Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Này, Cường tử mày đi xem một chút đi.” Dường như nghe thấy Mạc Từ làm ra tiếng vang, đám người dưới bóng đèn nổi lên cảnh giác, dưới ánh sáng người đàn ông có vóc dáng gầy đằng hắng cổ họng, đá đá thủ hạ đang say mèm bên người.
“A?! Thằng nhóc da mịn thịt mềm không kia phải ngất đi sao?” Tên tóc vàng ôm chai bia nói vòng vèo vài tiếng, hừ hừ không chịu xuất phát.
“Mày đi hay không đi!” Cái người đàn ông gầy la lớn, tên tóc vàng sợ tới mức cơ thể run lên, cứ như vậy từ trên ghế trượt xuống, phát ra một hồi kêu gào thảm thiết.
“Ôi chao!”
“Sát! Gọi quỷ! Mày là một con quỷ lười biếng, còn không đi xem, nếu nó chạy, chúng ta đều muốn gánh không nổi!” Người đàn ông vóc dáng gầy thập phần không kiên nhẫn phất tay, hung hăng trừng liếc tên tóc vàng từ trên mặt đất đứng lên.
“Vâng, Bách ca.” Tên tóc vàng xoa xoa cột sống ngã đau, khuôn mặt nhăn nhó thành bánh quai chèo, chậm rì vịn cái bàn thô sơ đứng lên, đem chai bia trong ngực không có bị ngã bể đặt lên bàn, chậm rãi hướng bên Mạc Từ tới gần.
Tiếng bước chân phù phiếm một nông một sâu truyền vào tai Mạc Từ dán trên mặt đất. Mùi rượu nồng đậm chậm rãi thổi qua, tiếng hít thở nặng nề vang lên, Mạc Từ không khỏi thần kinh căng thằng, đem hai tay thoát ra lùi về duỗi vào trong, làm ra một cái biểu hiện giả dối còn bị cột.
Chỉ mong không cần phải phát hiện.
Mạc Từ trong nội tâm liều mạng hô, ngừng thở, Mạc Từ không dám phát ra bất cứ tiếng động gì.
“Bách ca, thằng nhóc này còn chưa có tỉnh lại, lo lắng cái gì.” Tên tóc vàng dụi dụi con mắt, đánh cho một cái ngáp thật to, lại ngồi chồm hổm xuống tỉ mỉ đánh giá Mạc Từ còn đang hôn mê.
“Cường tử mày lại nhìn nhìn!” Bản thân người đàn ông gầy lông mày thưa thớt cau lại, hướng về tên tóc vàng ở chỗ tối hét lên.
“A.” Tên tóc vàng phát ra một cái giọng mũi, vươn bàn tay ra, ở trên mí mắt đóng chặt của Mạc Từ quơ quơ. Màu da trắng nõn tại bóng đèn mờ mờ làm nổi bật như là bôi một tầng dầu trơn, nhìn về phía trên hết sức nhu hòa. Tên tóc vàng nhịn không được dùng hai đầu ngón tay dính nước bia nhéo nhéo, cảm giác được dưới tay là trắng mịn, cười nhạo một tiếng, ở bên trái trên gương mặt lại dùng sức nhéo nhéo.
“Bách ca, làn da thằng nhóc này thực trơn! Sát, thiếu gia nhà giàu đều là da mịn thịt mềm như vậy?” Tên tóc vàng phát ra âm thanh khinh thường, trả lời lại lão đại nhà mình.
“Trông nom nó chặt vào, chúng ta thu tiền của chúng ta, những chuyện khác đừng trêu chọc vào. Chúng ta làm xong vụ này hãy thu tay!” Người đàn ông vóc dáng gầy từ hộp thuốc lá trên bàn lấy ra một điếu thuốc, kẹp trong tay, từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa kim loại ma sát, vụt một tiếng đốt châm khói, hung hăng mà hút một phen.
“Đi theo cái này không tốt sao, Bách ca anh tại sao nói muốn thu tay lại!” Tên tóc vàng mạnh mẽ đứng dậy, bất mãn nhếch nhếch môi.
“Đi theo cái này chúng ta làm đều là đứng mũi chịu xào dùng tính mạng vật lộn với nhau, hơi sơ xuất sẽ bị bắt ngay, cái tin tức tháng trước kia mày không xem?” Người đàn ông vóc dáng gầy gọi là Bách ca đem cái bật lửa lần nữa nhét trở lại trong túi quần, cầm lấy đầu lọc lại một hồi mãnh liệt hút, tiếp đó phun ra một vòng khói thật to.
“Đó là bọn nó quá xui!” Tên tóc vàng xì một tiếng khinh miệt, lắc đầu khinh thường.
“Không phải vận khí đen, là bọn nó trêu chọc phải người không thể động, bắt cóc người nhà thế gia vọng tộc có quyền thế thành phố C, mày nói có thể không bị bắt lại sao!”
“…Mà lai lịch của thằng nhóc này là sao, Bách ca anh biết không?” Tên tóc vàng thu hồi khinh thường vừa rồi, co rụt cổ lại, chần chừ hỏi.
“Cài này…Cố chủ ủy thác chúng ta làm việc không nói, bất quá cố chủ nhiều lần cam đoan, cái gia đình này là quả hồng mềm, có thể cầm có thể nặn, sẽ không chọc phải thỏi vàng.” Bách ca đem đầu lọc đặt trên bàn cũ kỹ gẩy gẩy, phủi tàn thuốc, chậm rãi nói ra.
“Quả hồng mềm?” Tên tóc vàng còn muốn hỏi điều gì, lại bị Bách ca không kiên nhẫn cắt đứt.
Phủi tay, người đàn ông vóc dáng gầy đem đầu lọc ném xuống đất, dùng đế giày hung hung giẫm tắt, “Tốt lắm, đi gọi A Khoan cùng Khánh Vinh đến, là sau khi gọi điện thoại thông tri cho người nhà con tin.”
“A, được!” Tên tóc vàng cuống quít gật đầu, nhấc lên bước chân phù phiếm, từ cái lỗ lớn vách tường kia chui ra, đem cửa lưới sắt đẩy qua loảng xoảng vang lên.
Mạc Từ trong bóng tối nhẹ nhàng thở ra, đem hai tay từ nút buộc rời rạc rút ra, cẩn cẩn dực dực nhích nhích cơ thể.
Đối thoại vừa rồi bị cậu nghe thất thất bát bát (lộn xộn), thân ở một cái hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, toàn thân cao thấp cũng buộc quá chặt, lúc mặt bị người bóp, trái tim Mạc Từ như nhảy lên cổ hỏng, kém xíu là nhảy ra ngoài.
May mà cái người xem xét cậu phản ứng cũng không cảm giác được bộ mặt cứng ngắc của cậu, tùy tiện nhìn xem rồi rời đi, bằng không tỉnh rồi, cái bọn người này chắc chắn sẽ không ở chỗ cậu nói những lời cơ mật này.
Một đoạn đối thoại rất đơn giản nhưng lại cho ra rất nhiều tin tức. Vừa mới mở mắt, đi vào hoàn cảnh lạ lẫm, hay tay bị trói, bị bắt cóc lại không có chút nào lo lắng.
Mấu chốt là mấy câu của cái người đàn ông gọi ‘Bách ca’ kia. Cố chủ, rồi sau đó là tên của hai người xa lạ. Bọn họ khẳng định không phải tự phát mà bắt cóc mình, người bắt cóc cậu cũng không chỉ có bốn người.
Mạc Từ nhăn mi tâm lại, ở trong đầu cẩn thận làm rõ suy nghĩ. Trên đường đột nhiên bị tập kích, năm sáu đại hán đeo kính râm, xe hơi màu đen không có bất luận đặc thù gì, kho hàng bỏ hoang.
Bắt cóc có mưu tính trước như thế, lại ở nơi thích hợp. Những tin tức này, đều là cái ‘Cố chủ’ kia cung cấp cho.
Hình ảnh vụn vặt giống như bị xâu liền với nhau, Mạc Từ càng phát ra xao động, chỉ sợ cái bọn người bắt cóc này không phải lần đầu tiên thực hiện bắt cóc…Nghe khẩu khí của bọn họ, càng giống như là tập đoàn đoàn chuyên nghiệp bắt cóc vơ vét tài sản.
Chính vì như thế…Khả năng dựa vào bản thân chạy trốn tính ra 10% cũng chưa tới!
Liều mạng ngăn lại nội tâm hoảng loạn, Mạc Từ thừa dịp khe hở bọn họ buông lỏng lần nữa đánh giá cái kho hàng kín đáo này.
Vòng lốp xe bị mòn, linh kiện sửa chữa ô tô vụn vặt, thùng sơn loạn thất bát tao, vách tường loang lổ, nền đất xi măng.
Giơ đầu biên độ nhỏ, Mạc Từ nhạy bén ngóc đầu nhìn quét, tất cả bài trí nhìn như lộn xộn tùy tiện, nhưng lại được bày ra có quy luật. Chỉ cần thoáng không có để ý, sẽ giẫm trên mấy cái lon dễ bị xem nhẹ, làm ra tiếng vang, đưa tới cảnh giác của bọn họ!
Mạc Từ chăm chú mím môi, vết phỏng trên cánh tay bởi vì ma sát giãy dụa mà làm cho bóng nước vỡ, thuốc mỡ mất đi hiệu lực. Hiện tại một hồi lại một hồi đau đớn như là theo lớp da tập kích, vừa rát lại vừa tê.
Chẳng lẽ thực sự chỉ có thúc thủ chịu trói.
Mạc Từ có chút ảo não mở to mắt. Vểnh tai nghe tiếng vang khác thường ngoài hàng rào.
“A lô, mày là anh trai của cái thằng nhóc da mềm thịt béo sao? Ờ, tốt lắm, hiện tại chuẩn bị cho bọn tao một trăm vạn, bọn tao sẽ đem vị trí của nó nói cho mày biết.”
“Cái gì?! Mày muốn xác nhận người? Vậy phải thêm năm mươi vạn, không cần nghĩ tới báo nguy, em trai của mày đang trên tay tao, nếu tới chậm hoặc là báo nguy, chúng tao khó bảo toàn nó còn có thể gặp lại người nhà!”
“Nói nhảm cái gì, đem tiền đặt ở chỗ đó! Phải nhanh…”
Người gọi điện thoại uy hiếp chính là tên tóc vàng vừa rồi có nhéo có chửi, đám người từ ngoài cửa hàng rào đi tới, đem theo cái radio nửa cũ nửa mới, máy phát đã sớm thu tốt, soạn thảo quá trình lời thoại uy hiếp từ băng thu.
“Được, xác nhận, mày chờ một chút, tao đợi tí nữa sẽ lại gọi tới!” Băng thu căn cứ đầu bên kia điện thoại đáp lại, nhanh chóng chuyển tiếp trở về, cùng với bật âm nhạc ầm ĩ cho người đầu bên kia nghe.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Mạc Từ cả kinh, vội vàng đem hai tay với vào trong nút buộc, dùng tư thế ban đầu nằm nghiêng trên mặt đất.
“Ê, nhóc, tỉnh tỉnh!” Cảm giác được có người chậm rãi tiếp cận mình, Mạc Từ cố gắng giả dạng bộ dáng chân tay vô lực, tận lực buông lỏng cơ thể toàn thân căng cứng.
“Tỉnh tỉnh!” Lần này không phải âm thanh thô chát gọi, Mạc Từ bị người thô bạo dùng chân đá vào.
“Anh mày nói muốn nghe xem âm thanh của mày, nhanh lên đứng dậy!” Lại là một cước nặng nề, Mạc Từ chịu đựng đau nhức ở bụng, giả vờ như hoảng hốt mở to mắt.
“Mày tới nói!” Điện thoại bị ép buộc dán trên tai Mạc Từ, âm thanh bên cạnh lập tức truyền tới: “A Từ? Là A Từ sao?”
“Anh…” Mạc Từ bị một cái đại hán tướng mạo uy mãnh đặt ở trên mặt đất, không thể động đậy, nghe được âm thanh quen thuộc, mấp máy môi, xen lẫn đau đớn khẽ gọi một tiếng, cũng từ trong miệng tràn ra.
“A Từ, em làm sao vậy?” Mạc Ngôn ngày thường không ba động trong âm thanh ngữ điệu lại xen lẫn một tia kinh hoảng.
“Anh, không có việc gì…Lần này bắt cóc là có…Anh lập tức đưa tiền đến…” Mạc Từ hung hăng lay động như một con □, đá vang thùng sơn bên người, đem lại tiếng loảng xoảng cực to, rước lấy một cái quyền thật nặng.
“A!” Mạc Từ rên một tiếng, chỗ lưng truyền đến cảm giác đau so với tê ngứa bị phỏng, tới càng mãnh liệt hơn. Lấy ra điện thoại từ bên tai Mạc Từ, tên tóc vàng lại đá chỗ đó thật nặng một cái, hung dữ liếc nhìn chằm chằm: “Nhóc con mày đừng có mà đùa giỡn thủ đoạn gì!”
“Nghe thấy chưa? Lập tức chuyển tiền qua, địa điểm tại trong cái thùng rác đường XX phố XX, phải nhanh, bằng không mày cứ chờ đi, thằng nhóc này sẽ vĩnh viễn không thể nhúc nhích!” Tên tóc vàng cầm radio tắt đi nút mở radio, đưa di động chuyển qua bên người Mạc Từ, để cho đầu kia nghe rõ tiếng rên của Mạc Từ, lập tức dứt khoát cắt đứt.
“Có nghe thấy không, trong khoảng thời gian này mày tốt nhất ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ người nhà đến giao tiền chuộc, muốn chạy trốn là không thể nào!” Riêng người đàn ông gầy đem hai tay đập lại với nhau, cúi người nhìn Mạc Từ rên rỉ trên mặt đất, làm ra một động tác uy hiếp.
“Các anh em, bắt đầu làm việc nào!” Nhìn thấy Mạc Từ bộ dáng vô lực, Bách ca vóc dáng gầy phất tay, để cho mấy người đồng bạn cùng nhau bố trí kho hàng bỏ hoang, an bài người đi lấy tiền chuộc.
Vài cái đại hán thân hình cao lớn chia nhau ra hành động, tạm thời buông tha Mạc Từ, canh giữ ở cửa ra vào kho hàng, không hề nói một chút lời râu ria, bộ dáng lưng rất thẳng cùng rời rạc vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Mạc Từ mi tâm càng nhăn càng chặt chống đỡ trên vách tường, đem kêu rên thống thổ ngăn lại trong hàm răng, không cho tràn ra. Bọn họ là đội chuyên nghiệp, hơn nữa là có chuẩn bị mà đến, cố chủ sau lưng nhất định đối với Mạc gia chỉ tay.
Thế nhưng…Ai lại là người cố chủ sau lưng chỉ huy bắt cóc? Lúc Mạc Từ chú ý đến hiện tại đã là ban đêm, trong đầu linh quang đột nhiên lóe lên, một từ ‘Cố chủ’ phía sau trong bóng râm hiện ra một gương mặt cũng không xa lạ.
Là bọn họ…Tất cả nghi vấn cũng bởi vì cái chân dung được vẽ bổ sung hé ra này mà sáng tỏ lên.
Cậu vẫn nhớ, cái người đàn bà không cam lòng chỉ làm người phụ nữ của Mạc gia, lòng mang dã tâm. Vọng tưởng cướp lấy tài sản của Mạc gia, vọng tưởng qua cuộc sống phu nhân không cần nhìn sắc mặt của người khác.
Mạc Từ không biết, lần này bọn họ có thể thực hiện được hay không, chỉ có thể tự mình kiên cường ở trong lòng cầu nguyện, anh trai có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, nhớ tới cái tin ngắn đã gửi qua lúc trước.
Trong lòng sinh ra một cổ tình cảm nồng đậm, kiềm nén bản thân không được nhất thời nóng đầu làm ra chuyện xúc động. Mệnh ta không bởi trời, sinh mệnh một lần trọng sinh, há có thể lần nữa bị thiên nhân xa cách, lang bạc kỳ hồ* như vậy?
*颠沛流离: Trôi dạt khắp nơi, đầu đường xó chợ
Mạc Từ cắn chặt môi, đêm tâm tình đồng hóa ở trong một mảng bóng tối, từ trong trí nhớ đã lâu tìm kiếm chi tiết về vụ bắt cóc, đem nghi vấn không rõ trước kia xâu liền lại với nhau, tìm được một cái kết luận không thể tưởng được.
Đó là năm cậu hai mươi sáu tuổi gặp phải một hồi bắt cóc. Hai cái đêm tối, trải qua hữu kinh vô hiểm về đến nhà.
Liên tưởng đến tin tức đời trước bỏ qua, cùng phá vỡ gian tình gần đây, Mạc Từ rất nhanh nghĩ đến nguyên nhân đời trước vô tội bị vu hãm.
Hẳn là cô vợ Dư Phái San trên danh nghĩa của cha cùng đàn ông bên ngoài liên thủ bày ra, mục tiêu là dùng mưu đoạt phần gia sản của Mạc gia, nội ứng ngoại hợp, đem tin tức của mình để lộ ra người đàn ông phía sau, mời đội bắt cóc chuyên nghiệp, lợi dụng điểm yếu uy hiếp tiền chuộc cao.
Thư phòng mất trộm, gã thừa dịp vừa lúc lấy được bí phương vẫn luôn có ý mà không có lực. Hẳn là Dư Phái San thừa dịp Mạc gia cao thấp một mảnh hỗn loạn, tiến vào thư phòng của cha, mở ra két bảo hiểm lấy đi chìa khóa cùng mật mã két bảo hiểm của ngân hàng. Ở trong ba ngày kế tiếp, gã giả mạo kí tên đem tài sản tổ tiên Mạc gia tích lũy tất cả mang đi, bản thân ở Mạc gia làm bộ làm tịch giúp đỡ giáo huấn mình, dựa vào khe hở mình và người nhà chiến tranh lạnh, cùng gian phu bỏ trốn mất dạng.
Sau khi két bảo hiểm mất trộm, ngân hàng mở rương kí tên lấy đồ, tất cả mũi nhọn đều chỉ hướng về chính cậu vừa mới bị bắt cóc thả ra, đứa con bất hiếu cầm đi bí phương Mạc gia.
Cha con ly gián, anh em phản bội. Bản thân vẫn luôn được dung túng cảm giác từ trên cao rớt xuống mặt đất, trở nên không đáng một đồng. Cùng ngành cạnh tranh ác tính, mối nguy nghiêm trọng về tài sản gia tộc làm cổ phần công ty điên cuồng rớt xuống, Mạc gia chậm rãi hướng về bước đường cùng.
Đó là chuyện phát sinh ở tám năm sau…Tại sao phải sớm trước xa như thế, bỗng nhiên phát sinh?
Lưỡng lự trong bóng tối, Mạc Từ cảm giác máu toàn thân ngược dòng, đau đớn kích thích đại não nhanh chóng vận chuyển, vứt bỏ nông cạn lúc trước, nhận thức sáng suốt làm cậu nắm trong tay một cơ hội, đi thay đổi vận mệnh tương lai.
Bắt lấy cái ý đồ làm loạn mưu toan vu hãm của người đàn bà kia cho cậu, truy hồi lại tài sản tổn thất.
Mạc Từ rút hai tay của mình ra, lén lút cầm lấy cờ lê lớn cậu vẫn luôn đặt ở sau lưng, cử động thân thể, chậm rãi đứng lên.
“Lý tiên sinh, anh đến làm gì?” Bên ngoài cửa hàng rào truyền ra âm thanh làm cho Mạc Từ vừa mới đứng dậy lại nằm sấp trở lại chỗ cũ, yên lặng theo dõi biến hóa của nó.
Hô hấp phả vào xi măng trên mặt đất, Mạc Từ dùng một góc người khác không để ý khẽ ngẩng đầu.
“Tôi tới xem các anh xử lý thế nào, người đâu? Để tôi nhìn xem.” Người đàn ông xa lạ tận lực giảm thấp âm thanh xuống, đẩy ra đại hán ngăn gã lại, làm ra tiếng vang thật lớn, mạnh mẽ đi vào kho hàng, cùng người đàn ông vóc dáng gầy ngồi ở trên bàn lên tiếng chào hỏi.
“Ở chỗ này, đã thông tri người nhà của nó, vừa vặn anh đã đến, chúng ta đi nói chuyện vấn đề tính toán sổ sách.” Bách ca vóc dáng gầy vươn cánh tay, ngăn cản người đàn ông nhìn quanh khắp nơi.
“Anh bốn tôi sáu, không phải nói xong rồi?” Người đàn ông không kiên nhẫn cau lông mày, bình tĩnh đứng trước mặt Bách ca.
“Chia bốn sáu, anh không cảm thấy chúng tôi rất thiệt thòi sao!” Một âm thanh chen vào, tiến đến, cắt đứt lời của người đàn ông.
“Cường tử, im miệng!” Bách ca đem điếu thuốc mới đốt lên bộp một cái ném rớt trên bàn, rống lớn nói, quay sang đối với người đàn ông nói: “Chúng tôi là nhân lực cùng tự mình, anh cung cấp chính là thông tin. Cái gì nhẹ cái gì nặng, chắc hẳn Lý tiên sinh phân được rõ ràng. Cường tử nói rất đúng, tôi cảm thấy rằng, Lý tiên sinh hẳn là cân nhắc một chút.” Bách ca bỗng nhiên đứng dậy, chắn trước mặt người đàn ông.
Vài người đợi ở trong kho hàn áp sát qua, che khuất bóng đèn chiếu qua hào quang yếu ớt, hình thể cao lớn bao phủ trên người đàn ông, mang đến cho gã một uy áp vô hình.
Người đàn ông như là đột nhiên mất đi dáng vẻ kiêu ngạo, bộ dáng không kiên nhẫn lúc trước chuyển biến thành thương lượng, giả bộ suy nghĩ, người đàn ông lách người chuồn ra vòng vây của bọn họ, một phen tìm cái ghế coi như sạch sẽ, ngồi lên: “Không dám, không dám, Bách ca anh sáu tôi bốn, cũng có thể cân nhắc…Chỉ là, còn phải hoàn thành chuyện này mới được.”
“Đó là đương nhiên, chúng tôi trên con đường này được xưng là hàng đầu, làm sao lại thất thủ!” Tên tóc vàng lần nữa xen vào, ông cánh tay căng lên dáng vẻ kiêu căng.
“Chính là, chính là…Tôi muốn nhìn xem người các anh bắt về, Bách ca anh xem có được hay không.” Người đàn ông chuyển chủ đề, nhìn về phía Bách ca ngồi trở lại trên mặt ghế.
“Cường tử, mang Lý tiên sinh đi xem.” Bách ca hài lòng chiếm được mặt mũi, một lần nữa đốt một điếu thuốc.
Tiếng bước chân tới gần, Mạc Từ sớm lấy tay rụt về, thuận tiện đem cờ lê giấu phía sau mà có thể đưa ta cầm lấy, giả vở như bộ dáng vô lực nhu nhược, phát ra từng đợt rên rỉ.
“Không có bắt lầm người…” Người đàn ông đến ngồi chồm hổm □, chống lại con mắt Mạc Từ nửa mở nửa híp.
“Nhóc, mày có biết tao hay không?” Khuôn mặt dữ tợn làm cho Mạc Từ giả vờ bộ dạng như nghi hoặc, trợn mắt nhìn nhìn, “Ông là ai?”
“Tao là ai? Được!” Người đàn ông thu bàn tay về, chuẩn bị đứng lên, lại như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, một lần nữa đem ánh mắt tụ ở trên người Mạc Từ, dò xét tới tới lui lui, “Mày thật sự không biết tao, Nhị thiếu Mạc gia?!”
“Ông là ai, không phải là bọn cướp sao, đòi tiền thì anh trai của tôi sẽ đưa cho ông, dong dài cái gì!” Mạc Từ giả vờ như không kiên nhẫn đem lời nói bật thốt lên, đem bộ dáng không coi ai ra gì trước kia của mình làm hết sức thành công.
“Tốt, mày không biết tao, nhưng nhận ra Dư Phái San a!” Ánh mắt người đàn ông âm trầm rơi xuống trên tay bị trói chặt của Mạc Từ, đột nhiên vươn tay ra, đi mò mẫm cái nút buộc lỏng lẻo kia!
“Mạc Nhị thiếu! Thiếu chút nữa bị mày lừa dối cho qua, mày nghe cho rõ đây, không đem não mày chơi cho chấn động, tao sẽ không để cho người ta thả mày trở về!” Dứt lời, người đàn ông thoáng đẩy nút buộc ra, tay kia bóp cái cổ Mạc Từ, cổ tay chậm rãi dùng sức.
“Thả tôi ra!” Mạc Từ mặt đỏ lên, sử dụng ra khí lực toàn thân giãy dụa khỏi cái tay trên cổ cậu.
“Đồ ranh con, còn muốn ra vẻ? Ngày đó mày không phải thấy rõ ràng?” Khuôn mặt người đàn ông biểu lộ càng phát ra dữ tợn, tay buông Mạc Từ ra, hai cánh tay dùng sức bóp cái cổ Mạc Từ, giống như là muốn đem người giết chết mới bỏ qua.
Mạc Từ cảm giác được tính mạng đang bị uy hiếp, tay vừa được thả ra hướng về cờ lê sau lưng, dùng khí lực lớn nhất của bản thân đánh về phía người đàn ông trước mặt!
“A!” Người đàn ông không sao phòng bị kịp, ngực kề sát bị một kích nặng nề, lảo đảo té lăn trên mặt đất, Mạc Từ tranh thủ khe hở đứng dậy, nắm cờ lê lên, tiếp tục nện về phía người đàn ông.
“Các anh đang làm gì, hỗ trợ đi!” Người đàn ông đứng lên, tránh thoát cờ lê Mạc Từ hướng gã đập, hướng người liên can một bên thờ ơ thét lên.
“Nhóc con mày còn rất giảo hoạt!” Thằng tóc vàng kịp phản ứng trước tiên, cầm trụ hai tay Mạc Từ, đưa cậu áp ngược lại mặt đất, nói ra một câu không biết là lời tán thưởng hay là trào phúng.
“Mày thả ra!” Người đàn ông bị Mạc Từ phản kích trên mặt đất đỏ mắt, đẩy tên tóc vàng ra, hướng trên người Mạc Từ không còn khí lực nặng nè đá một cước.
“Mày đây là không phải trong nhà của mày, nhìn rõ tình huống cho tao, thằng ranh con!” Đá đánh liên hoàn làm cho Mạc Từ cuộn mình lại, bảo vệ bộ vị trọng yếu của mình, ẩn nhẫn thừa nhận.
“Thằng ranh con!” Trong lời nói của gười đàn ông mang theo khinh thường nồng đậm, cước chuyển động một cái so với một cái nặng hơn, toàn bộ làm trên người của Mạc Từ.
Trong kho hàng kín đáo quanh quẩn âm thanh đá đấm, có vẻ vô cùng áp lực. Sau lưng người đàn ông một người đứng ra đến, đưa tay khoát lên vai người đàn ông: “Đừng quá dùng sức, giết chết không có tiền chuộc, thậm chí còn phải gánh vác mạng người kiện cáo…”
“Mạng người kiện cáo, các anh lại sợ?” Người đàn ông hất ra cánh tay trên vai, lần nữa giơ chân phải lên, lại đột nhiên bị âm thanh truyền tới thu hồi chân phải nâng lên.
“Ai? Ai tới?” Người đàn ông xoay người sang chỗ khác, nổi giận đùng đùng nhìn xem người xông vào kho hàng, đối với người liên can ở bên ngoài nói: “Các anh chọn cái chỗ này sẽ không sợ bị phát hiện đi.”
“Làm sao sẽ, cái chỗ này không có người dẫn đường, người bình thường tìm còn không đến…” Bách ca giải thích bị người mạnh mẽ xông tới cắt đứt.
“…Người bình thường tìm không thấy? Anh xem tôi là người bình thường…” Âm thanh sắc bén mang theo một tia giận dỗi, chui vào trong tai mấy bọn bắt cóc không biết rõ tình huống ——