Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ nghỉ hè đã đến, khách đến tiệm net càng nhiều hơn, đều là bọn học sinh được nghỉ hè.
Tần Tranh vừa sửa máy tính xong, trán đổ đầy mồ hôi, thấy Trần Đại ngậm cây kem trong miệng đang chậm chạp bước vào, anh nhíu mày: “Tang Nhược đâu?”
Vẻ mặt đầu trọc ngây ngốc: “Cô ấy không ở trong đây ạ?”
Trong lòng Tần Tranh có cảm giác bất an. Tang Nhược đi ra ngoài vứt rác đã hơn 10 phút rồi mà vẫn chưa quay về, huống chi Trần Đại đi vào từ ngoài kia, không thể có chuyện không nhìn thấy cô.
Anh chạy xồng xộc ra ngoài, cạnh thùng rác có một cái túi màu đen nằm lăn lóc một bên, nhưng không thấy cô gái ở đâu.
Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, từ trước tới giờ luôn dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, tuyệt đối sẽ không vứt lung tung.
Người đàn ông siết chặt hai nắm đấm, anh vào phòng giám sát check camera.
Trần Đại đi theo sau, chưa rõ tình huống hiện tại: “Sao vậy anh Tranh? Chẳng lẽ bị bắt cóc lần nữa?”
Tần Tranh đen mặt, tim đập nhanh mất kiểm soát.
***
Tang Nhược bị người khác bắt cóc thật, nhưng lần này đãi ngộ tốt hơn nhiều. Chiếc xe BMW với ghế da thật hàng xịn, cảm giác dưới mông rất dễ chịu.
Toàn bộ quá trình cô không hề giãy giụa, khi Chu Mạn Lâm nói lời kia, cô đã biết là sớm muộn cũng sẽ có ngày này.
Nhưng tài xế kiêm người bắt cóc lại xin lỗi cô: “Cô hai, tôi có làm đau cô không?”
Tang Nhược không hé răng, nhìn cảnh sắc bên ngoài trôi ngày càng nhanh. Cô đang suy nghĩ xem người này là do bố mẹ phái tới hay là Tang Mân phái tới bắt cóc cô.
Tài xế chở cô về nhà họ Tang. Đây là khu dành cho người giàu ở phía Nam thành phố, trước cổng ra vào còn có bảo vệ.
Người đàn ông và người phụ nữ trung niên đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy cô thì chỉ gật đầu.
Người đàn ông nói: “Chào con, Tang Nhược.”
So với người lạ còn xa lạ hơn.
Tang Nhược bình đạm nói: “Chào ngài Tang.”
Ánh mắt người phụ nữ bên cạnh lộ ra sự bất mãn, con nhỏ này từ bé đã không được dạy dỗ đàng hoàng, ngay cả ba mẹ cũng không thèm gọi, đúng là đứa con hoang.
Vẻ mặt bà ta mang theo sự khinh thường.
Vẻ mặt Tang Hoài thì trầm ổn: “Tang Nhược, mọi người tìm con rất lâu rồi, chào mừng con về nhà.”
Cho dù tính cách Tang Nhược lạnh lùng nhưng trong lòng cũng xuất hiện cảm giác xấu hổ kỳ lạ, cô ngắt lời: “Xin hỏi, tôi ở đâu?”
Người phụ nữ cười lạnh, thầm nghĩ quả nhiên cô là loại người chê nghèo yêu giàu, rất biết cách thích nghi trong nhà.
Tang Hoài đứng dậy, chuẩn bị đích thân dẫn cô đi. Mấy năm gần đây, Tang thị thường xuyên phạm sai lầm, bị rất nhiều công ty hủy hợp đồng. Nếu không nhờ nhà họ Nhạc rót vốn vào, chỉ sợ là đã phá sản từ lâu rồi.
Ông ta quyết định lấy đứa con gái được nuôi bên ngoài để đổi lấy tương lai cho Tang thị, đối với ông ta mà nói thì chuyện này chẳng có thiệt hại gì. Bởi vậy, dù không thừa nhận nhưng giờ phút này ông ta cần phải lấy lòng đứa con gái này.
Tang Hoài vờ biến thành một người cha tốt: “Khoảng thời gian trước, trong nhà không có tiền nên không đóng phí được cho con, hy vọng con không trách bố.”
“Về sau lại nghe nói con mất tích, chúng ta đã tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được con. Tang Nhược, con đã trưởng thành ra dáng một thiếu nữ rồi.”
Cũng không tính là trưởng thành. Con gái nhỏ của ông ta có khí chất lạnh lùng, mắt hạnh môi đỏ, là nhan sắc hiếm có trong giới kinh doanh. So với Tang Mân thì cô càng chói mắt hơn.
Nghĩ đến việc nhà họ Nhạc hài lòng, trên mặt Tang Hoài càng hiện rõ tươi cười: “Nhược Nhược, bây giờ đã về nhà rồi thì con phải hòa thuận với bố mẹ. Hiện tại không quen gọi thì mai này nhất định phải học cách gọi bố mẹ.”
Tang Nhược không đáp gì. Đến cửa phòng, trước khi bước vào, cô bỏ lại một câu “Cảm ơn ngài Tang” sau đó đóng cửa lại, để lại Tang Hoài ở ngoài với khuôn mặt thối hoắc.