Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chạng vạng, Hoàng thượng đến Nguyệt Thú Các, ta còn đang nằm sấp trên giường ve vẩy cái đuôi không hề tồn tại của mình.
“Linh Tần…”
“Ôi chao, ngực ta khó chịu quá!” Còn chưa đợi hắn nói xong, ta khẽ chớp mắt rồi nhào vào trong ngực hắn, hít một hơi tử khí khiến người ta không tài
nào thoát khỏi thật sâu.
Tuy rằng thời gian ta làm người còn ngắn nhưng lại sống rất lâu, giả vờ yếu đuối và tỏ ra quyến rũ sớm đã là sách quý trường thọ khắc trong mai rùa.
“Quy Lương…”
Hắn đấu tranh một lát: “Trời vẫn còn sáng.”
“Hoàng thượng, hai ngày nay ta có một quyển sách mới, người có muốn xem cùng ta không?”
Ngày hôm sau, ta
lên làm Tiệp dư.
Cơm canh của Tiệp dư tốt hơn của Mỹ nhân không ít,
lâu lâu còn có thể gọi thêm mấy món ăn yêu thích.
Chuyện này thực sự khiến ta khá chờ mong, nếu làm Hoàng hậu, chẳng phải là muốn ăn món gì thì ăn món đó hay sao? Hơn nữa, nếu như làm Hoàng hậu thì ta sẽ có vận mệnh quốc gia bảo vệ, đối với việc tu hành của ta càng có lợi ích vô cùng to lớn. Nhưng ở trong hậu cung một thời gian dài, ta cũng đã hiểu ra, với thân phận của mình là hoàn toàn không thể. Ta không có chi nhánh gia tộc, nếu lập ta làm Hoàng hậu thì đối với Hoàng thượng mà nói cũng không giúp ích được gì.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, lợi thế duy nhất của mình chính là có thể xem quẻ. Vận mệnh quốc gia của hắn hưng thịnh là thật nhưng vẫn luôn có một vài thiên tai
nho nhỏ cần dùng đến ta.
Nghe nói trên triều đình bây giờ còn có một chiêm tinh đặc biệt.
Trông giống như một cây gậy thần.
Lẽ nào người phàm cũng có thể nhìn trộm các vì sao trời hay sao?
Cho dù là ta thì
cũng chỉ có thể xem được một hai ngôi sao mà
thôi, nếu thời vận không tốt thì còn bị phản phệ.