Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy
  3. Chương 63
Trước /115 Sau

Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa đứng vững, Tiêu Diễn lập tức buông tay.

Gương mặt Triệu Uyển ửng đỏ, cô ấy lùi một bước rồi nói: “Đa tạ bệ hạ.”

Tiêu Diễn khẽ chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu thì thấy Cao Quý công công cầm đèn lồng hối hả bước tới: “Bệ hạ ở đây, lão nô tìm mãi.” Vừa nói, ông ta liếc nhìn Uyển Mỹ nhân đứng bên cạnh với vẻ ngượng ngùng: “Uyển Mỹ nhân cũng ở đây à? Đây là muốn đi đến đài ngắm trăng sao?”

Hôm nay là Trung Thu, vốn là ngày lật thẻ bài, ban ngày dù đã bị kêu “đi đi”, nhưng chẳng lẽ hoàng đế lại thay đổi ý định vào lúc này?

Cao Quý công công trên mặt thoáng hiện nét vui mừng: “Nếu muốn đến đài ngắm trăng thì nô tài sẽ lập tức sắp xếp.” Rồi ông ta nghĩ đến việc hoàng đế dường như đã uống thêm vài chén rượu trong yến tiệc: “Nhân tiện, để nô tài sai người mang một bát canh giải rượu cho bệ hạ?”

Nhưng Tiêu Diễn lạnh nhạt đáp: “Không cần, đêm nay trẫm không có hứng thú ngắm trăng.”

Cao Quý công công hơi khựng lại, rồi đáp nhanh: “Vâng.” Ông ta lại hỏi: “Bệ hạ có định quay về Thiên Lộc các không?”

Tiêu Diễn chỉ “Ừ” một tiếng, rồi bước đi dọc theo con đường lát đá.

Cao Quý công công nhìn lại Uyển Mỹ nhân, thầm thở dài tiếc nuối, rồi vội vã cầm đèn theo sau hoàng đế. Nhưng đi được một đoạn, ông ta bắt đầu nhận ra rằng đây không phải là đường về Thiên Lộc các.

Đây rõ ràng là đang đi về phía Tây Uyển.

Trong cung, trống canh một đã điểm từ lâu, Tây Uyển lúc này vắng lặng như tờ, im ắng như một ngôi mộ hoang.

Vòng qua mấy lớp tường cung, Đàm Nguyên Đường – nơi chỉ còn lại những cây cột sơn đỏ bị thiêu rụi đang đứng lặng lẽ trong đêm đen, toát lên vẻ âm u đáng sợ.

Tiêu Diễn vẫn không dừng chân, hướng về phía đông mà đi. Mới đi chưa đến trăm bước, hắn dừng lại trước hai cánh cửa cung đỏ tươi, trên cửa không có biển hiệu, những chiếc đinh đồng đã hoen gỉ, lớp sơn đỏ bong tróc.

Cao Quý công công dừng lại phía sau  nửa bước, gương mặt lộ vẻ lo lắng, ngập ngừng nói: “Bệ hạ…”

“Mở cánh cửa này ra…”

“Bệ hạ…”

Tiêu Diễn quay đầu lại, ánh mắt sắc bén: “Sao? Lời trẫm nói mà ngươi cũng không nghe nữa à?”

Cao Quý công công cúi đầu, không dám ngẩng lên: “Lão nô không dám.” Ông ta vội cúi xuống, lấy ra một chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ từ túi bên hông, cố mở ổ khóa sắt trên cánh cửa.

Vì đã lâu không động đến, Cao Quý phải loay hoay với ổ khóa gỉ sét một hồi lâu, mãi mới nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, cuối cùng cũng mở được.

Tiêu Diễn đẩy cửa bước vào.

Trên nền gạch xanh đầy rẫy tro bụi rơi từ không trung xuống, nhưng ở góc sân, một cây đào vẫn tràn đầy sức sống, quả đỏ trĩu cành.

Tiêu Diễn bước qua tiền đình, bước lên bục gỗ dưới mái hiên, kéo áo ngồi xuống.

Nơi này không có bậc thềm, bục gỗ được những cây cột trụ đỡ, cách mặt đất nửa thước.

Cao Quý công công thấy hoàng đế ngồi xuống, liền để lại hai cung nhân đứng canh ngoài cửa, còn ông ta thì đứng yên lặng trong sân.

Nơi đây vốn là tiền sảnh của Bình Thúy cung, cũng là cung điện cũ của Đáp Chu, mẫu phi của hoàng đế. Nhưng khi Đáp Chu còn sống, hoàng đế chưa bao giờ có thể gọi bà một tiếng “mẫu phi”.

Cao Quý công công thầm thở dài trong lòng.

Ngày giỗ của Đáp Chu lại sắp đến.

Tiêu Diễn ngồi trước hiên, ngước nhìn ánh trăng tròn treo cao trên đỉnh cây đào.

Nhớ lại thì thuở nhỏ, dường như hắn cũng từng ngồi tại đây ngắm trăng.

Đáp Chu vì một chữ tình mà bị giam cầm trong chốn cung cấm, nhưng trái tim của đế vương vốn lạnh lùng, bà sống cả đời trong đây chưa ngày nào được hạnh phúc. Nhưng chữ tình như một đóa hoa trong gương, một mảnh trăng đáy nước, khiến người ta mệt mỏi. Con cái lại càng là gánh nặng, Đáp Chu vì yêu mà dồn hết tình cảm cho Tiêu Quắc, nhưng ông ta lại ruồng bỏ bà không thương tiếc.

Còn chữ tình lại giống như một loại độc dược, khi uống vào lại khiến người ta trở nên điên loạn. 

Dẫu ngọc đẹp không tỳ vết, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi bi kịch.

Ví như Thái tử Hoành, đúng là hoang đường vô cùng.

Tiêu Diễn khẽ cười khinh thường, bất chợt đứng dậy, thẳng bước ra ngoài cửa.

Cao Quý công công thấy sắc mặt hắn lạnh lùng như băng tuyết, vội vàng đóng cửa cung lại, nhanh chóng khóa kỹ rồi theo sau hắn rời đi.

Trống canh hai vừa điểm, tiếng trống và chiêng vang vọng khắp hoàng cung.

Tiêu Diễn chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua bên tai, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cánh cửa của Bình Thúy cung đang mở hé, từ đó lộ ra một cái đầu đen tối om.

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn đang bước qua ngoài cửa, hai người mắt đối mắt, bối rối nhìn nhau.

Trên gương mặt Tiêu Diễn là vẻ lạnh lùng như băng giá, đôi mắt đen thẫm nhìn cô dò xét.

Xung quanh tĩnh lặng, bầu không khí ngượng ngùng như đông cứng lại trong chốc lát.

Trước đó, Cố Nghi vốn định đi ngủ, nhưng đột nhiên nghe thấy vài tiếng động từ sân viện bên cạnh.

Cánh cửa cung bên cạnh xưa nay luôn khóa kín, từ lâu không còn người ở, nhưng giữa đêm khuya lại vang lên động tĩnh.

Cố Nghi tưởng tượng ra đủ thứ, nghĩ rằng có lẽ là người áo xám bắt Lưu Thái phi, trong đêm hỏa hoạn thấy cổng thành bị phong tỏa đã lẩn trốn ở Tây Uyển và giờ cuối cùng cũng lộ diện?

Nhưng… cô không thể ngờ người đó lại là Tiêu Diễn.

Cô vội đứng dậy, giấu cây gậy ra sau lưng: “Bệ hạ…”

“Nàng đêm khuya không ngủ, ra đây làm gì?”

Cố Nghi cười ngây ngô: “Thần thiếp vừa ngủ thì nghe thấy tiếng động, cứ nghĩ là có chuột nên ra ngoài xem thử.”

Tiêu Diễn nhìn thấy tóc cô chưa búi, mặc bộ váy áo giản dị màu nhạt, bên ngoài chỉ khoác hờ một chiếc áo khoác xanh đậm, quả thực trông giống như vừa mới thức dậy.

Thấy Tiêu Diễn im lặng, Cố Nghi lại cười, cố đổi chủ đề: “Bệ hạ sao lại đến Tây Uyển?”

Chẳng phải vừa mới ở đài ngắm trăng cùng nữ chính làm này làm kia à? Sao bây giờ trông tâm trạng lại kém thế này?

Tiêu Diễn không đáp, Cao Quý công công bên cạnh lại mỉm cười nói: “Cố Tài nhân thật chu đáo, bệ hạ đêm nay đến ngắm trăng, hiện giờ có chút mệt mỏi. Lão nô đang định sai người mang canh giải rượu đến, lúc này bệ hạ có thể ngồi lại nghỉ ngơi tại Bình Thúy cung, lão nô sẽ đi gọi người ngay.”

Hoàng đế vẫn đứng đó, không lập tức phủ nhận lời ông ta.

Cao Quý công công trong lòng thầm vui mừng, vội sai người đến phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu, rồi quay sang Cố Nghi nói: “Phiền Cố Tài nhân pha cho bệ hạ một ấm trà nóng.” Vừa nói, ông ta vừa đẩy cánh cửa Bình Thúy cung ra rộng hơn, cúi người mời hoàng đế vào điện.

Cố Nghi: …

Thấy Tiêu Diễn thực sự bước qua ngưỡng cửa, Cố Nghi đành cúi người hành lễ: “Thần thiếp đi pha trà ngay.”

Nhân lúc pha trà, Đào Giáp nhanh chóng lấy một dải lụa buộc gọn mái tóc dài của Cố Nghi, rồi thắt lại chiếc đai lưng màu xanh cho cô.

Cố Nghi bưng bộ dụng cụ dùng trà ra phòng khách, nhưng lại thấy Tiêu Diễn đang đứng lặng lẽ trong sân, dường như đang ngắm nhìn bể nước.

Cố Nghi nhẹ nhàng bước tới sau lưng hắn: “Bệ hạ đang ngắm cá sao?”

Tiêu Diễn không quay đầu lại, chỉ đáp: “Trẫm đang ngắm trăng.”

Cố Nghi nhón người nhìn lên, quả nhiên thấy trên mặt nước gợn sóng phản chiếu một vầng trăng tròn, bóng cá bơi lượn bên dưới, khiến bóng trăng lúc tụ lại, lúc tan ra.

Hoa trong gương, trăng dưới nước.

Được thôi.

Cảm giác như Tiêu Chó này lại uống say nữa rồi…

“Bệ hạ, đêm khuya vẫn có chút lạnh, thần thiếp đã pha trà nóng, bệ hạ vào trong nhà thì hơn…”

Tiêu Diễn lúc này mới quay đầu lại nhìn cô kỹ hơn, thấy đôi môi cô hơi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại ánh lên dưới ánh trăng, rực rỡ như sao.

“Nàng… tên là gì?”

Cố Nghi ngẩn người, đúng rồi, bây giờ Tiêu Chó vẫn chưa biết cô tên gì.

Cố Lôi Phong, cứ gọi tôi là Cố Lôi Phong đi.

Nhưng trên miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Thưa bệ hạ, thần thiếp tên là Cố Nghi.”

“Cố… Nghi…”

Tiêu Diễn khẽ động chân mày, trong lòng lẩm nhẩm lại cái tên này.

Cố Nghi.

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc đó, tim Cố Nghi đập lỡ một nhịp, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.

“Là chữ “Nghi” trong câu “Lệnh nghi lệnh sắc” sao?” Tiêu Diễn ngập ngừng hỏi.

Cố Nghi giật mình, ngẩn ra một lúc rồi đáp: “Đúng vậy, bệ hạ quả thật anh minh…”

Tiêu Diễn gật đầu rồi bước vào trong nhà, trên bàn đã bày sẵn chén trà. Tiêu Diễn uống xong một chén trà rồi hỏi: “Bánh hoa hạnh nàng làm đâu?”

Cố Nghi mỉm cười nói: “Đã dùng hết rồi ạ…” Dừng một chút, cô mới hỏi: “Bệ hạ không phải không thích bánh hoa hạnh đó sao?”

Tiêu Diễn nhíu mày, dường như đang hồi tưởng lại: “Chỉ là không đến nỗi tệ…”

Cố Nghi: … Xin đó, anh làm ơn mau đi đi.

Thấy cô dường như vừa lén trợn mắt ngay trước mặt mình, Tiêu Diễn không nhịn được mà nói: “Cố Tài nhân không cần bận tâm, trẫm chỉ là không thích ăn điểm tâm…”

Hả?

Cả hậu cung đầy phi tần không có việc gì làm suốt ngày làm điểm tâm cho hắn, vậy mà hắn nói hắn vốn dĩ không thích ăn điểm tâm?

Cố Nghi tò mò hỏi: “Vậy… bệ hạ thích ăn gì?”

Tiêu Diễn suy nghĩ một lát, bỗng nói: “Hạt dẻ rang đường, trẫm thích ăn hạt dẻ rang đường.”

Cố Nghi há miệng ra, cảm thấy cổ họng khô khốc nhưng không thốt lên được lời nào.

Hạt dẻ rang đường.

Cô im lặng một lúc, chỉ biết cười khan. Nhưng nghĩ kỹ lại, hạt dẻ rang đường cũng là điểm tâm mà, không thể tóm tắt sở thích ăn uống của mình một cách chính xác hơn sao?

Một lát sau, cung nhân bưng bát canh giải rượu đến Bình Thúy cung.

Cao Quý công công nếm thử canh giải rượu rồi đưa cho hoàng đế.

Tiêu Diễn uống hết một hơi: “Thời gian không còn sớm nữa, về Thiên Lộc các.”

Cao Quý công công khuyên: “Giờ này đúng là muộn rồi, sáng mai vào giờ Mão, bệ hạ còn phải thượng triều. Chi bằng đêm nay bệ hạ nghỉ lại ở Bình Thúy cung, lão nô sẽ gọi người mang triều phục đến…”

Tiêu Diễn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không cần, về Thiên Lộc các.”

Cao Quý công công liếc nhìn Cố Nghi, thấy cô chỉ ngồi đó, im lặng không nói một lời.

Không biết nắm bắt cơ hội!

Ông ta chỉ biết nén giận mà theo hoàng đế rời đi.

Cuối tháng tám, danh sách bổ nhiệm được công bố rộng rãi, bổ sung 12 người vào chức Viên ngoại lang của bộ Lục, tòng ngũ phẩm, riêng bộ Lại và bộ Hộ đã chiếm đến sáu người, khiến cho quần thần bàn tán xôn xao.

Các đại thần lên tiếng khuyên can, hoàng đế lấy lý do thời tiết nóng bức, xuất hành đến biệt cung ở Ô Sơn để tĩnh dưỡng.

Hoàng đế đi gấp gáp, không mang theo bất kỳ phi tần nào cùng đi.

Sau tháng Chín, thời tiết ở kinh thành đã bắt đầu se lạnh.

Cố Nghi thầm cảm thấy may mắn, nghĩ rằng may mà cô đã kịp nâng đủ phẩm cấp cho nữ chính, nếu không thì mười mạng cũng không đủ để chơi lại từ đầu.

Chỉ là… cảm giác Tiêu Chó ở vòng này quá vô tình rồi.

Cô đứng trước cửa sổ suy nghĩ vẩn vơ một hồi, chợt thấy một thái giám trẻ, da trắng, mặc quan phục màu xanh đen, từ ngoài cửa Bình Thúy cung bước vào. Vị thái giám trông nhã nhặn, đôi mắt đen trắng rõ ràng trông vô cùng lanh lợi.

Cố Nghi bước ra ngoài cửa đón tiếp, cười hỏi: “Công công là?”

Thái giám trẻ cúi chào: “Nô tài là Lục Triều, học trò của Cao Quý công công, đặc biệt đến bái kiến Cố Tài nhân.”

Cố Nghi khẽ mỉm cười: “Thì ra là Lục công công. Trước đây đã được công công quan tâm.”

Lục Triều nhớ đến miếng lá vàng mà cô đã nhờ người đưa tặng trước đó, mặt thoáng đỏ bừng: “Nô tài vô dụng, mong Cố Tài nhân đừng trách.”

Vòng này tuy chưa có gì thành công, nhưng ở vòng trước, cô thật sự đã nhận được sự giúp đỡ từ Lục công công.

“Lục công công nói quá, sau này mong công công quan tâm thêm… Không biết hôm nay công công đến đây có phải là do Cao công công có lời gì nhắn nhủ?”

Lục Triều cười đáp: “Tài nhân quả thật thông minh. Hoàng thượng đi đến biệt cung Ô Sơn, các phi tần trong cung đã nhờ khoái mã [1] đưa tấu sớ, gửi thư bày tỏ nỗi nhớ đến hoàng thượng. Sư phụ bảo nô tài đến hỏi, mấy ngày nay chưa nhận được thư của Cố Tài nhân, không biết có phải do Tài nhân gặp điều gì bất tiện mà làm chậm trễ việc gửi thư chăng?”

Cố Nghi ở Tây Uyển, ngoài việc giao tiếp với Tề Mỹ nhân, cô hầu như không qua lại với các cung khác, đương nhiên không biết chuyện các phi tần gửi thư đến biệt cung ở Ô Sơn. Nhưng nếu Cao Quý công công đã đặc biệt sai học trò đến hỏi thì có nghĩa cô nhất định phải gửi thư.

Cố Nghi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đa tạ Lục công công. Xin cho ta suy nghĩ kỹ thêm một ngày, mai khoái mã khởi hành lúc nào?”

Lục Triều lại cười: “Tài nhân cứ thoải mái suy nghĩ thêm một ngày, mai khoái mã sẽ khởi hành vào buổi chiều.”

*

[1] khoái mã: ngựa phi nhanh, thường được sử dụng để miêu tả việc cấp tốc hoàn thành một nhiệm vụ hoặc truyền đạt tin tức quan trọng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cậu Ấy Và Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net