Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường nét đôi mắt trước mặt này rất sâu, đuôi mắt mảnh mảnh dài dài, nhếch lên một đường vòng cung xinh đẹp.
Thanh Trường Dạ luôn rất thích đôi mắt của Anye, dáng vẻ của một ngôi sao chói lọi như hàm chứa tất cả mị thuật của Nữ vu.
Đáng tiếc là chủ nhân của đôi mắt xinh đẹp này vừa cắt đứt tất cả đường lui của hắn.
Thanh Trường Dạ buông bỏ việc chống cự, hắn trở tay nắm lấy Anye: "Vì sao anh không chịu tin tưởng tôi?"
"Ồ..." Nữ vu cười lắc đầu: "Không ai chơi một trò lừa hai lần, tôi cũng sẽ không ngốc đến nỗi tin em lần thứ hai."
"Tôi thu gom đồ cổ là trước khi gặp anh, A không biết tôi thích anh, hắn chỉ tưởng rằng tôi muốn lợi dụng anh để tháo gỡ huyết vân chú, hắn có phản ứng như vậy rất bình thường." Thanh Trường Dạ giữ sau gáy Anye, đen đậm và xanh thẳm đối ngược nhau: "Anh có thể thấy tương lai và quá khứ, nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ không tin tưởng chính bản thân tôi.
Nhưng ít ra bây giờ tôi không lừa dối anh, anh không thấy tự tay chặt đứt tất cả mọi khả năng rất đáng tiếc sao?"
Thứ có sức thuyết phục hơn lời ngon tiếng ngọt của Thanh Trường Dạ là huyết vân trên người hắn, những đường vân đỏ như thiêu đốt theo lời hắn từ từ rút đi.
Huyết vân là thứ chân thật nhất, cho dù một người có thể ra vẻ đến không một dấu vết, thì cảm xúc trong phản ứng của huyết vân cũng sẽ không thay đổi, trừ khi Thanh Trường Dạ có thể lừa gạt cả bản thân mình.
Anye lưỡng lự chốc lát: "Em đừng ép tôi nhốt em vào quan tài."
"Rất có lý." Lực tay thanh niên tóc đen mắt đen dần mạnh lên, hắn áp sát lại gần đôi mắt tối tăm diễm lệ của Nữ vu.
Thừa dịp đối phương sững sờ, Thanh Trường Dạ nhéo nhéo vành tai Nữ vu, âm thanh rơi xuống trong phòng mê hoặc lòng người một cách dị thường: "Nếu muốn làm, tôi muốn ở trên."
"Em muốn chết à?" Anye lạnh lùng hừ một tiếng, sau một khắc chợt nở nụ cười, tốc độ hai nhân cách cắt nhau quá nhanh, Thanh Trường Dạ gần như cảm thấy mình đang đối mặt một bệnh nhân tâm thần: "Được nha, Thanh Thanh."
Chậc.
Thanh Trường Dạ đẩy Nữ vu đang đè nặng mình lên ghế dựa mềm thêu hình cây gỗ keo, hắn dùng lực hơi lớn, chiếc ghế xoay kia lùi về đằng sau mấy bước.
Thanh Trường Dạ nhấc chân kéo nó lại gần, hắn vẫn mặc áo tắm, hắn thấy bản thân in ra một cái bóng nho nhỏ trong cặp mắt xanh rực rỡ kia, Thanh Trường Dạ cúi đầu xuống, đường vai hoàn mỹ dưới ánh sáng hiện ra đường nét vô cùng gợi cảm.
Hông Thanh Trường Dạ rất hẹp, cơ bắp thiên về xinh đẹp, có vẻ eo nhỏ chân dài, độ cong từ phần lưng đi xuống lưu loát như một cây cung kéo căng.
Hắn còn chưa lên tiếng, tác dụng của huyết vân khiến hắn không thể nhúc nhích, Anye kéo hắn vào trong lòng.
"Tư thế này cũng được, chỉ cần tôi không bảo dừng, em không đi đâu được," Đôi môi mềm mại lướt nhẹ qua cằm Thanh Trường Dạ.
Ánh mắt Thanh Trường Dạ quét qua phần bụng bằng phẳng của thanh niên: "Cho đến khi em có bầu."
"Hình như anh nghĩ sai cái gì rồi, anh..." Thanh Trường Dạ cảm giác được ngón tay lạnh như băng cạ vào sau cổ mình, Anye cắt lời hắn: "Tôi có thể dùng ma chú."
Thanh Trường Dạ ngẩn người.
"Sợ à?" Dáng vẻ hả hê đắc ý của người trước mặt thực sự rất ngứa đòn, Thanh Trường Dạ im lặng đối mặt hắn.
Anye thấy hắn không nói lời nào, như đại phát từ bi mà tiếp tục nói: "Thế này đi, tôi cũng thấy em chưa làm gì mà đã bị xử tội chết thì không ổn lắm.
Nếu em phản bội tôi một lần, tôi để em mang thai một lần, phản bội tôi lần thứ hai..."
Ngón tay lạnh lẽo băng qua sợi tóc của hắn, ngón tay cái một đường trượt xuống theo gò má trắng nõn của thanh niên, cuối cùng hạ xuống đôi môi đỏ mọng.
Không biết là vì ánh sáng hay là nguyên nhân gì khác, màu mắt Anye từ từ đậm dần.
"Thì tôi xích em trên cái giường này cả đời sinh con, sinh đến khi em chết.
Có được không?"
Khi A liên lạc lại thì đã cách sự cố lần này 3 ngày.
Mấy ngày qua Anye hạ vô số ma chú lên người hắn, riêng chú định vị thì đã có hơn 3 cái.
Tuy Anye không nhốt hắn trong phòng tối, nhưng bản chất cũng không khác gì mấy, xiềng xích vô hình đeo trên cổ hắn, đầu bên kia bị Nữ vu siết chặt trong tay.
Máy liên lạc đã kêu 10 phút, trong phòng ngoài hắn ra thì không còn ai khác, nhưng Thanh Trường Dạ lại không đụng vào nó.
Tám chín phần mười là Anye đang ở gần đây, bình thường A tối đa 15 phút sẽ dừng liên lạc, lúc thời gian sắp tới mấy giây cuối cùng, ngón tay nhỏ dài của Nữ vu nhấn nghe.
"Anye?"
"Hi."
"Mở video được không?"
"Được," Anye gõ một cái trên máy liên lạc, y nhắm camera vào Thanh Trường Dạ: "Tôi không làm gì hắn cả."
Sau khi A ở đầu bên kia thấy Thanh Trường Dạ bình yên vô sự thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhấp một ngụm Red Bull: "Xem ra hai người ở cùng nhau cũng không tệ lắm?"
"Đương nhiên, dù sao thì cuối cùng hắn cũng phải sinh con cho tôi mà."
Một ngụm Red Bull của A phun lên màn hình, Natasha vỗ lưng A liên tục giúp hắn hít thở, đồng thời vẻ mặt sợ hãi liếc về phía bụng Thanh Trường Dạ.
Thanh niên tóc đen mắt đen hơi cười cười với bọn họ.
A ho khan hồi lâu, rốt cuộc cũng hít thở được, sau khi biểu lộ quan tâm đơn giản với Thanh Trường Dạ, hai bên đều ăn ý không đề cập đến đồ cổ ngôi sao xanh bị đốt, A đã điều tra ra một tin mới.
"Vatican đã đổi Giáo hoàng mới.
Mới ngày hôm trước, Giáo hoàng mới tuyên bố rằng phải gột sạch oan khuất cho Giáo hoàng đời trước, lão Giáo hoàng bị kẻ gian ám sát, linh hồn buộc phải cả ngày quanh quẩn ở địa ngục làm bạn cùng ma quỷ.
Tuy lần trước Liên bang đã tìm người thay thế Tiểu Dạ, nhưng Giáo hoàng mới vẫn trước sau cho rằng đó không phải hung thủ thực sự," A cách màn hình nhìn về phía thanh niên không chút rung động: "Hắn đang mượn thế lực của Vatican truy nã cậu.
Điểm khác biệt lớn nhất với Giáo hoàng trước đó là --"
A di chuột, camera cỡ nhỏ chụp được toàn bộ vị Giáo hoàng trẻ tuổi cao gầy, A tạm dừng đoạn hình này, anh ta dùng phần mềm chụp X quang xử lý hình ảnh.
Thấy rõ hình ảnh trên màn hình, Thanh Trường Dạ cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú: "Bộ não của tân Giáo hoàng trống rỗng, hắn bị cắt bỏ chất trắng trong não rồi, nói cách khác, hắn là kẻ ngu.
Hắn vốn không thể có khả năng suy luận độc lập, có người nào đó đang thông qua hắn để tìm cậu."
"Edwin?" Có thể nâng đỡ một con rối Giáo hoàng thượng vị, đồng thời làm đến mức quỷ không biết thần không hay, trong đám người hắn đắc tội có năng lực này tạm thời chỉ có vua Liên bang.
A phủ nhận: "Ban đầu bọn tôi cũng nghi ngờ là hắn, nhưng trên thực tế khó có khả năng nhất là hắn.
Nếu là vua, thì phản ứng của Giáo hoàng mới trước sau cũng không hợp lý, lẽ ra cho dù thế nào thì đáp án Liên bang đưa ra chính là đáp án chính xác, lật đổ kết luận của mình rõ ràng không phù hợp với tác phong của vua.
Vì tên Giáo hoàng mới bị giật dây kia đã làm thái quá, suýt nữa dẫn tới sự chú ý của nhóm cơ quan chủ quản, ngược lại là vua ép chuyện này xuống.
Cậu là nhược điểm của hắn, hắn sẽ không để cơ quan chủ quản biết được sự tồn tại của cậu."
Anye nhạy bén bắt được mấu chốt trong lời dông dài của A: "Nhược điểm."
"Ngoan." Thanh Trường Dạ dỗ y: "Anh mới là nhược điểm của tôi, chúng ta không kéo hắn chơi cùng."
"Im miệng, không được nói dối." Anye hung tợn trừng mắt lườm hắn một cái, nhưng ánh mắt lại sáng lên, rạng rỡ vô cùng.
Thanh Trường Dạ biến tất cả thôi thúc muốn chịch chết y thành một nụ cười ấm áp: "Không nói dối," Hắn ra hiệu Anye nhìn cánh tay trắng như sứ của mình: "Huyết vân có mọc ra đâu."
A nhìn thanh niên cười tủm tỉm ở đầu bên kia bằng ánh mắt phức tạp, anh ta và Natasha biết rõ hơn ai hết Thanh Trường Dạ muốn về nhà đến mức nào.
Hắn lừa gạt nhiều người như vậy chỉ vì mục đích này.
Rõ ràng Nữ vu đã chôn vùi toàn bộ hi vọng của hắn, nhưng lúc đối mặt với Anye hắn lại còn có thể nói đùa.
Bằng hiểu biết của anh ta với Thanh Trường Dạ, thứ xẹt qua vừa nãy trong cặp mắt đen trắng rõ ràng kia chính là tình dục, dưới tình huống như vậy hắn lại vẫn muốn đè Anye, hoàn toàn giống như người không có vấn đề gì.
Tên nhóc quả thực tâm cơ thâm trầm đến mức như quái vật.
Natasha cắt ngang đôi cẩu nam nam bên kia: "Tiểu Dạ, anh cảm thấy sẽ là ai?"
"Nếu không phải Edwin thì hẳn là Siren.
Đi Vatican xem một lần là biết, Anye?"
"Xin tôi à."
"Xin anh đó."
Cặp mắt kia trầm tĩnh như hồ nước, nhưng chủ nhân của nó lại cứ nói những lời phiến tình như vậy, hơn nữa chẳng có chút xấu hổ nào.
Nữ vu bị hắn nhìn đến đỏ cả mặt, y cũng muốn bảo Thanh Trường Dạ đừng cười nữa, cuối cùng Anye nặn ra từ trong hàm răng chữ được.
Đó là tháng 3, ngôi sao đế đô Liên bang tràn đầy xuân ý dạt dào, dây leo hoa tường vi mảnh dài vươn dọc theo ngoài cửa sổ, nụ hoa nho nhỏ nhưng đã có màu sắc rực rỡ.
Từ bệ cửa sổ nhìn xuống, những cây ngọc lan tươi đẹp chen chúc hai bên đường phố, dày đặc như thể biến thành tuyết đọng.
Một bàn tay khớp xương thon dài đến gần cây tường vi bên bệ cửa sổ, lòng bàn tay đầy đặn đụng phải gai nhọn, máu đỏ theo tay hắn chảy xuống, vị vua trẻ tuổi cười hướng về phía chính giữa ao nước, sinh vật trong đó ngửi thấy mùi máu tươi, đang thò đầu ra từ dưới đáy ao.
"Bệ hạ, đây là nhân ngư còn sống duy nhất," Thị nữ trưởng bên cạnh cung kính cúi đầu, dáng người cô giản dị thanh nhã, tựa như những cây ngọc lan trắng tuyết rực rỡ bên dưới hoàng thành: "Trong hồ nước ngầm của nhà Thrace có hơn một nghìn bộ xương nhân ngư, chúng nó đều chưa thành niên, đánh giá từ đoạn video duy nhất còn lại ở hiện trường, người bệ hạ muốn tìm quả thực đã xuất hiện ở dạ tiệc nhà Thrace."
"Ngươi trả lời ta một câu hỏi, ta để ngươi uống một hớp máu của ta, được không?"
Edwin và người cá trong hồ bốn mắt nhìn nhau, nửa người trên của nhân ngư này hoàn toàn là dáng vẻ thiếu niên, một màu đỏ như lửa đốt in trên đuôi cá màu nước.
Cảm giác yêu dã bẩm sinh của tộc nhân ngư được thể hiện vô cùng rõ ràng trên người nó, thị nữ trưởng hoàn toàn không dám nhìn lâu sinh vật mê hoặc lòng người như vậy.
【Ngươi muốn hỏi gì?】
"Ngươi biết người tóc đen mắt đen không?" Thấy thiếu niên không đáp, Edwin tiếp tục nói: "Cao, gầy, da trắng, khuôn mặt mềm yếu."
【...!Không biết.】
"Được." Y đưa tay đặt bên môi thiếu niên, người có dị năng mạnh mẽ trời sinh có khả năng thu hút chúng nó, thấy đối phương như đói khát mà liếm láp vết thương của mình, Edwin vuốt ve đỉnh đầu nó: "Ngươi có mẹ không?"
Động tác mút vào của thiếu niên cứng đờ tại chỗ.
Tộc nhân ngư trời sinh có cảm giác nhạy bén với kẻ mạnh, người trước mặt mạnh đến như thần ma, nó ở trước mặt y hoàn toàn không dậy nổi ham muốn phản kháng.
Lý trí bảo nó phải nói ra tất cả những gì nó biết, nhưng về mặt tình cảm, nó không muốn phản bội Siren đã cho nó sinh mạng và mẫu thể có duyên gặp một lần.
"Chỉ là trông ngươi nhỏ quá," Con mắt xanh lục trong sáng của nhân loại như đá quý, vẻ rực rỡ gần như làm chói mắt thiếu niên: "Dù sao thì ngươi vẫn là một đứa nhỏ, không có mẹ sẽ rất cô đơn."
【Ta...!Ta có mẹ.】
"Ồ?" Tay Edwin vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nó, khuôn mặt thiếu niên chưa thoát hết nét trẻ con ửng đỏ.
Dáng vẻ vô tội tựa cừu con thuần khiết, đủ để dễ dàng câu lên dục vọng dưới đáy lòng của bất kỳ ai:【Hắn rất đẹp, cũng rất cao.】
"Thật à?" Bàn tay vẫn đang chảy máu lại một lần nữa tiến đến bên môi thiếu niên: "Hắn ở đâu?"
【Ta không biết.】
"Hắn không cần ngươi nữa sao?"
【Không, không phải...!】
Edwin cười cười với nói: "Đừng khóc mà, anh bạn nhỏ."
【Ta không, ta không khóc...】
Pháo đài tình cảm sụp đổ trong nháy mắt, nó e sợ người trước mặt này như vậy, nhưng máu của hắn vừa ấm áp vừa êm dịu, cảm giác an toàn chưa từng trải qua từ đầu lưỡi tràn vào linh hồn.
Con mắt màu xanh lục của người nọ sâu đến mức có thể khiến nó chìm vào, như ma xui quỷ khiến, nó sinh ra cảm giác ỷ lại không nói nên lời với người trước mặt.
"Hắn tên Thanh Trường Dạ, đúng không?"
Thiếu niên khóc gật đầu.
Nó nhịn không được vùi đầu vào lòng bàn tay to lớn của đối phương để hấp thụ hơi ấm.
Thị nữ trưởng đối mặt với tất cả những gì phát sinh âm thầm kinh hãi, vua bình thường không hứng thú với đủ loại mỹ nhân được dâng lên, hiếm khi có lúc gần gũi với người khác, có điều nếu là thiếu niên đơn thuần xinh đẹp như vậy, Edwin nổi lên dục vọng cũng...!Cô mở to hai mắt, nhân ngư một giây trước vẫn đang khẽ giọng khóc thút thít ngoẹo đầu ngã xuống ao, Edwin thu tay về, y vừa mới một tay bẻ gãy cổ nó.
"Lydia," Y gọi cô: "Giúp tôi rút ký ức của nó ra, rồi nói cho tôi cô đã thấy cái gì."
"Vâng." Thị nữ trưởng cúi đầu tiến lên, khuôn mặt thiếu niên điềm tĩnh như đang ngủ say, nếu không phải cái cổ kia vẹo đến đáng thương vô cùng, không ai biết được sinh linh như tinh linh trước mặt đã mất đi sinh mệnh.
Dị năng của cô là đọc ký ức, thị nữ trưởng đặt ngón tay lên huyệt thái dương của nhân ngư.
Một lát qua đi, Lydia nhẹ nói: "Bệ hạ, nó từng nhận được mệnh lệnh của một nhân ngư, nó phải tìm được mẫu thể, đưa mẫu thể hoàn hảo không chút tổn hại đến Vatican."
"Nhân ngư kia dáng dấp thế nào?"
"Tóc bạc, mắt đỏ --"
"Đẹp không?"
Cô sửng sốt: "...!Rất đẹp."
"Quả nhiên," Edwin hình như nói gì đó, y bất đắc dĩ cười cười, nỉ no tựa như giữa tình nhân: "Tật xấu này của em đúng là không sửa được..."
"Bệ hạ?"
"Chuẩn bị một chút, 2 ngày sau tôi muốn tới Vatican."
"Nhưng nhóm cơ quan chủ quan bên kia --"
Edwin thản nhiên nhìn cô, thị nữ trưởng lập tức cúi đầu: "Hết sức xin lỗi, bệ hạ."
"Không sao," Vua thu lại ánh mắt, hắn thờ ơ hỏi: "Lồng sắt xây đến đâu rồi?"
"Đã sắp xong."
Trong đầu thị nữ trưởng chợt loé lên toà công trình tựa như nhà thổ ở sâu trong hoàng cung kia, dùng khoáng thạch dạng lỏng khó có thể phá huỷ nhất hiện nay tạo nên một lồng giam vĩ đại, thảm lông thú thật dày, rèm che hoa mỹ, vải nhung, và hồ nước sóng gợn lăn tăn, ngoại trừ xiềng xích và một vài công cụ đặc thù, toà lao tù kia đẹp đến mức không khác gì thiên đường trên mây.
Chỉ cần bên ngoài không mất nguồn tiếp tế thức ăn, sinh vật bên trong có thể bị trói buộc mà sống mãi mãi.
Không ai biết vua muốn nuôi cái gì bên trong, nhưng...
"Tướng quân Joseph nghe nói ngài đang xây dựng thứ này, sai người tặng vu cụ từ tinh cầu xa xôi tới, nghe nói có thể thay đổi tinh thần và ký ức của một người."
"Cảm ơn ý tốt của hắn giúp tôi," Máu chưa đông lại nhỏ giọt trên mặt đất, sợi tóc màu vàng óng rũ xuống bờ vai rộng của người đàn ông, khuôn mặt anh tuấn của vua lộ ra nét vui vẻ nhàn nhạt: "Nhưng tôi không muốn nô lệ, lồng sắt chỉ là cách thức vây khốn dã thú, tự tay thuần phục dã thú mới thú vị chứ, cô thấy đúng không, Lydia?".