Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy
  3. Chương 47
Trước /115 Sau

Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nghi mày ngài như trăng khuyết, nở một nụ cười tương tự, từ từ bước về phía Cố Trường Thông, miệng cũng gọi: “Cố Tri châu…”

Cố Trường Thông thấy con gái gọi mình bằng chức quan, trong lòng không khỏi thở dài. Quả nhiên con đã trưởng thành, sau khi vào cung thì cách đối nhân xử thế đã tiến bộ nhiều. Trước mặt ông, Cố Nghi vẫn giữ được phong thái của một cung phi.

Ông mừng rỡ nói: “Tiểu… Nghi phu nhân… không cần đa lễ…”

Cố Nghi mỉm cười, tự cảm thấy cuộc gặp gỡ đầu tiên với cha Cố đã diễn ra suôn sẻ.

Lúc này, đám tùy tùng bắt đầu hạ những rương hành lý từ xe ngựa xuống.

Thấy vậy, Cố Trường Thông quay người, dẫn mọi người vào cửa: “Công tử, mời theo hạ quan vào phủ.”

Cố Nghi bước qua ngưỡng cửa, chợt nghe một tiếng gọi khẽ: “Tiểu Nghi…”

Cô theo tiếng gọi nhìn lại, thấy một phụ nữ trung niên xinh đẹp dẫn theo một thiếu niên nhỏ đang đứng bên bồn hoa, nhìn cô đầy thổn thức.

Không lầm được, đó chắc chắn là mẹ và em trai cô! Nhưng sao họ lại gọi cô là Tiểu Nghi? Có phải vì Tiêu Diễn gọi cô là Nghi phu nhân không? Hay là vốn dĩ Cố Mỹ nhân cũng tên là Cố Nghi?

Cố Nghi sững lại một chút, môi khẽ mấp máy, gọi một tiếng: “Phu nhân…” rồi nhìn về phía thiếu niên, suy nghĩ một chút, gọi: “Đệ đệ…”

Lúc này, hai người mới dám tiến lên.

Cố Nghi thấy người phụ nữ trung niên ánh mắt đầy lệ, những giọt nước mắt như sắp rơi mà chưa rơi, bà khẽ nghẹn ngào: “Tiểu… Nghi phu nhân… trông càng ngày đẹp hơn rồi…”

Cố Nghi thấy ai khóc thì bản thân cũng không chịu được, lại nghĩ đến chuyện Cố Mỹ nhân thực sự đã mất, mũi cô cũng cay cay, chỉ khẽ “Vâng” một tiếng.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo choàng của cô, nói khẽ: “A tỷ đừng khóc… đệ còn chưa khóc mà…”

Tiêu Diễn nghe thấy tiếng nói chuyện thì quay đầu nhìn lại, thấy Cố Nghi quả nhiên mắt đỏ hoe đứng tại chỗ, đôi mắt của Cố phu nhân đứng đối diện đôi cũng đã đỏ y chang như vậy.

Hắn khựng lại trong giây lát, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn tiếp tục theo Cố Trường Thông đi về phía sau hành lang.

Cố phu nhân lấy khăn lụa chấm khóe mắt, nhẹ nhàng trách mình: “Đều là lỗi của ta, chuyện vui thế này, mừng còn không kịp, không nên khóc mới đúng.”

Cố Nghi cũng đưa tay lau khóe mắt. Đào Giáp đứng sau cô, không nói một lời, lập tức chìa tay ra đưa cho cô một chiếc khăn lụa khác, miệng cười nói: “Nghi phu nhân cũng là đang vui mà.”

Ngay lúc ấy, Triệu Uyển cũng được người hầu dẫn vào Cố phủ.

Cố phu nhân nhìn thấy khách đến, nhớ lại lời của người hầu truyền đạt trước đó, rằng lần này công tử đi vi hành có dẫn theo hai vị phu nhân, một trong số đó là Uyển phu nhân. Khi thấy Triệu Uyển có vẻ ngoài xinh đẹp nổi bật, bà lập tức hiểu ra người đó là ai, rồi tươi cười nói: “Có phải Uyển phu nhân không? Để ta dẫn các vị tới phòng khách phía sau.”

Triệu Uyển cúi người, nói: “Làm phiền Cố phu nhân rồi…”

Cố phu nhân dẫn hai người họ đi qua hành lang dài, tiến về hậu viện.

Thiếu niên nhỏ theo sát phía sau Cố Nghi, như một cái đuôi nhỏ không rời.

Cố Nghi trong lòng rất muốn hỏi cậu tên gì, nhưng không thể tỏ ra quá rõ ràng. Cô bèn quay đầu, khẽ nhìn cậu thiếu niên thấp hơn cô một cái đầu, thấy đôi mắt cậu sáng rực, con ngươi đen láy như đá vỏ chai nhìn thẳng vào cô.

Cố Nghi hỏi dò: “Dạo này đệ học hành thế nào, phu tử nói sao?”

Thấy cậu mặc trang phục giống thư đồng, chắc chắn là đang học hành rồi.

Cố Chiêu gật đầu: “Trước cuối năm, đệ vẫn đi học đều, nhưng từ khi tuyết rơi đến nay, gần đến năm mới nên không đi học nữa. Phải đợi đến xuân sang, học đường mới mở cửa lại.” Nói đoạn, cậu lại có chút tự hào, nói tiếp: “Nhưng gần đây, phu tử luôn khen đệ…”

Hiểu rồi, vậy là đang nghỉ đông thôi.

Cố Nghi liền hùa theo hỏi: “Phu tử khen đệ thế nào…”

Cố Chiêu mặt ửng hồng, thẹn thùng đáp: “Phu tử nói cách hành văn của A Chiêu đã tiến bộ rõ rệt, văn chương đọc lên nghe rất liền mạch, cuối năm còn được xếp hạng nhất.”

Hiểu rồi, là một học sinh giỏi.

Cố Chiêu.

Cố Nghi thầm nhẩm tên này trong lòng.

Triệu Uyển đi phía sau hai người họ, nghe những lời hỏi thăm giản dị giữa họ, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Ngày trước, cô ấy cũng từng thong dong bước bên cha và anh trai, cùng trò chuyện về những điều bình dị như nói về thời tiết chẳng hạn.

Nhà họ Cố sắp xếp các nữ quyến ở dãy phòng sau của hậu viện.

Phòng của Cố Nghi chính là căn phòng thời thiếu nữ của cô trước khi vào Kinh thành.

Cố phu nhân mỉm cười nói: “Cách bày trí không thay đổi gì nhiều, lúc con đi thế nào thì giờ vẫn y như vậy.”

Cố Nghi nhìn quanh căn phòng, thấy một chiếc giường sáu cột, một chiếc bàn, tủ đứng sơn đen với hình núi non sông nước, bày biện đơn giản mà thanh nhã.

“Mẹ… vất vả quá…”

Cố phu nhân nhẹ nhàng bóp cánh tay cô, rồi trách yêu: “Không có người ngoài mà con còn giữ lễ thế này!” Bà cười khẽ, đẩy Cố Chiêu một cái: “A Chiêu, con ra ngoài đi, mẹ có chuyện cần nói với a tỷ con.”

Cố Chiêu tỏ ra không muốn chút nào, nhưng vẫn cung kính cúi người nói: “A Chiêu xin cáo lui…” Nói xong, đi ra khỏi phòng mà còn ngoái đầu nhìn lại đến ba lần.

Cố phu nhân kéo Cố Nghi ngồi xuống trước bàn, hạ giọng tâm tình: “Mẹ thấy công tử đã đến Phủ Châu, nhất định trong lòng người có con. Con… ở trong cung sống có tốt không?”

Nói rồi, bà mong chờ nhìn Cố Nghi, đôi mắt như có chút ngấn nước, dường như chỉ cần cô nói một câu không tốt thì bà sẽ lập tức khóc ngay vậy.

Tim Cố Nghi giật thót, cô vội vàng gật đầu: “Công tử đối xử với con rất tốt, mẹ yên tâm.”

Cố phu nhân thở dài một hơi, rồi khẽ dặn dò: “Như vậy thì ta mới yên lòng… Con cũng phải cẩn thận dè dặt một chút, tuyệt đối không được tùy tiện, kiêu ngạo. Uyển phu nhân nhìn cũng tốt, tính tình có vẻ không tệ, con nhất định không được tranh giành với người khác! Con từ nhỏ đã được cha con nuông chiều quen rồi, không thể giống như ở nhà, bướng bỉnh tức giận lung tung… Nhưng mà…”

Cố phu nhân lại tỉ mỉ nhìn Cố Nghi: “Nhưng mà… lần này về, mẹ thấy con dường như thật sự đã trưởng thành rồi…”

Cố Nghi thở dài: “Mẹ yên tâm đi ạ…”

Tôi đã không còn là Cố Nghi của ngày trước nữa rồi… Nghĩ vậy, Cố Nghi nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Cố phu nhân như để trấn an.

Cố phu nhân thấy trong mắt cô chứa ý cười, lông mày nhẹ nhàng, trong lòng thầm nghĩ quả thật đã lấy chồng rồi, cả người đều trở nên dịu dàng hơn.

Cả nhà họ Cố bận rộn mãi đến giờ Dậu mới làm xong việc dỡ hết rương hòm hành lý. Mọi người cùng nhau đi đến chính đường dùng bữa.

Cố Trường Thông nói là tiệc tiếp đón gia đình, quả thực chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường. Không hề phô trương lãng phí, bàn tròn ngồi sáu người, chỉ có sáu món ăn cùng trái cây và một vài món nhẹ.

Cố Nghi đoán, ông hẳn cũng không dám phô trương.

Dẫu nói là tiệc gia đình, nhưng cũng không phải không có lễ nghi.

Cố Trường Thông luôn ngồi thẳng người nghiêm chỉnh, Cố Nghi nhìn vào cũng thấy mệt mỏi thay.

Cha Cố có lẽ thật sự muốn vào kinh nhận chức rồi…

Lúc ăn thì không nói chuyện. Ngồi trên bàn ăn một thời gian ngắn, ngay cả âm thanh chén đũa chạm vào nhau hầu như cũng không có.

Tiêu Diễn đặt đôi đũa tre xuống, cả bàn mọi người đều dừng đũa theo.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Chiêu ngồi cạnh Cố Trường Thông, cất giọng hỏi: “Cố tiểu công tử gần đây đọc sách gì?”

Cố Chiêu bị gọi tên nhưng cũng không hề bối rối, thân hình nhỏ bé ngồi thẳng lưng, từ tốn nói: “Thưa công tử, ta đang đọc Tứ thư, Ngũ kinh, năm ngoái cũng đã đọc qua Thông giám.”

Tiêu Diễn thấy dáng vẻ cứng cỏi, đúng mực của cậu thì nở nụ cười: “Ngươi thật khác xa với a tỷ của ngươi.”

Cố Chiêu băn khoăn liếc nhìn Cố Nghi, trong mắt như thể đang hỏi hoàng đế ca ca là đang khen cậu hay đang mắng cậu đây…

Cố Nghi khẽ cười gượng, hiểu được ánh mắt ấy: “Công tử đang khen đệ đấy…”

Cố Chiêu nghe vậy, như trút được gánh nặng: “Tạ ơn công tử khen ngợi.”

Cố phu nhân nhìn cảnh này, trong lòng càng thêm vui mừng.

Hoàng đế thích Tiểu Nghi.

Cố Trường Thông thì không để ý đến những chi tiết tình cảm nam nữ như thế, chỉ nói: “Con trẻ còn phải rèn luyện thêm, hiện nay chỉ là biết chút bề ngoài, sau này chăm chỉ học hành mới có thể tiến bộ hơn.”

Cố Chiêu gật đầu: “Cha nói phải.”

Dùng xong bữa, Cố Trường Thông mời Tiêu Diễn vào thư phòng đánh cờ, thực ra là để báo cáo công việc.

Vương Tử Bá – Viên ngoại lang của bộ Hộ, tháng trước đã đến Phủ Châu, hiện giờ đang ở huyện Đường trực thuộc đo đạc đất đai, cũng có chút mặt mũi.

Chuyến đi này của Tiêu Diễn cũng là để bàn về việc cải cách thuế, hai người trò chuyện về công vụ đến nửa đêm, hôm sau quyết định khởi hành đi đến huyện Đường để gặp Vương Tử Bá.

Còn về phía Cố Nghi, cô đã định sẵn kế hoạch nghỉ ngơi cho vài ngày tới ở Phủ Thành.

Tuy là thành nhỏ nơi xa xôi nhưng cha cô dù sao cũng là Tri phủ làm quan hai năm, đối với các nơi trong vùng, người nhà họ Cố đều thuộc nằm lòng.

Cố phu nhân đề nghị: “Hay là ngày mai tìm vài người hầu lanh lợi đưa con và Uyển phu nhân đi dạo phố, nay đã gần cuối năm, chắc hẳn cũng có nhiều món đồ mới lạ…”

Cố Nghi nghe thế liền đáp: “Ý này thật tuyệt!”

Sáng sớm hôm sau, Cố Nghi dậy thật sớm, rồi rủ rê mấy người nữa cùng nhau ra ngoài dạo phố.

Cô cố ý mặc một chiếc áo bông màu trà thêu chim tước, khoác thêm chiếc áo choàng ngồi lên xe ngựa của nhà họ Cố. Triệu Uyển thì mặc chiếc áo dài màu vàng óng ngồi đối diện cô.

Hai người bước xuống xe, đi trên phố thật sự rất thu hút ánh nhìn. Đám gia nhân lập tức dẫn họ đến một cửa tiệm lộng lẫy rực rỡ, trong tiệm không nhiều người, đó là một cửa hàng bán đồ cổ và trang sức tên là Trân Bảo các.

Ông chủ tiệm tuy chưa từng gặp khách hàng nhưng nhìn thấy phía sau họ có tỳ nữ và tùy tùng thì chắc chắn là người giàu có quyền quý. Ông ta nhiệt tình chào đón: “Quý khách, mời lên lầu, trên lầu có những mẫu mới đến, còn có cả trâm cài đặt làm theo yêu cầu.”

Cố Nghi gật đầu, để mặc ông chủ dẫn lên lầu.

Trâm cài trong cung dĩ nhiên rất đẹp, nhưng trâm cài bên ngoài lại thú vị hơn. Mẫu mã gần gũi với đời sống, lại nhẹ hơn và không đắt!

Đào Giáp chọn được một chiếc trâm cài hình bướm năm màu, Cố Nghi chọn một chiếc trâm hình thanh điểu bằng ngọc bích, Triệu Uyển thì cầm một chiếc ngọc bội hình én bay, hỏi Cố Nghi: “Nghi tỷ tỷ, miếng ngọc bội này có đẹp không?”

Cố Nghi định đáp, nhưng lại nghe thấy phía sau vang lên một giọng nam khẽ run.

“A Nghi…”

A Nghi?

Cố Nghi quay đầu nhìn, thấy một thanh niên đang đứng ở góc cầu thang.

Người này mặc một bộ áo dài màu xanh đậm, dáng vẻ mảnh khảnh thanh tao, khuôn mặt nho nhã tuấn tú, nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt.

Ông anh này là ai thế? Tại sao lại gọi cô là A Nghi?

Cố Nghi im lặng không nói gì, Triệu Uyển cũng buông miếng ngọc bội trong tay xuống, không khỏi nhìn người thanh niên kia thêm một cái.

Ông chủ tiệm nhận ra người mới đến, liền vội vàng bước nhanh về phía trước chào đón: “Chu công tử, ngài đến lấy tượng Phật ngọc mừng thọ của lão phu nhân phải không? Tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn rồi, bây giờ sẽ cho người mang ra xe cho ngài.”

Chu Đình Hạc vì tiếng chào này mới bừng tỉnh, lịch sự đáp: “Làm phiền ông chủ rồi.” Ông chủ lập tức xoay người đi làm việc.

Chu Đình Hạc ngước mắt nhìn Cố Nghi một lần nữa, chỉ thấy cô đang nhìn mình với vẻ mặt bình thản, dường như đã quên mất sự tồn tại của anh ta vậy…

Anh ta khẽ mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Chung quy cũng là anh ta đã phụ lòng Cố Nghi…

Cố Nghi thấy anh ta có dáng vẻ muốn nói lại thôi, trong đầu cô đã tự diễn hoàn chỉnh một bộ phim dài hai trăm tập.

Xem ra, nguyên chủ Cố Mỹ nhân cũng là một nữ nhân có câu chuyện riêng. Chu công tử này chắc chắn có một đoạn tình duyên đầy đau khổ với cô ấy, nếu không làm sao có thể gọi cô là “A Nghi” được chứ.

Ở thành Phủ Châu nhỏ bé này, tình cảm nam nữ nảy nở, gặp gỡ hàng ngày, nhưng tiếc thay nhà họ Chu không tán thành, nhà họ Cố lại mưu cầu danh lợi, Cố Mỹ nhân bị đưa thẳng vào Kinh thành, cuối cùng một bước tiến cung, cô và Chu công tử chỉ có thể chia ly trong tiếc nuối.

Thật sự là một khi bước vào cửa cung sâu thẳm như biển, từ đó Chu lang cũng trở thành người qua đường.

Cố Nghi sau khi tự hoàn thành cảnh diễn trong đầu, lập tức quay đi chỗ khác.

Vẫn là đừng nhìn mắt đối mắt nhau nữa, kẻo lại kích hoạt mạch truyện chưa biết. Trong sách chắc chắn không có chuyện yêu hận tình thù của Chu công tử Phủ Châu này!

Chu Đình Hạc thấy ánh mắt cô thản nhiên quay đi, lòng chợt trĩu nặng.

Chân anh ta không khỏi tiến lên vài bước: “Cố… phu nhân… đã lâu không gặp, Đình Hạc xin được hành lễ…” Nói rồi, anh ta cúi chào cô.

Cố Nghi nhìn ông anh đột ngột bước đến trước mặt mình, toàn thân cứng đờ trong giây lát.

Đình Hạc…

Chu Đình Hạc…

Cố Nghi cố moi trí nhớ, một lần nữa xác nhận trong sách đúng là không có người này.

Cô cố gắng nở một nụ cười ôn hòa: “Chu công tử không cần đa lễ.” 

Xin chào và tạm biệt!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tòng Cật Long Nhục Thuyết Khởi

Copyright © 2022 - MTruyện.net