Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nghi nhìn thấy Cung Quý nhân mặc váy nghê thường, đầu phủ vải voan xanh vội vàng quay lại bàn tiệc.
Quả nhiên liền nghe thấy Vương Quý nhân nói: “Cung tỷ tỷ, điệu nhảy vô cùng duyên dáng, muội rất ngưỡng mộ tỷ, hôm nào nhất định sẽ xin lời khuyên!”
Vừa nói, Vương Quý nhân vừa giơ tay vén vải voan xanh che mặt Cung Quý nhân lên.
Cung Quý nhân dừng chân, để mặt cô ta vén khăn che mặt lên.
Cung Quý nhân hơi nhướng mày, cười nhạt nói: “Vương muội muội sao lại gấp gáp như vậy chứ? Nếu muội thích điệu nhảy Phi Thiên này đến vậy, hôm khác tỷ dạy muội là được!”
Tiện nhân! Vương Quý nhân biết cô ta đang xỉa xói mình, liền tức giận ngồi xuống.
Cố Nghi cầm ly trà, ngồi kế bên thưởng thức.
Xem ra cốt truyện đang trực tuyến! Nữ chính và Cung Quý nhân đã đổi váy nghê thường và khăn che mặt cho nhau, lúc này chắc là đang cô đơn đứng sau hòn non bộ trong vườn. Đợi đến khi khách khứa giải tán hết thì cô ấy mới quay về Trích Phương điện.
Tuy nhiên, trên đường đi lại tình cờ gặp được nam chính đang say rượu.
Hai người quấn quýt lấy nhau rồi bắt đầu xà nẹo, chấm mút này kia.
Cố Nghi yên tâm, lại cắn thêm một miếng bánh trung thu nữa.
Ca hát nhảy múa hòa bình, quân thần vui vẻ, cạn hết cốc này tới cốc khác.
Không lâu sau, một thái giám ngự tiền mặc áo bào xanh, tay bưng một cái khay đi tới chỗ các Quý nhân đang ngồi.
Anh ta cao giọng nói: “Cung Quý nhân có kỹ năng nhảy múa tuyệt vời, đặc biệt thưởng bánh trung thu hoa quế và hoa phù dung, cùng Quý nhân thưởng thức.”
Cung Quý nhân lạy nói: “Tạ bệ hạ ban thưởng.”
Cô ta là phi tần đầu tiên của Tiêu Diễn tối nay được ban thưởng bánh trung thu, đồng thời cô ta cũng là phi tần duy nhất.
Cung Quý nhân nhận lấy chiếc bánh trung thu ngự ban, ngay lập tức bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Tài nghệ của Vương Quý nhân tuy được khen thưởng nhưng lại không được ban thưởng.
Cô ta liếc nhìn Cung Quý nhân: “Hôm nay Cung tỷ tỷ một bước lên mây, đúng là đáng chúc mừng!”
Cố Nghi ở rất gần, gần đến mức cô gần như có thể cảm nhận được sự oán giận phát ra từ Vương Quý nhân.
Vương Quý nhân nhìn thấy Cung Quý nhân mỉm cười thì không để ý tới cô ta nữa, quay sang Cố Nghi: “Cố muội muội nói gì đi chứ?”
Nói gì? Người qua đường A – Cố Nghi bỗng nhiên bị gọi tên, vô thức nhìn về phía Tiêu Diễn.
Khi Tiêu Diễn ban thưởng cho Cung Quý nhân, không chỉ đơn giản là đang ban thưởng điệu múa Phi Thiên mà cũng là đang ban thưởng cho triều thần được xem trọng ngồi phía dưới. Người mà hắn ban thưởng chính là con gái của Cung Chính Hải.
Cố Nghi mỉm cười nói: “Vương tỷ tỷ nói rất đúng! Điệu nhảy Phi Thiên của Cung tỷ tỷ thực sự là một kỹ năng thần kỳ, muội đây vô cùng ngưỡng mộ!”
Sau khi ăn xong bánh trung thu được ban thưởng, Cung Quý nhân ngẩng đầu nhìn Vương Quý nhân rồi mỉm cười nói với cô: “Cố muội muội quá khen.”
Sắc mặt Vương Quý nhân trở nên tối sầm.
*
Giờ hợi, lúc trăng tròn nhất, đào kép đàn khúc cuối cùng.
Cố Nghi liếc thấy Tề Mỹ nhân cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi bàn tiệc.
Tốt quá!
Cô lập tức đứng dậy, đi vòng ra phía sau đám đông, đi mấy chục bước dọc theo con đường đá trong vườn mới thấy Tề Mỹ nhân dừng lại dưới gốc cây đợi cô.
Cố Nghi bước nhanh đi tới: “Tề tỷ tỷ!”
Tề Mỹ nhân cau mày nói: “Quý nhân đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa, cứ gọi Tề Vân được rồi!”
“Không, tỷ mãi mãi là tỷ tỷ của muội!” Kim chủ tỷ tỷ!
Tề Mỹ nhân mỉm cười, lấy ra một cuốn sách mỏng từ trong ngực.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Cố Nghi có thể thấy rõ bìa sách, Kinh Thành Tiếu Tiếu Sinh, tiên hiệp kỳ truyện.
Cô hưng phấn nói: “Đã… đã đóng thành sách rồi ư?”
Tề Mỹ nhân gật đầu: “Muội cất đi.”
Cố Nghi lập tức giấu cuốn sách vào ngực.
Tề Mỹ nhân lấy từ trong túi ra một thỏi vàng đưa cho Cố Nghi.
Cố Nghi trong lòng vui mừng: “Tạ đại ân của Tỷ tỷ!”
Tề Mỹ nhân lắc đầu: “Do muội xứng đáng.” Nói xong thì xoay người rời đi.
Cố Nghi đứng tại chỗ, cẩn thận nhét thỏi vàng vào túi thơm ở thắt lưng.
“Nàng lén lút ở chỗ này làm gì đó?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Cố Nghi giật bắn mình, cô quay người lại nhìn.
Tiêu Diễn đang nhướng mày nhìn cô.
Nàng vội vàng chắp tay: “Hoàng thượng… Tham kiến hoàng thượng!”
Tiêu Diễn ban nãy vừa ngồi vào bàn thì đã không chịu nổi sự tấn công của thừa tướng hai bên, không muốn cùng bọn họ đấu đá nữa nên quyết định rời khỏi tiệc rượu. Vừa đi đến chỗ tối thì tình cờ nhìn thấy Cố Nghi đang nhận thỏi vàng từ Tề Mỹ nhân.
Chẳng lẽ cô cũng có tư lợi với Tề gia? Phủ Châu cấu kết với Tề gia ư?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Diễn hơi tối sầm lại.
Cố Nghi cẩn thận nhìn nhìn vẻ mặt của hắn, thấy lông mày đen tuyền nhưng đôi mắt hoa đào lại sáng ngời, cẩn thận nói: “Bệ hạ uống say rồi à?”
Tiêu Diễn không nói gì.
Cố Nghi thăm dò hỏi: “Hay là thần thiếp đỡ bệ hạ trở lại bàn tiệc?” Sau đó anh có thể tự mình trở về tiền điện, trên đường gặp được nữ chính.
Không ngờ Tiêu Diễn lại ngẩng đầu liếc nhìn vầng trăng trên bầu trời, chậm rãi nói: “Đỡ trẫm lên Quan Nguyệt đài…”
Cố Nghi: …Cầu xin anh đừng có tự thêm đất diễn cho mình nữa.
Cố Nghi bất đắc dĩ đành phải nghe theo, đưa ra một cánh tay nói: “Thần thiếp tuân lệnh.”
Tiêu Diễn chỉ hơi say, nhưng lại đưa tay nắm lấy cánh tay Cố Nghi, tựa nửa người vào người Cố Nghi.
Cố Nghi loạng choạng bước được hai bước.
“Bệ hạ bước đi không vững, hay là đừng lên Quan Nguyệt đài nữa…”
Tiêu Diễn liếc mắt nhìn, nói: “Nàng vừa rồi… ở cùng Tề Mỹ nhân à?”
Cố Nghi thản nhiên nói: “Đúng vậy. Tề Mỹ nhân cho thần thiếp mượn tiền để xoay sở.”
Thấy cô ăn nói dõng dạc như vậy, sự nghi ngờ của Tiêu Diễn đã tan biến.
Nghèo đến vậy à?
Hắn đứng thẳng lên nói: “Nghèo thì phải giữ cho mình trong sạch.” Đừng dây dưa với Tề gia.
Cố Nghi cảm thấy bên cạnh bỗng nhẹ tênh. Cô nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Tiêu Diễn, thấy vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
Đây… chắc chắn là uống quá nhiều rồi…
Tiêu Diễn chuyển ánh mắt về phía đình đón gió, nói: “Theo trẫm lên Quan Nguyệt đài.”
Hai người leo lên cầu thang.
Ngắm trăng từ Quan Nguyệt đài thực sự rất đẹp.
Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi đang nhìn chằm chằm vào vầng trăng trên bầu trời, lông mày khẽ chớp, ánh trăng phản chiếu trong mắt cô lập lòe như từng cơn sóng.
Cô… chắc không phải là một kẻ nịnh thần xảo trá, miệng nói lời mật ngọt mà bụng chứa đầy gươm đao…
Tiêu Diễn trong bữa tiệc đã uống hai ly rượu, lúc này mùi rượu nồng nặc, hai bên thái dương hơi nhói lên, hắn vén áo bào ngồi xuống dựa vào lan can.
Ánh trăng trong mắt dường như lúc ẩn lúc hiện.
Trăng đã lên giữa trời.
Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn nhắm mắt ngồi ở trong đình, dường như cũng không vội rời đi, cho nên đành phải tự mình gánh cốt truyện!
“Bệ hạ, đêm đã khuya rồi, hay là nên sớm quay về đi thôi.”
Tiêu Diễn phớt lờ cô.
Đây… không phải ngủ mất tiêu rồi đấy chứ?
Cố Nghi hơi nghiêng người nhìn mặt hắn, thấy hắn nhắm mắt lại, nhưng khóe mắt lại hơi đỏ lên.
Đây… không phải say thật rồi đấy chứ?
“Bệ hạ, tỉnh lại đi!” Anh còn phải diễn theo cốt truyện nữa, tỉnh lại đi!
Cố Nghi chỉ cảm giác gió lướt qua trước mắt, một bàn tay to đột nhiên đỡ lấy sau đầu cô, dùng sức ấn cô về phía trước.
Cô nhất thời không chuẩn bị liền ngã người về phía trước, môi chạm vào gò má của Tiêu Diễn, hơi nóng.
Cố Nghi gục mặt vào hõm cổ hắn, đột nhiên cả người nóng bừng nói: “Bệ hạ!”
Tiêu chó!
Tiêu Diễn trầm giọng nói: “Đừng làm ồn…”
Cố Nghi quay đầu lại nhìn thì thấy hắn có vẻ buồn ngủ, hình như rất mệt mỏi.
Tuy nhiên cốt truyện phải được giữ vững!
Cố Nghi vùng vẫy đứng dậy: “Bệ hạ, như vầy khó chịu lắm, hay là thần thiếp gọi người đưa đến một bát canh giải rượu?” Nói xong cô liền xoay người định đi đến hòn non bộ tìm nữ chính!
Tuy nhiên, góc váy của cô đã bị Tiêu Diễn nắm lấy.
Tiêu Diễn mở mắt ra, nhìn chằm chằm Cố Nghi.
Đôi mắt màu nâu sẫm hiếm có sự ấm áp, long lanh như nước.
Đôi môi mỏng hơi mím lại.
Lần đầu tiên Cố Nghi đọc được vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt say rượu của hắn.
Ngày thường Tiêu Diễn là một vị hoàng đế lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng hôm nay dưới ánh trăng, Tiêu Diễn trông giống như… Tiêu chó!
Cố Nghi không khỏi bật cười, nghiêng người nhìn ra ngoài đình.
Có thể thấy rõ hòn non bộ ở góc phía đông.
Đúng lúc này, một bóng người yêu điệu dần xuất hiện.
Cốt truyện thực sự không lừa dối mình!
Cố Nghi hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi: “Cung nữ kia đứng lại! Là ngươi đó, người vừa từ hòn non bộ đi ra! Đi đến ngự phòng bưng một bát canh giải rượu đến đây.”
Theo tiếng gọi của cô, Cao Quý công công đang đứng dưới đình tất nhiên cũng nghe thấy.
Cao Quý nhìn kỹ thì thấy trong hòn non bộ quả thực có một cung nữ.
Triệu Uyển lúc này sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người đang đứng trên đình đón gió.
Cố Quý nhân?
Cô ấy nhất thời không biết nên đi tới hay lùi lại, nhưng trong nháy mắt, liền nhìn thấy một thái giám mặc áo xanh cỏ thêu bổ tử cá bay đang đi về phía cô ấy.
Cô ấy lập tức cúi người nói: “Tham kiến Cao công công.”
Cao Quý thấy cô ấy mặc bộ y phục cung nữ cấp một, hỏi: “Nghe rõ lời căn dặn của Cố Quý nhân chưa? Ngươi mau đi đến ngự phòng ở tiền điện mang một bát canh giải rượu đến đây. Dùng chiếc cốc tròn, đừng làm đổ ra!”
Triệu Uyển vội vàng chạy đi, đoán được người trong đình.
A Diễn.
Sau khi Cố Nghi hét lên, cô thấy Triệu Uyển thực sự nhận lệnh rời đi.
Trong lòng kích động, cốt truyện lại bị mình lấp đầy lần nữa!
Cô vui vẻ nói: “Bệ hạ, lát nữa canh giải rượu được mang đến, bệ hạ uống vào sẽ dễ chịu hơn.”
Tiêu Diễn ngước mắt lên, nhìn lớp phấn mỏng trên má cô, đột nhiên cười ra tiếng: “Khanh khanh [1], nàng quan tâm trẫm như vậy, trẫm nên ban thưởng cho nàng như thế nào đây?”
Cố Nghi nghe vậy là biết hắn đã say ngà ngà, lắc đầu nói: “Không dám, không dám, quan tâm bệ hạ là bổn phận của thần thiếp.”
Tiêu Diễn đưa tay vuốt ve gò má của cô, làn da bị hắn chạm vào nóng bừng: “Vậy tại sao nàng lại đỏ mặt?”
Toàn thân Cố Nghi cứng đờ, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Mình sẽ giết Tiêu chó!
Tiêu Diễn nhìn cô ngơ ngác liền cười ra tiếng.
Khi Cao Quý công công đi lên bậc thang của đình đón gió thì nghe thấy tiếng cười của hoàng đế, bất chợt dừng bước chân lại.
Cung nhân phía sau không kịp dừng lại nên đã đụng phải lưng ông ta: “Cao công công!”
Cao Quý quay lại ra hiệu bảo cậu ta im lặng.
Hoàng đế đã lâu không say, cũng đã lâu không cười ra tiếng như vậy rồi.
Một lúc sau, Triệu Uyển bưng canh giải rượu tới.
Cô vững bước đi lên đình đón gió, quỳ xuống, giơ cao khay lên trên: “Bệ hạ mời dùng.”
Cao Quý công công dùng cây kim bạc thử độc trước, sau đó Tiêu Diễn mới cầm lấy uống một ngụm.
Cố Nghi nhìn thấy nam nữ chính gặp lại nhau, trong lòng liền nhẹ nhõm.
Tiêu Diễn lúc này thật sự đã say rồi, nhìn thấy cung nữ xinh đẹp thế này khó tránh khỏi có chút suy nghĩ.
Sau đó có thể xà nẹo với nhau, chấm mút này kia.
Tiêu Diễn uống canh giải rượu xong, lại nhìn thấy Cố Nghi đứng ở một bên với vẻ mặt ngơ ngác, hắn nói với Cao Quý: “Cố Quý nhân buồn ngủ rồi, giá đáo đến Hà Lạc điện.”
Cố Nghi: …Cũng được thôi.
Đào Giáp ở Hà Lạc điện đã nhận được thông báo từ trước của cung nhân, đã chuẩn bị nước nóng sẵn trong điện.
Nhìn thấy Cố Nghi trở về điện, cung nữ nhanh chóng hầu hạ cô tắm rửa.
Cố Nghi tắm rửa xong liền đi vào tẩm điện. Tiêu Diễn đã thay y phục ngồi trên giường.
Đôi mắt hắn trong veo, đã bớt say hơn một ít.
Cố Nghi lên giường, đang định ôn lại màn trình diễn tuyệt vời của điệu nhảy Phi Thiên hôm nay để củng cố cốt truyện, nhưng đã bị Tiêu Diễn đè xuống.
*
Đúng giờ Mão, Cao Quý công công đến báo giờ.
“Bệ hạ, đã đến giờ rồi.”
Chỉ nghe thấy hoàng thượng “Ừ” một tiếng.
Khi cung nhân bước vào điện, họ vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi, nhưng lại không dám nhìn xung quanh.
Tiêu Diễn tắm rửa xong, tinh thần phấn khởi đi thượng triều.
Cố Nghi hai mắt thâm đen, vừa mở mắt liền nhìn thấy Đào Giáp đã đứng bên ngoài màn trướng.
“Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Gần tới giờ Ngọ rồi ạ.”
Cố Nghi ngồi dậy: “Bệ hạ, ngài có để lại thuốc an thần không?”
Đào Giáp: “Trên bếp vẫn còn đang nóng ạ, nô tì sẽ mang lên ngay.”
Cố Nghi mặc áo trong vào, cầm bát thuốc uống một ngụm.
Đào Giáp lại đưa mứt hoa quả cho cô rồi nói: “Bệ hạ thương yêu Quý nhân, lúc nào cũng để lại thuốc an thần.”
Cố Nghi nhai mứt hoa quả, vị đắng trong miệng trở nên nhạt đi.
Thuốc an thần, ha ha.
Nhưng cũng tốt.
“Chuẩn bị nước nóng, ta đi ngâm mình.”
Qua một lúc sau, cung nữ đã chuẩn bị xong nước nóng.
Cố Nghi đứng dậy, chân cô thật sự rất mỏi.
Mình sẽ giết Tiêu chó!
[1] Khanh khanh là cách gọi thân mật giữa vợ chồng hoặc bạn bè thân thiết
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");