Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ôi trời, bây cứ lo quá." Cụ Tiết vỗ vai Bình một cái, cụ dùng sức lớn khiến cho vai cậu tê rần. "Còn hai năm nữa, cứ ôn luyện cho nhiều vào. Như cái thằng Công ấy, nó học có như bây đâu, thế mà năm ngoái đỗ được trường đại học rõ là ngon."
Nói tới đây, cụ Tiết dừng bước chân lại, ngắm Bình thật kỹ: "Mà có không đỗ thật, cha bây cũng cho bây thêm năm nữa để học."
Bình xấu hổ gật đầu liên tục vâng dạ. Ba cụ cháu nói chuyện với nhau một lúc lâu, sau đó cụ bà mới lững thững bước ra.
"Ơ cái Nghiêm đến lúc nào đấy?" Cụ bà còn khoẻ khoắn lắm, cụ bước đi như bay đến bên cạnh Nghiêm. Trên tay cụ còn cầm cả một bọc lá chuối, là thịt heo mà cụ để cho chị. "Sao mang nhiều thế?"
Cụ bà kinh ngạc nhận rau, sau đó lại ướm chừng bao gạo trong tay Bình.
"Cụ không biết mấy đứa mang nhiều như vậy. Đây có hơn tám cân thịt thôi, có đủ không?" Cụ vừa nói vừa nâng bọc thịt lên, áy náy hỏi.
Chị Nghiêm xua tay, chỗ bọn họ đổi cũng chỉ áng chừng xem vừa đủ là được. Chị và Bình đều chưa từng đổi thịt bao giờ, đây là lần đầu tiên, nên lúc này chị chỉ có thể bối rối đứng nhìn.
"Nạc vai chỉ cả đấy." Cụ Tiết cười, chỉ vào bọc thịt: "Chỗ này mềm, không quá mỡ lại còn dễ nấu. Bà vào lấy cho chúng nó thêm mấy cục xương."
Câu sau là cụ nới với vợ mình, không để cho Nghiêm và Bình từ chối, cụ đã kéo tay Bình. "Coi như là cụ bồi bổ cho thằng Bình. Nhìn nó ốm yếu chưa này?"
Vừa nói cụ vừa nắm cổ tay Bình nhấc lên, chưa đến một nắm tay của cụ. Cụ Tiết líu lưỡi lắc đầu, Bình và Nghiêm nhìn nhau chỉ có thể để mặc hai cụ quyết định. Cuối cùng, Nghiêm ôm rổ bên trong có một bát dưa muối đầy ắp, còn Bình thì hai tay xách hai bọc thịt và xương. Hai chị em rất bất đắc dĩ, lúc ấy nếu không phải cả hai dứt khoát đã bị cụ Tiết và vợ giữ lại ăn cơm trưa rồi.
"Chị chấp nhận rồi ạ?" Bình đột nhiên lên tiếng hỏi.
Câu hỏi bất chợt ấy của Bình khiến cho chị Nghiêm khựng lại. Chị thu nụ cười trên môi, bước chân tiếp tục hướng về phía trước.
"Chị đâu thể làm gì khác đâu." Nghiêm cúi đầu nhìn bóng mình ngả trên đường. Mặt trời mùa hạ thật sự quá gay gắt, dù chị đã cúi đầu rồi nhưng vẫn không ngăn được việc mắt mình bị chói. Chị thở dài: "Thôi, chuyện này cứ như thế đi! Không phải em với Bình đều gặp được Nghị rồi sao?"
Gái hơn hai, trai hơn một, các cụ ngày xưa luôn quan niệm như thế. Chị Nghiêm hơn Nghị hai tuổi, cũng coi như hợp tuổi, nhà hai bên đều hài lòng với mối hôn sự này. Tất nhiên, người vui nhất ở đây là ông Cung. Dù sao, ông cũng móng ngóng chị Nghiêm cưới chồng từ lâu rồi.
Bình không đáp lời, cậu thương chị lắm, cũng muốn chị thực hiện được những điều chị muốn. Chỉ là, mọi chuyện dường như không thể mãi như ý muốn của họ. Chị Nghiêm đột nhiên dừng lại, bóng chị cao sừng sững bất ngờ, che đi toàn bộ cơ thể bé nhỏ của cậu.
"Bình này, chị cũng đã thế rồi." Chị Nghiêm mỉm cười dịu dàng: "Sau này, mấy đứa em muốn làm gì hãy cố gắng thực hiện nhé. Hạnh phúc của bọn em, nhất định chị sẽ là người ủng hộ đầu tiên."
Cuộc gặp mặt giữa hai nhà diễn ra vô cùng tốt đẹp. Nhà anh Nghị tới bốn người, ông Luận dẫn đầu, sau đó là cha mẹ của anh. Bọn họ tới cũng không đi tay không, cùng là người nhà quê cả, thế nên trên tay anh Nghị xách theo hai con cá chép. Anh lễ phép chào hỏi ông Cung và bà Liên, sau đó đưa cá cho bà.
"Sáng nay cháu xuống hồ bắt được hai con cá." Nghị muốn giơ tay gãi đầu theo thói quen nhưng lại bị bố mình lườm một cái, bèn bỏ tay xuống. Anh lau tay vào vạt áo, nuốt nước bọt: "Cá này nấu canh ngon lắm ạ."
"Cô chú chu đáo quá." Bà Liên nhận cá rồi quay qua nói chuyện với bố mẹ Nghị.
Ông Cung đã chuẩn bị sẵn nước trà. Cẩn và Bình cũng thay những bộ quần áo mới chỉ để mặc cho năm mới, chị Nghiêm cũng sửa soạn một phen, ba người ngồi ngay ngắn bên bàn khách. Còn cái An cái Nhiên đã được dặn dò ngồi ngoan ở trong phòng.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm nhìn thấy Nghị, quả như lời Bình nói, anh trông thật thà và chân chất. Vẻ ngoài cứng rắn của Nghị cũng không che nổi nét ngây ngô trên khuôn mặt chưa kịp trưởng thành của anh. Chị Nghiêm chào hỏi với Nghị rồi nhường chỗ cho mọi người ngồi, sau đó xuống bếp với bà Liên và mẹ Nghị.
Bình nhìn thấy Nghị, chợt nhớ tới chàng trai ngày đó đã hái tặng mình một bông hoa. Mặc dù mấy ngày sau đó, bông qua đã trở nên héo rũ, nhưng dường như cậu vẫn luôn ngửi thấy mùi sen thoang thoảng trong phòng. Nụ cười của Lâm thỉnh thoảng lại xuất hiện trong giấc mơ cậu với cơn gió mát giữa hồ.
"À phải rồi, khi nào qua chỗ anh hái sen nữa không?" Nghị đột ngột lên tiếng hỏi, anh ấy nhân lúc người lớn đang nói chuyện thì nói nhỏ với Bình. "Có vẻ Lâm rất thích chơi với em. Hôm nay, trước khi anh đi, nó còn nhờ anh đưa cho em cái này."
Vừa nói, Nghị vừa liếc ngang liếc dọc, sợ những người khác chú ý tới hành động của mình. Anh dúi vào tay Bình một đài sen, "Tối qua bọn anh đi hái sen, Lâm nghe được anh sắp sang nhà em nên đưa anh cái này."
Thảo nào lúc Nghị bước vào cửa, Bình thấy túi áo anh phồng lên một cách lạ lùng. Bình cúi đầu nhìn đài sen thơm ngon trong tay mình, tim cậu như có một dòng nước ấm chảy qua. Cảm xúc này quá xa lạ, Bình không biết nó là gì. Nhưng cậu không ghét nó, Bình bồn chồn cầm đài sen đi vào trong phòng ngủ.
Bông sen nằm ở trên bàn mấy ngày, nay đã nằm ở trong sọt rác. Chỉ là thỉnh thoảng, Bình vẫn có ảo giác rằng, nó vẫn luôn nằm ở đây. Bình chậm rãi bóc từng hạt sen ra, nhấm nháp vị ngọt thoang thoảng của nó. Hạt sen căng mọng, sau bị ngọt là vị đắng nhè nhẹ của tâm sen. Bình không quá thích ăn hạt sen, nhưng không hiểu sao, hôm nay Bình thấy nó ngon đến lạ!
Từng hạt từng hạt đều được Bình nhấm nháp rất kỹ, cậu không nhận ra đài sen đã bị mình bóc nham nhở từ lúc nào. Mãi đến khi không tìm được thêm hạt sen nào nữa, cậu mới choàng tỉnh nhìn vào đài sen xanh sẫm. Vành tai Bình thoáng đỏ lên, cậu cũng không biết mình xấu hổ vì điều gì. Cậu chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng mà thôi.
"Bình ơi." Anh Cẩn đột ngột xuất hiện ở trước cửa phòng khiến Bình giật thót. Theo bản năng, cậu giấu đài sen đã nham nhở ra sau lưng, hai mắt mở lớn nhìn anh.
Cẩn không để ý đến sự khác thường của cậu, anh nói: "U bảo em chạy qua nhà bác Năm, xin một ít mẻ về."
Bình nghe thế thì gật đầu, đợi bóng Cẩn hoàn toàn biến mất, Bình mới buông tay đang giấu đài sen. Cậu nghĩ một hồi rồi đặt nó vào trong cái hộp giấy trên bàn học, thậm chí cậu còn cẩn thận dùng quyển sổ che đi. Xong xuôi đâu đấy, Bình mới mau chóng chạy sang nhà bác Năm xin ít mẻ về nấu canh cá.
Cả hai nhà trò chuyện, ăn uống vui vẻ, cũng định ra được ngày cưới cho Nghị và Nghiêm. Hai mươi tháng sáu, cũng là một tháng sau. Hai tuần nữa, bà Liên tìm được một ngày đẹp, nên nhà trai quyết định đến dạm ngõ. Thủ tục cũng đơn giản, thời buổi này nhà nào cũng giống nhau, không nhất thiết phải vàng bạc, quà cáp gì nhiều.
Bình không biết cha mẹ hai nhà quyết định chọn những gì, cũng không kịp quan tâm vì cậu phải học bài để kiểm tra bù hôm trước. Thầy bảo cậu sẽ kiểm tra lại sau giờ học ba ngày sau. Bình không cần học thêm gì nhiều, nhưng học sinh mà. Cứ đến kiểm tra, Bình lại cảm thấy hồi hộp.
Thế nhưng khi nhận đề thi, Bình không còn hồi hộp như lúc đầu nữa. Cậu cúi đầu, đọc kỹ đề sau đó mới cẩn thận viết bài. Thầy giáo vẫn nói, đề dù dễ hay khó đều không được chủ quan. Cứ dễ làm trước, khó làm sau, cậu không thể tốn thời gian vào một đề quá khó ngay từ ban đầu. Làm tới đâu, Bình chắc chắn tới đấy, gần tới cuối giờ cậu đã làm xong toàn bộ đề thi.
Môn toán là môn Bình ít tự tin nhất, nhưng lần nào kết quả cũng tốt ngoài mong đợi. Cậu dọn sách vở, đang định đi ra khỏi lớp thì thầy giáo gọi lại.
"Khoan đã." Thầy vẫy tay gọi Bình: "Kỳ này em và Cẩn được học sinh giỏi, đây là quà mà nhà trường thưởng cho mấy đứa các em."
Vừa nói, thầy vừa lấy ra bốn quyển vở viết mới tinh ở trong cặp. Sau đó, thầy đưa cho Bình: "Mong em và Cẩn cùng nhau cố gắng, thầy cô sẽ luôn dõi theo các em."
Bình ôm vở, xoay lưng rời khỏi phòng học, đôi mắt cong lên vì vui vẻ. Dù năm nào cậu cũng nhận được quà nhưng năm nay lại mang theo một ý nghĩa khác.
Cậu đã lên cấp ba rồi, đây là hành trình mới, là bước nền để cậu thi lên đại học. Bước chân Bình thoáng chốc nhanh hơn, cậu muốn mau mau về nhà để khoe thầy u.
"Anh Lâm?"