Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy
  3. Chương 57
Trước /115 Sau

Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 57

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này đã là buổi trưa, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, cũng chẳng có chút gió nào. Mặt trời chói chang treo trên cao, khiến những viên gạch xanh dưới chân trở nên bỏng rát.

Tiêu Diễn đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy hơi nóng từ dưới chân bốc lên, trong lòng càng thêm bực bội. Thấy Cố Tài nhân cúi đầu nhận lỗi, hắn càng thêm phiền muộn.

Hắn quay đầu đi, không muốn nhìn cô nữa, bước chân hướng về tiền điện.

Cao Quý công công thấy vậy liền sững người, sau đó nhanh chóng bước theo. Ông ta thấy nét mặt hoàng đế đăm chiêu, im lặng không nói một lời, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Quả nhiên là đã phạm phải điều cấm kỵ của hoàng đế, dù sau này có bù đắp thế nào cũng vô ích, vẫn không thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế được nữa…

Nhưng vừa đến ngoài Thiên Lộc các, Cao Quý công công chợt nghe hoàng đế đột ngột hỏi: “Nhà họ Cố này là người thế nào, hình như là Tri châu địa phương?”

Trong lòng Cao Quý công công chấn động, lập tức mỉm cười thưa: “Bệ hạ nhớ giỏi thật, phụ thân của Cố Tài nhân là Cố Trường Thông, Tri châu Phủ Châu, tòng ngũ phẩm… Trước đây ông ấy từng làm Thông phán nha phủ Thanh Châu, hai năm trước mới được điều đến Phủ Châu nhận chức.”

“Vậy à…” Vậy trước kia quả thực hắn chưa từng gặp cô, chẳng lẽ tối qua việc ném ngọc thật sự chỉ là trùng hợp…

Cao Quý công công hồi tưởng lại một lượt bảo sách [1] đã trình trong kỳ tuyển chọn, chầm chậm nói tiếp: “Hai năm trước, Cố Trường Thông tự nguyện xin được điều khỏi nha phủ Thanh Châu, ông ấy và Thẩm Húc của bộ Hộ thi Lễ Vi cùng năm, trước khi đến Thanh Châu, ông ấy cũng từng làm việc tại Thanh sử ti của bộ Hộ ở Tế Châu…” Cao Quý công công liếc nhìn, thấy hoàng đế như đang thực sự tập trung lắng nghe, tiếp tục mạnh dạn nói: “Cố Trường Thông xuất thân tiến sĩ, nhưng gia cảnh không hiển hách, làm quan đã hơn mười năm, nhưng sau khi thăng lên chính lục phẩm thì rất khó có thăng tiến thêm được nữa. Đến khi được điều đi nhậm chức Tri châu Phủ Châu, Phủ Châu nghèo nàn, không phải nơi tốt lành gì, Cố Trường Thông bù vào vị trí còn trống nên mới được thăng lên tòng ngũ phẩm…”

Tiêu Diễn gật đầu, bước vào Thiên Lộc các, nhưng không nói thêm gì nữa.

Cao Quý công công thấy thời điểm thích hợp liền ngừng lại, khéo léo giữ im lặng.

Đúng giờ Thân.

Trong Thái Vi điện, Thục phi nương nương hiếm khi nổi cơn giận dữ. Đôi mắt phượng sắc bén như lưỡi dao, quét qua đám cung nữ đang quỳ trong điện.

Ngọc Hồ quỳ rạp, dập đầu thưa: “Xin nương nương bớt giận. Tất cả là do nô tì tự ý làm chủ, nghĩ rằng cung nữ ở Tú Di điện thường xuyên đến đưa đồ, trước đây cũng từng vào thư phòng, hôm qua nô tì liền bảo cô ta đặt bức tranh Trà hội mới của Vương Quý nhân vào thư phòng, ai ngờ… Nô tì nhất định sẽ lập công chuộc tội, dọn dẹp thư phòng cẩn thận…”

Thục phi lạnh lùng nói: “Thư phòng của bổn cung, người của Tú Di điện cũng tùy tiện ra vào được sao?”

Ngọc Hồ lại dập đầu thêm vài cái, miệng liên tục nói: “Nô tì biết tội, mong nương nương bớt giận.”

Thục phi nhìn cô ấy một lần nữa, dù sao cũng là người cũ từ nhà mình mang vào. Giờ có phạt thêm, có bù đắp gì cũng vô ích.

“Tất cả cung nữ trong Thái Vi điện bị phạt ba tháng bổng lộc, tự đi nhận ba mươi roi. Nếu sau này còn tái phạm thì không cần ở lại Thái Vi điện nữa.”

“Đa tạ nương nương khai ân.”

Thục phi nói xong liền một mình quay lại thư phòng, đi qua đi lại, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Tối qua, sau khi chép kinh xong, cô ta đã đặt cây bút lông sói vào ống rửa bút bằng tre, nhưng không may làm rơi xuống đất. Khi cúi xuống nhặt, cô ta mới phát hiện dưới tủ sơn đen khảm cảnh sơn thủy có một viên ngọc lớn bằng móng tay đỏ như máu lăn ra.

Tễ mẫu châu.

Thục phi lập tức hoảng sợ, vội vàng mở ngăn bí mật trên tủ ra, quả nhiên chiếc rương tam thái [2] đã bị ai đó động vào, nắp rương chỉ khép hờ, bên trong vẫn còn mấy viên tễ mẫu châu đỏ tươi như máu.

Cô ta chưa từng để ai động vào ngăn tủ bí mật này hay chiếc tủ này cả. Là ai đã lục lọi đồ của cô ta một cách bừa bãi như thế?

Thục phi đóng lại ngăn bí mật, liền vội bước ra khỏi thư phòng, quở trách cung nữ để sách loạn xạ. Ngọc Hồ nghe tiếng chạy đến, cô ta mới biết lúc hoàng hôn, cung nữ Hoa Hòe của Tú Di điện đã đến thư phòng đưa bức tranh.

Hoa Hòe.

Bất kể cô ấy biết hay không biết, vô tình hay cố ý, cũng đều không thể giữ lại. Cô ta nhân lúc đêm khuya liền trao đổi mật ngữ với người khác.

Tề Thù đã chờ đợi cả đêm, không biết giờ này việc đã thành chưa.

Giữa mùa hè, sau giờ Dậu, ánh sáng mặt trời vẫn còn rất rõ.

Đào Giáp mang về một bộ gậy đánh bóng nhỏ đã cũ và một quả cầu từ Xưởng thủ công rồi đưa cho Cố Nghi.

“Bộ gậy này nghe nói từng là đồ chơi yêu thích của cung nữ trong cung, chỉ là đã cũ nên không dùng nữa, nếu Tài nhân thích chơi thì cầm cũng vừa tay.”

Cố Nghi nhận lấy, ngắm nghía một lúc rồi nói: “Quả thật rất vừa tay, không tồi!”

Đào Giáp cười nói: “Tài nhân cũng thích trò chơi này à? Nghe nói nương nương của Lạc Anh cung cũng rất thích.”

Cố Nghi: “Ha ha.” Thứ ta yêu là tiền bạc, cảm ơn.

Ở kiếp trước, cô đã xem kỹ tấm bản đồ của trò chơi đánh bóng không dưới trăm lần, từng vị trí của lỗ bóng, nền cầu, trong mười lượt đánh đâu là bóng lên dốc, đâu là bóng xuống dốc, chỗ nào có cây cối cản trở, đất ở đâu cứng hay mềm, cô đều nắm rõ ràng.

Cộng thêm những buổi diễn tập của các tuyển thủ xuất sắc làm tư liệu để mô phỏng, lần này trò chơi đánh bóng còn vài tháng nữa mới diễn ra, nếu cô chăm chỉ luyện tập, ba ngày mô phỏng năm ngày thực hành, cô không tin mình không giành được thứ hạng nào.

Một vòng được thưởng một trăm lượng bạc, một giấc mơ đáng giá!

Tranh thủ khi trời còn sáng, Cố Nghi thay một đôi giày gấm, bắt đầu luyện tập đánh bóng trong sân nhỏ của Bình Thúy cung.

Quả bóng gỗ bị cô đánh mạnh, va vào tường gạch phát ra những tiếng cốp cốp vang vọng.

Đánh một lúc lâu, Cố Nghi liền đổ mồ hôi.

May mà mặt trời đã dần lặn, làn gió nhẹ thổi qua mang theo chút mát mẻ.

Đào Giáp lên tiếng khuyên: “Tài nhân đã chơi lâu rồi, hay nghỉ ngơi một chút, dùng bữa tối đi ạ…”

Cố Nghi cảm thấy mình đã dần quen tay, nên nói: “Được, ta đánh thêm năm quả nữa rồi dừng.”

Nói rồi, cô nắm chắc cây gậy, dùng lực ở khuỷu tay, đánh mạnh vào quả bóng dưới chân.

Cú đánh này có lực khéo léo, quả bóng bị cô đánh bật lên không trung, bay qua mái ngói không cao của Bình Thúy cung, va chạm phát ra những tiếng cốp cốp, dường như đã rơi xuống con đường trong cung rồi nảy ra xa hơn.

Cố Nghi ngượng ngùng cười: “Ta đi xem thử rồi nhặt lại quả bóng.” Dù sao cũng chỉ có một quả bóng này mà thôi.

Đào Giáp nhìn với vẻ mặt như muốn cười nhưng lại cố nín nhịn, đáp: “Vâng.” Rồi cũng theo cô ra ngoài.

Ánh chiều tà còn le lói, nhưng con đường sâu thẳm trong cung đã nửa sáng nửa tối.

Tây Uyển vốn dĩ đã hiếm người qua lại, sau khi hoàng hôn buông xuống lại càng như nơi đồng không mông quạnh

Cố Nghi tập trung nhìn, mới thấy quả bóng nhỏ đã lăn xa một đoạn dài, sắp chạm đến cuối con đường.

Cô nhanh chân chạy đến, vừa bước được hai bước, ngẩng đầu lên đã thấy một bóng xám thoáng qua cuối con đường nhỏ chạy về hướng tây, nhanh đến nỗi giống như cô đã nhìn lầm vậy.

Trong lòng Cố Nghi trùng xuống, một cảm giác kỳ lạ nhưng lại quen thuộc từ đâu đó ùa về.

Cô không khỏi bước nhanh hơn, nắm chặt cây gậy trong tay.

Cô đi đến cuối con đường mới thấy phía đông có một cây hòe lớn che trời, phía sau cây dường như có một cái giếng, mà cạnh giếng lại có người đang nằm?

Cố Nghi lập tức hoảng hốt, quay sang Đào Giáp nói: “Mau, đi gọi người, ở đây có người!”

Đào Giáp cũng thò đầu nhìn, đáp: “Nô tì đi ngay!”

Cố Nghi tiến gần tới phía sau cây hòe, thấy người đang nằm đó mặc một bộ cung phục màu xanh nhăn nhúm, khuôn mặt tròn trịa, gò má hơi nhô lên.

Đó là Hoa Hòe.

Cố Nghi quỳ xuống, cẩn thận đưa tay kiểm tra hơi thở của cô ấy.

Trong lòng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn, vẫn còn thở.

Qua một lát, Đào Giáp đã dẫn người của Cung Chính Ti đến.

Nữ quan đứng đầu Cung Chính Ti mặc quan phục màu xanh, thắt lưng đeo lệnh bài đỏ, trạc tuổi tứ tuần.

Bà ấy lên tiếng hỏi: “Là Cố Tài nhân phải không?”

Cố Nghi đứng dậy đáp: “Chính là ta, không biết vị cô cô nào của Cung Chính Ti đây?”

Nữ quan nói: “Thần phụ họ Thẩm.”

Người quen.

Cố Nghi nói: “Vừa rồi ta ra ngoài nhặt quả bóng, đuổi đến chỗ này thì thấy cung nữ này nằm bên cạnh giếng, hiện vẫn còn hơi thở. Xin Thẩm cô cô nhanh chóng gọi người của Y chính đến khám.”

Nữ quan họ Thẩm gật đầu, hai nữ quan mặc áo xanh phía sau hợp sức đặt Hoa Hòe lên cáng.

“Thần phụ sẽ đưa người này về Cung Chính Ti ngay, rồi mời Y chính đến khám. Tuy nhiên việc này có vẻ rất đáng ngờ. Cung Chính Ti phụ trách các lệnh cấm và việc xử phạt nên cần điều tra rõ ràng. Mong Cố Tài nhân đi cùng thần phụ đến Cung Chính Ti tường trình rõ sự việc để ghi lại vào sổ sách.”

Cố Nghi gật đầu: “Đương nhiên nên làm vậy.”

Cung Chính Ti cách Tây Uyển một đoạn đường, khi đoàn người đến nơi, đèn lồng trong cung đã được thắp sáng, chiếu rực rỡ khắp sảnh đường.

Cố Nghi nhìn thấy trong sảnh có một Y chính mặc áo xanh lam, đội mũ trắng, thắt đai đen.

Ở tiền điện, Cao Quý công công nghe cung nhân báo cáo, đương nhiên cũng biết chuyện này.

Chuyện không lớn, nhưng vì xảy ra ở Tây Uyển nên ông ta phải bẩm báo với hoàng đế.

Tiêu Diễn chỉ hỏi: “Người bên giếng là ai?”

Cao Quý đáp: “Nghe nói là một cung nữ cấp hai của Tú Di điện.”

“Tại sao cung nữ của Tú Di điện lại ở Tây Uyển? Ai là người phát hiện?”

Cao Quý đáp thật: “Nghe nói là Cố Tài nhân.”

Cố Tài nhân, lại là Cố Tài nhân.

Tiêu Diễn trầm ngâm một lúc, rồi từ sau bàn bước ra: “Đến Cung Chính Ti xem thế nào.”

Cố Nghi đứng bên cạnh, thấy Y chính kiểm tra mạch của Hoa Hòe rồi nâng mi mắt cô ấy lên, nhưng Hoa Hòe vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Y chính khám một hồi rồi dừng lại, thấy ông ta hơi nheo mắt, lông mày chau lại, vẻ mặt nghi hoặc, Cố Nghi cũng không khỏi căng thẳng.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo.”

Cung Chính Ti lập tức trở nên tĩnh lặng, mọi người chỉnh lại y phục rồi lần lượt quỳ xuống.

Cố Nghi chỉ cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn, cũng vội vàng quỳ xuống theo.

“Tham kiến Hoàng thượng.”

“Bình thân.”

Tiêu Diễn đảo mắt một vòng, dừng lại ở vị Y chính: “Hồ Y quan nói thế nào?”

Hồ Y quan cúi đầu, lại chắp tay bái một lần nữa: “Bẩm Hoàng thượng, theo vi thần thấy người này tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có thể đã bị ai đó cho uống thuốc, vì vậy mà luôn hôn mê không tỉnh.” Thấy Hoàng đế im lặng, ông ta lại tiếp tục nói: “Nhưng… vi thần có một điểm vẫn chưa rõ.”

Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng.

Hồ Y quan cúi đầu thấp hơn: “Người này có vẻ như bị thương ở tay phải, nhưng không thấy vết thương, chỉ có bốn ngón tay sưng đỏ. Vi thần đã xem kỹ một lúc lâu nhưng vẫn không rõ nguyên nhân. Có lẽ… có lẽ là do tiếp xúc với thứ gì đó hoặc ăn phải thứ gì đó nên dẫn đến hiện tượng này.”

Theo lời của Y chính, Cố Nghi cũng đưa ánh mắt nhìn về tay phải của Hoa Hòe, thấy các ngón tay của cô ấy quả thật như Y chính nói, sưng đỏ như bốn củ cà rốt nhỏ.

Nghĩ đến đây, tim Cố Nghi bỗng đập mạnh.

Tiêu Diễn chậm rãi hỏi: “Theo lời Y chính thì người này đã tiếp xúc với thứ gì?”

Hồ Y quan nghe giọng điệu của Hoàng thượng vẫn bình thản, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi mỏng lấm tấm sau gáy. Ông ta nuốt nhẹ một cái, mới đáp: “Vi thần bất tài, hiện chưa thể xác định được. Mỗi người mỗi khác, thứ khiến cơ thể bài xích cũng khác nhau. Vi thần có thể chờ… chờ cung nữ này tỉnh lại, chắc sẽ có thể hỏi han rõ ràng, tìm ra nguyên nhân…”

*

[1] Bảo sách: là một thuật ngữ trong văn hóa cổ đại Trung Quốc, dùng để chỉ một loại sách hoặc văn kiện chính thức mang tính biểu tượng cao, thường được sử dụng trong các nghi lễ tôn phong, sắc phong hoặc trao quyền của hoàng gia.

[2] Tam thái: là một kỹ thuật gốm sứ nổi tiếng của Trung Quốc, có nguồn gốc từ thời nhà Đường, nơi các vật phẩm gốm sứ được tráng men bằng ba màu chủ đạo là vàng, xanh lá cây, và trắng (hoặc xanh dương). Tuy nhiên, trong một số trường hợp, các màu khác cũng có thể được sử dụng. Các sản phẩm tam thái thường có vẻ ngoài rực rỡ và được đánh giá cao về tính nghệ thuật.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Từng Có Một Giấc Mơ

Copyright © 2022 - MTruyện.net