Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tùng! Tùng! Tùng!
Trong nhà bếp truyền ra một trận gõ trống, Vương Đại Vũ từ trong nhà xí đi ra, vui vẻ nói: "Hoài Ngọc ca, tới giờ cơm rồi."
Tiêu Hoài Ngọc nhìn sắc trời còn chưa đến giữa trưa, bình thường ở nhà chỉ ăn một buổi cơm, nếu đói bụng thì uống nước lót dạ: "Giờ ăn cơm trong quân doanh cũng quá sớm đi, ăn bây giờ vậy tối thì sao?"
"Hôm nay cũng không tính là sớm." Vương Đại Vũ trả lời: "Mỗi ngày trong quân doanh sẽ ăn hai buổi, so với tình cảnh bữa nay lo bữa mai ở bên ngoài thì trong đây tốt hơn nhiều. Coi như phải đi đánh giặt, vậy cũng phải làm con ma no a, ta nguyện ý."
Nói xong, Vương Đại Vũ vui vẻ kéo Tiêu Hoài Ngọc trở về nơi đóng quân, sau đó liền chứng kiến cảnh tượng binh sĩ chen nhau trong nhà bếp: "Ta, ta,..."
Binh sĩ trong nhà bếp hướng về phía đám lính đang ồn ào bên trong mà kêu to, thấy không ai để ý đến hắn liền không phát đồ ăn nữa, như vậy mới trật tự trở lại.
Tiêu Hoài Ngọc đến lấy phần ăn đầu tiên từ khi vào quân doanh ở Kinh Châu, là một miếng bánh bột và một bát ngô.
Tuy rằng đều là thức ăn khô, nhưng so với thời điểm mất mùa chịu đói bên ngoài cũng đã tốt hơn nhiều, ít nhất nàng không cần phải lo vấn đề ăn uống.
Nhưng miếng bánh bột trong tay nàng còn chưa kịp ngụi thì đã bị Lục Bình nhanh tay đoạt đi.
Hắn cầm bánh bột của nàng, đắc ý nói: "Đồ ăn của người mới vào, được tính là hộ phí của ta a."
Nghĩ đến chuyện sau này còn phải ở chung, Tiêu Hoài Ngọc cũng không muốn tính toán với hắn. Lúc trước ở nhà, vào thời điểm ăn không no nên nàng cũng sẽ không để tâm đến phần ăn chớp mắt trong quân doanh nữa.
"Cũng xem như biết điều a." Lục Bình thấy nàng không chống cự, cũng không còn kiêu ngạo như lúc đầu mới vào doanh trướng, thế là cầm bánh rời đi.
Vương Đại Vũ thấy thế liền chia phân nửa bánh của hắn cho nàng: "Đây."
"Không cần."
Hắn lại nhét bánh vào bát của nàng: "Buổi chiều còn phải nghe tiểu Đô Thống giáo huấn, nói một ít kỹ xảo về việc tác chiến, không ăn làm sao chịu nổi."
Tiêu Hoài Ngọc nhìn nửa miếng bánh bột trong bát của mình: "Đại Vũ, đa tạ ngươi."
"Sau này chúng ta là huynh đệ tốt, khách khí làm gì a." Vương Đại Vũ cười ngây ngô nói.
"Sao ngày nào cũng đều ăn những thứ này a?!"
Khi nàng vừa ăn xong bát ngô liền nghe thấy tiếng binh sĩ cãi vã với nhà bếp.
"Dựa cái gì bên bọn Giáp Tự doanh có thịt ăn rượu uống, mà bọn ta mỗi ngày đều phải gặm đồ khô đây?"
"Ngươi cũng biết a, doanh ngũ lớn nhất ở Kinh Châu là Giáp Tự doanh còn gì."
"Đều là làm lính, triều đình còn phải chiêu bọn ta ra trận giết địch, vậy sao lại đối xử phân biệt như thế?"
Lời của binh sĩ gây nên một trận nghị luận, dồn dập chỉ trích quân doanh bất công.
Nhà bếp bất đắc dĩ, chỉ có thể đi gọi Bách Phu trưởng tới: "Giáp Tự doanh là doanh trại lớn nhất ở Kinh Châu, bọn họ đều có xuất thân từ quân hộ, là quân tinh nhuệ của Kinh Châu. Khi Đông Tề ép sát, bọn họ sẽ là người che chắn ở đầu tuyến, vì vậy nên mới cải thiện bữa ăn cho bọn họ trong mấy ngày gần đây."
Lời của Bách Phu trưởng nói ra cũng không làm các binh sĩ tin tưởng, càng nháo càng lớn, rất nhanh liền đã truyền đến các doanh trại khác.
Mắt thấy cục diện ngày càng hỗn loạn, Bách Phu trưởng bất đắc dĩ chỉ có thể đi báo với tiểu Đô Thống là Ngô Tư.
- --
- - Doanh trướng của Đô Đốc --
"Lưu đô đốc, Tân, Nhâm, Quý Tự doanh đều là các nơi dành cho tân binh mới đến Kinh Châu." Ngô Tư báo cáo với Lưu Vũ.
"Một đám điêu dân!" Lưu Vũ ngồi trong lều, đau đầu nói: "Bệ hạ sắp đến kiểm duyệt quân Đông Chinh, đi giết mấy con cừu đi."
"Vâng."
"Mặc kệ thắng hay thua, an nguy của Bành Thành vương là quan trọng nhất, không thể xảy ra sai sót." Lưu Vũ nói.
"Vâng!"
Ngô Tư trở lại trong quân doanh, thuận lời nói của Bách Phu trưởng lại lần nữa, cũng mang mấy con cừu đến giết trước mặt tất cả mọi người: "Đây là Lưu đô đốc mời các vị tướng sĩ, chờ sau khi xuất chinh, những người khỏe mạnh như các lão binh bên Giáp Tự doanh đều có thể ngày ngày chờ ăn thịt uống rượu."
Câu nói của Ngô Tư khiến cả đám binh sĩ hoan hô: "Ngô đô thống! Ngô đô thống!"
Đêm đó, Tiêu Hoài Ngọc làm bộ đi vào nhà tắm rửa mặt xong lại lắc lư vài vòng ngoài doanh trại, sau đó lại trở vào trong trướng. Ngoại trừ Lục Bình và Vương Đại Vũ, trong đội ngũ còn có hai người khác, một tên còn to béo hơn Vương Đại Vũ nhiều, còn một tên là Sóc binh lúc chiều đã đứng ra khuyên ngăn.
"Hoài Ngọc ca, tên này là Quách Hồng Lân, giống Ngũ trưởng, đều là Sóc binh." Vương Đại Vũ giới thiệu với nàng.
"Tiêu Hoài Ngọc." Nàng hướng về phía Quách Hồng Lan đưa tay ra.
Hắn cúi đầu nở nụ cười, đưa tay ra nắm lấy tay nàng: "Hoài Ngọc, đúng là cái tên nho nhã a."
"Ta ta ta." Tên béo dơ tay lên: "Ta tên Vương Tiểu Bảo."
"Tuy rằng đều là họ Vương, nhưng ta và Đại Vũ cũng không có quen biết gì." Vương Tiểu Bảo giải thích.
"Nếu đã vào chung một đội ngũ, vậy thì chúng ta nên đoàn thể, sau này mọi người còn phải chăm sóc lẫn nhau." Quách Hồng Lân nói: "Tranh thủ sớm ngày lập công."
"Có thể sống sót trở về đã tốt lắm rồi." Lục Bình đang nằm trên chiếu, kiền chân thảnh thơi nói.
Quách Hồng Lân xoay người: "Ôi." Lục Bình bị đá đau mà ôm chân: "Lão Quách! Ta nói sự thật thôi. Bọn ta không phải như ngươi, có xuất thân từ quân hộ, không biết làm sao mới có thể sống sót. Ngươi xem, đội ngũ của chúng ta lại vô dụng như thế..."
"Ta là quân hộ không sai, nhưng ta cũng chưa từng trải qua chiến trường, phụ thân cùng huynh của ta đều đã chết dưới tay Đông Tề." Quách Hồng Lân nói: "Ta lần này là muốn giết địch lập công, không phải đi để chịu chết!"
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Quách Hồng Lân, bây giờ nàng mới hiểu vì sao cách nói chuyện của hắn lại không giống những binh sĩ trong này. Phụ thân chết trận là vinh dự, vì vậy Quách Hồng Lân cũng giống Vương Đại Vũ, đều là tự nguyện đến đây.
"Được được được!" Thấy Quách Hồng Lân tức giận, Lục Bình vội vã nhận sai: "Cần gì nghiêm túc như vậy."
***
Mấy ngày sau, các binh sĩ đã chuẩn bị tốt tập trung tại doanh trại lớn ở Kinh Châu chờ phân phó, Đô Đốc Lưu Vũ cưỡi ngựa đến trước quân doanh.
"Đông Tề xâm lược Đại Sở, áp bách bá tánh ta, thân là tướng sĩ của Tây Sở, sao lại có thể khiêm nhường đây!"
Lưu Vũ giứt lời, quân tinh nhuệ của Kinh Châu dồn dập vung tay hô: "Giết! Giết! Giết!"
Khí thế chỉnh tề của quân chính quy khiến các tân binh khiếp sợ không thôi, hòa theo quân chính quy, cũng có một số tân binh hô theo.
"Vì thảo phạt Đông Tề, hôm nay bệ hạ sẽ đích thân kiểm duyệt Tam quân, chúng ta sẽ di chuyển đến ngoài dặm gần thành Sở Kinh." Dứt lời, Lưu Vũ cưới ngựa đến trước hàng ngũ của tân binh: "Đối với quân sĩ mà nói đây là vinh quang lớn lao, các ngươi rất may mắn, vừa vào quân doanh liền được gặp thánh giá."
"Hi vọng phần vinh quang này có thể giúp các ngươi sớm ngày chiến thắng trở về."
***
- - Sở Kinh --
Trải qua nửa ngày bôn ba, các binh sĩ rốt cuộc cũng đến được kinh sư, ngoại trừ các binh mã của Kinh Châu, còn có các tướng sĩ ở các Châu khác đến, không bao lâu liền chiếm đầy vùng ngoại ô này.
Một tràn tiếng trống nương theo tiếng kèn truyền ra, Cấm quân mở đường, xua tan từng người trên đường ra hai bên.
Bị Cấm quân đúng che như bức tường ở hai bên, dân chúng không ngừng chen chúc nhau vì muốn nhìn thấy dáng vẻ của Sở hoàng.
Phía sau Ngự giá còn có một chiếc xe ngựa xa hoa theo sau, quy chế trên xe ngựa giống như Thân vương, nhưng người ngồi bên trong lại là một tiểu nương tử mỹ mạo đoan trang, cực kì xinh đẹp.
"Nhìn kìa! Đó chắc hẳn là Bình Dương công chúa, năm nay đã đến tuổi cập kê rồi a." Dân chúng nghị luận sôi nổi.
"Dàn trận thật lớn a."
"Nàng là vị công chúa được bệ hạ yêu thương nhất a, nghe nói trong phủ không thiếu thứ gì, quyền lực trên triều cũng lớn, khá có quyền thế a."
"Cho dù là có quyền thế đi nữa, nhưng nữ tử thì có thể làm gì đây." Tên sĩ tộc trên mặt đày vẻ xem thường, hắn nhìn Bình Dương công chúa, trong mắt chỉ có dục vọng: "Nữ tử xinh đẹp như vậy cuối cùng cũng phải gả đi a. Mà nữ tử một khi đã gả đi, cho dù nàng có là công chúa, quý nữ gì đi nữa thì cũng phải phụng dưỡng phu quân, trở thành thê tử dưới thế mà thôi."
"Bây giờ tranh quyền đoạt thế chỉ sợ là để ngày sau gả đi có thể giúp trượng phu của mình mà thôi a, đây là số mệnh của nữ tử. Có là công chúa được bệ hạ cưng chìu nhất thì cũng không khác gì nhau."
Mấy tên con cháu thế gia công khai nghị luận như vậy khiến dân chúng xung quanh được dịp giật nảy mình, bọn họ lập tức né ra.
"Mấy vị thiếu niên lang này a, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám ở đây nghị luận Bình Dương công chúa."
"Xem cách ăn mặc, hẳn là sĩ tộc ở Đông cảnh đi, rõ ràng không biết chuyện trong Sở Kinh này."
"Năm ngoái có người không cẩn thận nói sai đã bị cắt đầu lưỡi, còn bị phạt côn đến chết."
"Cách hắn xa một chút, nếu không lại họa sát thân a."
...
Lý Cẩn ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, một thị nữ gập người tiến vào xe ngựa.
"Công chúa."
"Hàng năm đều ồn ào như vậy." Lý Cẩn nói.
Thị nữ cúi người thì thầm với nàng một chút, lát sau chỉ thấy nàng đưa tầm mắt nhìn ra cửa số một cái, trong nháy mắt liền nổi lên sát ý.
"Thê tử dưới thế?" Lý Cẩn cười lạnh một tiếng: "Nam nhân trên thiên hạ này quả nhiên đều như nhau, ỷ vào bản thân là nam nhân liền đắc ý, thân phận là cái gì cũng quên rồi."
"Đã phái người theo sau." Thị nữ nói: "Tên cầm đầu là một sĩ tộc ở Đông cảnh, phụ thân hắn giữ chức vị trong kinh, nhưng cấp bậc không cao, cũng không có thế lực gì."
Bởi vì Bình Dương công chúa làm việc ác, trong kinh thành có bao nhiêu lời nghị luận nếu ngẫu nhiên bị phát hiền liền sẽ bị người âm thầm động thủ. Dần dần các bách tính trong thành bắt đầu e sợ, tuy rằng không ngăn được hoàn toàn, nhưng ở bên ngoài cũng sẽ không ai dám lớn tiếng mà nói đến.
"Giữ lại mạng của hắn." Lý Cẩn mềm mại dựa vào xe ngựa: "Nếu vì bản thân là nam nhân mà để cho hắn tự cao như vậy, chi bằng khiến hắn không còn là nam nhân nữa. Mang đến Đại Trương Thu thiến đi."
"Vâng."
"Những tên còn lại dám nghị vọng triều chính, sau này cho dù có nhập sĩ cũng sẽ không làm việc cho ta. Phiền phức như vậy nhân lúc chưa phải là phiền toái thật sự thì cứ, giết đi."
"Vâng."
- --
Tây Sở lấy Kinh Châu làm chủ đạo cho nên được đứng ở vị trí cao nhất trong các Châu, vì vậy khi dàn binh ra, binh mã Kinh Châu được xếp trên hàng cao nhất.
Bộ binh sẽ phải đứng hàng trên cùng, bởi vì được Sở hoàng kiểm duyệt, vì vậy tân binh sẽ đứng sau quân chính quy, nhưng không vì vậy mà bị che lấp đi.
"Bệ hạ đến!"
Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh đỡ Sở hoàng lên Ngự tiễn, bên cạnh là Bình Dương công chúa.
Sở hoàng đi kiểm duyệt Tam quân lại không dẫn theo bất kì vị Hoàng tử nào, duy chỉ dẫn theo vị công chúa thứ sáu này.
Tại nơi toàn nam tử như thế, Bình Dương công chúa trong phút chốc đã hấp dẫn mọi tầm mắt của những người ở đây.
Trong tầm mắt nóng hổi của các quan viên tướng sĩ, Lý Cẩn chậm rãi bước xuống giá, đi đến bên cạnh Sở hoàng: "Phụ hoàng."
Bao nhiêu yêu thương của Sở hoàng đều xuất phát từ mẫu thân của nàng, Hoàng hậu không có con, thế là liền xem nàng như nữ nhi thân sinh của mình.
"Quân lính địa phương không thể so với Cấm quân được." Sở hoàng hiền lành nói.
"Hài nhi đã biết." Lý Cẩn trả lời.
Sở hoàng nhìn về phía Thống lĩnh của Cấm quân là Trung Lĩnh quân Hàn Tu: "Hàn khanh, bảo vệ tốt công chúa."
"Vâng." Hàn Tu phụ trách bảo vệ an nguy cho Hoàng đế, nghe theo chỉ thị cùng Vũ vệ Trung Lang tướng Lâm Vạn Thành đi.
Lâm Vạn Thành vừa mới được nhận chức không lâu, bởi vì phụ thân của hắn có công với Tây Sở, vì vậy hắn cũng được Sở hoàng coi trọng.
Đối với Lý Cẩn, Lâm Vạn Thành cực kì ân cần: "Công chúa."
Lý Cẩn có tướng mạo đẹp mắt, tuy tính cách cao ngạo, lại là người thủ đoạn, nhưng bởi vì có khuôn mặt và thân phận này nên cũng được không ít người thầm mến.
Huống hồ cái chết của mẫu thân Lý Cẩn khiến Sở hoàng vô cùng hổ thẹn, thế mới để nàng dưới trướng Hoàng hậu dạy dỗ. Phía sau nàng chính là ngoại thích khổng lồ của toàn Tây Sở, con cháu thế gia trong triều đều muốn thông qua nàng mà giành được chút tiền đồ.
"Hàn thống lĩnh có nói, hơn phân nửa tướng sĩ Đông Chinh này đều là tân binh, xuất thân thấp kém, không hiểu quy củ, vì vậy mạt tướng nhất định sẽ bảo vệ tốt công chúa."
Mặc kệ Lâm Vạn Thành một bên lấy lòng, Lý Cẩn đều chỉ lạnh lùng đáp lại: "Người mới cũng được, người cũ cũng được, đều là con dân của Tây Sở. Lên chiến trường thì chính là chiến sĩ bảo vệ Đại Sở ta, còn nói thấp hèn sao?"
"Ngươi và ta ai cao thượng hơn ai đây? Như vậy, ta còn cần một kẻ ti tiện bảo vệ sao?" Lý Cẩn nghiêng đầu lạnh lùng giễu cợt: "So với phụ thân ngươi, Lâm Vạn Thành, ngươi còn kém xa lắm."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Bình Dương công chúa giống Hiếu Chân công chúa trong truyện, có thủ đoạn, có mưu trí, hơn nữa lại cao ngạo, thù dai, còn chán ghét nam nhân.
Dân thường bắt đầu sinh hoạt một ngày ăn ba bữa là vào thời Tống mới có nha.
*** HẾT ***