quân Tề sớm đã mệt bở hơi tai, lúc này lại đối mặt với sơn phí vừa xuống núi, bọn họ đã hoàn toàn hết sức. Tào Bá Dung biểu hiện hết sức cẩn thận, bây giờ sơn phỉ đã chiếm cứ thành trì, nếu lại tấn công nhất định sẽ tiêu hao binh lực nhiều hơn: "Thu binh!"
"Hiệu uy, chỉ là một đám sơn phỉ mà thôi, lát nữa chúng ta liền có thể đánh hạ được thành này." Binh sĩ không hiểu nói.
"Quân ta đã đánh lâu, sức đã kiệt, tuy rằng số lượng sơn phỉ ít, nhưng thế lực mạnh mẽ." Tào Bá Dung giải thích: "Thu binh, nghỉ ngơi lấy sức sau đó lại công thành."
"Vâng!"
Thế cuộc trên thành phút chốc đã xoay chuyển, mà đại quân còn lại của Tề quốc đang đánh trống hạ lệnh lui binh. Tiêu Hoài Ngọc đã kiệt sức, co quắp ngồi dưới đất, xung quanh đều thi thể quân Tề cùng quân Sở.
Nàng nhìn đầu lĩnh đã lên tới thành lâu, nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"
Sau khi đầu lĩnh sai người giết sạch quân Tề xong, lại lần nữa xây dựng phòng thủ. Một nửa sơn phỉ ở núi Kim Chiếu đều đã từng tòng quân, đã từng đóng giữ thành trì, bọn họ không hề thiếu kinh nghiêm.
"Sau khi ngươi xuống núi, ta liền phái người âm thầm quan sát các ngươi." Đầu lĩnh cầm thanh đao dính đầy máu tới người mặt Tiêu Hoài Ngọc: "Ta kính nể ngươi, cũng kính nể các chiến hữu đã chết trận cùng ngươi. Các ngươi làm ta nhớ tới bản thân lúc trước, ta không vì Sở quốc là bởi vì nó không đáng, triều đình Sở quốc nhưng vũng nước sâu, ngươi khó mà tưởng tượng ra được, ta chỉ có thể nói với ngươi, khi ngươi chân chính đặt chân vào triều đình thì sẽ phát hiện, ngươi liều mạng bảo vệ những thứ này, chỉ là do ngươi đơn phương tình nguyện, khi ngươi chạm tới lợi ích của bọn họ sẽ không có ai tiếp tục cảm ơn ngươi, bởi vì bất quá ngươi chỉ là một viên cờ mà bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể từ bỏ."
Lời của đầu lĩnh là để nhắc nhở Tiêu Hoài Ngọc, tuy là lòng tốt nhưng cũng sẽ tự hại mình. Dứt lời, hắn gỡ mặt nạ trên mặt ra, để khuôn mặt hoàn toàn bại lộ.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn hóc mắt không có nhãn cầu của hắn, nàng liền giật mình ngây người.
"Con mắt này, chính là tự tay người Sở móc ra." Đầu lĩnh lại nói: "Ngươi nói ngươi là từ loại bách tính dưới tầng thấp nhất mà đến, ngươi muốn dựa vào quân công mà tìm cho mình một con đường. Nhưng ngươi cảm thấy, ngươi có thể đến nơi đâu đây?"
Tiêu Hoài Ngọc rơi vào trầm mặc, sau đó lại ngẩng đầu lên: "Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?"
Đầu lĩnh đeo mặt nạ lên mặt lại, song lại đưa đao lên lau chùi: "Có lẽ...ta thấy được mong cầu mà bản thân không cách nào chạm được trên người của ngươi, lại có lẽ...bởi vì ta tin ngươi có thể phá bỏ thế cục, quy tắc mà thế gian cùng người quyền quý này định ra, có thể càng tiến xa hơn."
"Vậy còn ngươi thì sao?" Nàng nhìn hắn, do dự hỏi.
"Ta chỉ là một người là triều đình Sở quốc đã bỏ rơi mà thôi." Đầu lĩnh trả lời: "Ngươi cũng đã từng bị triều đình Sở quốc bỏ rơi, thế nhưng ngươi lại không có oán hận."
"Ngươi nhớ ra ta?" Nàng giật mình: "Ta đã giết người của ngươi..."
"Người chết vì tham sắc dục, ta cũng không tiếc." Hắn lại nói: "Ta cũng giống như ngươi, lúc mới tòng quân thì mơ ước đủ điều, nhưng cuối cùng lại chỉ còn oán hận."
"Có lẽ, là do ta may mắn hơn ngươi." Tiêu Hoài Ngọc nhớ đến những người mà mình đã từng gặp, nhớ đến những ngày đầu tòng quân, người đầu tiên đụng độ chính là Bành Thành vương Lý Khang.
"Tề quốc đóng quân hơn ngàn người tại Kim Châu, hôm nay ngươi đã cứu ta, tất nhiên sẽ chọc giận Tề quốc. Nếu tòa thành này thất thủ, núi Kim Chiếu..." Nàng ngẩng đầu, do dự nhìn hắn.
"Xưa nay ta không làm việc nào mà không có lợi." Hắn nói xong, liền thấy sơn phỉ đến dưới cửa thành bắt đầu thu nhặt binh khí cùng khôi giáp. Hắn lại tới trước mắt Tiêu Hoài Ngọc: "Binh mã ở quận Tây Dương đã qua sông, chỉ cần qua được đêm nay, ngươi liền có thể lại lần nữa chiến đấu. Trận chiến này là công lao của ngươi, nhưng quan trường càng hung hiểm hơn chiến trường nhiều. Ngươi bước vào chỗ nào thì phải luyện tập thích nghi với nơi đó, sống hay chết thì chỉ có để xem vận mệnh của ngươi."
Nghe hắn nói như vậy, Tiêu Hoài Học có chút khiếp sợ. Nam nhân mặt đầy vẻ tang thương, lại mất thêm một con mắt đang đứng trước mắt, tựa hồ hắn đã trải qua một đời.
"Tiểu tử, nhớ kỹ, ngươi nợ ta một ân tình, ngày sau ta sẽ đòi lại." Hắn lại nói.
- --
Sơn phỉ sau khi thu nhặt binh khí cùng khôi giáp xong cũng không rời thành Hồng Châu, mà đợi viện binh của quận Tây Dương sắp đến mới bắt đầu rời đi.
Tư mã quận Tây Dương dẫn theo ba ngàn binh tinh nhuệ qua sông, khi hắn đến liền bị khung cảnh phòng thủ ở thành Hồng Châu khiến cho khiếp sợ. Chênh lệch quân số gấp trăm lần lại có thể trụ được bảy ngày, còn thành công đẩy lùi sự tiến công của quân Tề hai lần. Thành tích như vậy, phóng tầm mắt đi hết cả Sở quốc cũng sợ là không có ai đi, huống chi Tiêu Hoài Ngọc chỉ mới nhập ngũ vào năm nay, lại thuộc bộ binh thấp nhất.
Viện quân đến, Tiêu Hoài Ngọc cũng không còn bất kỳ vẻ cảm kích nào. Chính vì bọn họ chậm chạp nên mới khiến cả Tân Tự doanh chỉ còn lại nàng và Vương Đại Vũ.
"Từ ngày đầu bọn ta bắt đầu thủ thành, Đại tướng quân đã phái người đến quân Tây Dương cầu viện, vậy sao bây giờ các ngươi mới đến?" Tiêu Hoài Ngọc đem từng thi thể của chiến hữu chôn vào một hố sâu.
Toàn bộ Tân Tự doanh của Kinh Châu có hơn một trăm người đi tới đông cảnh, bây giờ chỉ còn lại hai người, mà cả hai đều bị thương không nhẹ.
Tư mã của quận Tây Dương hỗ thẹn lấy thuốc trị thương ra: "Quận Tây Dương nằm ngay phía sau thành Đông, cuộc chiến ở đông cảnh, cả Sở quốc đều đã điều binh tới viện trợ. Binh thủ thành ở quận Tây Dương cũng không nhiều, Đại tướng quân lại đột nhiên cầu viện, quận Tây Dương cũng hết đường xoay sở, ba ngàn nhân mã này cũng phải mất bốn ngày mới tập hợp đủ."
Tiêu Hoài Ngọc cũng không rõ tình huống ở quận Tây Dương, nhưng nàng cũng không tin lời của tên Tư mã này: "Đông cảnh thất thủ, quận Tây Dương có thể kiên trì chống đỡ được bao lâu?" Nàng hỏi ngược lại.
Tư mã cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là một Tư mã nho nhỏ, việc điều binh là do phía trên toàn quyền quyết định."
"Phía trên?" Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày, nàng bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của đầu lĩnh: "Các ngươi chậm chạp không chịu phát binh, cũng là do ý bên trên?"
"Vậy tại sao hôm nay lại gấp rút đến tiếp viện?" Nàng lại hỏi.
Tư mã quận Tây Dương nhìn Tiêu Hoài Ngọc cô độc thủ thành, chỉ là một bộ binh, lại dùng sức một người thủ thành mấy ngày, hắn liền cảm thấy tương lai của nàng nhất định có tiền đồ, vì vậy bắt đầu lấy lòng, cũng tiết lộ nói: "Triều đình như vũng nước sâu, không phải là thứ là Tiêu đội trưởng bây giờ có thể dò xét. Quận Tây Dương phát binh chậm trễ là do tranh đấu trên triều đình, mà hôm nay quận Tây Dương gấp rút phát binh cứu viện...đó là bởi vì có người tạo áp lực với Sứ quận."
Lời của hắn, Tiêu Hoài Ngọc có chút không hiểu, nhưng cái nàng quan tâm là câu cuối cùng: "Là ai?"
"Là đích nữ của Hoàng hậu điện hạ, Bình Dương công chúa." Tư mã trả lời.
Tiêu Hoài Ngọc giật mình: "Bình Dương công chúa?"
"Thế nhân đều nói Bình Dương công chúa tâm tư như rắn rết,..." Tư mã lại nói: "Nhưng mấy ai hiểu được, vị công chúa này cũng là một người hướng về đại nghĩa a, chỉ là cách làm việc của nàng cùng Bành Thành vương khác biệt mà thôi."
Đối với Bình Dương công chúa, Tiêu Hoài Ngọc chỉ từng gặp qua một lần. Trong lòng mâu thuẫn, lại khiến nàng không có cảm giác tốt, nhưng lời của Tư mã, nàng nghe xong cũng không quá bất ngờ, vì vậy sự mâu thuẫn trong lòng cũng trở thành hiếu kỳ.
Một công chúa quái dị, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, trong lòng lại chứa đại nghĩa quốc gia.
"Với tài năng này của Tiêu đội trưởng, sau này tiền đồ nhất định vô lượng a." Tư mã nhìn nàng, đưa thuốc trị thương cho nàng dùng.
Tiêu Hoài Ngọc cũng không khách khí, đưa tay nhận thuốc trị thương của hắn: "Thành Hồng Châu kiên cố, ngươi cũng đã dẫn viện binh đến, vậy thì nơi này liền giao lại cho các ngươi."
Tư mã kinh ngạc nhìn nàng, bởi vì lúc này hai quân đang giằng co ở An Châu, thành Đông lại thất lạc, Đại tướng quân Trần Văn Thái tổ chức phản công lần nữa để đoạt lại thành Đông. Mà Tiêu Hoài Ngọc chờ cũng chỉ là chờ cứu viện tới, công huân của nàng còn chưa được triều đình ban thưởng, như bây giờ nàng lại đột nhiên muốn rời khỏi đây, hắn không hiểu: "Tiêu đội trưởng muốn đi sao?"
"Ta phải về An Châu, nếu người Sở nào cũng đều sợ chết, vậy thì Sở quốc nhất định vong." Tiêu Hoài Ngọc lạnh lùng nói: "Ta là binh sĩ Sở quốc, chỗ đó là chỗ ta nên đến."
- --
- - An Châu --
Sau khi thành Đông thất thủ, Trịnh Hoành liền trốn việc chịu tội, liền chủ động giao Hổ phù cho Trần Văn Thái. Trần Văn Thái liền xây dựng phòng thủ ở bờ sông phía tây thành Đông.
Cuối mùa đông năm Thái Khang thứ ba, Bành Thành vương Lý Khang lĩnh binh đi cứu viện An Châu. Trần Văn Thái toàn quyền tiếp quản binh quyền, lại thêm Bành Thành vương đến, khiến tinh thần quân Sở càng lúc lên cao.
Mùa xuân năm Thái Khang thứ tư, Tiêu Hoài Ngọc dẫn Vương Đại Vũ trở về quân doanh tại An Châu, cũng mang theo tin vui ở thành Hồng Châu đến.
Thành Hồng Châu ở Kim Châu dùng năm mươi người ngăn cản đại quân ngàn người của Tề quốc, Trần Văn Thái nghe xong liền khiếp sợ không thôi. Trận chiến này cũng giúp cho danh tiếng của Tiêu Hoài Ngọc vang xa.
Tiêu Hoài Ngọc được Bành Thành vương Lý Khang cùng Đại tướng quân Trần Văn Thái tự mình tiếp kiến, mà tin chiến thăng cũng được truyền hết toàn quân. Thắng lợi ở thành Hồng Châu đã để quân Sở đang rơi vào thung lũng lần nữa có hi vọng, lòng quân cũng từ đó mà tăng cao.
"Mạt tướng Tiêu Hoài Ngọc, Vương Đại Vũ bái kiến Đại tướng quân, Bành Thành vương." Lý Khang và Trần Văn Thái tự tiến lên đỡ hai người.
"Chuyện của các ngươi ở thành Hồng Châu, quả nhân đều đã nghe nói." Lý Khang vui vẻ nói.
"Mạt tướng vô năng." Tiêu Hoài Ngọc cúi đầu, trong mắt đầy vẻ đau thương: "Toàn bộ Tân Tự doanh đều đã..."
"Như thế này đã là kết quả tốt nhất rồi." Trần Văn Thái trấn an nói: "Ngươi dùng năm mươi người thủ thành mấy ngày mà không bại, đây đã tạo nên kỳ tích trong toàn bộ đại quân Sở quốc ta a."
"Đại tướng quân, những tướng sĩ đã chết trận kia..." Nàng nhìn Trần Văn Thái.
"Bọn họ đều là binh sĩ anh dũng của Sở quốc, ta sẽ không quên." Trần Văn Thái nói: "Trước mắt chiến sự căng thẳng, chỉ có thể trước lo người sống, ngươi còn có thể tác chiến hay không?" Hắn nhìn vết thương trên người Tiêu Hoài Ngọc mà hỏi.
"Đều là vết thương ngoài da." Nàng chắp tay: "Nguyện ý nghe theo lệnh Đại tướng quân."
"Được." Nghe nàng trả lời, lúc này hắn liền ra lệnh: "Ngay lúc này, ta thăng chức cho ngươi làm Quân hầu, rời khỏi thành Đông, chỉnh đốn lại đội ngũ, vẫn còn một bộ khúc chưa có Quân hầu đảm nhận, liền giao cho ngươi."
"Quân hầu?" Tiêu Hoài Ngọc giật mình, Quân hầu chưởng quản một khúc, trong một khúc lại có hai truân, có lúc còn có tận năm truân, giống như tiểu Đô thống Ngô Tư vậy, dưới trướng có năm trăm người.
Từ một Đội trưởng, lướt qua chức Đồn trưởng, trực tiếp lên cấp Quân hầu, đối với người tòng quân chưa tới một năm, không có bất kỳ bối cảnh nào, đây là giấc mộng của mọi binh sĩ, nhưng đây là cũng thứ mà Tiêu Hoài Ngọc nàng dùng máu để đánh đổi.
"Ngươi không muốn?" Trần Văn Thái hỏi.
"Không phải,..." Tiêu Hoài Ngọc chắp tay hành lễ: "Mạt tướng đa tạ Đại tướng quân đã tín nhiệm."
Trần Văn Thái nhìn về phía Vương Đại Vũ, Vương Đại Vũ liền vội vã nói: "Đại tướng quân, mạt tướng chỉ muốn theo Đội trưởng."
"Dưới trướng Tiêu quân hầu chưởng quản có hai truân, vậy ngươi liền làm Tả đồn trưởng, phụ tá Tiêu quân hầu đi." Hắn liền ân tình mà nói.
"Đa tạ Đại tướng quân." Vương Đại Vũ vui mừng nói.
Trần Văn Thái lần nữa nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc: "Bắt được điểm then chốt trong chiến tranh là điều cực kỳ quan trọng, nó liên quan đến chuyện sống còn của Sở quốc. Ta hi vọng, có thể nhìn thấy kỳ tích thêm lần nữa."
"Mạt tướng nhất định không phụ kỳ vọng của Đại tướng quân." Tiêu Hoài Ngọc chăp tay nói.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hahaha, thật ra nếu Tiêu Hoài Ngọc chỉ dựa vào chính mình, thì thành tựu đời trước không có lớn như vậy. Triều đình vốn là vũng nước sâu, nàng không cách nào đối phó. (Vì vậy Bình Dương công chúa ở phía sau lại đổ thêm dầu vào lửa, bởi vậy ta mới nói sau này hai người sẽ có ràng buộc, Lâm Nghi công chúa không thể chen vào.)
Bởi vì Tiêu Hoài Ngọc không phải là một người khéo léo. (Nói Bình Dương là một người nhẫn tâm, vậy thì Tiêu Hoài Ngọc lại phụ thêm hai trăm hahaha)
Chiến sự kết thúc, sau đó nhận ban thưởng rồi liền có thể gặp lão bà rồi a ~
Editor: Thật ra cái gọi là Khúc - Truân - Đội... đã có nhắc đến mỗi cái gồm bao nhiêu người và chủ quản được xưng hô như thế nào rồi. Tới chương này vì THN đã nhận chức vị mới nên mình nhắc để không nhằm bạn đọc lướt sẽ không hiểu Khúc là gì, Truân là gì,...
Hơn nữa, trong lúc đọc nếu các bạn thấy chỗ nào cấn, không hợp lý hoặc sai thì các bạn tô đen rồi nhắc mình là được. Bởi vì bản thân mình hay đánh thiếu chữ, cũng không kiểm tra kỹ trước khi đăng nên mong các bạn thông cảm nhé.
***HẾT***