Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy
  3. Chương 34
Trước /115 Sau

Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau, Cố Nghi chính thức được thăng chức thành Cố Tiệp dư.

Chưa đầy nửa canh giờ, cả Lục cung đều đã nghe tin rằng Cố Tiệp dư gặp kẻ gian ban đêm và rơi xuống hồ, nên việc thăng thưởng lần này là để an ủi tinh thần.

Tại Lạc Anh cung, Đức phi hỏi: “Y chính nói sao? Cố thị thực sự bị thương à?”

Đông Thảo đáp: “Nô tì đã mua chuộc một tiểu đồng bên bốc thuốc, hắn nói chính tai nghe được Hồ Y chính nói rằng chân của Cố thị bị thương do dao, là bị thương thật sự. Không biết sau này có để lại sẹo không nữa.”

Nếu trên người có sẹo, sau này có thể hầu hạ Hoàng thượng được nữa hay không cũng khó nói.

Đức phi nhíu mày: “Ngự hoa viên sao lại có kẻ gian đột nhập được? Cấm quân chẳng lẽ không muốn giữ đầu nữa à?”

Đông Thảo: “Nương nương nói phải, nghe nói hoàng thượng đã phạt đánh Tề Thống lĩnh – Chỉ huy của Cấm quân năm mươi trượng. Hôm nay thị vệ tuần tra trong cung đã tăng gấp đôi, sợ rằng kẻ gian vẫn còn trong cung!”

Nghe vậy, Đức phi không khỏi cảm thấy bất an, than thở: “Cố thị đúng là xui xẻo… Thưởng thì cứ thưởng đi vậy.”

Đông Thảo gật đầu rồi nói: “Nương nương… việc tráo đổi quả bóng trong trò đánh bóng, mấy hôm nay vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay… Hay là nhân lúc Cố Tiệp dư đang bị thương, nô tì sai người đến Ti tân ti đổi quả bóng nhé?”

Đức phi khó chịu thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, lúc này trong lòng hoàng thượng chắc chắn không vui, bổn cung… cũng không muốn khơi dậy sóng gió nữa…”

Tại Thái Vi điện, Thục phi đi đi lại lại, trong lòng không yên.

Ngọc Hồ khuyên nhủ: “Nương nương đừng lo lắng quá. Kẻ gian có khi đã rời khỏi cung từ lâu rồi, nương nương đừng sợ.”

Thục phi lại hỏi: “Sau khi Đàm Nguyên Đường bốc cháy, ai là người đã đưa Lưu Thái phi ra ngoài?”

Ngọc Hồ lắc đầu: “Nô tì đã hỏi một vòng thái giám tham gia chữa cháy, ai cũng nói không thấy rõ. Khi họ đến nơi chỉ nghe nói Thái phi nương nương đã bình an vô sự, nhưng cụ thể ai là người đầu tiên phát hiện ra hỏa hoạn thì dường như chẳng ai biết cả.”

Vậy thì hẳn là người của Tiêu Diễn.

Trong lòng Thục phi càng trầm xuống, tay trong tay áo nắm chặt lại, truy hỏi: “Bây giờ Thái phi đang ở đâu? Có cho phép phi tần đến thăm không?”

Ngọc Hồ đáp: “Thái phi nương nương hình như đã được chuyển đến cung Bình Thúy, còn có cho phép người khác vào thăm hay không thì nô tì không rõ, nhưng trong cung này ai dám đi thăm Thái phi chứ…”

Lưu Thái phi là mẫu phi của Thận vương Tiêu Luật.

Thận vương hiện đang nắm giữ binh quyền của thái tử Hoành ở phủ Thanh Châu, truy phong Tiêu Hoành làm Cảnh đế, tự mình lên ngôi xưng đế. Trong hoàng cung này, còn ai dám đi thăm Lưu Thái phi nữa!

Thục phi khẽ cắn môi: “Bổn cung… sẽ đến cung Bình Thúy thăm Thái phi.”

Ngọc Hồ ngập ngừng: “Nương nương…” Cô ấy còn muốn khuyên thêm, nhưng thấy Thục phi đã nhanh chóng bước ra ngoài Thái Vi điện nên cô ấy chỉ đành theo sát phía sau.

Cung Bình Thúy là một cung điện nhỏ, nằm ở góc Tây Bắc của Tây Uyển, do đã lâu không được tu sửa nên cửa cung đã bong tróc lớp sơn đỏ, trông rất hoang tàn.

Tiêu Diễn bước qua sân đình, bước chân vào trong điện.

Cung nhân trong điện thấy vậy lập tức thức thời lặng lẽ lui ra ngoài, khép cửa lại.

Lưu Thái phi đang quỳ trước Phật đài, tay cầm một chuỗi tràng hạt bằng ngọc bích, mắt nhắm, miệng lẩm nhẩm đọc kinh.

Bà ấy mặc một chiếc áo kép màu hạt dẻ, váy màu trà, tuổi chưa đầy bốn mươi nhưng tóc mai đã điểm bạc.

“Thái phi vẫn giữ lòng hướng Phật, tối qua bị kinh động như vậy mà hôm nay vẫn không quên niệm kinh.”

Lưu Thái phi nghe thấy tiếng nói, đôi vai hơi run rẩy, chầm chậm quay đầu lại, trông thấy Tiêu Diễn đội vương miện cao ngất, áo bào rộng thùng thình, họa tiết rồng bay phun ngọc được thêu bằng chỉ vàng, trên đai ngọc ở thắt lưng khắc họa hình rồng năm móng.

Trên mặt Lưu Thái phi thoáng hiện nét oán hận, nhưng nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, nói: “Làm phiền hoàng đế nhọc lòng, còn đến thăm bà già này.”

Tiêu Diễn cười nhạt: “Thái phi hầu hạ Tiên đế bao năm, trẫm tất nhiên kính trọng.”

Mặt Lưu Thái phi biến sắc: “Tiên đế…” Sự bình tĩnh trên gương mặt bà ấy lập tức sụp đổ: “Ngươi còn có mặt mũi nào nhắc đến Tiên đế…”

Tiêu Diễn cười nhướng mày: “Sao trẫm không thể nhắc? Thận vương ngày nào cũng lấy danh nghĩa của Tiên đế ra làm cớ, cậu ta có thể nhắc, chẳng lẽ trẫm không thể?”

Lưu Thái phi tức giận nói: “Ngươi sao có thể so sánh với Luật nhi được! Ngươi giết cha giết anh mình! Không màng luân thường, câu kết với dị nhân vây đánh kinh thành. Dù ngươi lên ngôi nhưng đã tạo sát nghiệp quá nặng, chắc chắn sẽ bị vạn dân phỉ nhổ, lưu tiếng xấu muôn đời!”

Tiêu Diễn lắc đầu cười nhạt, chậm rãi nói: “Thái phi… e là bà không thể sống đến lúc thấy trẫm… bị vạn dân phỉ nhổ, lưu tiếng xấu muôn đời đâu… Thái phi ngày ngày uống độc, không muốn liên lụy đến Thận vương, cuối cùng cũng sẽ kiệt sức mà chết, cũng chẳng chờ được người của Tiêu Luật đến đâu.”

Lời nói của Tiêu Diễn vạch trần bí mật sâu kín nhất của Lưu Thái phi, khiến bà ấy lạnh toát cả người. Bà ấy đã uống độc nhiều tháng nay, nghĩ rằng mình đã tránh được tai mắt của Tiêu Diễn, chỉ chờ đến lúc chết. Nhưng hóa ra hắn đã sớm biết, chỉ thờ ơ lạnh lùng chờ bà ấy chết đi. Đêm qua vốn dĩ là cơ hội cuối cùng để bà ấy có thể gặp lại Luật nhi, nhưng đã bị hắn tàn nhẫn phá tan.

Lưu Thái phi vừa xấu hổ vừa tức giận, cổ họng phát ra những tiếng khàn khàn, sự căm hận trong lòng trào dâng: “Tiêu Diễn, ngươi giết Tiêu Quắc, giết Tiêu Hoành! Còn muốn dùng ta để uy hiếp con trai ta! Nếu họ Tiêu trên đời này đều bị ngươi giết hết mà ngươi lại không có con nối dõi thì sau này giang sơn nhà họ Tiêu này rốt cuộc sẽ mang họ Tiêu hay họ Tề đây, ha ha ha!”

Lưu Thái phi từ trước Phật đài đứng dậy, tiếng cười điên cuồng vang vọng: “Dù có đổi thành họ Tề cũng tốt hơn là để cho một đứa con của một tên ti tiện như ngươi lên ngôi!”

Bà ấy nói xong, đôi mắt không rời khỏi Tiêu Diễn, chờ đợi hắn nổi trận lôi đình. Nhưng Tiêu Diễn trước mắt bà ấy đã không còn là thiếu niên trong ký ức nữa.

Hắn chỉ đứng yên, hàng mi hơi cụp xuống, khẽ cười: “Trẫm có con nối dõi hay không, giang sơn này mang họ Trương hay họ Vương cũng không cần Thái phi phải bận tâm. Nhưng… Trẫm sẽ để Thái phi được như ý nguyện, sau khi bà chết thì sẽ chôn cùng Thận vương, cũng coi như hoàn thành mối tình mẹ con của hai người…”

Lưu Thái phi đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Tiêu Diễn, nếu ngươi làm hại Luật nhi của ta… ngươi sẽ chết không toàn thây!”

Tiêu Diễn khẽ vung tay áo, cười nhẹ: “Đã thăm Thái phi xong, trẫm không nán lại thêm nữa. Thái phi bảo trọng.”

Hắn quay người mở cửa điện, bỏ lại sau lưng tiếng thét chói tai vang vọng trong không gian.

Trước sân của cung Bình Thúy có trồng một cây sơn trà, nhiều năm qua vì không được chăm sóc nên chưa bao giờ kết quả. Thế nhưng mùa thu năm nay cây lại nở hoa, vài chùm nụ hoa nhỏ trắng muốt ẩn hiện dưới những tán lá to.

Tiêu Diễn dừng bước, lặng lẽ ngắm hoa một lúc. Đợi khi cung nhân quay lại bên trong cung Bình Thúy, bầu không khí yên tĩnh trở lại, hắn mới tiếp tục bước ra khỏi cung.

Khi đến cổng cung, Cao Quý công công cúi người hành lễ, thưa: “Thục phi nương nương đang đi về phía cung Bình Thúy.”

Tiêu Diễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng mặc váy áo màu cam đang đi về phía này.

Thục phi bước tới gần, cúi người hành lễ, nói: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

Tiêu Diễn cười nhạt: “Thục phi miễn lễ.”

Thục phi cười đáp: “Thần thiếp nghe nói đêm qua Đàm Nguyên Đường xảy ra hỏa hoạn, Thái phi nương nương bị kinh hãi, hôm nay đặc biệt đến cung Bình Thúy để thăm hỏi, không ngờ hoàng thượng cũng có mặt ở đây.”

Tiêu Diễn gật đầu: “Thục phi có lòng. Thái phi đang lễ Phật, nàng vào thăm đi.” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.

Thục phi cúi người tiễn: “Cung tiễn hoàng thượng.”

Chờ khi Tiêu Diễn đã đi xa, Thục phi mới dặn dò Ngọc Hồ: “Ngươi ở đây canh chừng.” Sau đó một mình bước vào trong cung Bình Thúy.

Lưu Thái phi quay lưng về phía cô ta, vẫn đang quỳ trên nền gạch xanh trước Phật đài.

Thục phi nhìn quanh rồi nhẹ nhàng nói với cung nhân đang có mặt trong điện: “Các ngươi lui ra trước.”

Khi cung nhân đã rời đi, Thục phi mới bước lại gần hơn, cất tiếng gọi: “Thái phi nương nương.”

Đợi một lúc, Lưu Thái phi mới từ từ quay đầu lại, đôi mắt khẽ nheo lại, dường như phải nhìn một lúc mới nhận ra người trước mặt. “Là A Thù sao… Ngươi trang điểm đậm quá, khiến ai gia suýt nữa nhận không ra.”

Thục phi đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màu son nâu đất tươi tắn trên môi, cười nhạt nói: “A Thù đã lâu không tới thăm Thái phi nương nương, mong nương nương đừng trách.”

Lưu Thái phi lắc đầu rồi lại quay mặt đi, tiếp tục cầm chuỗi hạt tụng kinh.

Thục phi đứng phía sau, thấy Lưu Thái phi không quay lại nữa, hiểu rằng bà ấy không muốn nói chuyện thêm, liền quay người định rời đi.

Lưu Thái phi bỗng hạ giọng, gần như thì thầm: “Hoàng đế… hắn biết ai gia đã uống tề mẫu châu [1] rồi. Tề Thù, ngươi hãy tự lo nghĩ cách bảo toàn tính mạng của mình đi.”

Sắc mặt Thục phi lập tức cứng lại, nỗi sợ hãi và oán hận dâng trào trong lòng. Cô ta cúi người nói: “Tề Thù xin cáo lui, mong Thái phi nương nương bảo trọng.”

Lưu Thái phi không nói thêm gì, chỉ có tiếng tụng kinh vang vọng trong điện.

Tề Thù lòng rối như tơ vò, vốn nghĩ rằng mình hành động kín kẽ, không ai hay biết. Sao Tiêu Diễn biết được? Hắn biết từ bao giờ? Nếu hắn đã biết, liệu hắn có đoán ra cô ta hận hắn? Hận rằng người chết đáng lẽ phải là hắn mới đúng.

Ngọc Hồ thấy Thục phi từ cung Bình Thúy đi ra, sắc mặt trắng bệch, thần thái hoảng loạn, liên tục hỏi: “Nương nương, nương nương sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?”

Thục phi lắc đầu: “Không sao.” Cô ta thở dài, trong đầu suy tính: “Bổn cung… Bổn cung đến Hà Lạc điện thăm Cố Tiệp dư mới được phong.”

*

Cố Nghi vì bắp chân đau nên vẫn chưa thể xuống giường, chỉ có thể nửa dựa vào đệm mềm mà lật truyện ra đọc. Cuốn truyện này là do sáng nay Tề Mỹ nhân đến thăm thì lén đưa cho cô, nói rằng để cô tham khảo thêm rồi sáng tác ra một cuốn truyện mới. Tề Mỹ nhân vốn là một người hâm mộ truyện trung thành của cô, trước khi rời đi còn không quên dặn dò: “Dù sao Tiệp dư cũng bị thương ở chân, không đi đâu được, chi bằng nhân dịp này viết truyện mới đi!”

Cố Nghi: …

Nhưng cô thật sự không thể đi đâu được!

Cố Nghi buồn chán giở cuốn truyện ra, truyện kể về một câu chuyện tu hành của một vị hòa thượng nên ban đầu cô cũng không kỳ vọng gì nhiều.

Nhưng đọc được một lúc, cô mới phát hiện ra đây thực chất là một cuốn truyện sắc tình về hậu cung. Vị hòa thượng trên đường trừ ma diệt yêu, thậm chí còn tự “lấy thân mình nuôi hổ”, gặp vô số yêu nữ, tất cả đều bị hắn thu phục. 

Lời văn cực kỳ táo bạo, từ ngữ đầy sắc thái nóng bỏng, thật sự quá xúc phạm đến văn phong tao nhã!

Thế là cô đọc càng chăm chú hơn.

Đúng lúc này, Đào Giáp chạy vào tẩm điện, nhìn thấy cảnh tượng Cố Nghi mắt sáng rực, tay không rời sách. Cô ấy vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Tiệp dư, cung nhân truyền lời nói Thục phi nương nương đã đến! Sắp đến bên ngoài điện rồi!”

“Ai?” Cố Nghi ngẩng đầu lên, vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.

Đào Giáp vội vàng nói: “Thục phi nương nương ở Thái Vi điện.”

Cố Nghi nhét cuốn truyện vào gối: “Thục phi đến Hà Lạc điện làm gì?” Bọn họ hoàn toàn đâu có hay qua lại đâu.

Đào Giáp lắc đầu: “Có lẽ là vì Tiệp dư bị thương nên Thục phi nương nương đến thăm?” Nói đến đây, cô ấy cúi đầu nắm chặt vạt áo, ấp úng nói: “Nô tì lát nữa có thể không ở lại đây hầu hạ gần bên không ạ, nô tì thấy hơi sợ Thục phi nương nương.”

Cố Nghi nghi hoặc: “Tại sao?”

Đào Giáp mới ngập ngừng nói: “Nô tì lúc còn nhỏ dại dột đã vô tình đắc tội với Thục phi nương nương. Khi nàng ấy vào cung thăm Thái hậu đời trước, nô tì… nô tì đã ném cào cào vào trong váy của nàng ấy!”

Quá táo bạo! Hóa ra từ nhỏ Đào Giáp đã táo bạo như vậy rồi!

Cố Nghi bật cười: “Được rồi, ngươi đi gọi vài cung nữ lanh lợi vào hầu hạ đi.”

Đào Giáp lập tức đi làm ngay, không lâu sau, vài cung nữ mặc áo xanh vào trong tẩm điện.

Đúng lúc này, cung nhân báo: “Thục phi nương nương vào điện.”

*

[1] Tề mẫu châu: Hay còn gọi là hạt tương tư hoặc hạt đậu gà. Hạt của cây này rất đặc biệt, thường có màu đỏ tươi rực rỡ, và khoảng một phần ba ở đầu rễ mầm có màu đen. Sự kết hợp giữa hai màu đỏ và đen này tạo nên một vẻ ngoài rất độc đáo, khiến hạt trở nên nổi bật.

Mặc dù đẹp và bắt mắt, nhưng như đã đề cập, hạt này cực kỳ độc hại và có thể gây tử vong nếu bị ăn phải do chứa chất độc mạnh. Vì thế, nó thường được sử dụng làm đồ trang sức hoặc vật trang trí nhưng cần được bảo quản cẩn thận, đặc biệt là tránh xa trẻ em và vật nuôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Exorcist

Copyright © 2022 - MTruyện.net