Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vốn lạc vào cung, giờ đây rời khỏi là chuyện đương nhiên. Thật không ngờ, ta còn chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, Linh Tần đã quay lại rồi, còn mang theo
một vị cao tăng.
Mai Chu nói, vị cao tăng này năng lực ghê gớm lắm.
Trên tay cầm chiếc quạt hương bồ, tuy trông có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng lại rất nổi tiếng.
Không lâu sau, vị cao tăng mà Mai Chu nói đã đến.
Ta đuổi hết đám người trong Nguyệt Thú Các ra
ngoài cửa, lúc này mới mỉm cười khom lưng hành lễ trước vị cao tăng: “Thì ra là la hán đích thân đến.”
Cao tăng cũng cười, phe phẩy chiếc quạt hương bồ: “Sao, ngươi không ngờ là ta đến sao?
“Sao ngươi lại vào cung, còn
tu thành hình người?”
Ta giải thích cặn kẽ tiền căn hậu quả, nhưng vị cao tăng kia lại cười ha hả: “Được rồi được rồi, thiên tử có một kiếp nạn, chờ ngươi vì hắn mà hóa kiếp, báo đáp ân tình xong rồi hãy rời đi!”
Nói xong, vị cao tăng ngồi xuống đất, lấy trong ngực ra một tờ giấy dầu, trong đó lại còn có món tôm rang muối mà ta thích ăn.
“Này.”
“Ngươi vậy mà vẫn còn nhớ.” Ta gắp một con bỏ vào miệng. Chà, vẫn là tôm ở quê tươi hơn.
“Biết là cố nhân, nên ta đã sớm chuẩn bị rồi.”
Vị cao tăng vẫn mỉm cười khì khì: “Quy Lương, ngươi nên biết rằng hận thù dễ trả, nhưng lòng tốt khó đền đáp. Ngươi đã tu luyện hàng ngàn năm, không nên tham lam con đường tắt này.”
“Biết rồi.” Ta cười cợt dư vị trên ngón tay:
“Còn ngươi thì sao, mấy năm không gặp, đã trải qua được kiếp nạn mà ngươi nói chưa?” “Vẫn chưa.” Cao tăng lắc đầu: “Kiếp nạn còn chưa tới.”
“Quy Lương, nhớ kỹ, sau khi trả ơn xong đừng lưu luyến nữa. Ở đó, đã có chủ rồi.” Hắn chỉ tay về phía Vân Lộ Cung của HuệPhi nói.
“Ừm.”
“Đợi ngươi xuất cung, nếu không có nơi nào để đi, có thể tới tìm ta, ngươi biết ta ở đâu mà.” Nói xong, hắn đứng lên, lại nhìn ta một cái: “Ta chờ ngươi.”
“Hòa thượng!” Ta lấy cái mai rùa thứ hai trân quý của mình ra: “Ngươi cầm đi, những thứ khác ngươi cũng không ham. Chỉ có cái mai rùa
này, ngươi đã xin ta mấy lần, lần này tặng cho ngươi.”
“Trân trọng.” Hắn nhận lấy mai rùa, phe phẩy cái quạt hương bồ rời đi.
Ta nhìn theo bóng
lưng hắn, nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, hắn chỉ mặc mỗi một chiếc quần cộc, bắt cua dưới suối. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng bừng, một thân la hán vàng lấp lánh trong mắt. Không kìm được liền ngoạm lấy ngón tay hắn cắn một cái, mùi vị của la hán cũng chỉ có thế. Sau đó, tấm thân vàng của hắn thức tỉnh, những ngày tháng êm đẹp của ta cũng tới hồi kết. Nghĩ ngợi tới lui, cho đến khi hắn nói rằng bản thân hắn cần phải ra ngoài đi xa. Chớp mắt một cái, đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Hắn vẫn cứ như thế.