Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi trong phòng suy nghĩ, Sở Tư Liên đã hiểu hơn về đệ tử của mình. Nghĩ một lúc lại thấy đứa trẻ này đâu đáng sợ như lời họ kể, đúng là có hơi khó bảo nhưng A Thành cũng chưa làm gì quá mức với y. Mong là y có thể khiến A Thành thay đổi, như vậy mọi người cũng sẽ có thiện cảm với đứa trẻ này hơn.
A Thành không có bằng hữu thân thiết nào, nói chuyện với người khác cũng chỉ qua loa vài câu. Có chút cô đơn.
"Sư tôn đang nghĩ gì vậy ?"
Sở Tư Liên giật mình nhìn về phía cửa sổ. Đoan Dạ Thành ngồi vắt chân trên thành cửa, tay nghịch túi gấm y tặng. Đây là lần thứ tư trong ngày A Thành trèo lên cửa sổ nhà y rồi.
Sở Tư Liên nói :" Không nghĩ gì cả. Ngươi không có việc gì làm sao, trèo lên cửa sổ nhà ta làm gì? "
Đoan Dạ Thành :" Không có việc gì làm nên mới trèo cửa sổ nhà sư tôn nè."
Sở Tư Liên không muốn vòng vo, dù sao nói cũng lại tên này. Y vẫy tay :"Ngươi vào đây."
Đoan Dạ Thành lập tức nhảy xuống đi đến ngồi bên cạnh sư tôn, hắn chống tay lên bàn :" Muốn tâm sự với ta sao ?"
Sở Tư Liên đẩy tên dính người này ra xa chút :" Vi sư có chuyện muốn hỏi ngươi. "
Đoan Dạ Thành lại ngồi sát vô :" Người hỏi đi."
Lần này Sở Tư Liên đẩy không nổi hắn nữa liền mặc kệ cho hắn ngồi sát mình, y nhẹ giọng nói :"Ngươi không thích bái sư sao ?"
Đoan Dạ Thành lắc đầu :" Không thích. Nhưng nếu là mỹ nhân sư tôn, ta có thể xem xét lại. "
Sở Tư Liên :" Chín người trước đây là ngươi cố tình làm họ chán ghét ngươi?"
Đoan Dạ Thành gật đầu.
Sở Tư Liên hỏi tiếp :" Vậy ngươi có ý định khiến ta chán ghét ngươi không? "
Đoan Dạ Thành nhìn y :" Sư tôn đoán xem. "
Sở Tư Liên dở khóc dở cười, y nói :" Ta đoán không ra."
Dừng một lúc, y đưa tay xoa đầu người bên cạnh :" Vi sư sẽ không chán ghét ngươi đâu."
Giang phu nhân búng lên trán Đoan Dạ Thành một cái :" Hiếm khi thấy con thất thần như thế, có chuyện gì nói ta nghe."
Đoan Dạ Thành nhìn bà :" Mẹ thấy sư tôn ta thế nào ?"
Lần đầu tiên thấy con trai nhắc đến người khác bà không khỏi ngạc nhiên, bà trả lời :" Tư Liên ? Y là một đứa trẻ ngoan, rất nghe lời và biết cố gắng. Có điều y hiền lành quá lại còn mềm lòng, con đừng có bắt nạt y đó."
Đoan Dạ Thành cười :" Y gọi con là A Thành đó."
Giang phu nhân cười theo :"Vậy sao ?"
Đoan Dạ Thành :" Mấy lão già trước toàn gọi ta là nhãi con, tiểu tử, ác ma... Hừ, ta ghét."
Giang phu nhân gõ đầu hắn :" Được rồi được rồi, vô ăn cơm thôi."
Đoan Dạ Thành xua tay :" Ta không ăn. Ta đi tìm sư tôn. "
Giang phu nhân nhìn bóng lưng con trai đã ra khỏi cửa, lòng nghĩ Thành Nhi nhà mình từ bao giờ đã dính người như vậy.
Đoan Dạ Thành đi thẳng đến biệt viện của sư tôn, định gõ cửa lại dừng. Vẫn là nên trèo cửa sổ.
Cửa sổ đã đóng, chỉ trong chốc lát hắn đã mở được. Trèo lên nhìn vào trong, khong có ai cả. Đoan Dạ Thành đi xung quanh phòng, thấy cánh cửa sau phòng có hơi nước bốc lên. Thì ra sư tôn đang tắm.
Đoan Dạ Thành quyết định đi xem một chút.
Nhìn qua khe cửa, một bóng lưng cao gầy đang cởi thắt lưng, rồi từng lớp từng lớp áo được cởi ra. Bây giờ chỉ còn một mảnh xiêm y trắng mỏng, có thể nhìn rõ đường cong trên cơ thể. Hơi nước nóng bốc lên càng khiến khung cảnh trước mắt trở lên yêu mị hơn.
Xiêm y cũng từ từ cởi ra, cẩn cổ trắng nõn đến xương quai xanh rồi đến vòng eo thon gọn, xuống dưới là hai đường cong to tròn trắng mịn, chân thon dài. Đoan Dạ Thành nhìn không chớp mắt.
Sở Tư Liên bước vào trong thùng nước nóng đã chuẩn bị sẵn, nước vừa ấm, rất thoải mái.
Đoan Dạ Thành lúc này mới hoàn hồn.
Lúc nãy là cái gì vậy, hắn đang xem cái gì vậy ?
Đoan Dạ Thành lại nhìn tiếp.
Mái tóc dài đã ướt, vài sợi tóc còn dính trên mặt, trên ngực. Ngực ? Nhìn qua rất nhồn sờ a.
Tiểu Dạ Thành phía dưới đã có chút phản ứng. Đoan Dạ Thành hai tay bịt mặt, không ngờ sư tôn hắn lại mê người như vậy.
Ngâm mình trong nước nóng thật thoải mái. Bỗng nhiên sau cánh cửa có tiếng cót két, Đoan Dạ Thành sau cánh cửa bước ra, mặt tươi cười nhìn y :" Chào buổi tối sư tôn."
Sở Tư Liên hồn phi phách tán :" A Thành ngươi...ngươi vào đây làm gì ? Ra ngoài ."
Đoan Dạ Thành vẫn giữ nguyên nụ cười :" Ta đến thăm sư tôn nha ".
Mặt Sở Tư Liên đã đỏ chín như quả cà chua :" Ngươi ra ngoài trước đã, ta tắm xong sẽ ra."
Đoan Dạ Thành lắc một ngón tay :" Không được, ta muốn ở đây đợi sư tôn."
Sở Tư Liên ngượng quá hóa giận :"Ngươi đừng có làm càn, mau ra ngoài."
Đoan Dạ Thành đáng thương nói :" Sư tôn quát ta ư ? Ta chỉ muốn ở bên cạnh người thôi mà."
Sở Tư Liên bị khuôn mặt này làm cho mềm lòng, không tài nào nổi giận được. Y lại dịu giọng nói :" Vậy ngươi ra ngoài trước đi, ta xong rồi sẽ ra ngay. Ngươi cứ ở đây ta thấy không tiện."
Đoan Dạ Thành tháo xuống lớp mặt nạ đáng thương, cười cười :" Sư tôn là đang xấu hổ sao ?"
Sở Tư Liên mấp máy môi. Đột nhiên một bàn tay vươn đến phía mặt y, y nhanh chóng lùi lại phía sau.
Tay Đoan Dạ Thành trượt qua mặt y, tuy chỉ lướt qua nhưng có thể cảm nhận được làn da mềm mại có chút nóng.
Sở Tư Liên thất thần :" Ngươi làm gì vậy ?"
Đoan Dạ Thành bĩu môi :" Sư tôn ghét ta đến nỗi không cho ta chạm vào người sao ? Rõ ràng nói là sẽ không chán ghét ta."
Sở Tư Liên ngẩn người. Động chạm vào lúc này có phải hơi ...
"Ta không có ý đó, chỉ là ..."
"Không có ý đó thì cho ta sờ chút đi."
Không nhanh không chậm, hắn liền đưa tay vuốt ve mặt y. Sở Tư Liên nghĩ nghĩ cuối cùng lại để im cho hắn vuốt ve mặt mình. Bàn tay thon dài lướt trên khuôn mặt trắng hồng mềm mại. Từ từ bàn tay ấy lại di chuyển xuống cổ vuốt mấy cái. Sở Tư Liên thấy hơi nhột. Đoan Dạ Thành thấy y không phản kháng, tay lại di chuyển xuống xương quai xanh. Sở Tư Liên hơi giật mình. Tay lại tiếp tục đi xuống ngực. Sở Tư Liên giật mình đánh một chưởng vào tay Đoan Dạ Thành.
" Ngươi sờ chỗ nào đấy hả ?"
Đoan Dạ Thành nhìn tay áo bị nước bắn lên :" Sư tôn ngại gì chứ, đều là nam nhi với nhau."
Đều là nam nhi mà động tay động chân như vậy mới có chuyện ha.
Sở Tư Liên ngượng chín cả mặt :"Ngươi ra ngoài đi, ta mặc đồ."
Đoan Dạ Thành cười híp mắt :" Được a, ta đợi bên ngoài, sư tôn mặc đồ nhanh lên đó."
Đến khi Đoan Dạ Thành thật sự ra ngoài, y mới ra khỏi bồn tắm. Lau người xong y mới phát hiện y phục đã biến mất. Chuyện tốt này đương nhiên là Đoan Dạ Thành làm rồi.
Cánh cửa lại mở ra, Đoan Dạ Thành cầm y phục trên tay. Sở Tư Liên lúc này đang khỏa thân, đối diện với trường hợp này, y thà đi chết cho rồi.
Thấy y ngượng ngùng Đoan Dạ Thành lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Giọng Sở Tư Liên run run :" Đưa y phục cho ta."
Đoan Dạ Thành tiến lại gần, y lại lùi một bước. Hắn vòng tay ôm lấy eo y kéo về phía mình :" Sư tôn né tránh ta làm gì chứ ?"
Sở Tư Liên giật lấy y phục trên tay hắn, y ấm ức, nức nở quát:" Ngươi đi ra ngay."
Sư tôn vậy mà giận phát khóc rồi ? Đoan Dạ Thành không nói gì nữa lặng lẽ ra ngoài.
Ngay hôm sau, y gặp mình cũng không nói gì nhiều, cái gì cần nói thì nói, không thì lại im lặng. Đoan Dạ Thành nghĩ bụng "lại thêm một người nữa chán ghét mình".
Chưa kịp nghĩ đến chuyện tiếp theo thì nghe được người bên cạnh nói nhỏ.
"A Thành, xin lỗi."
Đoan Dạ Thành nhìn sư tôn :" Sao cơ ?"
Sở Tư Liên hơi cúi đầu :" Hôm qua lớn tiếng với ngươi, xin lỗi. "
Vậy mà y lại xin lỗi hắn, bất ngờ thật.
Đoan Dạ Thành vỗ vai y :" Là ta tự ý xông vào, người nên xin lỗi là ta."
Sở Tư Liên :" không phải ta ghét ngươi đâu, chỉ là ta...xấu hổ... Ta ..."
Đoan Dạ Thành nhìn y chằm chằm. Sao sư tôn của hắn có thể đáng yêu như vậy chứ. Đoan Dạ Thành nhéo má y :"Đi ăn cơm thôi, ta đãi người."
___________________________________
Mỏi tay ghê á *